Lăng Tiêu thái tò luyện hoá một đạo thần văn do Đại Nhật Đế Quân giao
cho y, hiện nay đã luyện đến trình độ siêu thoát đạo môn, tự nghĩ nếu
bản thân gặp lại Diệp Húc chắc chắn sẽ có thể đánh gục hắn dễ như bẻ
cành khô. Nhưng không ngờ rằng, hắn tiến bộ lớn, Diệp Húc tiến bộ lại
càng lớn hơn, bản thân vẫn là không thể tiếp nổi một chiêu của Diệp Húc, bị hắn một quyền đánh bay!
Sự tương phản rõ rệt này quả thực nằm ngoài dự liệu của y, khiến y khó mà chấp nhận
nổi!
Trong quãng thời gian ngắn ngủi Diệp Húc liền liên tiếp giết chết mấy vị thần từ, cho dù là đối thủ tay cầm tổ binh, cũng không chịu nổi một kích,
ngoài Lăng Tiêu thái tử chưa bị một chiêu của Diệp Húc đánh gục, những
người khác căn bản không thể chống lại được một chiêu của hắn.
Bọn họ ở trước mặt Diệp Húc, cảm thấy bản thân dường như không phải đang đối mặt với một tôn Thánh hoàng, mà là một tôn Vu Tổ!
Bọn họ tay cầm vũ khí của Vu Tổ đi đối phó lại Vu Tổ, lại chi có thể khiến cho bản thân đầu rơi máu chảy.
Yêu Thần Tử nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi rùng mình một cái,
thân hình không ngừng lùi xa, không dám tiến lên phía trước, đột nhiên
tay buông xiềng xích, quát: Thú nô, còn không ra tay đi?
Hống! ! !
Thú nô há to miệng rống giận, huyết khí ngất trời, trong tinh không lập tức giống như xuất hiện một vùng biển máu, rung chuyển không ngớt, một cây
thiết trụ như núi, ầm ầm
quét về phía Diệp Húc, uy năng toả ra khắp nơi.
Hắn có bốn đầu tám tay, đầu chó, đầu hổ, đầu voi, đầu chim, mặt mày hung ác dữ tợn, thiết cốt bong bong, nện xuống phía dưới liền phảng phất như
một toà pháo đài sắt thép nghiền ép đến.
Quan thân hắn trải đầy đạo
vận, không phải là loại đạo vận do tồ binh chế luyện thành mà là đạo và
lý hình thành sau khi lĩnh ngộ thiên địa đại đạo, từng sợi đều vô cùng
thô chắc, ở sau lưng hắn bay múa như những giải băng.
Chi thấy những
tổ binh công kích Diệp Húc bị kình phong từ cây thiết trụ thổi bay, thậm chí ngay cả đám thần tử cũng không đứng vững, ngã rạp ra khắp nơi.
Thời không bị vặn vẹo bởi lực của Luân Hồi vờ tan dưới sức ép của thiết trụ, thế như
trẻ tre, công kích trực tiếp vào cơ thể Diệp Húc.
Diệp Húc sắc mặt ngưng trọng, Luân Hồi thiên môn chấn động, vô số đạo văn
đạo ngân bay múa, hoá ra Tam Thập Tam Thiên Giới ấn pháp, ba mươi ba
tầng thiên giới xuất hiện, chống cự lại một kích của thú nô.
Thú nô
của Yêu Thần Cung chính là dị chủng tứ bất tượng trong viễn cổ cự thú,
vô cùng mạnh mẽ, sau khi tu thành Vu Tổ tu vi thực lực sẽ mạnh hơn rất
nhiều lần so với Vu Tổ đồng đẳng. Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên đối đầu
trực diện với một kẻ địch mạnh như
Oành! Oành!
Cây thiết trụ của thú nô áp xuống, đè sập chư thiên, ba mươi ba tầng thiên giới lần
lượt tan vờ.
Cấy thiết trụ này liên tiếp phá vỡ hai mươi ba tầng thiên giới mới tiêu tán đi uy lực, Diệp Húc vừa thở phào một cái đột nhiên lại thấy thú nô cười hung tợn, từ trên cao nhìn xuống, thân hình đột nhiên uốn éo, từ đầu
chó đồi thành đầu chim, kêu lên một tiếng, một cánh tay khác giơ lên hạ
xuống.
Ầm Ầm!
Tổ binh trong tay kia của hắn chính là một cây Kim
Cương xử, lực lớn vô cùng, trấn áp xuống dưới, ầm ầm đập tan năm tầng
thiên giới còn lại.
Tang!
Cây Kim Cương xử hung hăng nện trên Luân Hồi thiên môn của Diệp Húc, đánh đến mức Luân Hồi thiên môn không ngừng run rẩy, vô số đạo văn đạo ngân bị phá vỡ bắn tung toé!
Những đạo
văn đạo ngân bị vỡ vụn lại lập tức khôi phục tồ hợp, một lần nữa trở về
trên Luân Hồi thiên môn, càng trở nên trong suốt óng ánh, giống như trài qua một lần luân hồi, chuyển thế trùng sinh!
Diệp Húc hét lớn một
tiếng, thân hình không chịu nổi lui về phía sau, chỉ thấy thú nô giơ
tiếp một cánh tay khác lên lại hạ xuống, lần này chính là một chiếc Hám
Sơn chuỳ, hung hăng nện xuống Luân Hồi thiên môn.
Luân Hồi thiên môn nứt vỡ một góc, Diệp Húc bị chấn đến khí huyết sôi trào, thân hình tiếp tục thụi lùi.
Thú nô há miệng cười quái dị, bước lớn lên trước, thân hình vặn vẹo, vung
lên một cây Tam Tiên Lường Nhận đao, hung hăng chém xuống!
Thân hình
chuyển động không ngừng, giống như một con quay thần tốc xoay tròn, từng cánh tay giơ lên hạ xuống, thế công kích mãnh liệt vô cùng!
Tôn Vu
Tổ này không hề sử dụng đến bất kỳ vu pháp, bất kỳ chiêu thức nào, chỉ
có một động tác, chính là nện xuống, nện một cách hung hăng, nện phá
thiên địa, nện chết chúng sinh, nện đến khi không còn một đồ vật nguyên
vẹn mới thôi!
Hắn có một loại lực phá hoại mãnh liệt, bốn cái đầu thú không ngừng gào thét, công kích như gió, chi một lúc đã công kích đến
cả vạn lần, khiến Diệp Húc bị ép đến liên tiếp lùi sau, lâm vào thế yếu.
Rầm!
Luân Hồi thiên môn cuối cùng cũng không thể tiếp tục chịu đựng được công
kích ở trình độ này, dưới một loạt công kích vỡ tan thành bốn năm mảnh,
hoá ra những đạo ngân đạo văn vỡ vụn tràn ngập, bay lượn khắp nơi!
Thân hình Diệp Húc rung lắc mạnh, bị một kích đánh bay, bắn lên trên cao,
bay xa không biết bao nhiêu dặm, rồi lại rơi xuống Hư Không cố lộ.
Đoạn Hư Không cổ lộ này chính là do Huyền Thiên Đại Đế trong thời kỳ cảnh
giới Đế Quân đúc tạo nên, vô cùng kiên cố, công kích của bọn họ dù có
cường mạnh đến thế nào, cũng không thể làm tổn hại đến đoạn cổ lộ này!
Tên tiểu tử này, rốt cuộc cũng đã chết!
Đám người Yêu Thần Tử, Lăng Tiêu thái tử trong lòng mừng rờ. Lăng Tiêu thái tử cao giọng cười nói: Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, quả nhiên rất cường
mạnh, cư nhiên có thể liên tiếp chịu được nhiều đạo công kích của Vu Tổ
như vậy, cho dù là đã chết, nhưng cũng đủ để hắn tự kiêu rồi!
Yêu
Thần Tử ha ha cười lớn, thần thái phi dương, ánh mắt quét đến gương mặt u ám của hai người Phong Tuỳ Vân cùng Phó Vân Lai, điềm nhiên nói: Hai
người các ngươi đứng sai đội ngũ, lựa chọn đi theo Diệp Húc ngỗ nghịch
tác loạn, thông đồng làm bậy. Hôm nay cho dù các ngươi có quỳ xuống cầu
xin ta, cũng khó tránh khỏi tội chết!
Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai
sắc mặt hơi biến, đang định lên tiếng đột nhiên từ Hư Không cổ lộ đạo
văn đạo ngân bị vỡ vụn nhanh chóng phục hồi, hoá thành một một mặt Lục
Đạo Luân Hồi cực lớn, theo những đạo ngân đạo văn lao tới, hoá ra ba
mươi ba thiên giới, ba nghìn thiên thế giới, mười tám tầng địa ngục.
Toà Luân Hồi thiên môn chi trong chớp mắt đã hoàn toàn phục hồi.
Thú nô điên cuồng không ngừng gào thét, một bước đạp xuống, đạo vận tràn
ngập quanh thân, đạp đến tình cầu trong bốn bề cổ lộ từng cái lần lượt
vờ tung, đâm thẳng về phía trước giống như một viễn cổ cự thú, xông đến
chỗ Diệp Húc vừa ngã xuống!
Giết!
Giết giết giết!
Bốn cái đầu của hắn cùng gầm rú, tám cánh tay vung lên đủ loại tố binh, ngang nhiên hạ xuống, hung hăng nện tới Diệp Húc!
Ầm!
Một toà Di La Thiên Địa tháp thình lình xuất hiện, chặn đứng công kích của
tổ binh, chi thấy tám cánh tay của thú nô thay phiên hạ xuống, vang lên
những tiếng ầm ầm chói tai không dứt, toà bảo tháp này lập tức hiện đầy
vết nứt, liền đó nghe thấy bịch một tiếng, tầng trên cùng của bảo tháp
bị đánh vỡ nổ tung.
Thú nô thế mạnh áp đảo, một luồng tác khí giống
như hố điên, tám cánh tay thay phiên nện tổ binh xuống, từng tầng Di La
Thiên Địa tháp nổ tung, cơ hồ chỉ trong chớp mắt liền bị hắn đánh cho
nát bét.
Toà bảo tháp này theo Diệp Húc lớn lên, đồng hành đến tận
bây giờ, đã có uy năng không thua kém gì tổ binh, nhưng đến nay đối diện công sát của thú nô tôn Vu Tồ tám tay cầm tám bộ tổ binh này, rốt cuộc
đã đi tới tận cùng, huỷ trong chốc lát.
Không chi có thế, thậm chí ngay cả tôn Thánh hoàng phân thân trong Di La Thiên Địa
tháp cũng bị thú nô một kích đánh tan.
Thực lực của Vu Tổ, phá huỷ tất cả, thú nô là một Vu Tổ phát cuồng, lực mạnh của công kích khiến người ta phải ngửa mặt ngước lên.
Bảo tháp vờ
vụn, nguyên thần của Diệp Húc cũng bị đánh trúng, khiến hắn không chịu
được nhổ ra một ngụm máu tươi, thần thái nguy đốn, ngấn người nhìn mảnh
vờ của Di La Thiên Địa tháp.
Toà bảo tháp này tan vỡ, đối với Diệp
Húc mà nói là một sự đả kích cực lớn, càng khiến cảm thấy thương cảm
chính là bộ bảo vật này đã theo hắn đến nay, hắn gửi gắm không biết bao
nhiêu tâm huyết của mình vào trong bảo tháp, khi hắn chi là một tên đại
vu đã vất vả khổ sở khắp nơi tìm kiếm nguyên liệu, cẩn thận từng li tưng tí đúc tạo lên bảo tháp, trong nhiều trận chinh chiến, hắn đều là dựa
vào bảo tháp để chống lại kẻ địch, cũng
nhờ bảo tháp mà liên tiếp chiến thắng.
Không ngờ rằng, bộ bảo tháp bầu bạn với hắn gần một một đời người giờ phút
này rốt cuộc lại bị huỷ đi trong lúc va chạm với Vu Tổ.
Thú nô, giết giỏi lắm, giết giỏi lắm!
Yên Thần Tử cười ha hả, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy xiềng xích, khống chế
thú nô, phi thân đứng trên cái đầu chó của hắn, từ trên cao nhìn xuống
Diệp Húc, điềm nhiên nói: Diệp Thiếu Bảo, ngươi lúc nãy hung hãn là thế, đại sát tứ phương, liên tiếp giết chết mấy người chúng ta, đó là bởi vì ta chưa ra tay, để cho ngươi càn rờ thôi. Đến giờ ta ra tay, ngươi liền giống như một con côn trùng, bò rạp trên mặt đất!
Diệp huynh, ngươi nếu như sớm nhận sai chịu thua, đem hết bảo vật ngươi cướp đoạt
được giao ra thì đâu phải đến mức như thế này!
Diệu Âm Thánh nữ từ lăng không bay đến, dây đàn lạnh lẽo, thản nhiên nói:
Ngươi cũng là một kỳ tài, đáng tiếc lại cuồng vọng quá mức, cuối cùng
rơi vào kết cục hôm nay, có thể nói là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà
khó thoát.
Một vị thần tử hăm hở đứng lên phía trước hai người Phong
Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai, kiêu căng nói: Phong Tuỳ Vân, Phó Tây Lai, ta
muốn các người quỳ xuống cho ta, liếm ngón chân của ta! Sau khi ta vui
rồi nói không chừng sẽ cho các ngươi một cái chết không đau đớn!
Phó
Tây Lai sắc mặt kịch biến, đột nhiên vung tay lên, vô số đạo văn đạo
ngân hoá thành từng đạo đại cấm chế, xông thẳng đến người trước mặt, vị
thần tử này cười lạnh liên tục, thong thả tế khởi tổ binh, cười lạnh
nói: Cái thứ không biết sống chết, cũng tốt, ta sẽ
đích thân ra tay băm vằm ngươi
Thình lình sắc mặt hắn kịch biến, chi thấy kim quang trong hàng trăm đạo cấm
chế lóng lánh, hiện rõ lên là từng sợi tơ vàng, cắt chém ngang dọc,
khiến uy năng cùng độ nguy hiểm của cấm chế tăng lên cả chục lần.
Tơ vàng mềm mại sắc bén, cho dù là hắn dùng toàn lực thôi động tồ binh cũng không thể làm đứt những sợi tơ này.
Xuy xuy xuy!
Hàng trăm cấm chế bao lấy hắn, tơ vàng quấn quanh, cắt hắn ra thành vô số
mảnh vụn, đoạt lấy tổ binh của hắn, rơi vào tay Phó Tây Lai!
Vị thần tử này vẫn chưa hề chết, chi là nguyên khí bị tổn thương, giận dữ hét lên: Phó Tây Lai, lúc nãy là ta chưa phòng bị
Đông!
Phong Tuỳ Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, vung một cây Đại cốt chuỳ
lên hung hăng nện xuống, đem hắn đánh bạo, phá huỷ thân thể nguyên thần
cùng chân linh của hắn, khiến hắn chết đến không thể chết đi được nữa!
Diệp huynh, chúng ta đi!
Hai người nhảy đến bên cạnh Diệp Húc, một trái một phải đờ hắn dậy, gào thét xông về hướng toà ma môn!
Thú nô sải bước, tung thân chặn trước mặt ba người, Yêu Thần Tử cười lạnh
nói: Muốn đi sao? Hôm nay ba người các ngươi đều phải chết ở đây, chết
trong tay của ta!
Phong Tuỳ Vân cùng Phó Tây Lai sắc mặt u ám, đừng
nói thú nô ngay cả là Lăng Tiêu thái tò bọn họ cũng không có cách nào
chống lại, Phó Tây Lai cười khố nói: Lẽ nào ta một đời lừng lẫy, đến giờ vẫn là đứng nhầm đội ngũ
Ta nổi giận rồi
Thanh âm Diệp Húc đột
nhiên truyền đến, run rẩy đứng dậy, hất tay hai người ra, lau đi vết máu trên miệng, thần thái thản nhiên: Ta thật sự nổi giận rồi
Tức giận?
Lăng Tiêu thái tò cười ha ha nói: Diệp Thiếu Bảo, ngươi tức giận thì có ích
gì? Trước mặt một thực lực cường mạnh tuyệt đối, ngươi cho dù tức đến
chết đi sống lại, thì cũng chi có một con đường chết!
Vù vù!
Một
toà ngọc lầu phóng cao lên trời, dựng đứng sừng sững, chi thấy những
mảnh vờ của Di La Thiên Địa Tháp gào thét xoay tròn, nhanh chóng dung
nhập vào ngọc lầu, một luông uy năng tối tăm khổng lồ từ trong ngọc lầu
tản phát ra, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng kinh người.
Ở phía sau hắn, trong Luân Hồi thiên môn Tam Thập Tam thiên giới chen chúc xuất
hiện, từng cái nối tiếp nhau dung nhập vào ngọc lầu.
Đám người Yêu
Thần Tử, Lăng Tiêu thái tử sắc mặt kịch biến, chi cảm thấy uy năng
truyền ra từ toà ngọc lầu này kịch liệt tăng mạnh, trong chớp mắt liền
đạt đến trình độ tố binh, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên!
Không thể để hắn luyện thành toà quái lâu này! Lăng Tiêu thái tử hét lớn, dẫn đầu nhào về phía Diệp Húc.
Yêu Thần Tử trong lòng lẫm nhiên, phóng thích thú nô, đồng thời các thần tử khác cũng lần lượt thôi động tổ binh, tổ binh bay lượn rợp trời, đạo
vận sục sôi khắp nơi, nhất tề công kích Diệp Húc.
Diệp Húc chậm rãi
ngẩng đầu, nhìn hai tay của mình, lẩm bẩm: Khi ta tức giận liền muốn
giết người, liền muốn máu chảy thành sông.