Chu Thiên Tinh Cung hạ xuống hàng tỉ đạo ánh sáng, hết sợi này
đến sợi khác, ánh sáng nhiều điểm nhanh chóng rơi xuống. Tinh Cung chưa
đến đã ép cho mặt đất ở Hoàng Tuyền Ma Tông sụt lún rồi lại sụt lún.
Thập Vạn Đại Sơn nguyên bản bao gồm cả Quan Tinh Phong của Diệp Húc, sớm hóa hết thành cát bụi.
Lúc này, bốn phía địa giới Thập Vạn Đại Sơn hóa thành những vách đá
dựng đứng sâu tới hơn mười ngàn thước, ép cho lục địa kia chìm sâu vào
trong biển nham thạch nóng bỏng. Bốn phía chính là thác lửa vô biên,
nham thạch nóng chảy đổ xuống nhưng không cách nào chảy vào trong chiếc
hố cực kỳ to lớn này.
Hình dạng mà Thập Vạn Đại Sơn lõm xuống kia, nhìn từ bên ngoài vào, giống như bộ dáng của Chu Thiên Tinh Cung.
Loại uy lực này thật sự rất mạnh mẽ, nếu Chu Thiên Tinh Cung hạ xuống,
tất sẽ đánh cho nơi đây biến thành hỗn độn, khí lãng bốc lên giống như
một tinh cầu đụng vào Trung Thổ Thần Châu, có khi còn đánh cho Trung Thổ Thần Châu vỡ thành mấy khối.
Tinh Đế lựa chọn thời cơ cực kỳ tinh diệu, chọn lúc Diệp Húc cùng nhiều thánh chủ tranh chấp, mà Ứng
Tông Đạo thì đang hấp thu cấm văn trận văn của hơn ngàn món cấm bảo vào
trong cơ thể, lúc này cả hai người đều không dư lực đến chống cự công
kích của y.
Nếu sớm một chút, Ứng Tông Đạo còn chưa dùng trận văn cấm bảo gột rửa thân thể, tâm linh, hắn sẽ có thực lực chống được
một kích của Chu Thiên Tinh Cung.
Mà khi đó Diệp Húc cũng không bị các Thánh chủ khác bám lấy, cũng có thể chống lại Chu Thiên Tinh Cung một hai.
Người khác không biết thực lực của Diệp Húc, mà Tinh Đế đã từng thấy
qua chỗ lợi hại của hắn. Ban đầu ở trong hai tòa đại trận Chu Thiên Tinh Cung, khi đó Diệp Húc đã có thể đánh bại Thánh chủ Tiểu Quang Minh
Thánh Địa, Ngọc Chân đại sư, vị Thánh chủ đứng đầu đương thời.
Mấy năm đã trôi qua, Diệp Húc sẽ chỉ càng thêm mạnh hơn. Tinh Đế luôn
chú ý tới tình hình Ứng Tông Đạo độ kiếp, nhìn thấy Diệp Húc dùng một
chiêu diệt Bảo Quang đại thiền sư là biết mấy năm trước Diệp Húc so với
mình chỉ mạnh chứ không yếu, cho nên gã chỉ có chờ đợi thời cơ Diệp Húc
bị các Thánh chủ khác cuốn lấy là ra tay đánh chết Ứng Tông Đạo.
Nếu chậm một chút nữa, thực lực Ứng Tông Đạo sẽ tăng vọt lên, như thế
thì sẽ có khả năng chống cực Chu Thiên Tinh Cung đánh giết.
Trận văn cấm văn của hơn ngàn món cấm bảo, trong đó bao hàm năng lượng,
bao hàm tri thức, đạo diệu của vu pháp, đủ mọi loại đạo lý, quả thực là
lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Đám cấm văn cấm bảo nó nếu bị Ứng
Tông Đạo hấp thu luyện hóa, chỉ riêng tâm linh hắn sẽ tăng lên cảnh giới không người có thể tưởng tượng được.
Tầm mắt hắn cũng sẽ trở nên vô cùng rộng lớn, thử hỏi vị Vu Hoàng nào có thể chứng kiến được
hơn ngàn loại cấm pháp, tự mình thể ngộ sự ảo diệu trong những cấm pháp
đó?
Lấy ngộ tính khủng bố kia của Ứng Tông Đạo, mỗi một giây
một phút, tri thức kiến giải của hắn sẽ tăng vọt lên. Khi hắn luyện hóa
hết tất cả cấm văn trận văn của hơn ngàn loại cấm bảo kia, tâm cảnh của
hắn mạnh có khi còn hơn cả vị Vu Hoàng ngâm cứu vu đạo mấy ngàn năm.
Thế mạnh của Ứng Tông Đạo chính là ngộ tính, đồng thời cũng đa mưu túc
trí, gần như tính toán chu đáo tất cả mọi chuyện. Nếu để cho hắn hấp thu luyện hóa cấm văn trận văn của hơn ngàn loại cấm bảo, cho dù Tinh Đế
trở thành Vu Hoàng, Chu Thiên Tinh Cung có nội tình hùng hậu hơn xa
Hoàng Tuyền Ma Tông, Tinh Đế cũng không thể thắng được Ứng Tông Đạo,
thậm chí còn thua kém rất nhiều.
Hai người bọn họ đã giao thủ giao phong mấy trăm năm vẫn luôn ngang tài ngang sức, Tinh Đế há có thể cho phép loại chuyện đó xảy ra?
Chu Thiên Tinh Cung đánh
xuống, lúc này Tinh Đế đã trở thành Vu Hoàng, hắn tế cấm bảo lên đánh từ thánh địa mình tới, uy lực phát huy ra hoàn toàn có thể sánh với một
kích của Vu Hoàng.
Uy năng của một kích này tuy kém hơn ngàn
món cấm bảo kia đánh xuống một chút, nhưng thắng ở cấm bảo chính là bản
thể, sức mạnh ngưng tụ lại, tính nguy hiểm còn khủng bố hơn vừa rồi. Chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ khiến cho Ứng Tông Đạo hoàn toàn thân tử
đạo tiêu.
Dù sao lúc này Ứng Tông Đạo đã kéo cấm văn trận văn của hơn ngàn loại cấm bảo vào trong cơ thể, giờ phút này trong cơ thể
hắn chất chứa năng lượng to lớn mà phức tạp, thoáng xúc động thôi sẽ bốc cháy ngay lập tức. Lại thêm năng lượng Chu Thiên Tinh Cung đánh xuống,
cho dù tu vi hắn có cao tới đâu cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Thời cơ tuyệt diệu lại thêm công kích sắc bén, Tinh Đế đã nắm được tử
huyệt của Ứng Tông Đạo, một chiêu là có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Diệp Húc với ba mươi ba cái đầu sáu mươi sáu cánh tay ứng chiến với các Nhân Hoàng Thánh chủ vây công, một cái đầu trong đó nhìn thấy Chu Thiên Tinh Cung hạ xuống, lẩm bẩm: “Tinh Đế, ngươi ép ta dùng hết toàn lực
đây mà…”
Đám Nhân Hoàng thánh chủ vây công hắn nghe thấy thế, hận không thể lập tức phun một búng máu ra cho hắn xem. Dù là Ứng Tông
Đạo đang dốc lòng luyện hóa cấm văn trận văn của cấm bảo không nhịn được khiến tâm cảnh dao động, suýt nữa thì không khống chế được năng lượng
cuồng bạo trong cơ thể.
Đây là lần thứ hai Diệp Húc nói ra
lời này. Lần đầu tiên là Ứng Tông Đạo yêu cầu hắn đối kháng với sự vây
công của hơn trăm vị Nhân Hoàng Thánh chủ hộ pháp cho mình, Diệp Húc
liền thề thốt sẽ dùng hết toàn lực, quả nhiên một chiêu đã nắm trăm vạn
dặm hư không vào trong tay, diệt trừ Bảo Quang đại thiền sư, thu đi hai
món cấm bảo Đại Phạm Lôi Âm tự, thậm chí chống lại các vị thánh chủ và
cấm bảo vây công.
Lần này hắn cũng nói ra lời như thế khiến
cho mọi người lại càng thêm kinh hoàng, không biết bao nhiêu người hết
hồn, nghi ngờ: “Chẳng lẽ vừa rồi hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực?”
“Ngăn hắn lại, nhất định phải ngăn hắn lại!”
Đường Hoàng Lý Long Xương nổi giận quát lên, dẫn đầu tế Lăng Yên lên
đánh tới Diệp Húc, quát to: “Cho dù như thế nào cũng không được để hắn
phá chiêu kia của Tinh Đế!”
Yêu Hoàng hóa thành bản thể, cũng là một con Quỳ Ngưu một chân, rít gào một tiếng rồi cúi đầu đâm tới
Diệp Húc. Mà Tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông thì vung Bàn Vương Thần Phiên, đại kỳ cuồn cuộn quét xuống những đạo khí hỗn độn. Các thánh chủ khác
cũng tế lên cấm bảo của mình, đồng loạt công tới Diệp Húc.
Trong tám đạo Công Đức Kim Luân sau đầu Diệp Húc, ngọc lâu đột nhiên bay ra, nghênh đón Chu Thiên Tinh Cung đang đánh xuống kia.
So
với luồng uy năng vô cùng mênh mông của Chu Thiên Tinh Cung kia, tòa
ngọc lâu này của Diệp Húc được thôi phát ra uy lực trông có vẻ nhỏ bé
đến đáng thương, căn bản không thể đối chọi với Chu Thiên Tinh Cung.
Mắt thấy ngọc lâu sắp va chạm vào Chu Thiên Tinh Cung, đột nhiên trong
ngọc lâu rơi ra một tòa Phương Trượng tiên sơn, lập tức ngọc lâu nhanh
chóng thu nhỏ lại, chui vào trong tiên sơn.
Rầm!
Tốc độ Chu Thiên Tinh Cung rơi xuống cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến gần tòa tiên sơn bé nhỏ không đáng kể này.
“Ứng Thiệu, ngươi cuối cùng cũng phải chết!”
Trên không trung Hoàng Tuyền Ma Tông truyền đến tiếng của Tinh Đế, mặc
dù hắn rất ít nói cười, nhưng lúc này đây cũng không nhịn được mà cười
ha ha.
“Ứng Tông Đạo cuối cùng cũng chết…” Đám thánh chủ đang vây công Diệp Húc kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ ra mặt.
Sau đó, một màn vô cùng quỷ dị xuất hiện, Chu Thiên Tinh Cung cực kỳ to lớn kia đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, giống
như là không thể khống chế được rơi vào trong tòa tiên sơn chỉ nhỏ có
một trượng này, không hề có động tĩnh gì.
Bùm!
Tòa tiên sơn này rơi xuống đất, ép cho mặt đất rung lên không ngớt như là
động đất, làm cho cái hố này lại chìm xuống mấy ngàn thước.
“Đa tạ Tinh Đế đã ban thưởng bảo vật!”
Diệp Húc cười ha ha, đồng thời đón nhận một chiêu vô cùng mạnh của các
Thánh chủ, nhất thời làm cho thân hình hắn rung lên dữ dội, một ngụm máu tươi xông lên cổ họng lại bị hắn áp chế xuống.
Trong chớp
mắt ngọc lâu bay vào trong Phương Trượng tiên sơn đã khiến thực lực hắn
giảm mạnh, thân thể gần như bị các Thánh chủ đánh cho rạn nứt, nguyên
thần và Nhân Hoàng cấm pháp, thậm chí cả chân linh bất diệt đều bị
thương nặng.
Dù sao hắn vẫn chưa phải là Vu Hoàng, đối mặt
với sự vây công của nhiều Thánh chủ tế cấm bảo lên như thế vẫn còn vụng
tay vụng chân. Nếu cho hắn thời gian để hắn củng cố cảnh giới Nhân
Hoàng, luyện ra Nhân Hoàng cấm pháp phân thân đưa vào trong ngọc lâu và
bảo tháp, tăng ngọc lâu và bảo tháp lên thành nhân hoàng chi bảo là có
thể phát huy ra uy năng không hề thua kém cấm bảo.
Ngọc lâu bay ra khỏi Phương Trượng tiên sơn, lại trở về trong Công Đức Kim Luân, bảo vệ toàn thân hắn.
Phương Trượng tiên sơn cực kỳ nặng, lúc này nó rơi xuống đất, Diệp Húc
cũng không đủ mạnh để thu hồi nó, hơn nữa hắn còn phải đối mặt với nhiều Thánh chủ vây công, cũng không rảnh thu hồi Phương Trượng tiên sơn.
“Diệp Thiếu Bảo, Chu Thiên Tinh Cung của bản hoàng tạm thời để trong
tay ngươi, chờ bản hoàng củng cố cảnh giới rồi sẽ tự mình đến lấy!”
Giọng nói của Tinh Đế truyền đến, có phần vừa tức giận lại vừa kinh sợ.
Chu Thiên Tinh Cung lẳng lặng rơi vào trong Phương Trượng tiên sơn, với pháp lực vô ngần của mình, y cũng chẳng thể nào triệu hồi được Chu
Thiên Tinh Cung. Tòa Chu Thiên Tinh Cung này tiến vào trong Phương
Trượng tiên sơn lập tức bị quy tắc vô hình trong tiên sơn khắc chế, uy
lực hoàn toàn biến mất, mặc cho y thúc giục như thế nào, món cấm bảo này cũng như đá chìm đáy biển, ngay cả chút gợn cũng không nhấc lên.
Diệp Húc cùng các Thánh chủ chiến đấu ngày càng mãnh liệt, cho tới lúc
này, các Thánh chủ mình mang thương tích, Diệp Húc cũng mệt mỏi ứng phó. Ba mươi sáu cái đầu của hắn nhìn hết trên trời dưới đất, thậm chí cả
dao động che dấu trong hư không cũng thấy rõ, sáu mươi sáu cánh tay
triển khai các loại Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn, không ngừng va
chạm với cấm bảo, cùng triệt tiêu lẫn nhau.
Đây là trận ác
chiến đầu tiên kể từ khi hắn trở thành Nhân Hoàng, mức độ hung hiểm có
thể sánh với trận chiến với thân ngoại hóa thân của Xích Uyên Ma Tôn.
Nhưng trận chiến với Xích Uyên Ma Tôn kia, hắn có thể dựa vào Dao Trì
Kim Mẫu phân thân tới áp chế Ma Tôn, dù sao Ma Tôn cũng ở trong chủ
tràng của hắn. Trận chiến với Thánh chủ này, hắn lại không có ưu thế đó.
“Yêu Hoàng, trong tất cả các Thánh chủ ở đây, có ngươi là nhảy nhót nhiều nhất, chết!”
Sáu mươi sáu bàn tay của Diệp Húc đột nhiên cùng thi triển Thái Hoàng
Thần Vương Khai Thiên ấn, vô số phủ quang hạ xuống bao phủ lấy con Quỳ
Ngưu Yêu Hoàng kia, trong chớp mắt băm vằm hắn ra trăm ngàn mảnh, khiến
cho hắn không còn khả năng sống lại. Ngay cả cấm bảo của Nguyên Thủy Yêu Tông cũng bị vô số phủ quang đánh bay, trên cấm bảo kín đầy vết rạn
nứt.
Ầm!
Không biết bao nhiêu cấm bảo nhân cơ hội
công phá phòng ngự của Diệp Húc đánh lên người hắn, toàn thân Diệp Húc
phát ra tiếng răng rắc răng rắc, xương cốt cùng tay chân toàn thân gần
như đều bị chấn nát.
Thân thể hắn lại phục hồi như cũ ngay
lập tức, hắn đánh ra một chưởng chấn vỡ Lăng Yên của Lý Long Xương, lại
lập tức bị cấm bảo vọt tới bao phủ.
“Tình hình sư huynh không ổn cho lắm! Cho dù có đánh chết đám Thánh chủ này, sư huynh cũng sẽ đại thương nguyên khí, thương tổn đến căn bản.”
Triều Công Thiều dẫn đám đệ tử trưởng lão Hoàng Tuyền Ma Tông đứng ở trên Luân Hồi Thiên Bàn, từ xa nhìn đến Hoàng Tuyền Ma Tông cũ kia. Chỉ thấy Diệp Húc toàn
thân đầy máu chém giết trong sự vây công của đám Thánh chủ và cấm bảo,
nhưng bọn họ cũng không có loại thực lực có thể gia nhập vào trong trận
chiến đẫm máu này.
Phượng Yên Nhu khẽ nói: “Ta có một bảo vật có thể giúp sư huynh một tay.”
Tô Kiều Kiều không khỏi tò mò, hỏi: “Muội muội có bảo vật gì?”
Phượng Yên Nhu lấy ra một ngọc bội hình rồng, nhẹ nhàng tế lên rồi cho
nó bay đến chiến trường của Diệp Húc cùng các vị thánh chủ, nàng cưới
nói: “Tô tỷ tỷ mời xem.”
Triều Công Thiều cùng đám người Tô
Kiều Kiều chăm chú nhìn, chỉ thấy ngọc bội này vù vù bay tới chiến
trường thì đột nhiên hóa thành chín mươi chín đạo sơn loan long mạch vạn dặm. Chỉ thoáng chốc, vô số kim long tuôn ra, bao phủ toàn bộ Diệp Húc
và các Thánh chủ.
Chín mươi chín đạo Hư Không đại cấm lúc này đã hoàn toàn triển khai, Diệp Húc cùng đám Thánh chủ đồng thời kích
phát đến cấm chế trung tâm, đồng thời phải đối mặt với chín mươi chín
con cự long công kích. Loại tần suất công kích này trong chớp mắt liền
giết chết hơn mười vị Thánh chủ, các Thánh chủ khác ai cũng mang thương
tích, vội tập trung lại cùng chống cự.
Triều Công Thiều thấy
thế không khỏi rùng mình một cái, đối với cô gái yêu tộc trông có vẻ yếu ớt này vừa kính vừa sợ: “Món bảo vật này quả là lợi hại, quần sát quần
công, chỉ sợ đám Thánh chủ này đều bị diệt sạch…”