Kiến mộc đã thu nhỏ lại chỉ còn dài tám thước, trông nó giống như một cây mộc trượng với vài chiếc lá treo trên mặt, xanh biếc dạt dào.
Cây Kiến Mộc thần trượng này lơ lửng giữa không trung, lại không ngừng hút lấy địa khí từ trong đất. Địa khí trông như những con cự long vàng như đất quấn lấy đồng trụ, điên cuồng tuôn vào trong thần trượng!
Đây là cấm bảo bán thành phẩm được luyện thành từ Kiến mộc, cần một lượng năng lượng cực lớn để bổ sung vào. Mà thứ có thể bổ dưỡng cho bậc thần vật Kiến mộc này, ngoài linh mạch thì chỉ có địa khí. Địa khí tuôn vào trong Kiến mộc càng lúc càng nhiều, uy năng của cây thần trượng này càng lúc càng lớn. Từng dòng khí thanh sắc từ trong thần trượng trào ra trông như thanh hà vạn đạo. Trong thanh hà, từng vòng mặt trời lên xuống nhấp nhô, liên tiếp thành những sợi dây ánh sáng!
Thậm chí phân thân Nhân Hoàng của ba người Đông Hoàng Việt, Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc đều bị Kiến mộc đẩy ra, ngay cả bản thể của ba người bọn họ cũng không thể đứng ở gần Kiến Mộc thần trượng, bị đẩy lui ra xa!
Bốp!
Cấm chế mà bọn họ thiết hạ bao phủ phạm vi ngàn dặm bị hơi thở của cấm bảo trực tiếp đánh vỡ, mặt đất sụp xuống càng lúc càng sâu. Địa khí đều bị Kiến Mộc thần trượng cắn nuốt, phải mất hàng nghìn hàng vạn năm thì đất đai nơi đây mới có thể khôi phục lại được!
Qua hồi lâu, cây Kiến Mộc thần trượng này cuối cùng cũng ngừng cắn nuốt địa khí, khôi phục bình tĩnh.
“Cuối cùng cũng luyện thành, không uổng công ta tiêu hao tám phần tu vi bản thân, cuối cùng cũng luyện thành món cấm bảo bán thành phẩm này rồi!” Đông Hoàng Việt mừng như điên, cất tiếng cười to.
Vốn dĩ, với tu vi thực lực của đám người Đông Hoàng Việt thì còn lâu mới đủ để luyện chế một món cấm bảo, cho dù là bán thành phẩm cũng không được. Nhưng Kiến mộc chính là thần vật, hơn xa các tài liệu khác, phẩm bậc của nó thậm chí còn cao hơn cả Ngũ Hành kim khí, có ưu thế tiên thiên. Ba người bọn họ lại dùng một cành Thuần Dương linh mạch bậc chín hoàn chỉnh nuôi nấng Kiến mộc, tuy thực lực bản thân bọn họ không đủ, nhưng năng lượng chất chứa trong Thuần Dương linh mạch bậc chín hơn bọn họ tập trung lại không biết bao nhiêu lần!
Mặc dù là vậy thì cũng chưa chắc có thể luyện Kiến mộc thành cấm bảo bán thành phẩm, nhưng giữa cấm pháp của Đông Hoàng gia và Kiến mộc có quan hệ tương sinh mộc sinh hỏa, hơn nữa Đông Hoàng Việt vừa mới đem ngũ đại Nhân Hoàng cấm pháp phân thân đều nhốt đánh vào trong Kiến mộc, cho nên mới có thể thành công!
Ba loại nhân tố này, dù thiếu một thứ cũng không được. Nếu là người khác đến luyện chế Kiến Mộc thần trượng, cho dù tu vi cao minh hơn cả đám người Đông Hoàng Việt, nhưng cũng không có khả năng thành công.
“Mục nhi mà có được cây Kiến Mộc thần trượng này thì chắc chắn sẽ đi hướng thiên hạ vô địch!” Hai tên Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc mừng rỡ không thôi, cười nói.
Đông Hoàng Việt bước từng bước dài tới Kiến Mộc thần trượng, xúc động một cách kỳ lạ, bàn tay y run rẩy giơ tới Kiến Mộc thần trượng. Bỗng nhiên, y chợt thấy một cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt nảy lên trong lòng, y vội lệnh cho Nhân Hoàng phân thân cuối cùng của mình nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể!
“Có người!”
Y rống to lên, thân thể nhanh chóng bành trướng, trong phút chốc đã cao tới vạn trượng, giống như một vị hoàng đế!
Cấm pháp của Đông Hoàng gia chính là do Hạo Thiên Đại Đế truyền lại. Hạo Thiên Đại Đế xuất thân từ Đông Hoàng thế gia, cấm pháp mà ông để lại đủ để tu luyện đến cảnh giới Vu Hoàng. Sau khi thành Vu Hoàng ông lập tức khai sáng ra Thái Dương Thần Cung, để lại rất nhiều truyền thừa cao hơn.
Đông Hoàng Việt thân là gia chủ của Đông Hoàng gia, là nhân vật cấp Thánh chủ, tuy tu vi đã hao tổn đi tám phần nhưng y vẫn là Nhân Hoàng đỉnh như trước, thân thể y vốn có thể so với Nhân Hoàng đỉnh, nay lại dung nhập thêm Nhân Hoàng phân thân, pháp lực tuôn trào khiến thân thể càng thêm mạnh mẽ. Vô số con Tam Túc Kim Ô chen nhau chui ra từ cơ thể y, đông nghịt tấn công vào hư không.
Dù y chưa thấy bóng người nào nhưng lại cảm giác được một luồng sát khí sắc bén đánh tới, bao phủ toàn thân y, bởi vậy y mới lập tức phản kích, thi triển vu pháp Đông Hoàng gia công kích mọi nơi, ép cho kẻ địch phải hiện thân!
Ba ba ba!
Những con Tam Túc Kim Ô do vu pháp của y vừa xuất hiện lập tức nổ tung. Một bàn tay đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Đông Hoàng Việt, ầm ầm đặt lên Thiên linh cái của hắn.
Đầu của người khổng lồ vạn trượng này đột nhiên nổ tung, ngay cả thân thể Nhân Hoàng Thánh chủ cũng không thể ngăn cản.
Cùng lúc đó, Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc cùng thu hồi Nhân Hoàng phân thân của mình, liếc mắt nhìn khắp mọi nơi, đã thấy đầu của gia chủ Đông Hoàng Việt đã bị bàn tay đột nhiên xuất hiện kia bóp nát. Một thiếu niên mặc lam sam xuất hiện trên đỉnh đầu Đông Hoàng Việt, một chưởng đánh xuống, thân thể vị Thánh chủ Đông Hoàng Việt này cũng bắt đầu nứt ra!
Bàn tay này từ cổ Đông Hoàng Việt ấn đến lòng bàn chân, ngay lập tức liền phá hủy hoàn toàn thân thể Đông Hoàng Việt!
“Dám đả thương Thánh chủ Đông Hoàng gia ta! Tìm đường chết!”
Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc vừa sợ vừa giận, vội đánh tới, thân hình vừa động liền có một mặt trời phóng lên cao, đánh tới bàn tay kia.
“Cây Kiến Mộc thần trượng này thuộc về ta!”
Diệp Húc đưa lưng về phía Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc, không hề để ý tới công kích của hai người này mà giơ tay chộp tới Kiến Mộc thần trượng. Công kích của hai vị Nhân Hoàng Đông Hoàng gia trong chớp mắt là tới, ầm ầm đánh lên lưng hắn. Lại đúng lúc này, một tiếng răng rắc vang lên, sau lưng Diệp Húc đột nhiên mọc ra sáu mươi bốn cánh tay, cũng có một mặt trời lao ra va chạm với vu pháp của hai người kia.
Hư không chấn động dữ đội, sau đó như một tấm gương rầm rầm vỡ nát. Không trung tràn ngập liệt hỏa, trào ra khắp nơi. Diệp Húc tuy không phải Nhân Hoàng nhưng lực công kích của hắn lại không hề thua kém Nhân Hoàng. Ba người giao thủ lần này đã đánh cho hư không ngàn dặm bị hủy, tất cả mọi thứ đều không còn!
Diệp Húc kêu lên một tiếng, khí huyết hắn bốc lên, hắn cố tiếp lấy công kích của hai vị Nhân Hoàng, bàn tay kia đã chạm đến Kiến Mộc thần trượng. Đột nhiên trong thân trượng trào ra những luồng hơi thở cấm bảo, đánh cho bàn tay hắn dập nát, thậm chí thần trượng hoành không, hung hăng nện xuống Thiên linh cái của hắn!
“Muốn cướp đi cấm bảo bán thành phẩm mà Đông Hoàng gia ta luyện chế ư? Không có khả năng!”
Tiếng nói của Đông Hoàng Việt truyền đến, vô cùng uy nghiêm.
Y chính là Nhân Hoàng Thánh chủ, tuy thân thể bị Diệp Húc đánh nát, nguyên thần và thiên địa pháp tướng bị thương không nhẹ, nhưng chân linh vẫn còn nên rất nhanh liền khôi phục thân thể. Thấy Diệp Húc định cướp lấy Kiến Mộc thần trượng, y lập tức thôi phát ra uy năng của thần trượng, tế nó lên đánh ngược lại Diệp Húc.
“Cây Kiến Mộc thần trượng này chính là do Đông Hoàng Việt ta tự mình luyện ra. Ta không chết thì không có ai có thể cướp nó khỏi tay ta! Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đông Hoàng Việt oai phong lẫm liệt, một trượng quét xuống khiến thanh hà đầy trời nặng như trời cao sụp xuống, đè tới Diệp Húc!
“Đông Hoàng gia chủ, sao ta cảm thấy cây Kiến Mộc thần trượng này có duyên với ta nhỉ? Không phỉa ngươi muốn giao cây thần trượng này cho Đông Hoàng Mục, để hắn đối phó ta sao? So với ta tiêu diệt Đông Hoàng Mục rồi cướp lấy cây thần trượng này từ tay hắn, không bằng ngươi trực tiếp tặng nó cho ta, miễn cho Đông Hoàng Mục phải chết!”
Diệp Húc cười ha ha, nhanh chóng chữa trị những tổn thương trên thân thể. Nguyên thần hắn đột nhiên bay ra khỏi mi tâm, víu một tiếng liền chui vào trong Kiến Mộc thần trượng.
“Nguyên thần nhập chủ!”
Nguyên thần hắn không bị chút trở ngại nào mà tiến thẳng vào trong Kiến Mộc thần trượng, tương dung cùng Kiến Mộc thần trượng. Đông Hoàng Việt lập tức cảm thấy như mất đi sự khống chế với Kiến Mộc thần trượng, cây thần trượng này gần như trốn thoát khỏi pháp lực của y. Y kinh hãi, vội thúc giục pháp lực, chỉ nghe một tiếng bùm vang lên, cây Kiến Mộc thần trượng này từ trên không rơi xuống, đâm thật sâu vào nền đất.
Nguyên thần của Diệp Húc với Kiến mộc có cảm ứng, cả hai gần như một thể. Đông Hoàng Việt dùng Kiến mộc luyện chế cấm bảo, như là lượng thân Diệp Húc rồi luyện chế cấm bảo cho hắn, dù là người luyện chế ra nó là Đông Hoàng Việt cũng chẳng thể khu trừ được nguyên thần của hắn!
“Không thể nào! Kiến Mộc thần trượng có tám phần tu vi của ta, năm đạo cấm pháp của ta, vốn không thể nào bị kẻ khác cướp đi!”
Đông Hoàng Việt quát to liên tục, liều chết thúc giục Kiến Mộc thần trượng đuổi đi nguyên thần của Diệp Húc. Nhưng nguyên thần của Diệp Húc từ khi nhập chủ Kiến Mộc thần trượng đã hoàn toàn tương dung với nó, tuy hai mà một, trừ phi y đánh nát cây thần trượng này mới có thể khu trừ được nguyên thần của Diệp Húc.
Y thi triển toàn lực khống chế Kiến Mộc thần trượng, không cho Diệp Húc đoạt đi, đồng thời ra sức triệu tập một món cấm bảo khác của Đông Hoàng gia.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Nguyên thần của Diệp Húc bị pháp lực của Đông Hoàng Việt áp chế, trong khoảnh khắc khó có thể nắm quyền khống chế Kiến Mộc thần trượng. Lúc này thân hình hắn chợt nhoáng lên, biến mất trong không trung.
Đông Hoàng Việt chợt thấy không ổn, nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay đánh ra. Diệp Húc bất thình lình xuất hiện bên người y, hai bàn tay của hai người va chạm vào nhau. Đông Hoàng Việt rốt cuộc đỡ được một thức này của Diệp Húc. Lại vào lúc này, sáu mươi lăm bàn tay khác của Diệp Húc đồng thời hạ xuống, từng đạo Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn đánh lên người Đông Hoàng Việt.
Oành!
Thân thể vị Nhân Hoàng này lại nổ tung một lần nữa, thậm chí nguyên thần và thiên địa pháp tướng đều vỡ ra, bị thương nặng hơn cả lúc trước!
Đông Hoàng Việt tuy là gia chủ của Đông Hoàng thế gia, nắm giữ cấm bảo trong tay, tu vi và hực lực cũng là cao nhất, nhưng luyện chế Kiến Mộc thần trượng đã khiến y tiêu hao mất năm Nhân Hoàng phân thân, tu vi bản thân tiêu đi tám phần. Hơn nữa thân thể trước của y đã bị Diệp Húc đánh lén cho vỡ nát, thân thể mới đã không còn mạnh như trước, thành ra thực lực yếu nhất trong ba người!
Một kích của Diệp Húc hạ xuống liền đánh nát y cũng không phải là may mắn mà là lẽ đương nhiên!
“Nếu không thể lập tức đoạt đi Kiến Mộc thần trượng, vậy thì đánh chết ngươi rồi thuận lợi lấy đi thần trượng!” Ánh mắt Diệp Húc lành lạnh, tìm kiếm chân linh bất diệt của Đông Hoàng Việt xung quanh, định cho y một kích cuối cùng để hoàn toàn giết chết y!
Đông Hoàng Hàn và Đông Hoàng Sóc đồng thời đánh tới, pháp lực mênh mông bắt đầu khởi động, bao phủ lấy Diệp Húc. Thực lực của Đông Hoàng Việt tuy tổn hao nhiều, nhưng tu vi và thực lực của hai người bọn họ lại được bảo tồn hơn phân nửa, nhất là Đông Hoàng Hàn đã luện ra hai Nhân Hoàng phân thân, tu vi cao sâu còn hơn Diệp Húc một mảng lớn!
Diệp Húc xoay người chống lại, khí tức bốc lên gần như không nhịn nổi, máu tươi phun ra. Hắn lập tức thi triển Hư Không ấn, ẩn mình vào trong hư không, biến mất không thấy.
“Đi ra cho ta!”
Đông Hoàng Hàn rống to khiến cho hư không dập nát, hóa thành những dòng hỗn độn, gã định chấn cho Diệp Húc phải ra khỏi hư không, nhưng lại chẳng thấy tung tích Diệp Húc đâu. Trong chớp mắt khi Diệp Húc thi triển Hư Không ấn, hắn đồng thời cũng dùng Trường Không ấn, bỏ chạy đi ngàn dặm xa.
Trong lòng Đông Hoàng Hàn chợt dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt, gã vội tế một món nhân hoàng chi bảo lên, bảo vệ toàn thân. Món bảo vật này trông như một chiếc chuông lớn, chụp gã ở dưới chuông.
Đây là nhân hoàng chi bảo mà hắn căn cứ theo cấm bảo Hạo Thiên chung của Đông Hoàng gia mà rèn thành, ở tình thế nguy cấp, hắn không hề nghĩ ngợi mà lập tức tế chiếc chuông này lên bảo vệ bản thân.
Coong!
Một tiếng vang thật vang dội truyền đến, mặt ngoài của chuông lập tức xuất hiện một chưởng ấn thật lớn!