Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 605: Chương 605: Chém giết cận thân




Tiên quang giống như một con bạch long ngàn dặm, kiểu đằng biến hóa, lập tức liền tới trước mặt Diệp Húc. Đạo tiên quang này bị Đông Môn Thiên Phủ tế luyện thành binh khí, uy năng hùng mạnh có thể trong một kích là diệt được Thái úy Lý Như Tư, hai kích diệt Mông Chính đại tướng quân, giết chết đại vu thiên địa pháp tướng bất diệt giống như lấy đồ trong túi.

Lời mà Đông Môn Thiên Phủ nói quả không sai, bất kể vu bảo hùng mạnh ra sao, tu vi mới là căn bản. Tu vi hắn tuy rơi xuống từ Nhân Hoàng, nhưng vẫn còn giữ được tu vi thiên địa pháp tướng bất diệt, tế nhân hoàng chi bảo lên cũng có thể phát huy được hai ba phần uy năng.

Hắn đúng là muốn một kích giết chết Diệp Húc, cướp lấy tất cả bảo vật chiếm làm của riêng!

Keng!

Di La Thiên Địa Tháp dâng lên, càng lúc càng lớn. Tòa bảo tháp này hoành không, được Diệp Húc dùng một tay nâng. Tiên quang chém lên Di La Thiên Địa Tháp, phát ra tiếng vang to.

Bảo tháp lay động dữ dội nhưng cũng không bị tiên quang bổ ra. Tòa bảo tháp này chính là do Diệp Húc cực cực khổ khổ luyện chế, tâm huyết chất chứa bên trong còn nhiều hơn cả Càn Khôn đỉnh và ngọc lâu, nó chính là bảo vật hắn coi trọng nhất.

Di La Thiên Địa Tháp mười một tầng trông cổ xưa nguy nga. Mười một tầng thế giới trong tháp nơi đâu cũng tràn ngập tiên quang, so với đạo Tịch Diệt tiên quang mà Đông Môn Thiên Phủ luyện chế kia quả thật còn trầm trọng hơn không biết bao nhiêu lần. Cho dù là khi Đông Môn Thiên Phủ toàn thắng, tế lên Tịch Diệt tiên phủ toàn lực đánh ra một kích cũng chưa chắc có thể làm tổn hại đến Di La Thiên Địa Tháp một chút xíu nào!

Tòa bảo tháp này đã thành, mỗi một tầng thế giới chất chứa trong tháp đều có một đạo tiên quang, tương đương với pháp lực của một vị Nhân Hoàng. Mười một tầng thế giới chính là mười một vị Nhân Hoàng.

Hiện tại Diệp Húc chưa thể hoàn toàn thúc giục tòa bảo tháp này, nhưng trong tương lai, khi đủ tu vi thì hắn nhất định có thể hoàn toàn thôi phát được uy năng giống như mười một vị Nhân Hoàng của Di La Thiên Địa Tháp kia. Trong đám Nhân Hoàng sẽ không có ai là đối thủ của hắn nữa!

“Thật là một tòa bảo tháp lợi hại!”

Đông Môn Thiên Phủ chớp động tinh quang trong mắt, đột nhiên run tay bỏ tiên quang ra, tự mình tế lên. Đạo tiên quang này biến hóa thành một bàn tay lớn chộp tới Di La Thiên Địa Tháp, định tháo tòa dị bảo này xuống thu về cho mình.

Bàn tay do đạo Tịch Diệt tiên quang này hóa thành tháo Di La Thiên Địa Tháp ra từ tray Diệp Húc. Ngay sau đó bảo tháp lại được Diệp Húc tế lên, đương không rung một cái, đánh văng năm ngón tay của bàn tay tiên quang ra. Vô số luồng huyền hoàng khí hóa thành những con nộ long kim sắc và hắc sắc, giương nanh múa vuốt táp tới bàn tay tiên quang.

Bàn tay tiên quang này hóa chưởng thành quyền, vô số quyền đánh nát kim long hắc long. Một quyền khác đánh lên Di La Thiên Địa Tháp, đánh bay tòa bảo tháp này.

Hai món vu bảo đều được chủ nhân tế lên, ở giữa không trung tranh phong lẫn nhau, thay đổi khôn lường.

Mỗi một lần hai món vu bảo biến hóa đều thể hiện kiến thức và bản lĩnh của chủ nhân vu bảo, tương đương với hai người dùng vu bảo để so đấu kiến giải vu pháp của mình!

Cùng lúc đó, Đông Môn Thiên Phủ bước nhanh lên trước, trên đỉnh đầu xuất hiện một tòa tiên sơn. Phía trên tiên sơn, mây mù bốc lên, có một tòa đạo quan xưa cũ. Bên trong đạo quan truyền đến một âm thanh xa xưa, dường như trong phật quang vẫn có một vị cổ tiên tồn tại, mở đàn giảng pháp.

Y thân là kẻ đứng đầu Lang Gia tiên phủ, đương nhiên đã liên tục đến thế giới tiên sơn ở mặt trái lục địa Hạ Châu, cùng từng thu vài tòa tiên sơn luyện thành vu bảo. Tòa tiên sơn này là một trong số đó, có tên là Thanh Phong tiên quan, có tiên vận lưu động bên trong, truyền bá tiên đạo thượng pháp.

Tuy nhiên Diệp Húc cũng biết, trong đạo quan này không có tiên nhân, thậm chí cả thi thể di xác cổ tiên cũng không có nửa phần, nhiều nhất chỉ là vết tích để lại khi cổ tiên giảng pháp.

Hắn sớm từ trong kim thư mà biết, tất cả các cổ tiên trong Phương Trượng tiên sơn sớm đã hóa đạo, đem tu vi bản thân, một thân thần thông thông thiên triệt địa, thậm chí cả thân thể, quần áo đều hóa đi thành đại đạo truyền lưu trong thiên địa. Chỉ còn có hơi thở của bọn họ hóa thành tiên quang lưu động trong thế giới tĩnh mịch hoang vắng này.

Thanh Phong tiên quan ầm ầm hạ xuống, tòa bất diệt chi bảo này chấn động hư không, đập tới Diệp Húc. Cùng lúc đó, thân hình Đông Môn Thiên Phủ cao vạn trượng, trên đỉnh đầu hiện ra vài tòa tiên sơn, tay cầm một món bảo ấn, tất cả đều là bất diệt chi bảo, đều là những bảo vật được luyện chế thành từ mảnh vỡ tiên sơn!

Sáu bảy tòa tiên sơn, hai đại ấn ở giữa không trung như những lục địa nho nhỏ, bay lên đè tới Diệp Húc!

“Đông Môn Thiên Phủ không hổ là chủ nhân của Lang Gia tiên phủ. Cho dù kẻ này bị thương nặng, thực lực không bằng trước nữa nhưng vẫn là kình địch của ta!”

Diệp Húc chớp động ánh mắt, không hề quan tâm đến đám bất diệt chi bảo đang áp đến, lấy bản thân chống đỡ, thầm nghĩ: “Hiếm khi gặp được đối thủ như thế, đương nhiên phải tranh thủ tôi luyện bản thân một phen!”

Hắn biết đủ loại thủ đoạn có thể trí Đông Môn Thiên Phủ vào chỗ chết. Trong ngọc lâu của hắn có Phách Hạ lão tổ, một đầu ngón tay là có thể đè chết Đông Môn Thiên Phủ. Ngoài ra trong đó còn có Phương Trượng tiên sơn chân chính, chỉ cần bỏ tiên sơn ra là có thể thoải mái ép vụn Đông Môn Thiên Phủ!

Nhưng hiện giờ Diệp Húc lại động tâm muốn tranh cường háo thắng, muốn dựa vào thực lực bản thân để chống lại bậc đại cao thủ như Đông Môn Thiên Phủ để khiến cho mình luyện hóa tiên quang trên Phương Trượng tiên sơn trong ngọc lâu, khiến cho mình càng hùng mạnh hơn!

Oành!

Lô bồng trên đỉnh đầu hắn đỡ một kích của Thanh Phong tiên quan vỡ vụn ra, lập tức vài tòa tiên sơn bảo ấn khác đập tới, va chạm với ngọc lâu. Từng tòa đại lục, bảo ấn như tiên sơn này liên tục đánh đến, khiến cho ngọc lâu nhảy lên không ngớt, từng luồng huyền hoàng khí bị chấn nát tại chỗ!

Diệp Húc lại như là không thấy, tự mình chống lại nhiều bất diệt chi bảo công kích. Hắn phi thân lên, một tay cầm Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn ầm ầm đánh xuống Đông Môn Thiên Phủ, không ngờ lại muốn đánh cận thân với vị Nhân Hoàng này!

Một tên đầu sỏ Tam Tương cảnh lại khiêu chiến Nhân Hoàng bá chủ, đường đường kẻ đứng đầu thánh địa. Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài thì không biết bao nhiêu người phải lắc đầu, nói Diệp Húc không biết tự lượng sức mình.

Mà lúc này Diệp Húc hừng hực chiến ý, trong mắt chẳng có ai, không coi Đông Môn Thiên Phủ thành Thánh chủ, thành Nhân Hoàng mà chỉ coi y là đối thủ hiếm có.

“Cuồng vọng!”

Trong mắt Đông Môn Thiên Phủ lóe ra hung quang,y đột nhiên quát to một tiếng, giơ tay đón đỡ Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn của Diệp Húc, cười lạnh nói: “Đánh cận thân với ta ư, hay là ngươi ngại chết quá chậm?”

Bàn tay hắn lật úp lại, như trời cao cùng mặt đất đột nhiên đổi chỗ, trời dưới đất trên, thiên địa lật úp. Đường đường một thế hệ hùng phong đứng đầu thánh địa trong lúc lật tay đã triển lộ ra không thể nghi ngờ!

Ba!

Mặt trời trong tay Diệp Húc kia phát ra một tiếng vang nhỏ, như một ngọn lửa nhỏ bé bị một chưởng của y chấn vỡ.

Đông Môn Thiên Phủ tiếp tục hạ tay xuống đánh tới Diệp Húc, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi hoành hành ngang ngược ở Trung Thổ Thần Châu, ở Hạ Châu ta cũng muốn hoành hành ngang ngược, nhưng ngươi đến nhầm nơi, chọn nhầm đối thủ rồi! Ta chính là Thánh chủ của Lang Gia tiên phủ, là người mạnh nhất Hạ Châu. Chiến đấu cận thân với ta chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn mà thôi!”

Vù!

Diệp Húc đột nhiên nghiêng người, bên phải mặt đối diện với Đông Môn Thiên Phủ, hai chiếc Khai Thiên Cự phủ bổ tới bàn tay của Đông Môn Thiên Phủ. Hắn điềm nhiên nói: “Đông Môn Thánh chủ, tiêu diệt ngươi rồi thì ta chính là người đứng đầu Lang Gia tiên phủ, chiếm lấy mảng tiên sơn này. Tiên phủ của ngươi, tiên sơn của ngươi đều thuộc về ta!”

Rầm rầm!

Hai chiếc Khai Thiên đại phủ trong tay Diệp Húc lần lượt vỡ nát. Bàn tay của Đông Môn Thiên Phủ chấn động, y vội thu hồi tay về, chỉ thấy trên tay máu tươi đầm đìa, năm ngón tay thì bị chặt đứt đi bốn cái, gần như bị Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn cắt dọc theo ngón tay đến tận cánh tay!

Y chấn vỡ Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn của Diệp Húc nhưng bản thân y cũng bị thương không nhẹ. Y không nói lời nào, lập tức vung một bàn tay khác lên chụp xuống, định vỗ chết Diệp Húc như vỗ chết một con ruồi bọ!

Diệp Húc lại nghiêng người, lấy Bất Động Thần Vương ấn chống lại công kích của Đông Môn Thiên Phủ. Hắn tiếp được một chưởng của y nhưng lại lùi ra sau mấy bước. Hắn lập tức nhào thân lên, chợt nghiên người dâng hai bàn tay to lên, hóa thành hai vầng trăng sáng, mềm rủ tráo xuống, phong ấn Đông Môn Thiên Phủ trong mặt trăng.

“Đông Môn Thiên Phủ chết đi cho ta!”

Hai vầng trăng trùng lại làm một, nhanh chóng thu nhỏ lại. Diệp Húc nắm thật chặt bàn tay lại, đang định bóp nát mặt trăng thì nó đột nhiên bành trướng ra nhanh chóng, bị Đông Môn Thiên Phủ đánh vỡ!

Hai người chiến cận thân, Diệp Húc bốn đầu tám tay chuyển động như gió xoáy, bốn phương đều giữ Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn hác nhau. Ở giữa không trung tiếng sấm vang lên không ngớt, từng mặt trời nở rộ rồi tắt, từng chiếc Khai Thiên đại phủ bổ ra trời cao, trong chớp mắt Diệp Húc đã công kích mấy trăm vạn lần!

Đông Môn Thiên Phủ vừa sợ vừa giận, Diệp Húc bản lĩnh mạnh, lại có thể cùng y chống đỡ lâu như vậy, đối với một vị Thánh chủ như hắn thì không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã.

Diệp Húc chính là thân thể hoàng tộc Đế Thích bốn đầu tám tay, sức chiến đấu mạnh hiếm có trong thế gian. Tần suất công kích lại cực nhanh khiến y không kịp nhìn, khó lòng phòng bị. Thậm chí không ngừng có Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn đánh lên người hắn, mang đến từng vết thương cho thân thể hắn.

“Tiểu tử này cũng quá khó chơi!”

Cuối cùng, một tòa tiên sơn phá vỡ phòng ngự ngọc lâu của Diệp Húc, ngang nhiên nện lên người hắn. Diệp Húc không kịp liệu nên bị tòa tiên sơn này đập cho trở mình, đầu bị thương máu chảy, hai cánh tay bị đập cho dập nát!

Đông Môn Thiên Phủ không khỏi vui vẻ trong lòng, bước nhanh lên trước. Y giơ chưởng hạ xuống, nhe răng cười gằn: “Lần này xem ngươi còn chết hay không?”

Đương!

Di La Thiên Địa Tháp đột nhiên xuất hiện ở sau thân y, nện lên ót Đông Môn Thiên Phủ khiến y hộc máu, xoay người ngã xuống đất.

Đông Môn Thiên Phủ vừa giận vừa sợ, xoay người đứng lên. Y sờ gáy chỉ thấy ngón tay ấm áp, sợ là vỏ não đã bị tòa bảo tháp này đập vỡ một khối lớn. Nếu không phải y tu thành thân thể bất tử, e là một kích này đã lấy đi cái mạng già của y!

“Tiên quang của ta đâu rồi?”

Y ngẩn ra, chỉ thấy Di La Thiên Địa Tháp lại ầm ầm hạ xuống, lập tức nổi giận hừ một tiếng, phất tay chụp bay tòa bảo tháp này đi mấy trăm dặm. Y quét mắt nhìn khắp nơi cũng không thấy Tịch Diệt tiên quang của mình đâu.

Diệp Húc đứng dậy, thân thể nhanh chóng khôi phục. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từng tòa tiên sơn bảo ấn phá tan phòng ngự của ngọc lâu, ầm ầm nện xuống. Hắn vội vàng giơ tám cánh tay liên tục đón đỡ đám bất diệt chi bảo đang đè ép đến!

Đột nhiên, một tiếng chuông đinh đong truyền đến, trong trán hắn đi ra bảy tôn pháp tướng chân thân thật lớn, giống như bảy vị cổ thần cổ lão, cả người tinh quang đãng dạng, chính là Bắc Đẩu tinh quân, Thiên Khu tinh quân, Thiên Cơ tinh quân, Ngọc Hành tinh quân, Thiên Quyền tinh quân, Dao Quang tinh quân và Khai Dương tinh quân!

Bảy vị tinh quân pháp tướng này cuối cùng cũng được hắn luyện ra. Bảy vị tinh quân đều thét dài một tiếng, dắt tay nhau đi trở về mi tâm của hắn, chia nhau đi vào trong Bắc Đẩu quần tinh, trấn thủ tinh không, bảo vệ Thiên đình!

Diệp Húc cảm thấy vui vẻ trong lòng, chỉ cảm thấy pháp lực tu vi của mình lại tăng vọt, so với ban nãy mạnh mẽ hơn hai ba thành. Hắn lập tức giơ tay khiến Di La Thiên Địa Tháp rơi vào trong tay, mỉm cười nói: “Đông Môn Thánh chủ, Tịch Diệt tiên quang của ngươi đã bị vu bảo của ta ăn mất, giờ ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?”

Hắn thu Di La Thiên Địa Tháp vào trong ngọc lâu, khẽ cười nói: “Hiện giờ ngươi đã không có tiên quang, nếu ta dùng tòa bảo tháp này thì chính là bắt nạt ngươi. Đến đây, chúng ta tái đấu một trận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.