Thiên Hậu đi
đã xa, Diệp Húc không khỏi khẽ nhíu mày, nữ nhân này rõ ràng đã sớm tiến vào Nguyên Thủy cổ lộ, phỏng chừng sẽ không trễ bao nhiêu thời gian so
với Đại Thế Tôn và các cường giả Phật giới. Ả đã lưu lại đại đạo hóa
thân của mình khống chế Đế Quan, cầm trong tay Đại Quyền, vẫn ở lại Cửu
Thiên Thần Giới chờ đợi Diệp Húc và đám người cùng đi. Ngoài mục đích đó ra là làm cho các Đế Quân khác an tâm ở ngoài, là vì để đối phó với
Diệp Húc cùng Đế Tuệ.
Đế Tuệ đã bị ả cùng Diệp Húc liên thủ trấn áp, chính là do thực lực của Diệp Húc tiến rất xa làm cho ả đã tính sai.
Ả nắm trong tay Đại Quyền cùng Đế Quan, đại đạo trên Nguyên Thủy cổ lộ
tất nhiên cũng hấp thu không ít, chỉ sợ tu vi thực lực càng thêm sâu
mạnh không lường được! Nhưng mà, so với ta mà nói, ả vẫn còn kém cỏi một bậc!
Diệp Húc dừng bước, khoanh chân ngồi tại trong hư không, Luân Hồi Thiên
Môn ong một tiếng dựng thẳng lên, môn hộ mở rộng ra. Chỉ thấy sau Luân
Hồi Thiên Môn là một mảnh biển thế giới mênh mông, Tam Thập Tam Thiên,
Mười Tám Tầng Địa Ngục, ba nghìn thế giới, Đại La Thiên, giống như viễn
cổ tiên đình tái hiện bình thường trên nhân thế.
Chính là trong thế giới Luân Hồi Thiên Môn cũng không ổn định, trong lúc đó xen vào hư thật cũng không ổn định. Đây là thần văn của Diệp Húc xây dựng mà thành thế giới, đó chính là tu vi cùng kiến thức của hắn.
Luân Hồi Thiên Môn, cắn nuốt cổ lộ!
Luân Hồi Thiên Môn mở ra, chỉ thấy dẫn lực mạnh mẽ vô cùng truyền đến,
trên không đại lục ánh sao lãnh thổ lại bị tòa môn hộ này kéo động. Vô
số viên Ngôi Sao từ trong tinh không đều rơi xuống, hóa thành một cỗ đại đạo giống như hồng thủy, chen chúc chui vào trong cửa.
Chỉ sau một lát, cả tòa tinh vực liền bị Luân Hồi Thiên Môn cắn nuốt hết thảy, thậm chí ngay cả phía dưới đại lục, cũng bị Luân Hồi Thiên Môn
vặn vẹo. Cả tòa đại lục này trực tiếp tiêu hủy, trở lại thành thiên địa
đại đạo như cũ, cuồn cuộn tuôn ra nhập vào bên trong Luân Hồi Thiên Môn.
Trên tòa đại lục này nguyên bản còn có vài chục vị Thần Vương cùng đại
đạo hoá sinh Thần Ma tác chiến, bị một trận chiến của Diệp Húc cùng
Thiên Hậu đưa bọn họ hết thảy đẩy ra. Giờ phút này Diệp Húc tế lên Luân
Hồi Thiên Môn, luyện hóa cả tòa đại lục cùng tinh vực, nhất thời làm cho bọn họ không có nơi sống yên ổn, cả một đám người không biết làm sao.
Ngọc Hư Thần Vương, ngươi đây là có ý gì?
Một vị Thần Vương xuất thân từ Cửu Thiên Thần Giới, nhận ra Diệp Húc,
kêu lớn: Ngươi luyện hóa tòa đại lục này, tức là ngươi cắt đứt cả đường
Nguyên Thủy cổ lộ, hãy mau mau dừng tay!
Ngọc Hư Thần Vương, ngươi cử động lần này không chỉ có gãy đường đi của
chúng ta. Đồng thời ngươi cũng chặt đứt đi đường lui của mình!
Không sai! Đại Thế Tôn Phật giới ta một năm trước cũng đã ở trên cổ lộ,
nếu là Ngọc Hư cư sĩ làm gãy đi cổ lộ, Đại Thế Tôn thấy ngươi, tất nhiên sẽ trị tội ngươi!
Diệp Húc mỉm cười: Chư vị, thực lực của các ngươi quá kém, ở trên cổ lộ
đường đi căn bản không được bao xa, nếu cứ cố gắng đi, thì chỉ có một
con đường chết. Hay là nghe ta khuyên một câu. Hãy quay lại từ con đường cũ, như thế còn có thể bảo toàn tánh mạng.
Các Thần Vương này còn đang chần chờ, định khuyên bảo làm cho Diệp Húc
biết được lợi hại. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, tòa đại lục này đã
hoàn toàn bị Diệp Húc luyện hóa, hóa thành đại đạo, tan ra nhập vào bên
trong Luân Hồi Thiên Môn. Cổ lộ lập tức ngăn ra, lượng không gian vô
cùng phun ra, hiện tại cắt đứt cổ lộ. Trong lúc đó ở một chỗ khác của cổ lộ trong chớp mắt trở nên vô cùng xa xôi, làm cho người ta không biết
Nguyên Thủy cổ lộ đến tột cùng là ở nơi nào.
Cho dù là bọn họ có được phỏng chế phẩm Di La Thiên Địa Tháp, cũng đừng
hòng mơ tưởng trong khoảng thời gian ngắn vượt qua vô tận thời không,
liên tiếp với cổ lộ Thượng Nguyên thủy.
Hơn mười vị Thần Vương kia có người chần chờ một lát, lắc đầu rời đi,
cũng có người không cam lòng rời đi như vậy, kiên trì bay vào trong hư
không, thúc dục Di La Thiên Địa Tháp, cảm ứng tọa hóa nơi hơi thở, tiếp
tục tiến lên phía trước.
Mà bên trong Luân Hồi Thiên Môn, đám người Tạo Hóa Thần Vương, Man Tổ
Thần Vương ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy cổ lộ Nguyên Thủy như còn ở
trước mắt bọn họ, vẫn chưa từng gãy đi.
Trong lòng Man Tổ Thần Vương rất kinh ngạc, y bay ra ngoài Luân Hồi
Thiên Môn, Nguyên Thủy cổ lộ nhất thời lại càng ngày càng xa xôi, miệng
thầm nói một tiếng cổ quái.
Diệp Húc mỉm cười, nói: Tòa Thiên Môn của ta đây, hấp thu Nguyên Thủy cổ lộ đại đạo, có tòa môn hộ này, là có thể liên tiếp có cổ lộ, không lo
bị lạc.
Man Tổ Thần Vương thán phục, ha ha cười nói: Chúng ta có thể quay về bất cứ lúc nào, chỉ sợ đám người Đại Thế Tôn cùng Ma Thần Hoàng, lại không
dễ dàng như vậy.
Diệp Húc thúc dục Luân Hồi Thiên Môn cắn nuốt Nguyên Thủy cổ lộ đại đạo, đối với bọn họ bất luận kẻ nào đều có lợi. Bọn họ có thể tùy thời tùy
chỗ tìm hiểu Luân Hồi Thiên Môn, mà Phượng Yên Nhu thì thu hoạch càng
nhiều hơn nữa. Nàng tu luyện Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển do Nguyên Thủy Thiên Vương khai sáng, luyện thành Tam Thập Tam Thiên, đều có một
vị nữ Thiên Đế Tọa trấn Thiên giới, pháp lực cực đoan cường đại, mà
Nguyên Thủy cổ lộ lại là Nguyên Thủy Thiên Vương đại đạo biến thành.
Nàng lĩnh ngộ đạo cùng lý trong đó, làm cho tu vi của chính mình đột
nhiên tăng mạnh, giờ đây tiến quân vào cảnh giới Thần Vương, chỉ còn là
vấn đề thời gian.
Luân Hồi Thiên Môn chạy như bay về phía trước, cắn nuốt hấp thu hết
thảy, từng tòa đại lục cùng tinh vực ở tất cả những nơi đi qua, biến
thành đại đạo của mình. Phía trên những đại lục này cũng có tới số hàng
nghìn hàng vạn thiên binh thiên tướng, hết thảy bị Diệp Húc luyện hóa
tái diễn, thủ hộ Luân Hồi Thiên Môn.
Đại đạo Nguyên Thủy Thiên Vương hoá sinh mà ra thiên binh thiên tướng,
gần như có thể so với Thần Vương. Tuy rằng sau khi trải qua Diệp Húc
luyện hóa tái diễn, thực lực phải kém đi không ít, nhưng số lượng lại
đông đảo cực kỳ, làm cho pháp lực Diệp Húc đã có thể trên đường cất cao
giọng hát, hướng về phía trước mà rảo bước tiến lên.
Như vậy trên một đường đi, ta đem trọn cả đường Nguyên Thủy cổ lộ luyện
hóa hết thảy, chỉ sợ không cần phải đạt tới nơi tọa hóa, ta sẽ chứng
được Đế Quân.
Tim Diệp Húc đập thình thịch, tu vi của hắn càng ngày càng thâm hậu, hấp thu Nguyên Thủy Thiên Vương đại đạo, làm cho giải thích của hắn càng
thêm tinh thâm, sau mấy hơi thở thời gian tích lũy, gần như tương đương
với người khác khổ tu hàng năm.
Cứ theo đà này, hắn sẽ rất nhanh tích lũy được nội tình khổng lồ, để chạm tới cảnh giới Đế Quân cũng không còn xa nữa.
Dọc theo đường đi, còn có nhiều Thần Vương đến từ Thiên Phần, Phật giới
Phật tổ, ở trong những đại lục cùng tinh vực này đang cùng đại đạo hoá
sinh Thần Ma đại chiến. Diệp Húc bất chấp tất cả, trực tiếp thúc dục
Luân Hồi Thiên Môn, đem đại lục cùng tinh vực cùng với Thần Ma cắn nuốt
luyện hóa, trở lại thành Nguyên Thủy đại đạo như cũ, rồi lại lập tức cao chạy xa bay, để lại những Thần Vương này ngây dại đứng trong hư không,
không biết làm sao.
Ngọc Hư lão gia lần này làm bậy quá rồi...
Vài vị Thần Vương trong Chu Thiên Thần Vương phủ hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng: Lão nhân gia ông ta cắt đứt Nguyên Thủy cổ lộ, chỉ sợ
đám Thần Vương, Phật Đà, đều bị lạc trong hư không. Nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể tìm tới lai lịch quay về thế giới trước kia, vận khí kém, phỏng chừng sẽ phải đơn côi trơ chọi già chết tại trong vô tận hư không...
Cái đó... Nguyên Thủy Thiên Vương đại đạo biến thành Thiên cung!
Luân Hồi Thiên Môn bay qua trùng trùng tinh vực, đem các lãnh thổ tinh
vực cắn nuốt, trong cửa chư vị Thần Vương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy
phía trước không còn hình dáng đại lục, mà là một mảnh biển Thiên cung
mênh mông, cung điện mọc lên trùng trùng.
Nơi đây cảnh tượng rất là bất đồng, tiên khí lượn lờ, tiên quang nhộn
nhạo, đại đạo tràn ngập ở một mảnh rộng lớn bên trong Thiên cung. Cảnh
tượng hùng tráng, đạo âm nổ vang, hóa thành tiên nhạc, làm cho tinh thần người ta không khỏi rung lên.
Tấm Thiên cung này ngăn trở đường đi, lấy trăm vạn thiên binh thiên
tướng xếp thành đại trận thủ hộ Thiên cung, cùng đưa tới đây nhiều Thần
Vương đại chiến, tiếng chém giết rung trời.
Những thiên binh thiên tướng này cùng với đám người Diệp Húc gặp lúc
trước rất là không giống nhau, sau đầu từng tôn Thần Ma dựng thẳng lên
từng vòng Phật quang, giống như những thiên thần Phật Môn bình thường.
Một vị Phật tổ tọa trấn bên trong Thiên cung, quanh thân Phật quang nhộn nhạo, từng tôn Phật Đà Bồ Tát vờn xung quanh thân, nhìn xuống quang
cảnh chiến đấu phía dưới, ha ha cười nói: Chư vị, Đại Thế Tôn đã muốn
luyện hóa nơi đây, đem Thiên cung hóa thành đất Phật, vô số thiên binh
thiên tướng đã thành Phật tử. Các ngươi rơi vào ma đạo, ma tính sâu
nặng, chi bằng quy y phật của ta, tụng Phật hiệu của ta, tụng danh Đại
Thế Tôn của ta mới có thể đi qua đất này!
Tụng đại gia ngươi! Đông Lai Phật tổ, vừa rồi ngươi còn không phải Đoan Tĩnh Đế Quân tế lên Đãng Ma bia, đánh đổ xuống đất?
Một vị Thần Vương kêu lên: Tại sao khi đó không thấy ngươi nói ả ma tính sâu nặng, rơi vào ma đạo? Lại còn có đám người Ly Hận Thiên Chủ, Đại
Nhật Đế Quân, Vĩnh Hằng Đế Quân, Thái Hư Đế Quân cũng là từ trong thiên
cung đi qua, tại sao không thấy ngươi dõng dạc kêu gọi bọn họ quy y,
ngược lại còn cung kính đưa bọn họ đi qua? Ngươi rõ ràng chính là lấy
mạnh hiếp yếu, sợ cứng khinh mềm!
Sắc mặt vị Phật tổ kia cứng đờ ra, ha ha cười nói: Vị cư sĩ này, ta thấy ngươi ma tính quá nặng, chỉ sợ đã không thể trị được, ngay cả Phật tổ
cũng không độ hóa được ma tính của ngươi, xem ra đành phải hàng yêu trừ
ma rồi!
Gã giơ ra một cái bàn tay to ánh vàng, từng tôn đại Phật trống rỗng hiển chung quanh bàn tay to, cùng nhau áp chế vị Thần Vương kia, rõ ràng là y từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, tính giết người diệt khẩu.
Vị Thần Vương kia giận dữ, tự biết không phải là đối thủ của Đông Lai
Phật tổ, lúc này bứt ra lui về phía sau. Đột nhiên chỉ thấy một tòa môn
hộ vô cùng hùng vĩ buông xuống ở phía trước Thiên cung, oanh một tiếng
hạ xuống
Ngọc Hư Thần Vương?
Đông Lai Phật tổ hiển nhiên cũng biết Diệp Húc, đã nghe qua uy danh của
hắn, vội vàng thu bàn tay về. Diệp Húc bốn lần gõ vang chuông vàng thế
Phật, làm cho Đại Thế Tôn cũng có chút kiêng kị. Tuyên bố muốn đích thân ra tay trấn áp luyện hóa hắn, nhưng chính mình vị tất đã là đối thủ của hắn, lúc này ha ha cười nói: Ngọc Hư Thần Vương, Đại Thế Tôn đã đem nơi đây luyện hóa. Thần Vương nếu là có thể vượt qua đại trận Thiên cung,
tự nhiên có thể thông qua. Hoặc là, Thần Vương cũng có thể cùng tiểu
tăng đấu pháp, nếu như là Thần Vương có thể tiếp được ba kích của tiểu
tăng, tiểu tăng sẽ cho Thần Vương đi.
Y chưa lo thắng trước lo bại, để không đến mức mất mặt, mới nói ra ước
hẹn ba chiêu. Vạn nhất nếu như thực lực của Diệp Húc hơn chính mình, thì cũng không đến nỗi quá mất mặt.
Ước hẹn ba chiêu?
Diệp Húc chớp chớp mắt, cười nói: Hòa thượng, ngươi đánh bàn tính rất
chuẩn. Cũng tốt, ta sẽ đáp ứng ngươi, ngươi nếu là có thể tiếp được ba
chiêu của ta, ta để cho ngươi tùy ý rời đi.
Đông Lai Phật tổ ngẩn ngơ, vội vàng giải thích: Ngọc Hư Thần Vương,
trước tiên hãy không vội động thủ, chúng ta hãy cùng bàn bạc. Vừa rồi
tiểu tăng nói là nếu là ngươi có thể tiếp được ba kích của tiểu tăng,
tiểu tăng mới có thể cho ngươi thông hành...
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, môn hộ Luân Hồi Thiên Môn đột nhiên mở rộng
ra, Phật quang sau đầu trăm vạn thiên binh thiên tướng nhất thời bùm bùm nổ vỡ. Thân hình trực tiếp trở lại thành một dòng nước lũ như trước,
chạy chồm không ngớt, dũng mãnh tiến vào bên trong Thiên Môn.
Tấm Thiên cung mênh mông này kịch liệt chấn động, thế nhưng cũng có xu thế tan rã phân giải.
Lúc này nhiều Thần Vương đang bị nhốt thấy thế vội vàng phi thân tiến
lên, xông qua Thiên cung, gào thét mà đi. Đông Lai Phật tổ giận dữ,
không đi ngăn trở những người đó, hơi hơi cười lạnh nói: Ngọc Hư Thần
Vương, Đại Thế Tôn lệnh cho ta thủ hộ nơi đây. Đám người Ly Hận Thiên
Chủ khi đi qua đất này, cũng không dám làm càn, ngươi định tính chim bồ
câu chiếm tổ chim ác, chặt đứt đường lui của Đại Thế Tôn, chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với Đại Thế Tôn?
Diệp Húc tức cười nhưng không cười, lắc đầu nói: Nơi đây sắp sửa bị ta
luyện hóa, biến thành đại đạo của Diệp mỗ, không có người nào có thể
sống yên ở đây. Đông Lai Phật tổ, ngươi nếu mà không đi như lời ngươi
nói, chỉ sợ sau này cũng không có cơ hội đi nữa rồi.