Thiên thuyền hoành không, lái tới từ bên ngoài thế giới Vu Hoang.
“Sư huynh, sư bá, ta đã trở về.”
Diệp Húc đứng ở đầu thuyền, nhẹ giọng nói.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi…” Ứng Tông Đạo lẩm bẩm, thở phào một hơi
thật nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy áp lực trong lòng chợt biến mất.
Triều Công Thiều cũng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chiếc thuyền cổ làm từ đồng xah che trời, như một con quái thú màu xanh đã trải qua nhiều lần tang thương nằm giữa không trung. Bên ngoài chiếc thuyền này che kín các loại bích họa hoa văn, tạo cho người ta một cảm
giác áp bách trầm trọng.
Nó giống như là đang du đãng bên
ngoài thế giới Vu Hoang, hư hư thật thật, tùy thời có thể xuyên thấu qua Vu Hoang tiến vào một nơi không thể nào biết được.
“Đây là bảo thuyền cấp bậc gì?”
Triều Công Thiều bay lên đầu thuyền, vuốt ve khắp nơi, chỉ cảm thấy
lạnh lẽo. Các ký hiệu phù văn trên thuyền không ngừng lóe sáng rồi lại
tắt đi, làm cho lão lấy làm kỳ lạ, hâm mộ, lúng ta lúng túng nói: “Thiếu Bảo, ngươi phát tài rồi…”
“Tiểu chất chỉ phát được một khoản thôi.”
Diệp Húc khiêm tốn đáp, lập tức nói với Già La Minh Tôn: “Minh Tôn, hãy mang một cành Thuần Dương linh mạch bậc chín dâng cho Triều sư bá.”
Triều Công Thiều vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Thiếu Bảo, ngươi phát tài
rồi vẫn không thay đổi được cái tính nhà giàu mới nổi kia, về một cái là dùng bảo bối nện ta…”
Diệp Húc liền phất tay nói: “Minh Tôn, sư bá không cần, hãy thu linh mạch về thôi.”
Triều Công Thiều cuống quít nói: “Cần, đương nhiên là cần chứ, đây là
ngươi hiếu kính ta cơ mà, sao lại không cần, mau lấy ra.”
Già La Minh Tôn dâng linh mạch lên, chợt thấy trên Quan Tinh Phong, Tu Đề
Minh Tôn và Bảo Hiền Minh Tôn đi theo Tô Kiều Kiều tới, lão lập tức cười khặc khặc vài tiếng rồi nói: “Chủ công, ta đi ôn chuyện với hai tên Tu
Đề Bảo Hiền đây!”
“Còn ta nữa!”
Hao Thiên Khuyển
nhe răng cười liên tục, hai tên khốn này liếc nhau, tâm ý tương thông,
cùng nhảy xuống khỏi thiên thuyền, vung tay vung chân thẳng hướng hai
người Tu Đề và Bảo Hiền kia.
Diệp Húc không nhịn được lắc
đầu, hắn trở lại Hoàng Tuyền Ma Tông thấy tất cả đều bình thường, cũng
thở phào nhẹ nhõm. Hắn lo lắng chính là năm năm rời đi, trở lại phát
hiện Hoàng Tuyền Ma Tông hóa thành một mảnh phế tích, hoàn toàn thay
đổi, không tìm thấy một gương mặt thân quen nào.
Nếu thật như vậy, cả đời này hắn đều tự trách bản thân mình.
Tô Kiều Kiều lập tức đến, đôi mắt đẹp nhìn về phía Phượng Yên Nhu.
Diệp Húc nói: “Kiều Kiều, nàng và Yên Nhu cùng nhau rời khỏi nơi đây,
hai người không thể chống chọi được với Vu Hoàng nhân kiếp này. Sư bá,
kính xin người mang theo mọi người trong Hoàng Tuyền Ma Tông rời khỏi
Thập Vạn Đại Sơn. Nơi này có ta cùng sư huynh là đủ rồi.”
Triều Công Thiều muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài rồi lập tức triệu tập tất cả mọi người trong Hoàng Tuyền Ma Tông.
“Triều sư, Luân Hồi Thiên Bàn chính là bảo vật trấn tông của Thánh Tông ta, Triều sư hãy mang nó đi cùng, miễn cho nó bị hư hại trong trận đại
kiếp này.” Ứng Tông Đạo đi lên Dao Trì thiên thuyền, từ từ nói.
Triều Công Thiều cả kinh, nhìn hắn thì Ứng Tông Đạo mỉm cười nói:
“Triều sư đừng lo! Ta vốn chỉ nắm chắc năm phần là có thể bình an vượt
qua nhân kiếp, nay Diệp sư đệ đã đến, ta có thể nắm chắc được mười phần
rằng lông tóc vô thương vượt qua trận đại kiếp nạn này. Luân Hồi Thiên
Bàn có dùng hay không cũng không sao cả.”
Diệp Húc đứng cùng
hắn ở trên mũi thuyền, cũng cười nói: “Sư bá à, nếu Ứng sư huynh đã nói
thế nhất định là nắm chắc mười phần rồi.”
Triều Công Thiều thở dài rồi thu hồi Luân Hồi Thiên Bàn, sau đó dẫn mọi người Hoàng Tuyền Ma Tông rời đi.
Hơi thở Vu Hoàng truyền ra từ trên người Ứng Tông Đạo càng lúc càng
mạnh, tràn ngập ra không gian càng lúc càng rộng. Cho dù ở trong tinh
không xa xôi cũng cảm giác được khí tức hoàng giả truyền đến từ Trung
Thổ Thần Châu, làm cho người ta kinh sợ, làm cho người ta thần phục, làm cho người ta quỳ bái.
Trở thành Vu Hoàng chính là trở thành chúa tể thế giới bọn họ ở, tượng trưng cho thành tựu cao quý của vu sĩ.
Ứng Tông Đạo và Tinh Đế nay đã hoàn toàn được thế giới Vu Hoang tán thành, trở thành Vu Hoang chi hoàng, Vu Hoàng.
Lúc này, toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng, một loại không khí trầm trọng
đáng sợ tràn ngập, không biết bao nhiêu cường giả cách ngàn núi vạn sông nhìn đến Hoàng Tuyền Ma Tông và Chu Thiên Tinh Cung, chăm chú từng cử
động ở hai nơi này.
Có thể nói, ở một khắc này, Hoàng Tuyền Ma Tông và Chu Thiên Tinh Cung đã trở thành tiêu điểm của thiên hạ.
Rất nhiều Nhân Hoàng Thánh chủ, lúc này hẳn là đều thấy chiếc thiên
thuyền cực lớn đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Hoàng Tuyền Ma Tông
kia.
Ứng Tông Đạo nhìn đám người Triều Công Thiều rời đi rồi
đánh giá Diệp Húc từ trên xuống dưới, lộ ra kinh ngạc, khẽ cau mày nói:
“Sư đệ, tu vi đệ tăng vọt lên như thế, thực lực tăng lên còn hơn cả ta
năm năm trước, vượt qua cả dự tính của ta. Chỉ e tùy tiện có được sức
mạnh khổng lồ như vậy sẽ không phải là chuyện tốt cho tâm cảnh, có thể
khiến cho tâm cảnh bất ổn.”
Tùy tiện có được sức mạnh sẽ phá
vỡ tâm cảnh ban đầu của vu sĩ, làm cho tâm cảnh méo mó, rơi vào cuồng
ngạo tự đại, không thể nhận rõ được bản thân, không biết được vị trí của mình là ở nơi nào, từ đó trong tâm sẽ sinh ra tâm ma, có thể nói đó là
kẻ địch lớn nhất của vu sĩ.
“Sư huynh, huynh có thể tự xưng là bản hoàng rồi.”
Diệp Húc trêu hắn một câu rồi mỉm cười nói: “Tâm cảnh ta đã tu luyện
tới không còn tỳ vết, tâm cảnh chí thành giống như chân ngã. Thực lực
tăng vọt cũng không thể làm thay đổi tâm cảnh của ta.”
Ứng
Tông Đạo nhìn hắn như đang nhìn một con quái vật, thở hắt một hơi rồi
cười nói: “Sư đệ à, hiện giờ đệ cũng có thể tự xưng bản hoàng được rồi.”
Đột nhiên, bầu trời bỗng tối sầm lại, ánh sáng mặt trời biến đi mất, cả trời đất tĩnh lặng như tờ, một luồng hơi thở tối tăm bắt đầu khởi động.
Nhân kiếp đã đến.
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mặt trời cũng không có
biến mất, mà là trận văn của cấm bảo tản ra kia đã hoàn toàn che lấp đi.
Trên bầu trời, vô số điểm sáng xuất hiện, có cái như lầu các, như gò
đất, cung điện, thuyền, bia, núi, bình, sách, tranh, cờ, đủ mọi chủng
loại. Những dị tượng đó là trận văn do cấm bảo phát ra.
Các
thánh chủ nhiều thánh địa trong thế giới Vu Hoang cuối cùng cũng ra tay, tự thúc giục cấm bảo của mình, các trăm núi ngàn sông đánh tới Hoàng
Tuyền Ma Tông.
Hai người đứng ở giữa công kích khủng bố như
vậy nhưng vẫn chuyện trò vui vẻ như trước, không hề để tâm đến đám cấm
bảo đang đánh xuống từ trên bầu trời kia.
Diệp Húc quan sát
Ứng Tông Đạo, chỉ cảm thấy hắn ta vẫn sâu không lường được như trước,
trong lòng vừa động, cười nói: “Sư huynh, huynh thật sự cần thiên đạo
tán thành rồi gửi tiên linh khí tới thế giới Vu Hoang sao? Khi Đế Tuệ
trở thành Vu Hoàng, huynh cũng đã lấy được không ít tiên linh khí, với
huynh mà nói chắc là thành Vu Hoàng rồi cũng chẳng có cái gọi là kỳ suy
yếu phải không?”
Không biết bao nhiêu cấm văn cấm bảo đánh
xuống, bầu trời lại sáng sủa vô cùng, từng ánh sáng của các món cấm bảo
hóa thành cảnh tượng xinh đẹp trên bầu trời.
Rầm!
Ứng Tông Đạo được thiên đạo tán thành, tiên linh khí buông xuống kia bị
uy năng của cấm bảo gạt ra khắp xung quanh Thập Vạn Đại Sơn, hình thành
một vòng sáng trắng như ngọc, trông thật lộng lẫy.
Ứng Tông
Đạo mỉm cười mà không trả lời, chỉ nói: “Trở thành Vu Hoàng, đầu tiên
phải vượt qua nhân kiếp! Trận đại kiếp nạn này, ta đã chờ hồi lâu!”
Ông!
Một ngọc bình cao tới vạn trượng tới đầu tiên, miệng bình úp xuống, ánh sáng vô tận trút ra từ trong bình như nước trút xuống, chỉ trong chốc
lát đã bao phủ toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn, vô số linh sơn lập tức vỡ nát,
biến mất trong ánh sáng của bảo bình kia.
Dao Trì thiên
thuyền đứng mũi chịu sào, đón nhận lấy tòa ngọc bình này, bị phủ trong
bảo quang. Một luồng áp lực khó có thể tưởng tượng được lập tức trút
xuống, khiến cho chiếc thiên thuyền này không khống chế được rơi xuống
Thập Vạn Đại Sơn.
“Lục Đạo Luân Hồi, Công Đức Kim Luân!”
Diệp Húc quát lên một tiếng, những đạo Công Đức Kim Luân đột nhiên dâng lên, bao bọc chiếc thiên thuyền này lại. Ngay sau đó một chiếc Lục Đạo
Luân Hồi khổng lồ xuất hiện, lấy Dao Trì thiên thuyền làm trung tâm, ong ong chuyển động, hình thành vô số thời không méo mó xung quanh thiên
thuyền, tiêu trừ đi uy năng của chiếc bảo bình kia giữa tầng tầng không
gian.
“Hảo thủ đoạn!”
Đôi mắt Ứng Tông Đạo, hắn
lập tức nâng tay đánh ra một chưởng, lập tức khiến cho chiếc bảo bình
cao lớn vỡ nát, tán thưởng: “Sư đệ, nếu tu vi đệ đủ thâm hậu, trận Vu
Hoàng nhân kiếp này một mình đệ cũng đủ chống đỡ, không cần vi huynh tới động gân cốt. Đám uy năng hóa thành hình thái cấm bảo kia phải diệt
trừ, nếu không nó vẫn công kích đến.”
“Linh Lung tiên phần!”
Ứng Tông Đạo quát lên một tiếng, một tòa tiên phần thật lớn đột nhiên
bay lên, ầm ầm rơi xuống giữa Thập Vạn Đại Sơn, từng tòa tiên sơn tung
hoành ngang dọc, kết nối với vạn sơn, hình thành những ngôi mộ lớn của
các tiên nhân viễn cổ.
Tiếng rầm rầm vang lên không dứt,
trong quần sơn, những chiếc bia đá mọc lên từ dưới nền đất, sừng sững
đứng đó, có tất cả chín chiếc bia, trên đó viết văn tự viễn cổ, khắc phù lục viễn cổ, ghi lại văn minh đã từng vô cùng hưng thịnh.
Hơi thở của chín bia tương liên, vô cùng vô tận cấm văn chen nhau ùa ra
khỏi bia văn, cùng vô biên vô hạn tiên khí tương liên, bảo vệ chín ngôi
mộ lớn này.
Rầm!
Một chiếc Hạo Thiên chung bay
tới, miệng chuông úp xuống dưới rồi đột nhiên bành trướng ra, bao phủ cả nghìn vạn dặm lại, bao cả Dao Trì thiên thuyền và Linh Lung tiên phần
lại, coong coong vang lên, chấn vỡ tất cả thành hư vô hỗn độn.
Chiếc chuông này vừa vang hai tiếng thì ầm ầm vỡ tung.
“Nếu Vu Hoàng nhân kiếp chỉ là trình độ này thì thật quá đơn giản!”
Diệp Húc cười ha ha, vừa rồi đúng là hắn ra tay chấn vỡ Hạo Thiên chung.
Víu!
Uy năng của hàng trăm cấm bảo rầm rầm hạ xuống, trong chớp mắt đã có
hơn một ngàn món cấm bảo. Bầu trời đột nhiên biến mất, trời cao đã sụp
xuống, lộ ra nơi vô cực rộng lớn vô ngần, loáng thoáng có thể từ đó nhìn thấy được thế giới khác.
Uy năng của những cấm bảo đó thêm
vào, trong chớp mắt công kích lên Dao Trì thiên thuyền. Diệp Húc thét
lớn một tiếng, tầng tầng lớp lớp thời không do Lục Đạo Luân Hồi hình
thành kia đều vỡ nát, tám đạo Công Đức Kim Luân rầm một tiếng hóa thành
bột mịn, mà Dao Trì thiên thuyền thì không chịu được, từ từ rơi xuống.
Trận Vu Hoàng nhân kiếp này đến thật mãnh liệt, thật đột ngột, ép cho
Dao Trì thiên thuyền ầm ầm đâm vào trong chín tòa tiên phần. Thân thuyền khổng lồ kia xuyên thủng mặt đất đâm vào vỏ trái đất, xâm nhập biển lửa nham thạch nóng chảy, mà đuôi thuyền thì nhếch lên cao, lộ ra bên
ngoài.
Dao Trì thiên thuyền bị hơn ngàn món cấm bảo đánh tới, ngay sau đó Linh Lung tiên phần cũng bị công kích. Từ trong chín ngôi
mộ lớn cấm văn phun trào ra, chống lại hơn ngàn món cấm bảo. Những tòa
tiên sơn không chịu nổi ầm ầm chìm xuống mặt đất, mà chín tấm bia đá kia cũng không chống lại được áp lực của cấm bảo, bị ép cho nhập vào đất
từng trượng từng trượng một.
Vu Hoàng nhân kiếp hung mãnh cuối cùng cũng kéo đến!