Hồng Mông mô
thai đã biến mất, chỉ có Diệp Húc ngồi ở dưới Cây Thế Giới trong Luân
Hồi Thiên Môn. Hắn chứng nhận bốn đạo, tự chứng bất hủ, cho dù là Hồng
Mông đại đạo hay thiên địa nhân tam đạo, lục đạo thiên đạo đều không cần thiên địa chấp nhận, không cần ngoại đạo tán thành mà tự chứng nhận bản thân.
Lấy thân chứng đạo, lấy bảo chứng đạo, hai loại pháp môn chứng đạo chính tông này rốt cuộc đã được hắn chứng nhận. Ngoài ra còn có Hồng Mông
chứng đạo mà Thanh Đế chưa từng tu thành, lấy thần chứng đạo Diệp Húc tự sáng tạo ra nay cũng đã viên mãn.
Bốn đạo cùng chứng nhận, từ xưa đến nay chỉ có một mình hắn làm được.
Luân Hồi Thiên Môn chấn động, trên tán Cây Thế Giới, một tòa Đại La
Thiên từ từ hình thành, tuy không hùng vĩ bao la như Đại La Thiên ban
đầu, nhưng Diệp Húc dùng đại đạo của mình ngưng tụ ra, là đạo lý của hắn thể hiện.
Tòa Đại La Thiên này xuất hiện có ý nghĩa Diệp Húc đã chứng đạo thành công.
Đại La Thiên chất chứa bốn loại đại đạo chứng đạo của hắn, đột nhiên lại có một loại đạo lý tràn ngập công đức kim quang xuất hiện, đúng là công đức đại đạo của Đạo Đức Thiên Quân Đế Tuệ, cũng pha lẫn trong Đại La
Thiên.
Đế Tuệ giúp Diệp Húc trùng luyện Địa tiên giới, đại đạo của y sớm dung
nhập vào trong Luân Hồi Thiên Môn của Diệp Húc. Luân Hồi Thiên Môn luyện ra Đại La Thiên, công đức đại đạo của y cũng xuất hiện trong Đại La
Thiên.
Chẳng qua Lục Đạo Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn vẫn chỉ là hư ảnh,
xen giữa hư và thật, hoàn toàn khác với tòa Lục Đạo Luân Hồi khi Diệp
Húc chưa chứng đạo.
Tòa lục đạo đó là do mảnh vỡ lục đạo ghép thành. Khi Diệp Húc đến Đại La Thiên lần đầu tiên, cảm ứng chứng đạo chi đạo của Đại La Thiên đã khiến lục đạo sửa chữa luân hồi, suýt nữa thì phục sinh hết những nhân vật đã chết thời viễn cổ, gần như tạo ra một trận hạo kiếp vô tận.
Mà tòa Lục Đạo Luân Hồi này bao phủ thiên địa nhân tam giới mà Diệp Húc
luyện chế, không hề liên quan đến bên ngoài nên sẽ không khiến thiên địa kịch biến cũng như làm cho đám nhân vật đã chết kia sống lại.
Hơn nữa tòa Lục Đạo Luân Hồi này xen giữa hư và thật chứ chưa từng viên
mãn, công hiệu e là kém xa tòa Lục Đạo Luân Hồi viễn cổ kia.
“Thân hóa Hồng Mông tái diễn thiên địa. Ngọc Hư thế nhưng lại chứng đạo Thiên Quân…”
Đại Thế Tôn và Ma Thần Hoàng ai nấy đều sắc mặt ngưng trọng. Phương thức chứng đạo của Diệp Húc hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ. Đại đạo của
hắn không tan vào thiên địa đại đạo mà tự chứng nhận bản thân, khác xa
phương thức chứng đạo của bọn họ.
“Luân Hồi Thiên Môn của hắn tự thành thiên địa, tuy đã thành chứng đạo
chi bảo nhưng dù sao cũng chỉ là của Thiên Quân, có thể so với Tam Thập
Tam Thiên chí bảo mà Nguyên Thủy Thiên Vương luyện ra khi ở cảnh giới
Đạo Quân sao?”
Ma Thần Hoàng cười lạnh một tiếng rồi thúc giục tám tòa chứng đạo chi bảo mà y thu được, dùng toàn bộ tu vi đánh tới Diệp Húc.
“Thần Hoàng nói không sai.”
Đại Thế Tôn cũng ra tay ngay lúc đó, trầm giọng nói: “Ngọc Hư tuy đã
chứng đạo nhưng căn cơ bất ổn, không bằng chúng ta đã chứng đạo được một thời gian lâu! Huống hồ Tam Thập Tam Thiên chí bảo của Ngọc Hư đã bị
chúng ta phân chia xong, trận chiến này thắng bại còn chưa rõ!”
Hai người bọn họ có tất cả mười sáu tòa chứng đạo chi bảo. Ma Thần Hoàng thậm chínắm giữ tòa có uy lực chí cương chí mãnh trong đó, Long Hán
Tiêu Môn!
Một khi được tế lên, hàng tỉ thiên long sẽ trào ra từ trong Long Hán
Tiêu Môn, tiếng rồng ngâm không dứt, hóa thành Long Hán đại kiếp nạn, vô số long trảo cực lớn bắt lấy thiên địa nhân tam giới của Diệp Húc, tính xé nát luôn Luân Hồi Thiên Môn.
Ngoài ra thì uy năng bảy tòa chí bảo khác cũng cực kỳ kinh người, rung động ngập trời tiêu diệt tất cả.
Đại Thế Tôn có tu vi thâm hậu, trong tay lại có Thái Hoàng Khai Thiên
phủ, Thái Cực Dương Thai, Huyền Thai Thần Châu, Tử Vi tam cung, Nguyên
Động Thâm Uyên, Thái Cực đồ nên thực lực còn mạnh hơn Ma Thần Hoàng một
phần.
Công kích của hai vị Thiên Quân đã chứng đạo đồng thời đánh tới Diệp Húc, muốn hủy diệt hắn một lần nữa.
“Hai vị sư huynh, Đại La Thiên chứng đạo chi thiên của ta vừa mới tạo thành, còn thiếu các loại pháp môn chứng đạo nữa.”
Diệp Húc đứng dậy, bước từng bước ra khỏi Luân Hồi Thiên Môn. Thân thể
hắn vừa rời thiên môn thì càng lúc càng lớn, làm cho người ta cảm giác
như to lớn bao phủ cả chư thiên. Dù là Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn có
thể bóp méo hàng tỉ thời không thì ở trước mặt hắn lại như hai chấm nhỏ
bé không đáng kể.
Rầm! Rầm! Rầm!
Chỉ trong chớp mắt, nhiều Tam Thập Tam Thiên chí bảo đánh lên người Diệp Húc, khiến cho thân thể hắn hơi lắc lư nhưng không bị tổn thương mấy.
Hắn đã lấy thân chứng đạo nên thân thể tương đương với một tòa Luân Hồi
Thiên Môn khác, đạt được thành tựu dù là Tổ Thần đạt tới cảnh giới Thiên Quân cũng không thể sánh bằng!
Diệp Húc há miệng rống to, hàng tỉ thiên long lập tức bị chấn vỡ, những
thân hình cực lớn vỡ vụn, ào ào rơi xuống. Long Hán đại kiếp nạn do Long Hán Tiêu Môn biến thành bị hắn chấn vỡ hết, sau đó hắn đánh ra một
quyền cực cương mãnh bá đạo khiến Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn tâm thần
chấn động, từng tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo đều bay ngược ra.
“Bởi vậy ta không giết các ngươi, chỉ cần các ngươi tôn ta làm chí tôn,
đưa chứng đạo chi đạo của các ngươi ký thác vào Đại La Thiên của ta,
hoàn thiện chứng đạo chi thiên!”
Diệp Húc giơ tay kia ra, Ma Thần Hoàng và Đại Thế Tôn lập tức cảm thấy
trời đất tối sầm lại, một bóng ma vô cùng khổng lồ từ trên trời giáng
xuống, chộp tới hai người.
“Ngọc Hư đã biến thái đến mức không thể ngăn cản nữa, mau đi!”
Đại Thế Tôn sắc mặt tái nhợt, quát to một tiếng rồi xoay người hóa thành cầu vồng, hiểm hiểm xẹt qua kẽ tay Diệp Húc bay thẳng về Phật giới Tam
Thập Tam Thiên Khư, cao giọng nói: “Ngọc Hư, hôm nay ngươi thắng! Lão
tăng thật muốn xem ngươi phát điên, xem có dám đem lão tăng cùng hàng tỉ vạn sinh linh Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư ta cùng tàn sát hay
không!”
“Thế Tôn, ta không có ý tàn sát cả Phật giới, mong các hạ ở lại giúp ta hoàn thiện Đại La Thiên, cũng là đại công đức!”
Bàn tay của Diệp Húc thuận thế chộp tới, năm đầu ngón tay như năm chiếc
trụ trời, vân tay và hoa tay biến thành thiên la địa võng, chộp thẳng
tới Đại Thế Tôn.
“Ngọc Hư, trẫm không phải kẻ không cốt khí như Đại Thế Tôn kia!”
Ma Thần Hoàng giận tím mặt, thân hình sừng sững đứng đó, y rung đám chí
bảo liều mạng đánh Diệp Húc. Diệp Húc động tâm niệm khiến ngọc thụ
nguyên thần quét qua một cái, quét bay từng tòa lại từng tòa chí bảo.
Hắn lấy thần chứng đạo, nguyên thần gần như mạnh mẽ so với thân thể và
Luân Hồi Thiên Môn, mạnh mẽ vô cùng, dù không có Tam Thập Tam Thiên chí
bảo nhưng uy lực mạnh không gì địch nổi.
Ma Thần Hoàng quát lớn, thân hình liên tục bành trướng, há mồm hút hết
cả tám tòa chứng đạo chi bảo vào trong miệng, ngay lập tức hơi thở y
tăng lên, cơ bắp dữ tợn khủng bố, toàn thân tràn ngập đủ loại hoa văn
quái dị, dùng tay không đối chiến ngọc thụ nguyên thần của Diệp Húc.
Trải qua một thời gian dài ở trên địa vị cao, chỉ có một ít người xứng
làm đối thủ, Ma Thần Hoàng sống an nhàn sung sướng đã quên mất sự thiện
chiến dũng mãnh ngày nào. Nay Diệp Húc cường thế chèn ép nhất thời khiến hào khí y tỏa ra, lòng hăng hái thời niên thiếu đã ào trở lại.
Ngọc thụ nguyên thần hạ xuống đánh bay Ma Thần Hoàng, ngay sau đó một tòa thiên môn rơi xuống trấn áp Ma Thần Hoàng ở dưới.
Ma Thần Hoàng gầm lên, cơ bắp nổi lên, tóc tai bay lượn, khiên Luân Hồi Thiên Môn định nâng nó lên.
“Ngọc Hư, ngươi không thể trấn áp được trẫm!”
Y phát huy hết thực lực trước nay chưa từng có, tiếc rằng Luân Hồi Thiên Môn trấn áp làm cho y cảm thấy cả thế giới như áp chế y, khiến y không
thể khiêng lên được.
Diệp Húc trấn áp Ma Thần Hoàng bằng Luân Hồi Thiên Môn rồi thì không để ý tới y nữa, khẽ ơ một tiếng, mày nhíu lại. Đại Thế Tôn lại thừa dịp hắn
đối phó Ma Thần Hoàng chạy khỏi bàn tay hắn trở về Phật giới Tam Thập
Tam Thiên Khư.
Ầm!
Bàn tay của Diệp Húc thò vào hư không, chụp thẳng vào Phật giới.
Ngọc thụ nguyên thần theo sát phía sau.
Thanh Tĩnh Thiên giới trên Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư, Đại Thế Tôn vừa giáng lâm, sắc mặt âm tình bất định rồi đột nhiên quát to: “Chúng
sinh, Cửu Thiên có tà ma tác loạn, chúng đệ tử hãy cùng ta hàng yêu trừ
ma!”
Giọng ông ta như chuông đồng truyền khắp Tam Thập Tam Thiên Khư, Phật
quang toàn thân chiếu rọi như thác nước chạy xuống từng tầng Phật giới.
Nơi nào thác Phật quang chảy qua, vô số sinh linh Phật giới phủ phục
xuống đất, hô to tên Đại Thế Tôn.
Sinh linh trong Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư có nhân loại, yêu tộc,
có cự thú viễn cổ, có Ma tộc, tộc Atula, Thiên nhân tộc, Thiên thần tộc, đủ mọi chủng loại, nhưng tất cả đều tín ngưỡng Phật môn. Giờ phút này
hàng tỉ sinh linh cúng bái cầu chúc gia trì Đại Thế Tôn, biến trọn Tam
Thập Tam Thiên Khư thành một thể, như một thế giới lưu ly to lớn. Đại
Thế Tôn ngồi trên tầng chót của thế giới lưu ly, thân hình vô cùng rộng
lớn, Phật quang vô lượng chiếu rọi hư không thấy rõ tất cả, hàng tỉ vạn
chúng sinh đều được Phật quang chiếu tới, trên mặt đầy thánh khiết.
“Ngọc Hư, ngoài Cửu Thiên ngươi là chủ, nhưng Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư lại là là ta!”
Đại Thế Tôn vô cùng thánh khiết, bên trong Phật quang vô lượng là những
tòa Tam Thập Tam Thiên chí bảo nhấp nhô lên xuống, tản ra rung động ngập trời. Hiển nhiên là ông ta mượn lực chúng sinh thúc giục tám tòa chí
bảo này, đề phòng Diệp Húc truy kích đến.
“Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng đã hàng phục, ông cũng tới đi!”
Một bàn tay trắng noãn như ngọc đột nhiên xuất hiện ở Lưu ly phật giới.
Bàn tay này thò xuống đã bao phủ toàn bộ Phật giới vào trong.
Đại Thế Tôn ngẩng đầu, bật cười khanh khách: “Ngọc Hư, ta thừa nhận
ngươi thần thông quảng đại, nhưng chỉ dựa vào một bàn tay thì không làm
gì được ta đâu nhỉ?”
Phật quang sôi trào bốc lên, từng tòa chí bảo với uy lực ngập trời đánh tới bàn tay của Diệp Húc kia.
Bàn tay Diệp Húc giang rộng năm ngón tay ra, đầu ngón tay thật lớn búng
lên, trên không trung Phật giới phát ra tiếng nổ vang không dứt. Một
luồng uy lực mênh mông bùng nổ đánh tới khắp nơi, kim thân Đại Thế Tôn
lung la lung lay, nhưng vẫn luôn tọa trấn ở trong Thanh Tĩnh Thiên giới
chứ chưa từng đứng dậy. Trong lòng ông ta âm thầm khiếp sợ: “Ngọc Hư
thật sự mạnh mẽ! Hắn dù tam chứng thân thể cũng không thể nào mạnh mẽ
đến thế này, ngay cả chí bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương đều không thể
làm gì hắn! Nhưng hắn còn không thể phá vỡ Lưu ly Phật giới của ta…”
Ông ta vừa nghĩ đến đây thì một gốc Cây Thế Giới đột nhiên từ trên trời
giáng xuống, rơi vào trong Phật quang vô biên, khai thiên tích địa, đẩy
hết Phật quang ra.
Phật quang vô lượng vừa bị phá vỡ thì Lư ly Phật giới lập tức rào rào vỡ tan, biến lại thành Tam Thập Tam Thiên Phật giới, không còn là một thể
nữa. Chúng sinh Phật giới vẫn phủ phục trên đất, hô to tên Đại Thế Tôn
như trước, nhưng có gốc Cây Thế Giới này thì Lưu ly Phật giới chẳng cách nào ngưng tụ được nữa.
Đại Thế Tôn thầm nói một tiếng hỏng bét, biết nguyên thần của Diệp Húc
phá vỡ vô lượng Phật quang e là khó ngăn cản được Diệp Húc nữa, ông ta
vội đứng dậy định bỏ chạy thì bàn tay kia hóa thành một nắm đấm lớn,
đánh văng hết tám tòa chí bảo ra, lập tức năm ngón tay lại mở ra bắt
xuống dưới.
Hàng tỉ vạn chúng sinh trong Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư thấy bàn
tay này hạ xuống rồi bắt đi Đại Thế Tôn của Phật giới, ai nấy đều ngây
ra như phỗng, run lẩy bẩy.
“Ma đầu thiên ngoại bắt đi ngã Phật, nay Phật giới ta nên thế nào đây…” Một vị tôn giả thất hồn lạc phách, lẩm bẩm nói.