Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 452: Chương 452: Chống lại Thiên Đỉnh.






Khẩu Thái Dương Thần Lô này chính là bất diệt chi bảo, uy lực cực đoan hùng mạnh, gần như chỉ nhẹ nhàng chấn động, liền có thể đè chết vô số cao thủ như Thái Tử Sơ, Thái Tử Hỉ và Diệp Húc vậy. Thậm chí ngay cả tam tướng cảnh cường giả, cũng khó chống lại một kích thật mạnh này.

Cho dù là Thiên Sách Phủ Tần Vương, tế khởi Tần Vương phủ trấn phủ chi bảo, cũng là bất diệt chi bảo, kim long giản 36 tiết, cũng suýt nữa bị Thái Dương Thần Lô phá hủy tại chỗ. Nếu không phải Đại tướng quân Lý Thiên Vương đúng lúc tế khởi nhị thập bát chư thiên linh lung hoàng kim bảo tháp nghĩ cách cứu viện, chỉ sợ cái bất diệt chi bảo này đã bị hủy đi dưới Thái Dương Thần Lô rồi.

Khẩu Thái Dương Thần Lô này uy lực vượt xa bất diệt chi bảo bình thường, mà lão giả Thái Dương thần cung kia cũng là cường giả tam bất diệt cảnh. Hắn từng giao thủ với Ứng Tông Đạo, không ngờ không bị Ứng Tông Đạo đánh chết, có thể thấy được thực lực của hắn thế nào.

Lão già kia đem Thái Dương Thần Lô kia tế khởi lên, lao thẳng tới phía sau Diệp Húc. Sau khi nhảy vào nghệ hoành hành cung, nhiệt khí từ trong lô bốc ra kinh người, còn chưa tới gần, Diệp Húc đã cảm giác được chính mình cảm giác như sắp bị nóng chảy ra rồi.

Loại nhiệt độ này không chỉ muốn đốt cháy thân thể hắn, thậm chí ngay cả nguyên thần nguyên thai của hắn cũng gần như bị thiêu đốt!

Khẩu Thái Dương Thần Lô này lửa trong lô có thể đốt sụp hư không, uy thế bá đạo tới cực điểm, một đường nghiền áp mà tới.

Chỉ thấy một vầng mặt trời chói chang từ trong lô toát ra, một đầu tam túc kim ô vỗ cánh bay lên, hai cái cánh cuốn lấy mặt trời chói chang, hướng tới Diệp Húc mà đánh!

Tam túc kim ô này một lũ khí tức cũng có thể trấn chết Diệp Húc, ba cái móng vuốt của nó có thể xé trách bất diệt chi bảo, chính là tinh linh cực mạnh do thái dương thần lô dựng dục lên, mạnh mẽ vô cùng.

Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, xoay người quay đầu lại, mi tâm đột nhiên vỡ ra. Già La Minh Tôn ở trong mi tâm tử phủ của hắn ra tay, tế khởi linh cữu thanh đăng.

Chỉ thấy quan tài ầm ầm mở ra, âm phong từng trận, rít gào từ trong quan tài thổi ra, đăng diễm che trời phủ đất, ngọn lửa màu đen đi thẳng tới tam túc kim ô.

Tam túc kim ô kia liên tục hót vang, há mồm hút một cái, liền hút hết ngọn lửa vào trong cơ thể. Tốc độ cùng uy năng của nó không hề giảm, đánh thẳng tới trước. Mà sau kim ô, thái dương thần lô tản mát ra áp lực vô cùng trầm trọng đang hướng Diệp Húc mà đánh tới.

“Tam túc kim ô chính là tinh anh trong hỏa, tinh linh sinh ra từ Thái Dương Thần Lô, nó có thể khắc chết hết thảy ngọn lửa trên thế gian! Xem ra chỉ có thể dùng sức mà khắc chế thôi!”

Già La Minh Tôn kêu lên một tiếng đau đớn, nắm lấy linh cữu, nhấc quan tài ném thẳng tới tam túc kim ô.

Hai người giao thủ một lần trong thời gian ngắn, khí lãng mênh mông quét ngang toàn bộ lối vào nghệ hoàng hành cung. Khí lãng bắn ra bên ngoài cung điện, giống như một đạo khí trụ màu đen thẳng tắp bay ra, tấn công tới mấy trăm dặm, san bằng hết thảy. Thậm chí ngay cả thổ địa ở Thái Hoàng Thiên cứng rắn như vậy, cũng bị khí trụ này cày ra một đạo lạch trời dài mấy trăm dặm.

Già La Minh Tôn thân hình rung mạnh, không kìm nổi mà ói ra một ngụm máu. Thần sắc của hắn héo rũ, hắn cố gắng áp chết khí tức trong cơ thể, cố gắng không lộ khí tức ra bên ngoài, cho nên vẫn lưu lại một tia khí tức hỗn loạn trong cơ thể.

Chỉ thấy không gian tử phủ của Diệp Húc bị cỗ khí tức này chấn gần như sụp đổ. Màn trời không gian tử phủ xuất hiện từng đạo vết rách như mạng nhện, khiến yết hầu Diệp Húc ngòn ngọt, gần như hộc máu.

Đâu là Già La Minh Tôn cùng lão giả của Thái Dương thần cung giao thủ, trong nháy mắt lực lượng đã truyền tới trên người Già La Minh Tôn. Già La Minh Tôn khống chế không được, một chút lực lượng truyền tới tử phủ của Diệp Húc, làm cho tử phủ của hắn rách tả tơi, truyền tới quanh thân của Diệp Húc, khiến bản thân Diệp Húc cũng bị trọng thương.

Mà tuyệt đại cường giả Thái Dương Thần Cung kia cũng bị thương nặng, miệng mũi phun ra máu, tam túc kim ô bị quan tài đập vỡ, thái dương thần lô cũng bị đánh bay ngược ra ngoài.

Ông!

Một đại đỉnh thật lớn theo sát thái dương thần lô lao tới, đánh thẳng về phía Diệp Húc.

“Ứng sư huynh, ta xem ngươi có thể tiếp được mấy người công kích?” Hạ gia nhiều cao thủ hợp lực thúc dục thiên đỉnh, một đường nghiền áp, thiên đỉnh uy lực còn trên cả thái dương thần lô, đã có vài phần hình thức ban đầu của cấm bảo.

Thiên đỉnh này uy lực không phải Già La Minh Tôn có thể chống lại được, cho dù có linh cữu thanh đăng và thiên khuyết chiến kích cũng không thể được. Hạ gia mọi người tế khởi thiên đỉnh này, đủ để một kích nghiền nát hết thảy Diệp Húc và Già La Minh Tôn.

“Không xong, ta tuyệt đối không thể chịu được dư âm tấn công của cao thủ cấp bậc này!” Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, cưỡng ép thương thế, huy tay áo cuốn lấy Bạch Nam Hiên và ba thiếu nữ Hàn nguyệt cung, hướng tới hành cung nghệ hoàng phóng đi.

Thiên đỉnh theo sát, gắt gao theo sau hắn, tốc độ còn muốn nhanh hơn Diệp Húc nhiều. Trong chớp mắt đã đi tới phía sau hắn, một cỗ khí tức mạnh mẽ ép cho thân thể hắn gần như tan vỡ tung tóe.

Trong tử phủ của Diệp Húc, Già La Minh Tôn lau đi vết máu trên khóe miệng, gương mặt dữ tợn, đang định lại ra tay, đột nhiên chỉ thấy hành cung nghệ hoàng từng đạo sáng mờ dâng lên. Những ánh sáng mờ này mang theo một cỗ khí tức hủy diệt, ẩn chứa uy áp của vu hoàng, khủng bố vô cùng.

“Cấm chế bên trong nghệ hoàng hành cung!”

Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, theo hắn chạy tới toàn bộ những ánh sáng mờ này đã bị kích phát, thủ hộ nghệ hoàng hành cung. Khí tức mãnh liệt, mỗi một đạo sáng mờ đều có thể so sánh với một lần công kích của lão quái vật tam bất diệt cảnh.

Hiện giờ, hắn có thể nói là trước lang sau hổ, phía trước là cấm chế có thể hủy diệt hết thảy, phía sau lại có hạ gia Thiên Đỉnh, thấy thế nào cũng là một con đường chết.

“Sư huynh, ba người chúng ta phá cấm, ngươi cứ xông tới phía trước!”

Lộ Dao Già giãy ra khỏi ống tay áo hắn, hắc y phiêu phiêu, quát tháo một tiếng, phía sau một vầng trăng dâng lên, ánh trăng vô cùng rực rỡ, lạnh thanh, trong vầng trăng như có một tòa thiên cung ẩn hiện. Thiên cung tên là Quảng Hàn cung, ngoài cung còn có một gốc cây quế, tản mát ra từng hương thơm nức mũi. Trong mơ hồ, Diệp Húc còn nhìn thấy được từng chích thỏ ngọc ở dưới cây hoa quế, đi đi lại lại, có vẻ đáng yêu vô cùng.

Hai thiếu nữ khác cũng đều quát lên, đều tự mình thi triển ra vu pháp Hàn Nguyệt Cung, trong lúc nhất thời ba vầng trăng sáng hiện lên, ánh trăng như nước, chiếu rọi tứ phương.

“Tâm pháp vu pháp của Hàn Nguyệt Cung thật sự là kỳ lạ, tràn ngập vui thú, không chút khí sát phạt nào.”

Diệp Húc không kịp nghĩ lại, lao thẳng vào từng đạo sáng mờ kia, chỉ thấy nơi ánh trăng đi qua, ánh sáng mờ dường như có linh tính, lướt ra hai bên nhằm thẳng tới thiên đỉnh Hạ gia.

Rầm!

Từng đạo ánh sáng mờ công kích lên trên thiên đỉnh, bị thiên đỉnh chấn nát hết, nhưng uy năng của thiên đỉnh cũng vì thế mà chậm lại.

Rầm rầm rầm.

Lại có liên tiếp ánh sáng mờ đánh lại, lần lượt va chạm tới thiên đỉnh, thiên đỉnh và cấm chế trong hành cung Nghệ Hoàng va chạm mãnh liệt vô cùng. Nó giống như hơn chục cao thủ tam bất diệt cảnh đại chiến với nhau vậy, rốt cuộc cũng ngăn cản được thiên đỉnh đi tiếp.

Tình hình này, cho dù là Già La Minh Tôn cũng không khỏi mao cốt tủng thiên, nếu đổi lại thành hắn, chỉ sợ cũng chết thảm dưới cấm chế của hành cung. Khó trách nhiều cao thủ như vậy bị vây ở bên ngoài hành cung, mà không tìm được phương pháp tiến vào, chỉ có uy bức ba nữ đệ tử Hàn Nguyệt Cung, bức bách cách nàng mang mình vào trong Hàn Nguyệt cung.

“Diệp lão đệ, cấm chế nơi này mạnh như vậy, chỉ sợ hành cung đích xác có một kiện cấm bảo trấn áp, nếu không uy lực của cấm chế cũng không mạnh như vậy!”

Già La Minh Tôn tròng mắt màu đỏ, trong mắt lộ ra hào quang tham lam, cười ha hả nói: “Nếu có cấm bảo, cái cấm bảo này, đương nhiên quy lão tử, ngươi không được đoạt của ta!”

Diệp Húc sắc mặt kinh nghi bất định, đúng là bán tín bán nghi lời của Già La Minh Tôn.

Nơi này uy lực cấm chế thậm chí vượt quá bàn hoàng lăng, bàn hoàng lăng chính là thương hoàng Bàn Canh mộ, cấm chế thậm chí có thể vây khốn một vị đại minh tôn vương tam bất diệt cảnh Già La Minh Tôn, dễ dàng gạt bỏ đi một lũ phân thân của ma hoàng.

Mà cấm chế nơi này, so với Bàn Hoàng Lăng thậm chí còn hơn chứ không kém, theo lý mà nói, hẳn là có một kiện cấm bảo trấn áp hành cung, mới có thể duy trì cấm chế mười vạn năm không diệt. Mới có thể làm cho cấm chế có uy năng dũng mãnh như vậy, có thể so sánh được với đại vu tam bất diệt cảnh ra tay.

Tuy nhiên khiến cho hắn cảm thấy không đúng chính là, nếu thật sự có cấm bảo trấn áp ở đây. Những đầu sỏ như Ứng Tông Đạo, Thanh Đế môn chủ và những người khác sao lại nhẫn được mà không ra tay?

Còn nữa, Hàn Nguyệt cung khai sơn tổ sư Nga Hoàng, mà Nghệ Hoàng là vợ chống. Tâm pháp vu bảo của Hàn Nguyệt Cung đều có thể khắc chế cấm chế trong hành cung nghệ hoàng. Nếu trong hành cung có cấm bảo, chỉ sợ Hàn Nguyệt Cung đã sớm phái người tới lấy đi rồi, mà không phải chỉ phái tới Lộ Dao Già và hai nữ đệ tử khác.

Cấm bảo tương đương với vu hoàng trấn thủ, uy lực cực đoan hùng mạnh. Cấm bảo hoàn toàn thức tỉnh, dưới một kích, có thể hủy diệt một thánh địa cũng không nói chơi. Loại đại sát khí này, tuyệt đối làm mọi người động tâm, làm sao có thể để trong này mà không ai thu chứ?

“Ứng tông chủ, ngươi đã đoán sai, duy trì cấm chế của hành cung không phải là cấm bảo, mà là một linh mạch thuần dương bậc chín.”

Một thiếu nữ Hàn nguyệt cung nghe thấy Diệp Húc và Già La Minh Tôn nói chuyện, không kìm nổi cười khanh khách nói: “Chúng ta lật xem điển tịch Hàn Nguyệt cung mới biết được nơi này có ẩn dấu một thuần dương linh mạch bậc chín. Bởi vậy mới tính toán thử vận may, thử xem có thu được linh mạch này không.”

“Thuần dương linh mạch bậc chín, đây là một trong những điều kiện tiên quyết để trở thành vu hoàng, khó trách có thể thúc dục được cấm chế uy lực kinh người như vậy!”

Diệp Húc giật mình, cười nói: “Trong tử phủ của ta không phải là ứng tông chủ, mà là một lão bằng hữu, vừa rồi sở dĩ nói là ứng sư huynh, chỉ là muốn kinh sợ đám quái vật kia thôi.”

Ba thiếu nữ Lộ Dao Già liếc nhau, nhẹ nhàng thở ra, mang theo Diệp Húc và Bạch Nam Hiên đi về phía trước, xuyên qua một hành lang thật dài, đi vào hậu hoa viên hành cung nghệ hoàng.

Hai thiếu nữ một tên là Mạch Tang Tang, một kêu là Tích Hàn Nguyệt. Tích Hàn Nguyệt khá vui vẻ, cười khanh khách nói: “Chúng ta vừa rồi cũng hoảng sợ, còn tưởng rằng Ứng tông chủ thật sự ăn thịt người chứ, hóa ra là sư huynh dọa chúng ta! Vừa rồi lão tiền bối nguyên thủy ma tông nói vậy là không bị bằng hữu của ngươi ăn luôn, chỉ bị ngươi trấn áp đi? Sư huynh, bằng hữu của ngươi giả vờ cũng giống thật quá, giống như đang ăn thịt người thật sự vậy!”

Diệp Húc nhấp nháy mắt, liếc Bạch Nam Hiên không nói gì.

Bạch Nam Hiên thở dài muốn nói nhưng lại thôi, lại thở dài thật mạnh.

Thiếu nữ Mạc Tang Tang nhìn sắc mặt bọn họ, không khỏi khẽ biến sắc, thất thanh nói: “Thật sự là ăn sao?”

Diệp Húc ho khan một tiếng, có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Vị sư tỷ này, bằng hữu của tiểu đệ, bình thường khẩu vị…”

“Ba vị tiểu nương tử ngon miệng, bản đại tôn khẩu vị là như vậy. Tuy nhiên các ngươi yên tâm, đại tôn hiện giờ no rồi, hơn nữa đại tôn có nguyên tắc, không phải ai cũng ăn, nếu là bằng hữu, đại tôn tuyệt đối không ăn.”

Già La Minh Tôn từ trong mi tâm Diệp Húc bay ra, cầm lấy cái đùi của lão quái vật nguyên thủy ma tông kia cười ha ha nói: “Hôm nay đại tôn ta cao hứng, ta mời khách, các ngươi ai tới ăn một miếng?”

Tích Hàn Nguyệt nhìn vị Đại Minh Tôn Vương bộ mặt dữ tợn hung ác, trong tay cầm cái đùi máu me đầm đìa, hét lên một cái té xỉu luôn.

“Minh Tôn mau thu cái đùi lại!”

Diệp Húc dở khóc dở cười bất đắc dĩ nói: “Mấy vị sư tỷ, cái này cũng không tốt lắm…đừng cho ta, ta cũng không thích!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.