Diệp Húc sắc
mặt trầm tư. Hành động lần này của Đại Thế Tôn Phật giới vô cùng âm
hiểm, vô luận ai tới gõ cái chung này, đều tương đương với việc phải đối kháng một lần với chứng đạo chi bảo này.
Đương thời, người có thể đối kháng cùng chứng đạo chi bảo mà không chết, chỉ sợ ít lại càng ít. Nếu để Chư Thiên Thần Vương lên thử một lượt,
chỉ sợ đám Thần Vương đó đều đã bị cái chuông vàng đánh chết!
Nhưng mà nếu không vang có người gỏ đượ cái chuông này, Đại Thế Tôn tự
mình buông xuống, đối với Cửu Thiên Thần Giới mà nói, cũng là một hồi
tai nạn vô cùng khủng bố!
Xử lý Từ Vân Phật Tổ cướp cái khẩu kim chung này đi, cũng tuyệt không có khả năng. Đại Thế Tôn là cường giả cấp bậc Thiên Quân, người này còn
tại nhân thế, sẽ không có người nào có thể cướp được bảo vật từ trong
tay y!
Chiếc chung này có thể nói cùng y máu thịt tương liên, như một phần thân thể khác của y, kết hợp với nhau, nó hợp nhất cùng Phật giới, thể hiện
đại đạo của y.
Hiện nay trên đời này, người có thể làm được một bước này, trừ bỏ Đại
Thế Tôn thì chỉ còn có Ma Thần Hoàng, hai người này mà thôi!
Nhưng Ma Thần Hoàng đã bị thương nặng ở trong mộ Tổ Thần, nguyên khí tổn thương, cùng so sánh với Đại Thế Tôn, thì kém hơn rất nhiều, từ điểm
này có thể thấy được chỗ lợi hại của Đại Thế Tôn.
Hư không chớp lên, khí Thuần Dương tràn ngập. Đại Nhật Đế Quân đi ra,
rất nhiều Thần Vương của Hạo Thiên Thần giới đứng xung quanh y, sắc mặt
ai cũng ngưng trọng, cao thấp đánh giá Thế Tôn kim chung.
Tiếp đó, lại có thêm Vĩnh Hằng Đế Quân, Đế Tuệ hai vị Đại Đế suất lĩnh
Thần Vương dưới trướng đến quan sát chứng đạo chi bảo này, cũng không
khỏi sắc mặt ngưng trọng.
Không lâu sau, Ly Hận Thiên Chủ, Thái Hư Đế Quân, Đoan Tĩnh Đế Quân cũng tới, hội hợp cùng đám người Diệp Húc.
Từ Vân Phật Tổ đứng bên kim chung, thấy nhiều Đế Quân xuất hiện, trong
lòng thất kinh: Vốn Thiên giới chỉ có ba vị Đại Đế, như thế nào bây giờ
đột nhiên lại thêm ba vị nữa?
Sáu vị Đế Quân cùng Diệp Húc tụ tập một chổ, sắp xếp chỗ ngồi không chia trên dưới. Sau một lúc lâu, lại có hai Thần Vương Thiên giới khác tiền
đến, đồng thời buông xuống Chu Thiên Thần giới, tụ tập dưới một chổ.
Từ Vân Phật Tổ cười nói: Chư vị sư huynh, kim chung của Đại Thế Tôn ở đây, người nào trong chư vị tiến lên, gõ thử chuông này?
Mọi người trầm mặc không nói gì, trên không trung Thế Tôn Kim Chung hơi
hơi chuyển động, tràn ngập đại đạo Phật giới, đế uy trấn áp đương
trường, làm cho trong lòng mọi người như có một tòa núi lớn áp xuống.
Đại Thế Tôn khinh Thiên giới ta không người, há có thể để cho y đạt được ước muốn? Ta tới gõ thử cái kim chung này!
Một vị Thần Vương đột nhiên bay ra, thần văn tỏa ra khắp trời, tu vi cực kỳ thâm hậu. Người này cao lớn vô cùng, tu vi ngang bằng với Đại Đức
Thần Vương, chính là Tả Ngạn Thiên Vương trong U Thiên Thần giới, cũng
là cường giả có khả năng cao nhất thành Đế Quân trong U Thiên Thần giới.
Tả Ngạn Thiên Vương cười ha ha, rồi đột nhiên tế ra Thần Binh của mình,
chỉ thấy một tòa tháp cao lớn chấn động cửu thiên, ầm ầm đánh tới Thế
Tôn Kim Chung.
Gã cũng không phải kẻ ngu, biết nếu gõ chuông vàng này ắt sẽ gặp phản
chấn của chuông vàng, bởi vậy nên không dùng chân thân tiến đến, mà thúc dục Thần Binh.
Bảo tháp của gã vừa mới đánh vào phía trên chuông vàng, liền ầm ầm vỡ
ra, không còn thứ gì. Tả Ngạn Thiên Vương thân hình chấn động, cảm thấy
một cổ lực chấn đại đạo vô hình sau phá vỡ bảo tháp của gã, ầm ầm truyền đến, chấn động quanh thân, ngay lập tức thần văn phía sau bùm bùm phát
toái, thân thể tan rã, không khỏi kinh hãi muốn chết!
Chiếc chuông vàng kia bị hắn đánh một cái, không chút sứt mẻ, ngay cả
nửa điểm thanh âm cũng không có truyền ra, ngược lại dưới lực phản kích
chuông vàng suýt phá hủy gã, thần hồn câu diệt!
Nhưng vào lúc này, Thái Hư Đế Quân từ từ nâng quải trượng lên, khoát lên đầu vai gã. Chỉ nghe ông một tiếng, thần vận quanh thân Thái Hư Đế Quân bốc lên, một dải thần vận bùm bùm vỡ vụn, thậm chí ngay cả phía trên
quải trượng cũng xuất hiện một cái khe dài!
Thế Tôn Kim Chung thật lợi hại!
Thái Hư Đế Quân từ từ phun ra một ngụm khí đục, áp chế dao này động của
cổ đại đạo này, rồi đem Tả Ngạn Thiên Vương cứu xuống. Tả Ngạn Thiên
Vương vừa mới hoàn hồn, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra cuồn cuộn, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng nói lời cảm tạ Thái Hư Đế
Quân.
Chư Thiên Thần Vương khác thấy thế, không khỏi hoảng sợ. Vốn có người có ý muốn tiến lên gõ cái chứng đạo chi bảo này, bây giờ đã bỏ qua ý niệm
nguy hiểm này khỏi đầu.
Bảo vật này chính là chứng đạo chi bảo, Thần Vương không cần phải tiến đến thử.
Từ Vân Phật Tổ mỉm cười, ánh mắt dừng trên người bọn Diệp Húc, cất cao
giọng nói: Các vị sư huynh chính là người đứng đầu Thiên giới, tu vi Đế
Quân, không ngại tiến lên thử một lần chứ.
Chư vị Đế Quân liếc nhìn nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Thái Hư Đế Quân chính là giúp Tả Ngạn Thiên Vương chống đỡ dư âm của Thế Tôn Kim Chung, liền bị chém đi vài phần tu vi. Nếu trực diện chống đỡ,
chỉ sợ còn bị trùng kích lớn hơn nữa, Đế Binh bị đánh nát, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng!
Uy lực của chứng đạo chi bảo, thật sự mạnh đến khó tin, nếu Đế Quân đi
gõ cái chuông này, sẽ gặp phải lực phản chấn càng mạnh, dù là bọn họ
cũng không quá nắm chắc.
Nếu là chứng đạo chi bảo, phải có chứng đạo chi bảo đến khắc chế.
Ánh mắt Thiên Dao Cơ chớp động, đột nhiên mở miệng cười nói: Hiên Viên
gia chủ, làm phiền gia chủ đi mời Hiên Viên Đại Đế mang Tự Nhiên Đại Đạo Chung đến, thỉnh bệ hạ tế lên Tự Nhiên Đại Đạo Chung, lấy thần chung
đối thần chung, xem coi ai tốt hơn.
Trong lòng mọi người nghiêm nghị, lúc này mới nhớ tới lai lịch của Đế
Tuệ. Đế Khốc chính là cháu của Hiên Viên Thiên đế, có quan hệ chặt chẽ
với Hiên Viên thế gia. Hiên Viên Thiên đế cũng là một vị Thiên Đế chứng
đạo, lưu lại Tự Nhiên Đại Đạo Chung cũng là một kiện chứng đạo chi bảo.
Bây giờ Thiên Dao Cơ nhắc tới chứng đạo chi bảo này, hiển nhiên tính làm cho Đế Tuệ nổi danh lần này!
Đoan Tĩnh Đế Quân mỉm cười, nói: Chúc Dung gia chủ, ngươi đi mời Đãng Ma bia của Chúc Dung thế gia đến.
Hai vị Thần Vương tự giác rời đi.
Ly Hận Thiên Chủ không cam lòng yếu thế, hướng một vị Thần Vương phía
sau nói: Thiếu Hạo gia chủ, khẩn cầu đem cứ chính đạo chi bảo của quý
phủ đến, Hồng Mông Kim Bảng mà Thiếu Hạo Đại Đế lưu lại để dùng một
chút.
Vĩnh Hằng Đế Quân xem xung quanh, hướng một vị Thần Vương cười nói: Cộng Công gia chủ, làm phiền gia chủ mời Bất Chu Sơn Ấn của Cộng Công Đại Đế đến.
Đại Nhật Đế Quân trong mắt tinh quang chớp động, hướng gia chủ Hậu Thổ
thế gia nói: Xin mượn Vô Lượng Thần Đàn của Hậu Thổ Đại Đế dùng một
chút.
Ba vị này Thần Vương cười nói: Đối đầu kẻ địch mạnh, không dám coi trọng của mình.
Ba người cũng lập tức rời đi, đều tự quay về thế gia của mình.
Thái Hư Đế Quân cũng hướng gia chủ Cú Mang thế gia nói: Làm phiền sư
huynh đem chứng đạo chi bảo của Cú Mang Đại Đế đến, để lão hủ dùng một
chút.
Diệp Húc chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Thần nhiều Vương phía sau, ho khan một tiếng, thấp giọng nói: Chư vị, tổ tiên nhà các ngươi có ai từng là
Thiên đế? Có chứng đạo chi bảo thì mau mau lấy ra, cho ta mượn sử dụng
một tí.
Nhiều Thần Vương Chu Thiên Thần giới hai mặt nhìn nhau, không ai lên
tiếng, sau một lúc lâu, Đại Đức Thần Vương cười khổ nói: Lão gia, Thiên
đế thế gia địa vị cao thượng phi phàm, Chu Thiên của chúng ta thật ra
chưa từng có Thiên đế, lại càng đừng nói tới Thiên đế thế gia.a
Đàm Tổ Thần Vương cười nói: Ngọc Hư Thần Vương, từ xưa đến nay, Thiên đế không có nhiều lắm, Thiên đế chứng đạo lại có thể đếm được trên đầu
ngón tay. Người để lại chứng đạo chi bảo, tính toán đâu ra đấy, chỉ có
tám người mà thôi. Ngoài Ngũ Đế cùng Hiên Viên Thiên đế, còn có Nguyên
Thủy Thiên Vương cùng Thanh Đế đều có lưu lại chứng đạo chi bảo. Nhưng
mà chứng đạo chi bảo của Nguyên Thủy Thiên Vương thì không cần nghĩ tới, về phần chứng đạo chi bảo của Thanh Đế, chưa từng có người nhìn thấy
qua.
Diệp Húc sắc mặt tối sầm. Ly Hận Thiên Chủ nhìn về phía Diệp Húc, cười
nói: Ngọc Hư sư đệ ung dung như thế, chẳng lẽ đã nắm chắc có thể gõ vang cái chuông này?
Diệp Húc khí định thần nhàn, cười nói: Đây là tự nhiên, không làm phiền
sư huynh lo lắng. Đại Thế Tôn tóc ít, kiến thức cũng ít, tự cho là luyện chế được một kiện chứng đạo chi bảo đã dám khinh thường anh hùng thiên
hạ, thật sự là khó chờ nơi thanh nhã.”
Đám người Ly Hận Thiên Chủ thấy hắn chém như vậy, liền cho rằng hắn tự
cao, không muốn thấp đầu hơn người khác, cười nói: Vi huynh sẽ đợi tin
lành của đệ.
Vĩnh Hằng Đế Quân ha ha cười nói: Ngọc Hư sư đệ trước đó không lâu bế
quan không ra, nghe nói đang luyện chế bảo vật, hay là đã luyện chế
thành công, nếu không sao lại chắc chắn như vậy?
Đại Nhật Đế Quân cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: Ngọc Hư Thần Vương hơn phân nửa đã luyện thành chứng đạo chi bảo, chúng ta đại khái có thể mỏi mắt chờ xem.
Diệp cười ha ha, nói: Bảo bối của ta nếu đem ra, sẽ làm chư vị sư huynh đui mắt.
Ba vị Đế Quân nhất tề hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Da trâu thật lớn! Đợi xem ngươi kết thúc việc này như thế!
Trong lòng Diệp Húc trầm xuống, sau lưng mấy vị Đế Quân này, đều có sự
chống đỡ của Thiên đế thế gia, uy năng của chứng đạo chi bảo quá lớn,
cũng có thể tính là một loại nội tình.
Chỉ là ta không có chứng đạo chi bảo, xem ra chỉ có thể vận dụng bảo vật của ta.
Qua hồi lâu, Hiên Viên gia chủ cùng sáu vị gia chủ đều trở về. Chỉ thấy
một kiện chứng đạo chi bảo xuất hiện, lay động Chư Thiên, thiên địa biến sắc, đủ loại đại đạo vô hình tràn ngập trên không Chu Thiên Thần giới,
uy lực to lớn, đương thời trấn áp!
Một kiện chứng đạo chi bảo cũng đã cường hãn, hiếm thấy như thế, giờ
phút này thậm chí có bảy cái chứng đạo chi bảo trôi nổi giữa không
trung, từng hơi thở của Đại Đế xa xưa tràn ra mọi nơi, chấn động qua
lại, dù đây là chứng đạo chi bảo, thế nhưng như có linh tính, tính tranh giành cao thấp!
Có thể trở thành Thiên đế đều là cường giả kiệt xuất, cường đại nhất
đương thời. Những cường giả này cả đời vô địch, bọn họ lưu lại chứng đạo chi bảo, cũng có một loại tín niệm vô địch, giống như từng Đại Đế sống
lại, giằng co với nhau!
Từ Vân Phật Tổ thấy cảnh tượng này, cũng không khỏi sắc mặt kịch biến.
Thiên giới xuất hiện sáu món chứng đạo chi bảo, cùng chống lại Thế Phật
Kim Chung của Đại Thế Tôn. Loại cảnh tượng này, gã chưa từng dự liệu
được trước, trong lòng không khỏi lo sợ bất an.
Tự Nhiên Đại Đạo Chung vang không dứt. Cùng lúc đó, Thế Phật Kim Chung
giống như cảm ứng được hơi thở của Hiên Viên Thiên đế, chấn động không
ngừng, tự động kêu vang.
Bên trong những chứng đạo chi bảo khác, hơi thở của các Đại Đế tràn ra,
lại kích phát sự phản kháng của Thế Tôn Kim Chung, đại đạo rung chuyển,
làm cho Kim Chung này kêu vang không dứt.
Đế Tuệ mỉm cười, thu đi Tự Nhiên Đại Đạo Chung, giao lại cho Hiên Viên
gia chủ, cười nói: Từ Vân Phật Tổ, ta còn chưa ra tay, Thế Tôn Kim Chung đã vang lên, nghĩ là Đại Thế Tôn cũng có thể nghe được chứ?
Đại Thế Tôn nên biết khó mà lui. Đám người Ly Hận Thiên Chủ cũng nhìn
nhau cười, đều tự thu hồi chứng đạo chi bảo, trả lại cho các đại thế
gia.
Từ Vân Phật Tổ cười ha ha, cất cao giọng nói: Thiên giới quả nhiên nội
tình thâm hậu, nhưng mà Đại Thế Tôn lệnh ta mang Thế Tôn Kim Chung đến,
là muốn xem trong chư vị có hay không có người tự mình gõ vang được
chuông này, mà không phải dựa vào âm trạch của các đời Thiên đế.
Đám người Ly Hận Thiên Chủ sắc mặt trầm xuống, tự mình gõ vang Thế Tôn
Kim Chung, bọn họ đều không có nắm chắc toàn thân trở ra, phải dựa vào
chứng đạo chi bảo, mới có thể áp chế được lực phản chấn của Thế Phật Kim Chung.
Diệp Húc từ từ đứng dậy, cười nói: Một khi đã như vậy, vẫn để ta tới thử một lần thôi.