Mỗi một ác nhân trên bảng truy nã của Thiên giới cơ hồ đều là hạng người hung danh uyên bác, làm nhiều việc ác, nhưng mà nổi danh nhất vẫn là Cực Lạc Lão Tổ. Cực Lạc Lão Tổ thanh danh đã bừa bãi đến mức là mặc dù là người ác làm nhiều việc ác, đối với y thì hành vi cũng có chút khinh thường, y chỉ hận là không thể giết được nhiều hơn cho thống khoái.
Nhưng mà lão già dâm đãng này xác thực là cực kỳ mạnh mẽ. Đường đường là một Vu Tổ, một thân tu vi thông h, đạo vận thiên thành, thực lực cực kỳ lợi hại. Trừ khi là Thần Vương ra tay những người khác rất khó có thể bắt được y vì thế mà y vẫn tiêu dao cho đến nay.
Giờ đây sắc mặt đám người Ứng Tông Đạo đang cực kỳ phấn kích, thầm nghĩ trong lòng: “Cũng tốt, chúng ta bị Thiếu Bảo thay đổi đi hình dáng thay đổi đi bộ mặt, giờ đây chúng ta dùng cũng không phải là tên tuổi của mỉnh, nếu không thì thật là không còn đâu thể diện làm người… ”
Người thiếu nữ mặc cung trang cầm đầu hừ lạnh một tiếng thần sắc không vui quát lớn: Đàm Tổ Thần Vương ở đâu còn không ra nghênh giá, còn các ngươi đồ không biết sống chết này nữa còn không mau mau quì xuống nghênh đón Thần vương?”
“Cái gì chó má Thiên Cơ Thần Vương?”
Ngạc Tổ nhe răng cười cao giọng nói: Vừa rồi Cực Lạc Lão Tổ mới nói y và mấy huynh đệ của y nhìn thấy ngươi đều tâm xuân nhộn nhạo, ngươi cẩn thận không có thì trinh tiết của ngươi khó giữ được sẽ bị năm người bọn họ vùi hoa dập liễu!”
Cô gái kia tức giận đến nỗi thân thể mềm mại rung lên, đang muốn nói chuyện chỉ nghe một người buồn rười rượi nói: Cực Lạc Lão Tổ từng vừa mới vùi hoa dập liễu cả mấy trăm vương phi mà mấy huynh đệ của y lại cũng rất được chiếm đoạt số thiếu nữ nhiều đến đếm không xuể mấy người tiểu nữ tử các người nhất định sẽ được vinh đăng cực lạc được bay lên cõi tiên sung sướng đến méo mó mà chết!”
Lại có một người cười nham hiểm nói: Sẽ sung sướng đến thành người khô đó!
“Một thân nguyên âm của các ngươi sẽ bị bọn họ ép khô tất cả đến một giọt nước cũng không còn, mà các ngươi sau khi chết trên mặt tuyệt đối vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn!”
Vài cô gái ở Thiên Ky Doanh kia làm sao gặp được loại già lưu manh bực này tức giận đến nước mắt rưng rưng, môi run rẩy, nói không ra lời. Kẻ có tư cách được ghi tên trên bảng truy nã của Thiên giới đều là những hạng người cùng hung cực ác, mồm nói ra toàn là những ngôn từ bẩn thỉu, người này một lời người kia một câu làm cho các nàng tơi tả không còn đâu dáng vẻ bệ vệ ban đầu, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Vẻ mặt Cực Lạc Lão Tổ tươi cười hướng về đám ma cô chung quanh chắp tay nói: Chư vị khen trật rồi! Lão phu thì đã danh dương thiên hạ, tuy nhiên mấy vị huynh đệ này các vị còn chưa óbiết tên, nói để chư vị biết cũng tốt. Bên cạnh ta vị này là huynh đệ kết nghĩa của ta tên là Tống Cao Đức, còn vị ngày là Yêu chủ, vị này là Diêm Phù Thị Đại Tôn, còn vị này là Đằng Hầu đều là anh em kết nghĩa của lão phu.”
Y đem Diệp Húc và đám người Ứng Tông Đạo giới thiệu một lượt, đám quần ma đều liếc mắt về phía y. Ngạc Tổ nhe răng cười nói: Lão già dâm đãng, ngươi làm lão tử phải thật sự để mắt đến ngươi, nếu không phải kẻ thù ở ngay trước mặt người đầu tiên mà lão tử phải ăn tươi nuốt sống chính là bọn cặn bã các người!”
Ứng Tông Đạo, Ma Hoàng và Hạng Tịch đều âm thầm lau mồ hôi lạnh nói thầm một tiếng may mắn: May mắn thay chúng ta dùng là không phải là tên tuổi của mình hình dáng của mình, nếu không thì chỉ còn có một cách là chạy ra khỏi thế giới Vu Hoang.”
Ứng Tông Đạo với Yêu chủ là bạn cũ, bởi vậy Ứng Tông Đạo báo lung tung ra tên tuổi Yêu chủ. Còn Ma Hoàng với Hằng Cổ Ma Vực Diêm Phù Đề Điện là hai kẻ đối đầu, Giám Thiên Sứ của thế giới Vu Hoang thì đã làm cho Hạng tông chủ không thể không giả chết để chạy đến một thế giới khác nên Ma Hoàng và Hạng tịch báo ra tên tuổi của hai người bọn họ.
“Nhạc phụ của ta cùng với bọn họ sau này thành tựu Vu Hoàng, sau khi phi thăng, nhất định sẽ buồn bực mà tức đến hộc máu…” Diệp Húc cười đau khổ.
Cực Lạc Lão Tổ cười lạnh một tiếng: Tử cá sấu, ngươi tưởng rằng lão tử sợ ngươi sao?
Ngạc tổ giận tím mặt, đỉnh đầu đột nhiên đạo vận lao ra, hóa thành một vị Ngạc Hoàng Đế, vị Ngạc Hoàng Đế này dữ tợn hung ác, cặp môi dài với cái đầu thật to, cái miệng há ra chiếm đến một phần ba thân thể quanh thân dài bao đầy ắp quái lân, một đám mụn sù xì gồ lên, trông cực kỳ hung mãnh hung ác gớm giếc.
Hái hoa tặc, lão tử xưa nay xem thường nhất đó là loại người như ngươi khi dễ tiểu nữ nhân, nữ nhân là để ăn, chứ không phải là để vùi dập! Cái đồ chó má Thiên Cơ Thần Vương kia còn chưa tới, lão tử trước hết hãy ăn bọn cặn bã các ngươi làm món khai vị, sau đó sẽ ăn nốt bọn chó má Thiên Cơ Thần Vương!
Ngạc tổ liên tục nhe răng cười, từng bước dài tiến lại.
Cực Lạc Lão Tổ giận dữ, bước nhanh đến phía trước nghênh đón, giận dữ cười nói: Tử cá sấu, những nữ nhân này có bị lão tử vùi hoa dập liễu, mặc dù là chết, nhưng đều được thỏa mãn. Còn như thằng nhãi nhà ngươi nam nhân ăn, nữ nhân cũng ăn, không hề biết thương hương tiếc ngọc! Hôm nay Cực Nhạc gia gia lột da của ngươi ra, đem lại công lý cho những tiểu nữ nhân đã từng phải chết trong bụng của ngươi!
Ứng Tông Đạo, Ma Hoàng cùng Hạng Tịch im lặng không nói gì. Cực Lạc Lão Tổ quả thực là chân chính cực phẩm cặn bã, những điều dáng khinh mà xuất phát từ trong miệng y nói ra đều trở nên có vẻ đạo mạo, và đều có một cái lý.”
Về phần Diệp Húc, đối với tập tính Cực Lạc Lão Tổ nhìn quen lắm rồi, cho nên thấy quái bất quái.
Khí thế hai vị Vu Tổ phát ra, hung uy bắn ra bốn phía, bức khai tất cả những người chung quanh, để lại một khoảng trống lớn ở giữa sân. Quần ma bắt đầu khởi động, tất cả đều trầm trồ khen ngợi, e sợ cho thiên hạ bất loạn, về phần vài vị nữ đệ tử Thiên Cơ Doanh kia, sớm đã bị bọn đồ đệ này vô pháp vô thiên ném tới sau đầu.
Mấy vị nữ đệ tử Thiên Cơ Doanh kia đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đứng ở giữa không trung không biết làm sao.
Trong lúc Ngạc Tổ cùng với Cực Nhạc lão tỗ đang sắp khai chiến, đột nhiên một cỗ hơi thở che trời phủ đất rất nặng nề áp chế xuống thiên không Thiên Phần Ngọc Hoàn thiên. Toàn bộ thiên không như ngọc từng đạo từng đạo thần văn cực lớn lưu động cộng có đến hơn bốn mươi chín đường, theo số Đại diễn.
Những thần văn này địch đãng hạ xuống, giống như từng sợi dây xích thần kỳ treo ở phía trên bầu trời chung quanh Tổ Vương Thần thành.
Nhất thời Diệp Húc chỉ thấy thần văn hạ xuống thiên địa đại đạo đều bị vặn cong cơ hồ không cảm ứng đến, hầu như tất cả chỉ còn lại bốn mươi chín đạo thần văn kia.
Bên trong những đạo thần văn này truyến đến những tiếng ca tụng những âm thanh đầy nhịp điệu, huyền ảo vô cùng, phảng phất giống như có thể nhìn thấy mỗi người, trong cả cuộc đời, những gì đã gặp qua và cả ở tương lai.
Thiên đạo tứ cửu ký!
Thiên Cơ Thần Vương!
“Nghe nói người này phụ trách chưởng quản thiên đạo, giám thị chư thiên vận hành, thống soái Thiên Cơ Doanh, quan sát chư thiên tổng quản thiên cơ, là đại tướng đắc lực nhất dưới trướng Thương Thiên Đế Tôn!”
Ngạc tổ và Cực Lạc Lão Tổ lập tức dừng tay đều cùng ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Tổ Vương Thần thành bị bốn mươi chín đạo thần văn vây quanh, phảng phất giống như từ Ngọc Hoàn Thiên bóc lìa ra, đưa vào một không gian hoàn toàn độc lập.
Xa xa đầy trời từng đạo hà quang màu đỏ như ráng cầu vồng bay tới kết thành Thải Phượng, Hồ Điệp, Kim Long, Tất Phương, Kỳ Lân, Thiên Mã đủ loại dị thú, tất cả cùng xúm vào kéo một chiếc bảo liễn tiến lại.
Nơi bảo liễn trên không linh quang sán lạn úp xuống thành mui xe, che lấp đi sự nguy nga tráng lệ của bảo liễn, chỉ thấy đủ loại linh quang ngưng tụ thành nước từng giọt từ trên mui xe rỏ xuống phát ra tiếng tinh tang du dương dễ nghe. Những giọt nước này rơi xuống giữa chừng trên không, lại bốc hơi mà bay lên, cứ thế phản phúc tuần hoàn lên lên xuống xuống.
Ở trong bảo liễn một người ngồi cao ngất quanh thân thần văn giống như từng vòng đai vờn quanh, phía sau thân chồng chồng chất chất cùng sở hữu hơn bốn mươi chín đạo thần văn đại biểu số Đại Diễn.
Bộ mặt của y mông lung làm cho người ta không thể nào nhìn rõ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cực kỳ thần thánh, cực kỳ thần bí, là người mà binh lính không đánh mà đã bị khuất phục, là người mà không giết người nhưng lại đoạt hồn đoạt phách của người ta.
Chung quanh bảo liễn từng vị Vu Tổ quanh thân đạo vận tràn ngập, tuy rằng cũng có khí thế cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nếu so với Thần Vương ngồi trong xe bảo liễn thì cũng vẫn còn kém đến một hai bậc.
Bọn họ thì giống như những ngôi sao li ti mà vị Thần Vương kia thì giống như một vầng trăng sáng.
Thiên Cơ Thần Vương!
Đôi mắt nhỏ của Ngạc Tổ hung quang bắn ra bốn phía, nhe răng cười liên tục đỉnh đầu đạo vận cuồn cuộn như một cây cột hóa thành một Ngạc Đế Vương, thân hình dài đến mấy vạn trượng tất cả đều thuần túy do đạo vận tổ thành, há to cái miệng như một chậu máu răng rắc một tiếng cắn vào hư không, hướng vào bảo liễn cùng nhiều Vu Tổ mà cắn.
Lão tử đã ăn nhiều thiên hạ, nhưng vẫn là lần đầu ăn một vị Thần Vương!
Ngạc tổ bình sinh mãnh liệt vô cùng, tính toán đem Thiên Cơ Thần Vương cùng nhiều Vu Tổ dưới trướng, hết thảy một miếng ăn hết, mặc dù là Diệp Húc, cũng không thể không bội phục người này thật là hung hãn vô cùng.
Cái thân hình thuần túy do đạo vận xây dựng mà thành Ngạc Đế Vương này rung đùi đắc ý, mồm to nuốt trời. Mắt thấy liền muốn đem nhiều Vu Tổ tính cả Thần Vương trong bảo liễn cùng nhau nuốt vào trong bụng, đột nhiên chỉ nghe đinh một tiếng vang nhỏ, chỉ thấy trên mui xe một giọt linh khí hóa thành một giọt Thủy Châu nhỏ. Thần Vương ngồi ở trong bảo liễn bấm tay nhẹ nhàng bắn ra, chỉ thấy Thủy Châu bay lên, nện vào ở trên ót Ngạc Đế Vương.
Rầm!
Cái đầu Ngạc Đế Vương như gặp phải một kích mạnh mẽ, ầm ầm vỡ vụn, tất cả đều tan rã, hóa thành ra đầy trời đạo vận vỡ vụn
Ngạc Tổ thét lớn một tiếng, đạo vận của y ngưng tụ tất cả tu vi, nay đạo vận vỡ vụn, không thể nghi ngờ là bị người phế bỏ một thân tu vi thần thông. Lúc này đang rống giận liên tục, rồi đột nhiên hóa thành nguyên hình là một vị Ngạc Đế Vương vô cùng khổng lồ, người đứng lên, cái đầu bằng phẳng từ trong thành cao cao dựng lên, sừng sững ở giữa không trung, ánh mắt đỏ ngầu giống như hai vòng ánh trăng màu đỏ hồng, mồm to nuốt hút linh khí thiên địa, lỗ mũi phun ra hai luồng khói đặc
Y giơ cái đuôi lên, từ trong Tổ Vương Thần thành quăng ra, hung hăng phách về phía cỠxe bảo liễn, vẫn tính cùng Thiên Cơ Thần Vương liều mạng cao thấp, quyết chiến sinh tử.
Ngạc Tổ, trở về.”
Thanh âm của Đàm Tổ Thần Vương đột nhiên vang lên, không thanh không đạm nói.
Ngạc tổ rụt cái đuôi lại một chút, thân hình càng ngày càng nhỏ, rơi vào trong thành, kính cẩn nói: Cẩn tuân Thần Vương phân phó. Thiên Cơ lão nhân, lão tử trước tha cho ngươi một mạng!
Đồ đệ hung hãn, không biết trời cao đất rộng.
Cỗ xe bảo liễn kia lái tới, lơ lửng ở trên không Tổ Vương Thần thành. Thiên Cơ Thần Vương đứng dậy, đi ra khỏi Bảo liễn, lạnh nhạt nói: Đàm Tổ Thần Vương, nếu là ngươi thành thật im lặng tránh ở bên trong Thiên Phần, thì ngươi có thể còn một con đường sống. Tiếc rằng ngươi không an phận thủ thường, cố tình muốn đối nghịch cùng Chư Thiên Thần Vương, triệu tập thiên hạ ác nhân, mưu đồ gây rối, ý đồ phản hồi Chư Thiên. Nếu không có như thế, nơi sống của ngươi như thế nào lại bại lộ? Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, vị kia tồn tại dư nghiệt, nay chỉ còn lại một người đó là ngươi, sau khi ngươi chết, thế gian sẽ không còn có dấu vết của y. Ngươi tự tìm đường chết, không trách được ta.
Đàm Tổ Thần Vương cười ha hả, tóc bạc bay lượn, cất cao giọng nói: Không nghĩ tới sau khi ân sư chết đi, Thiên Cơ Thần Vương ngươi vẫn còn kiêng kỵ như vậy, đường đường là Thần Vương, lại yếu đuối đến loại trình độ này!
Ta chưởng quản Thiên Cơ, xem khắp Chư Thiên, người nọ bất quá là một người chết mà thôi, sao ta lại sợ hắn.”
Thiên Cơ Thần Vương hừ lạnh một tiếng, vờn quanh Tổ Vương Thần thành chứa nhiều thần văn chớp lên. Chỉ thấy trong tay y nhiều thêm một cái ống trúc, ống trúc trùm xuống phía dưới, chỉ thấy thần văn rung chuyển, vậy mà lại đem Tổ Vương Thần thành nhổ tận gốc, ý đồ thu vào trong ống trúc.
Tổ Vương Thần thành kịch liệt chớp lên, nhưng cuối cùng cũng không bị bốn mươi chín ký thiên đạo rút lên. Khí thế Đàm Tổ Thần Vương cùng Tổ Vương Thần thành tương liên, y thản nhiên nói: Tôn sư ta cùng với ta ba người bán sư bán hữu, chỉ có ta là không thành một cái khí nhất. Lúc trước khi các ngươi ám toán ân sư ta thì ta chỉ là Thánh Hoàng, thế mà đến nay đã mấy trăm năm đi qua, ta cũng đã là Thiên Cơ Thần Vương, ngươi nghĩ rằng ta triệu tập thiên hạ quần hùng, chỉ là vì trở về Chư Thiên?
Thân hình y chấn động, quanh thân thần văn trào ra, hóa thành Hồng Mông tử khí, bên trong tử khí kết xuất thành một đóa hoa Thanh Liên, cười ha hả nói : Kỳ thật, chỉ là ta muốn dụ ngươi tới, để kết thúc câu chuyện năm đó, cốt lấy máu ngươi tế ân sư ta!