Diệp Húc cùng Phượng Yên Nhu không biết làm sao. Tây Vương Mẫu
tháo xuống chiếc mũ phượng đang đội trên đầu của mình lại mang tới Tây
Hoàng công đế quan phân biệt đội lên đầu bọn hắn, không ngần ngại trước
mặt mọi người tuyên bố hai người bọn họ kế thừa ngôi vị của mình. Một
người từ Tây Hoàng biến thành Tây Hoàng Công, một người là tiểu công
chúa của Thiên Yêu cung biến thành Tây Vương Mẫu.
Đây là sự tình ly kỳ mà tử khi bọn hắn ra đời đến nay chưa từng gặp.
“Cho dù ta có được Nam Thiên Môn, có được Tây Hoàng bảo khố, có được
Dao trì thiên thuyển, lại tu luyện Tây hoàng cấm pháp, thì cùng không
thể mới gặp mặt một lần mà đã đem ngôi báu Tây Hoàng Công. Tây Vương Mẫu truyền thụ cho chúng ta?”
Trong lòng Diệp Húc vạn phần hồ
nghi, không phải là trời sinh ra tính hắn đa nghi, mà là kỳ ngộ trước
mắt lần này thực sự rất quái đản, khiến cho người ta có cảm giác giống
như trong ảo mộng.
“Xưa kia khi Huyền Khung Thượng Cao Ngọc
Hoàng Đại Đế trải qua hàng tỷ kiếp, hàng vạn lần chuyển thế, tu thành
Ngọc Hoàng thành tựu Thiên Đế. Nay tuy rằng thiên địa tan biến, nhưng
Tiên đế chưa khiến không có chuyển thế, trải qua muốn đời hàng tỷ kiếp
trở về đến Hoa Tư thiên quốc ta.”
Tây Vương Mẫu ý vị sâu xa
liếc hắn một cái, dừng thiên thuyền ở trên không trung thiên cung của
Hoa Tư thiên quốc, thản nhiên nói: "Bởi vậy bất cứ một người nào cũng có thể ta có quan hệ sâu xa rộng lớn với Hoa Tư thiên quốc. Ngươi tu luyện cấm pháp của Hoa tư thiên quốc ta, điều khiển thiên thuyển của Dao Trì
Kim Mẫu, lại có Tây Hoàng bảo khố, nói không chừng ngươi là Tiên đế
chuyển thế, ngươi trở thành Tây Hoàng Công tự nhiên là chính thống.”
“Lục đạo đều tan vỡ, nơi nào đến chuyển thế? Nương nương, người nói quá hư ảo.”
Diệp Húc đứng ở đầu thuyển hướng Hoa Tư thiên quốc cẩn thận đánh giá,
không khỏi động dung, chỉ thấy Hoa Tư thiên quốc rõ ràng là một mảnh
thiên cung tiên khuyết. Ngọc Hoàng Đại Đế và Vương Mẫu trong lúc thiên
địa đại biến đã di chuyển đến đây, đem tất cả thiên cung của mình chuyển cả về đây.
Đây chính là Thiên cung thật sự, thiên cung chân
chính, Nam Thiên Môn, Dao Trì, Triều Thánh lầu, Trảm Tiên đài, mười tám
tầng Thiên Ngục, Ngọc Hư cung, Đâu Suất cung, Thiên Mã tràng, Bàn Đào
viên, đủ loại cung điện đủ loại kiến trúc tất cả lúc này đều tụ tập ở
đây.
Bức tràng diện này quả thật quá bao la hung vĩ làm cho
người ta thần động mắt hoa, hoảng hốt như đến thiên đình của tiên nhân
viễn cổ.
Điều đáng tiếc là, thiên cung đã không còn là thiên
cung như trước, hồi ức lớn nhất là Nam Thiên Môn có khả năng phong ấn
Tam Thập Tam Thiên, khi cửa lớn mở ra là có thể đem tất cả ba mươi ba
tầng Thiên giới tất cả đều phong ấn vào trong cửa lớn.
Còn đủ các loại bảo vật khác uy năng cũng cực kỳ cường đại, nhưng đến nay cũng là thế giới của Vu. Bảo vật của cổ tiên lại đến thế giới của Vu thì đã
không còn bất cứ công dụng gì.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân
này mà Tây Hoàng đã luyện chế thiên đình, đem mỗi tòa kiến trúc, đem mỗi một ngôi nhà, tất cả luyện chế thành Vu bảo, dự tính tái hiện viễn cổ
Thiên đình trong thế giới thịnh vượng ấy.
Chẳng qua dường như bị thúc dục là tư chất của Tây Hoàng thật sự xuất sắc khiến cho Thanh
Đế cảnh giác. Thanh Đế bản thân là người soán vị đoạt quyền giết Hạo
Thiên Đại Đế để chiếm lấy ngôi báu thiên đế, đối với các thiên khác cực
kỳ kiêng kị, bởi vậy đã ra tay gạt bỏ Tây Hoàng.
“Nương
nương nếu có Tây Hoàng Mẫu thì cũng sẽ có Tây Hoàng Công thôi. Thánh
Hoàng kia tu vi thần thông quảng đại, há có thể không có con, cho dù
không có con, trong Hoa Tư thiên quốc cũng không thiếu người mang huyết
thống Ngọc Hoàng Đại Đế và Vương Mẫu. Vì sao mà nương nương lại phải
chọn một người bên ngoài?”
Diệp Húc liếc mắt nhìn xung quanh tiếp tục nói: "Nếu nương nương không muốn nói, tại hạ thân vi nhiệm Tây Hoàng
Công, kính xin nương nương dẫn tiến tiền nhiệm Tây Hoàng Công để ta tự mình hỏi y.”
“Tây Hoàng Công?”
Tây Vương mẫu nghe đến từ này sắc mặt đột nhiên phát lạnh, đi xuống Dao Trì thiên thuyền, lạnh lùng nói: "Bệ hạ, ngươi hỏi nhiều quá rồi đấy.
Trẫm còn có việc, phiền bệ hạ về hậu cung. Đợi đến ngày khác trẫm sẽ làm thỏa đáng sự tình, sẽ tự mình chủ trì đăng cơ đại điển, mời bệ hạ và
Tây Vương mẫu đăng cơ.”
Diệp Húc bất đắc dĩ cao giọng nói: "Hay là lúc này bệ hạ muốn đem Diệp Húc và đám người nhốt vào hay sao.”
Tây Vương Mẫu nghe vậy quay đầu lại cười nói: "Làm sao có thể như vậy!
Bệ hạ cùng nương nương đăng cơ sau khi ta thoái vị, tương lai các người
là người đứng đầu Hoa Tư thiên quốc Côn Luân thế giới, địa vị cao cả,
còn ở trên cả trẫm, trẫm sao dám nhốt các người. Trên Hoa Tư thiên quốc
cùng Côn Luân thế giới này, bất kỳ địa phương nào bệ hạ cũng có thể đi,
chẳng qua là Dao Trì thiên thuyền này không có Hỗn Thiên nghi dễ dàng bị lạc phương hướng ở nơi vô cực cho nên tốt nhất là tạm thời không nên
dùng. Trẫm trước hết thay bệ hạ và nương nương giữ lại, đợi sau khi sửa
chữa thiên thuyền xong sẽ giao lại cho hai người sử dụng.”
Diệp Húc khẽ nhíu mày thầm than một tiếng, ý này của Tây Vương Mẫu hiển
nhiên là đem Dao Trì thiên thuyền lấy đi, không cho bọn họ có cơ hội
chạy ra khỏi Côn Luân tiên giới.
“Một khi đã như vậy xin nương nương cứ tự nhiên, trẫm muốn về hậu cung nghỉ ngơi trước.”
Diệp Húc cười ha hả nắm tay Phương Yên Nhu đi xuống khỏi thiên thuyền,
nghênh ngang hướng Lăng Tiêu bảo điện mà đi, cười nói: "Trẫm vẫn chưa
từng làm Hoàng đế, hôm nay có thể làm thử một lần.”
Tây Vương Mẫu hơi hơi mỉm cười, vẫy vẫy tay, cười nói: "Thanh nhi, ngươi mang
theo một số người, cẩn thận hầu hạ bệ hạ cùng nương nương.”
Ở trên một chiến thuyền khác, một nữ tử áo xanh lên tiếng trả lời tuân
lệnh rồi lập tức mang theo mấy trăm thiếu nữ đi theo phía sau Diệp Húc.
Diệp Húc không khỏi lo lắng, những lời nói của Tây Vương Mẫu tuy rằng
rất tôt đẹp, nhưng suy cho cùng thì vẫn không thể yên tâm, phái tới ngần này nữ giám thị là sợ rằng hắn có thủ đoạn chạy khỏi thế giới Côn Luân.
“Sư huynh, muội từng nghe qua những chuyện cướp cô dâu, đoạt bảo vật,
soán ngôi vị, còn đây là lần đầu tiên muội thấy có người cam tâm tình
nguyện đem ngôi vị hoàng để nhường đi, buộc người khác phải kế vị xưng
đế.”
Trong hậu cung thiên đình, Diệp Húc lười biếng nằm dài
trên giường, vài ả nữ áo xanh cầm hoa làm bình phong đứng một bên hầu hạ rất là thích ý.
Phượng Yên Nhu thấp giọng nói: "Muội cảm thấy việc này rất cổ quái.”
“Đương nhiên là rất cổ quái! Nhưng Tây Vương Mẫu đã lấy đi Dao Trì
thiên thuyền, giờ chúng ta có muốn chạy cũng không chạy được.”
Diệp Húc xê dịch nằm lui vào trong, vỗ vỗ vào giường ý bào Phượng Yên
Nhu cùng nằm lên, cười nói: "Tuy nhiên ở trong này làm Hoàng đế mùi vị
cũng không tồi! Sư muội, ta là Tây Hoàng công, muội là Tây Vương Mẫu.
Muội đừng ngại, cứ thử một chút mùi vị Tây Vương mẫu này.”
Sắc mặt Phượng Yên Nhu đỏ dần lên, nhìn lên giường mây lại nhìn các nữ
áo xanh bên cạnh, phát hiện cả Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển cũng ở cùng hai bên phải trái, cho nên trước sau cũng không đủ can đảm mà trèo lên giường mây.
Da mặt của nàng vốn rất mỏng, nếu đổi lại là Ma La Dư chỉ sợ rằng chưa gọi thì ả đã nhảy lên giường rồi.
“Thống trị một cái thế giới, đây là một vinh dự đến bực nào, không biết bao nhiêu Vu Hoàng chỉ sợ đều muốn người chết ta sống. Tây Vương mẫu
nóng lòng lựa chọn người kế thừa, mặc dù nàng không có con nhưng Hoa Tư
thiên quốc cao thủ rất nhiều, vì sao bà ta không chọn lựa cao thủ trong
Hoa Tư thiên quốc?”
Già La Minh Tôn trầm giọng nói: "Cho dù
chủ công và tiên hoàng của thế giới Côn Luân có quan hệ rất sâu xa cũng
không thể vừa gặp mặt liền truyền ngôi cho chủ công chứ. Chẳng lẽ là trở thành Tây Hoàng Công và Tây Vương Mẫu có rất nhiều nguy hiểm?”
Diệp Húc lộ ra vẻ suy tư, là một thánh hoàng cường đại như bực Tây
Vương mẫu này, trên ba nghìn thế giới có người nào có thể uy hiếp được
bà ta, có thể nói là rất ít hay là có thể nói là không có, vậy thì có gì mà nguy hiểm chứ?
Điều làm cho hắn tò mò đó là, đã có Tây
Vương Mẫu thì phải có Tây Hoàng Công, mà Tây Vương Mẫu này đối với Tây
Hoàng Công kiêng kị thật sâu, ngay cả nói cũng không muốn nhắc tới đây
hẳn có điều gì cổ quái.
Tuy nhiên trong chuyện này có điều gì đó không rõ ràng Diệp Húc cũng không thể biết được.
Bọn nữ áo xanh hầu hạ bọn họ đều là người ở bên cạnh Tây Vương Mẫu, nên không có hy vọng gì tìm được bí mật ở bọn họ.
“Tâm tư của Thánh Hoàng thì chúng ta không thể do lường được, thôi thì
cứ xem như mọi việc đều yên ổn. Mặc kệ bà ấy có tính toán gì thì chúng
ta cứ lấy bất biến ứng vạn biến.”
Diệp Húc cũng có chút bất đắc dĩ, ở trước mặt Thánh Hoàng hắn tưởng rằng biến chỉ sợ rằng cũng không biến được ra cái gì.
“Thanh nhi cô nương, không biết nơi đây có nơi nào tương đối rộng rãi và bằng phẳng không?”
Diệp Húc từ trên giường mây ngồi dậy cười hỏi: "Trẫm sắp kế vị, đương
nhiên muốn tu luyện một phen, nếu không khi lên ngôi chỉ sợ kẻ dưới
không phục tùng.”
Ả cầm đầu các thiếu nữ áo xanh cười hỏi: "Bệ hạ, không biết bệ hạ muốn một nơi rộng như thế nào?”
“Một nơi thấp, chu vi khoảng vạn dặm.” Diệp Húc thản nhiên nói.
Ả nữ áo xanh kia hoảng sợ lùi lại một bước thất thanh nói: "Nơi tu
luyện một tấc vuông là đủ, bệ hạ tu luyện công pháp gì lại muốn chu vi
vạn dặm?”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, không vui nói:"Trẫm sắp kế vị đăng cơ, chẳng lẽ những việc trẫm muốn làm lại phải bẩm báo với
ngươi hay sao?”
Ả thị nữ áo xanh kia thè lưỡi, nhưng cũng
không có vẻ sợ hãi, cười nói: "Trong thiên cung ta, Thiên Mã tràng là
nơi rất rộng, rộng tới mấy trăm vạn dặm có thể làm nơi để bệ hạ tu
luyện, xin mời bệ hạ theo thần.”
Nàng dẫn Diệp Húc và đám
người đi tới Thiên Mã tràng, Diệp Húc phóng mắt nhìn đi chỉ thấy ở đây
rộng bát ngát, quả nhiên rộng tới trăm vạn dặm, ở đây đừng nói thiên mã
mà ở đây có thể nuôi rồng, nuôi thuồng luồng, nuôi viễn cổ cự thú đều có thể được, không phải nói đùa.
“Nương nương, muội tới giúp ta bố trí cấm.”
Diệp Húc tế lên ngọc lầu lấy ra một mảnh dài bậc chín thuần dương linh
mạch, cười nói: "Trẫm muốn nhờ ấp lực cấm chế của muội giúp chính mình
đánh sâu vào Nhân Hoàng.”
Phượng Yên Nhu nghe hắn gọi mình là nương nương, khuôn mặt lại đỏ hồng dần lên, mắt như nước hồ mùa thu
ngấn lệ lưng tròng, rất cảm động cười nói: "Không biết là bệ hạ muốn
loại cấm chế dạng nào?”
“Trẫm muốn mời nương nương bày ra chín mươi chín đạo Hư Không đại cấm.”
Trong ngọc lầu của Diệp Húc Thuần Dương linh mạch bậc chín trải ra càng ngày càng nhiều khi đã đạt tới hơn chín mươi chín đường, cười nói: "Chỉ có Hư Không đại cấm mới có thể cho ta áp lực, để cho ta đột phá.”
Phượng Yên Nhu cả kinh chín mươi chín đạo Hư Không đại cấm chính là một trong những cấm chế nguy hiểm nhất đương thời, sát khí vô cùng. Thang
Hoàng lăng đó bày ra đạo cấm chế này thủ hộ hoàng lăng tới mấy chục vạn
năm cũng không từng bị người công phá.
Khi con đường thông
thiên mở ra, đã có nhiều thánh chủ cầm trong tay cấm bảo đến đây, vẫn bị nhốt ở trong cấm chế, vẫn là yêu chủ khám phá cấm chế, dẫn dắt bọn họ
tiến vào trong Thang hoàng lăng.
Lúc trước Phượng Yên Nhu dựa vào chỉ dẫn của yêu chủ đã dễ dàng tiến vào trong hoàng lăng, nếu không nàng khẳng định phải tiêu tốn nhiều thời gian mới có thể vượt qua được.
Lợi dụng chín mươi chín đường Thuần Dương linh mạch, bày ra đạo đại cấm này đối với nàng mà nói cũng không phải là khó khăn. Chín mươi chín đạo Thuần dương linh mạch thực bị nàng đánh vào trong đại địa Thiên Mã
tràng, chỉ thấy đại địa chấn động, từng đường từng đường long mạch hở
ra.
Nàng tế khởi Hà Đồ, từng đạo, từng đạo trận văn không
ngừng hạ xuống, dung nhập vào bên trong long mạch biến mất không thấy gì nữa.
Chín mươi chín đạo Hư Không đại cấm đối với nàng mà nói cũng không có gì khó khăn nhưng lại rất là phiền toái, Phượng Yên Nhu
đã hao tốn rất nhiều thời gian khó khăn lắm mới có thể hoàn thiện được
cấm chế này.
Nữ tử áo xanh kia ngơ ngác nhìn chỉ thấy trước
mặt Thiên Mã tràng đã hoàn toàn thay đổi chỉ thấy chín mươi chín đường
long mạch cao tới vạn dặm, trong hư không sát khí không ngừng. Càng đi
sâu vào bên trong sát khí càng nồng đậm hơn, không nói Nhân Hoàng ngay
cả cấp bậc gần đến Vu Hoàng nếu không mang theo cấm bảo mà nói chỉ sợ
đều khó chống lại, chỉ sợ cũng bị cấm chế oanh sát.
“Vị nương nương này thật là lợi hại, nếu cho nàng đủ vật liệu và thời gian, chỉ
sợ nàng thậm chí có thể làm ra một cái có thể diệt sạch Vu Hoàng nếu đi
vào đại cấm chế này…”