Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 473: Chương 473: Đắc tội




Hiên Viên Quang không thể nói là không khắc khổ, không thể nói là tư chất không xuất chúng. Sau một lần trải qua Ân Khư, tư chất và thực lực của hắn đều nang cao rất lớn, tu vi vượt xa cùng thế hệ.

Nhưng hiện giờ Diệp Húc liếc mắt nhìn Hiên Viên Vô Khuyết một cái, liền biết cả đời này Hiên Viên Quang cũng không thể theo được người em họ này của hắn.

Hiên Viên Vô Khuyết rất xuất sắc rồi, tuy rằng trước mắt chỉ có tam thần cảnh hóa thần kỳ, nhưng thực lực lại sâu không thể lường được, chỉ sợ có thể vượt cấp khiêu chiến được cường giả tam tướng cảnh.

“Hiên viên Quang và Hiên Viên Vô Khuyết chênh lệch giống như tiên thiên và hậu thiên vậy. Chỉ là càng lúc càng lớn, lớn tới hoàn cảnh khiến Hiên Viên Quang hoàn toàn tuyệt vọng.”

Diệp Húc từ từ phun ra một ngụm trọc khí, hắn tinh thần nội liễm, khí thế cũng không chút phóng ra ngoài. Tinh khí thần toàn thân của hắn đều bị khóa bên trong thân thể, bởi vậy Tôn Trọng Thư mới không nhìn ra tu vi và thực lực của hắn.

Tuy nhiên, hắn nhìn về phía Hiên Viên Vô Khuyết, lúc đó ánh mắt ẩn chứa tinh khí, bởi vậy mới làm cho Hiên Viên Vô Khuyết cảm ứng được.

Hiên Viên Vô Khuyết trong nội tâm đã sớm điều chỉnh trạng thái tốt nhất rồi, giống như một mặt hồ nước tĩnh lặng. Diệp Húc ánh mắt quét tới, tương đương với việc ném một hòn đá lên trên mặt hồ, làm cho tiếng đàn của hắn loạn nhịp.

Hắn có thể từ trong hàng ngàn hàng vạn người tìm được vị trí của Diệp Húc, đồng thời cũng thuyết minh thực lực của hắn rất bí hiểm.

“Vị huynh đài này, sao không lên quan tinh đài, cùng Vô Khuyết thưởng thức cảnh đẹp của thiên hạ?” Hiên Viên Vô Khuyết dịu dàng cười nói, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, một cây cầu nhỏ màu hồng tinh xảo từ quan tinh đài kéo dài xuống dưới, rải tới tận chân của Diệp Húc.

Kiều Quốc Lão, Tôn Trọng Thư kinh nghi bất định, những vu sĩ khác trong Mục vương thành nhìn về phía Diệp Húc, trong lòng có chút khó chịu.

“Vô Khuyết công tử không ngờ mời tên béo lùn bộ mặt dữ tợn này lên đài, thật là làm cho người ta có chút bất ngờ!” Có vu sĩ lẩm bẩm nói.

“Vừa rồi Thiên Đạo Tông Nhạc Lăng Phong tính toán lên đài, lại bị Vô Khuyết công tử huy tay áo quét xuống đài. Tên béo lùn có khuôn mặt dữ tợn này vừa béo lại vừa thấp, có cái gì thần kỳ mà được Vô Khuyết công tử coi trọng như vậy?”

Diệp Húc khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt dữ tợn của hắn lộ hung quang, bước lên hồng kiều (cầu màu hồng), hướng lên quan tinh đài.

Tôn Trọng Thư thấy thế cũng theo lên hồng kiều, Kiều Quốc Lão giơ tay kéo lại, lại không thể giữ chặt được hắn, đành phải theo lên hồng kiều, miễn cho hắn gây tai họa gì khác.

“Có một đệ tử miệng rộng như vậy, lão phu chỉ sợ giảm trăm năm tuổi thọ…” Kiều Quốc Lão thầm nghĩ.

Một vu sĩ trung niên Đồng Tước Môn nhỏ giọng nói: “Chưởng môn sư huynh, tìm một chỗ nào đó không người đào cái lỗ chôn Trọng Thư đi. Cái miệng của hắn gây họa rất lớn, nếu để hắn nói tiếp, Đồng Tước Môn chúng ta sớm muộn cũng bị diệt môn…”

“Người này tư chất mặc dù tốt, nhưng cái miệng lại không chịu yên, vi huynh thật muốn đem giày cởi ra nhét vào trong miệng hắn!” Kiều Quốc Lão buồn bực vạn phần.

Diệp Húc chân giẫm lên hồng kiều, đăng cao mà đi, đi tới quan tinh đài. Chỉ thấy Hiên Viên Vô Khuyết ngồi trên chiếu, một tấm ngũ thập huyền cầm màu cổ đồng đặt ở trên hai đầu gối hắn. Quanh thân hắn một bộ áo trắng như tuyết, gương mặt ấm áp, mềm mại như ngọc, mười ngón tay dài tinh tế, cực kỳ thanh tú.

Tướng mạo của hắn tuấn mỹ sáng sủa, mặt mang ý cười, dường như đối với bất kỳ kẻ nào cũng khuôn mặt tươi cười đón chào. Giống như trong đời chưa từng biết giận vậy.

Cho dù là Diệp Húc cũng không thể tìm ra được nửa điểm mao bệnh trên người hắn.

Đây là một nam tử hoàn mỹ vô khuyết, giống như tiên nhân trong viễn cổ truyền thuyết đi ra vậy, không một chút tỳ vết.

“Công tử thật là nhân trung chi long.” Diệp Húc tán thưởng tận đáy lòng, ngồi lên trên chiếu.

Hiên Viên Vô Khuyết hơi hơi hạ thấp người, đầy thâm ý liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Trong mắt Vô Khuyết, các hạ mới chân chính là long phượng trong loài người. Vu sĩ tiến tới Mục Vương thành xem cuộc chiến này không tới một vạn người, nhưng có thể so với các hạ lại không có mấy.”

Diệp Húc trong lòng rùng mình, cười ha hả, khuôn mặt dữ tợn loạn nhảy nói: “Tại hạ vừa thấp lại xấu, không ngờ lại bị Vô Khuyết công tử nói là long phượng trong loài người, truyền ra chẳng phải làm cho người ta cười rụng răng sao?”

Hiên Viên Vô Khuyết không chỉnh sắc nói: “Các hạ chớ tự coi nhẹ mình, vừa rồi Vô Khuyết nhìn qua hàng nghìn hàng vạn người, duy nhất không nhìn được các hạ. Vô Khuyết tự hỏi duyệt người vô số, trong đó rất nhiều anh hùng tài năng, tuấn kiệt cũng gặp qua không ít. Nhưng có thể so được với ngươi, lại rất ít. Các hạ tuy rằng thấp béo, nhưng đứng trong đám người lại giống như một đầu viễn cổ mãnh thú, nhắm mắt chớp mắt dường như khi nào mở to mắt đó là long trời lở đất, làm cho người ta không lạnh mà run. Thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tâm tình của Vô Khuyết.”

Diệp Húc thầm than một tiếng, tiếp xúc trong một lúc ngắn ngủi với Hiên Viên Vô Khuyết, hắn càng phát hiện ra. Hiên Viên Vô Khuyết và Hiên Viên Quang hai người này ở phương diện nào cũng chênh lệch rất lớn.

Loại chênh lệch này chỉ sợ không thể tưởng tượng được.

“Quan tinh đài này là do Chu Vũ Mục Vương xây dựng, Võ Mục Vương chính là một vị vu hoàng mạnh nhất Đại Chu hoàng triều.”

Tôn Trọng Thư nhìn quan tinh đài ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, chỉ thấy địa phương khác là ban ngày, mà trên quan tinh đài này lại có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, cực kỳ kỳ lạ, lập tức phạm vào bệnh cũ, chậm rãi mà nói: “Nguyên bản Đại Chu vẫn chưa thống nhất được thiên hạ, chỉ có điều lúc đó là một hoàng triều hùng mạnh nhất. Võ Mục Vương lại hoàn thành được một hành động vĩ đại! Sử ghi lại, năm đó Võ Mục Vương đông chinh thiên hạ 200 triệu 200 ngàn dặm, tây chính 100 triệu 9 ngàn dặm, nam chinh 100 triệu 730 dặm, bắc chinh 200 triệu 7 dặm. Lãnh thổ của phiến quốc gia này, nếu để cho một đại vu tam thần cảnh phi hành, cho dù là cả một đời cũng không thể bay hết được.”

“Vu hoàng thượng cổ, lập được công tích vỹ đại như vậy, thực sự làm hậu bối xấu hổ.” Diệp Húc không khỏi tán thưởng.

Dv nhẹ nhàng kích thích cầm sắt, tiếng đàn leng keng, leng keng có lực, sát phạt nổi lên bốn phía. Dường như muốn mang người ta trở lại thời đại Chu Vũ Mục Vương chinh chiến tứ phương.

“Vị huynh đài này nói không sai, Cơ gia tổ tiên Võ Mục Vương đi dạo quanh, từng gặp được ba chích thanh điểu oanh phá hư không, từ trong bí cảnh bay tới, mời hắn đi tới cố hương của Tây Hoàng Mẫu, côn luân thiên quốc. Phiến bí cảnh kia bên trong có một tòa thiên trụ côn luân, lớn không thể tưởng, cao không thể tưởng.”

Lại vào lúc này, chỉ nghe thấy một thanh âm trong trẻo truyền tới. Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đám mây tía từ phương tây mà tới, liên miên tám trăm dặm, có thể nói là vô cùng đồ sộ.

Đám mây tía này ầm ầm dừng trên quan tinh đài, từ trong đám mây tía một thanh niên áo tím đi ra, khí độ ung dung, giống như một vị quân vương thống ngự thiên hạ giáng lâm, cười nói: “Côn Luân thiên quốc được thành lập bên trên cái cột thiên trụ này. Tây Hoàng Mẫu tộc nhân sinh hoạt trong thiên quốc, mỗi người tướng mạo đẹp như thiên tiên. Tây Hoàng mẫu thế hệ đó đã vui vẻ với tổ tiên một hồi, giao hợp, rồi sau đó đưa hắn ra khỏi bí cảnh, liền không có xuất hiện qua nữa. Bởi vậy tổ tiên mới xây dựng thành này, thường thường tiến tới, mong có thể gặp lại được giai nhân.”

Hắn cười ha hả, mây tía sau lưng ngang trời, xuyên qua tám trăm dặm, khí thế như hồng, hướng tới Hiên Viên Vô Khuyết, thẳng ngồi xuống, cười nói: “Hiên Viên huynh, tiểu đệ tới trợ trận, ngươi không trách chứ?”

“Cơ huynh khách khí rồi.” Hiên Viên Vô Khuyết khẽ gật đầu, cười nói.

“Người này chẳng lẽ là Cơ gia Cơ Xương Canh?” Diệp Húc nhìn thanh niên áo bào tím này, trong lòng ngẩn ra.

Cơ Xương Cảnh chính là nhân vật thiên tài của Cơ gia, Cơ gia và Hạ gia giống nhau, đồng thời là vu hoàng thế gia. Cơ gia tổ tiên chính là Đại Chu hoàng đế, thành lập Đại Chu hoàng triều.

Cơ Xương Canh tu vi cực kỳ cao thâm, hơn một năm trước đã từng đại chiến với Nguyên Ưng yêu thánh trong yêu tông thất thánh, đánh cho Hàm Giang khô cằn, mặt đất văng tung tóe. Nguyên Ưng yêu thánh bị đánh thua mà chạy, bị hắn đuổi giết mấy vạn dặm mới trốn thoát.

Diệp Húc có thể nhìn ra được, Cơ Xương Canh, thực lực cho dù không bằng hắn và Hiên Viên Vô Khuyết, chỉ sợ cũng không kém quá xa, là kình địch.

“Không biết vị nhân huynh này là?” Cơ Xương Canh nhìn về phía Diệp Húc, nghi hoặc nói.

Diệp Húc cười ha hả, vẻ dữ tợn bạo phát, bộ mặt khủng bố, lộ ra thần sắc khác lạ, nói: “Tại hạ Diệp Tần, hạng người vô danh mà thôi, ra mắt Cơ huynh.”

Cơ Xương Canh cẩn thận suy tư, vẫn chưa nghe thấy tên Diệp Tần, lúc này cũng không để ý.

“Tại hạ Tôn Trọng Thư của Đồng Tước Môn Ngô quốc, gặp qua Cơ huynh.”

Tôn Trọng Thư vội vàng giới thiệu cười nói: “Cơ huynh mây tía tám trăm dặm, tuy rằng cực kỳ đồ sộ, nhưng đồ sộ thì đồ sộ đó, chỉ là có chút thùng rỗng kêu to, phân tán lực lượng của chính mình. Nếu Cơ huynh có thể đem đám mây tía tám trăm dặm của mình co rút lại thành tám dặm, thế tất trở mình một tầng.”

Cơ Xương Canh sắc mặt không hài lòng, trên mặt toát ra một tầng tử khí, hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Thằng nhỏ vô tri.”

Tôn Trọng Thư náo loạn, Kiều Quốc Lão nghe thấy mà trong lòng run sợ, người này vừa mới trước mặt Diệp Húc mở miệng là Diệp lão ma. Trước mặt Cơ Xương Canh lại nói mây tía tám trăm dặm của hắn là thùng rỗng kêu to, rõ ràng không biết chữ chết viết thế nào.

“Trọng Thư ngươi nói ít đi một câu, thì nghẹn chết ngươi hả!”

“Trọng Thư, ngươi nhanh ngậm miệng lại, Vô Khuyết công tử sắp đại chiến với Hạ Đông Dương, ngươi đừng làm loạn tâm thần!” Một vị vu sĩ trung niên Đồng Tước Môn nói thêm vào.

Diệp Húc cười nói: “Trọng Thư huynh ánh mắt lợi hại, giải thích độc đáo, sớm muộn gì cũng dương danh thiên hạ. Kiều lão, ngươi khiến hắn không nói cũng không được.”

Kiều Quốc Lão không dám cãi, thầm nghĩ: “Ánh mắt lợi hại, giải thích độc đáo? Làm sao phải là Trọng Thư chứ? Hắn chính là miệng rộng, nếu chuyện tình kết giao với ngươi lan ra ngoài, vậy đúng là dương danh thiên hạ rồi, cũng sớm chết thôi…”

Cơ Xương Canh ánh mắt đảo qua Diệp Húc, hừ lạnh một tiếng, nhìn về Hiên Viên Vô Khuyết cười nói: “Vô Khuyết, ngươi làm sao lại mời tới hai người không ra hồn như thế này?”

“Diệp huynh sâu không thể lường được, làm sao là người không ra hồn chứ?” Hiên Viên Vô Khuyết mỉm cười nói.

Diệp Húc mời Tôn Trọng Thư ngồi bên cạnh mình, cười nói: “Trọng Thư huynh, ta bế quan nửa năm, có nhiều chuyện không rõ, còn mời người giảng giải thay ta.”

Đột nhiên một tòa miếu lớn từ phương Tây bay tới, trong miếu phật âm đại xướng, giống như ngàn vạn người đang cùng nhau tụng kinh niệm phật, tán tụng phật đức, vô số phật quang từ trong miếu bắn ra ngoài, bốc hơi lên không.

Chùa miếu này dựng thẳng trên quan tinh đài.

Đây là một tăng nhân trẻ tuổi khí thế hình thành dị tượng, chỉ thấy hắn mặc áo vải, hài mũi nhọn, thản nhiên đi tới ngồi xuống trên quan tinh đài. Quanh thân hắn vô số kim liên trào ra, một đóa hoa mở, một đóa hoa rộ, một đóa điêu linh, sinh sôi không ngừng, tuần hoàn không thôi.

“Đại Phạm âm lôi tự, Trang Cổ Đạo Trang huynh!”

Hiên Viên Vô Khuyết sắc mặt hơi biến đổi, hướng tăng nhân trẻ tuổi đang vuốt cằm, hơi chút cung kính cười nói: “Không nghĩ tới một trận chiến của Vô Khuyết và Hạ Đông Dương, lại kinh động tới Trang huynh tự mình tiến tới.”

“Trận chiến này trong lớp trẻ tuổi chính là một trận chiến sáng giá nhất, Trang mỗ sao có thể không tới?” Tăng nhân trẻ tuổi cũng không mở miệng, chỉ thấy một pho tượng phật trong đại phạm âm lôi tự sau lưng hắn ồm ồm nói.

“Trang Cổ Đạo? chẳng lẽ là người lưu lại tên trên Vạn Tái Không Thanh thụ trong Côn Luân Thánh Địa!”

Diệp Húc đột nhiên nhớ lại lúc trước mình trong Côn Luân thánh địa từng gặp một gốc cây Vạn Tái Không Thanh. Tây hoàng mượn Vạn Tái Không Thanh thành đạo, chỉ để lại bảy giọt vạn năm Vạn Tái Không Thanh, Trang Cổ Đạo lấy đi ba giọt, lưu lại bốn giọt.

“Thiên hạ anh hùng rất nhiều, Trang Cổ Đạo này thực lực tuyệt đối ở trên Cơ Xương Canh, thậm chí còn sâu không lường được, hơn cả Hiên Viên Vô Khuyết.”

Diệp Húc trong lòng cẩn thận, Hiên Viên Vô Khuyết và Hạ Đông Dương chiến một trận, làm cho các nhân vật trẻ tuổi xuất sắc trong thiên hạ đều đi ra. Cao thủ nhiều, chỉ sợ còn có cường giả không xuất thế như Trang Cổ Đạo này.

“Trọng Thư huynh, ánh mắt ngươi lợi hại, ấn tượng đối với Trang Cổ Đạo Trang huynh như thế nào?” Diệp Húc hướng Tôn Trọng Thư tủm tỉm cười nói.

Tôn Trọng Thư ánh mắt và kiến giải quả thực có chỗ độc đáo, tuy rằng miệng lớn một chút, nhưng hắn một câu nói toạc ra sơ hở và khuyết điểm của Cơ Xương Canh, Diệp Húc cũng muốn biết sơ hở của Trang Cổ Đạo.

Đám người Kiều Quốc Lão nhất thời trán đổ mồ hôi hột, rơi lả tả xuống dưới, trong lòng thầm kêu khổ: “Không xong, Trọng Thư miệng rộng, vừa đắc tội một người rồi! Diệp lão ma thằng này, giết người không thấy máu mà…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.