Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 617: Chương 617: Dừng tay, ta là anh rể ngươi






Lão già Hạ gia này tốt xấu gì cũng là lão quái vật thân thể bất diệt, tu vi vô cùng thâm hậu, tuy rằng so ra kém Diệp Húc, nhưng thực lực cũng không phải là nhỏ, luyện hóa hắn vẫn khiến Diệp Húc mất một phen khí lực.

Số tinh khí khổng lồ này tất cả đánh vào trong cơ thể Phượng Yên Nhu , tu vi của nàng lập tức liên tiếp bành trướng, chỉ nghe một tiếng nổ răng rắc, một đạo tinh khí phóng lên cao, mênh mông rung động, giống như mặt biển nổi sóng, tiếp theo những tòa Thiên giới chậm rãi sinh thành bên trong tinh khí của nàng, Tam Thập Tam Thiên giới do biến hóa mà ra, làm cho người ta ngưng mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy Thiên giới dường như gần ngay trước mắt, nhưng lại có vẻ xa xôi vô cùng.

Bên trong Thiên giới, tiếng chuông từng trận du dương, những tòa Thiên đình Thiên cung cứ đúng thời cơ mà sinh ra.

Phượng Yên Nhu càng thêm hăng hái, cô đọng ra ba mươi ba pho pháp tướng chân thân. Pháp tướng chân thân này và pháp tướng chân thân của Diệp Húc không giống nhau, pháp tướng chân thân của Diệp Húc chính là Thiên đế, đều là nam tử, mà pháp tướng chân thân của nàng lại là ba mươi ba vị nữ Thiên đế, đế quan phượng bào, gấm vóc hoa phục, phượng vũ áo gấm, xa hoa lộng lẫy.

Mỗi một tôn nữ Thiên đế phục sức khí chất, đều không giống nhau, có thẹn thùng giống như trinh nữ, có nóng bỏng, có lạnh như băng, có thướt tha, có chút uy nghiêm, có bình thản, ba mươi ba tôn nữ Thiên đế đều có các thần thái, đều có các khí chất, đều có các phục sức, đều trấn thủ Tam Thập Tam Thiên!

Phượng Yên Nhu vươn người đứng lên, bước ra khỏi Càn Khôn đỉnh, đầy sức sống đứng trước mặt Diệp Húc.

Diệp Húc lần đầu tiên nhìn thấy người khác tu luyện ra Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương Pháp Tướng chân thân, không ngừng tán thưởng, cười nói: “ Muội tử, ta tu luyện đến Pháp Tướng kỳ, nhiều lần trải qua, ngàn lần sinh, muôn lần chết, lúc này khó khăn lắm mới thành tựu, muội lại chỉ có một lát công phu, liền thành tựu đầu sỏ Tam Tướng cảnh! “

“ Sư huynh, muội vừa mới tu thành pháp tướng, còn không biết diệu dụng của pháp tướng này, có thể hay không... “

Phượng Yên Nhu ngẩng đầu liếc nhìn hắn môt cái, nói nhỏ: “ Pháp tướng của huynh có thể cho tiểu muội nghiền ngẫm một chút được không? “

“ Chuyện nào có đáng gì? “

Diệp Húc tâm niệm vi động, tinh khí trên đỉnh đầu như cột trụ, hóa thành Tam Thập Tam Thiên giới, so với Phượng Yên Nhu còn sâu thẳm bao la hùng vĩ gấp trăm lần, Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân trấn thủ các đại Thiên cung.

Tinh khí hai người giằng co, chỉ thấy bên trong tinh khí Phượng Yên Nhu, một pho tượng tôn nữ Thiên đế đi ra, tiến vào Tam Thập Tam Thiên giới của Diệp Húc, có Thiên đế chân thân của Diệp Húc đứng dậy đón chào, dẫn dắt các nàng xem cảnh trí Tam Thập Tam Thiên giới, giảng giải chính mình vận dụng thiên địa pháp tướng đã đoạt được.

Tu vi của Diệp Húc thâm hậu vượt xa so với Phượng Yên Nhu, lại là nghịch đẩy Thiên Địa pháp tướng, gần như tương đương với Tam Tương cảnh tam đại cảnh giới hết thảy tu luyện một lần, thể ngộ sâu, cảm ngộ sâu, không người có thể bì kịp.

Tuy rằng hắn chưa tu luyện thành thiên tướng địa tướng, nhưng hôm nay trong lòng đã hiểu rõ về thiên địa nhị tướng, giảng giải lên thành đạo lý rõ ràng.

Trong tinh khí của họ, rất nhiều Thiên Đế Pháp Tướng tiên du, chân thân của Diệp Húc và Phượng Yên Nhu cũng dắt tay nhau tiếp tục tiến về phía trước.

“ Thiên cung của Bệ hạ, đích xác so với của người ta to lớn hơn rất nhiều, cảm tình bệ hạ dời bước, đi thăm Thiên cung của tiểu muội một chút. “

Lá gan của Phượng Yên Nhu không lớn, nhưng lá gan Chân Thân pháp tướng của nàng so với nàng lại lớn hơn rất nhiều, trong đó nữ Thiên đế Tam Thập Tam Thiên giới Ngọc Thanh Thanh Vi thiên, hướng Diệp Húc Ngọc Hoàng chân thân cười nói, mời hắn xem xét Thanh Vi Thiên Ngọc Hư Cung của mình.

Diệp Húc nao nao, liếc về thiếu nữ bên cạnh, chỉ thấy Phượng Yên Nhu chính đang chuyên tâm phá cấm, dường như không có chú ý tới những điều này.

Trên bầu trời Thanh vi, bên trong tẩm cung nữ Thiên đế, nhạc tiên từng trận, dịu dàng du dương, nữ Thiên đế để Ngọc hoàng gục ở giường, Ngọc hoàng âm thầm kêu khổ, nói rằng: “ Yên Nhu, dừng tay, ta là anh rể ngươi... “

“ Nhị tỷ không ở đây, ngươi sợ cái gì? Hơn nữa, các người không phải còn chưa có thành thân sao? “

Vị nữ Thiên đế kia ha hả cười nói, nóng bỏng vô cùng, và Phượng Yên Nhu thì thẹn thùng nhu nhược, tập trung tư tưởng chôn dưới đáy lòng thiếu nữ, tính cách hoàn toàn tương phản. Nàng và Phượng Yên Nhu tuy rằng là một người, tướng mạo thì hoàn toàn như nhau, nhưng nàng thì nóng bỏng vô cùng, thân thể mềm mại như rắn, quấn quanh ở trên người Ngọc hoàng, đem hắn đến giường lớn phủ đầy hoa gấm.

“ Bệ hạ, tiểu muội hầu hạ người đi ngủ... “ Nàng cười nói.



Bên trong thiên cung, kiều diễm lả lướt, pháp tướng hai người cùng lõa thể giằng co, tình thật nồng khi có tiếng rên rỉ tiếng ngâm nga xuyên thấu qua trùng trùng những lớp sợi màn trướng truyền đến, đầy nhịp điệu, âm thanh rung động lòng người.

Vậy mà Diệp Húc và Phượng Yên Nhu lại dường như hồn nhiên không để ý, tiếp tục đi về phía trước, Diệp Húc vụng trộm liếc mắt một cái nhìn thiếu nữ, chỉ thấy cô gái khuôn mặt trắng nõn đã lộ ra sắc đỏ bừng giống như thoa son, cánh mũi phập phồng, hơi thở nặng nề đứt quãng, hẳn là không phải hoàn toàn không để ý.

“ Thuận theo tự nhiên đi... “ Diệp Húc thầm nghĩ.

Hắn là chồng đã có vợ, cưới Kiều Kiều làm vợ, nội tâm bên trong tuy rằng cực kỳ yêu thích Phượng Yên Nhu, nhưng lại giống như tình huống người khác nạp thiếp tuyển phi, hắn lại chưa bao giờ suy xét đến.

Loại chuyện tình cảm này, hắn cũng không mấy miễn cưỡng, nhưng cũng sẽ không phù phiếm, ngẫu nhiên đùa giỡn người khác nhưng là luôn bứt trở ra, tỷ như Cung Ngọc nương, tỷ như Tần Khả Khanh. Hắn chỉ có điều trên miệng chiếm chút tiện nghi nhưng không áp dụng thực chất hành động.

Mà hiện giờ, đối mặt với người con gái đã làm hắn rung động, đã có chút không cầm giữ được, nếu như Phượng Yên Nhu không có nói ra, hắn cũng sẽ tính không nói ra.

“ Sư huynh, huynh có nhớ khi huynh đi Thiên Yêu cung thăm muội, còn mang một ít lễ vật biếu cha muội. Lão nhân gia nói chuyện hay lắm, nhìn thấy huynh mang lễ vật đến, nhất định cực kỳ vui mừng... “

Diệp Húc nhớ tới lúc trước rời khỏi Ân Khư, khi Phượng Yên Nhu nói, có chút ý loạn tình mê, thở dài thật mạnh.

Trên không, nơi đám núi phía xa đột nhiên, long khí rung động kịch liệt, đại địa chấn động liên tiếp, một lúc lâu sau, tiếng nổ truyền đến, chấn động dần dần bình ổn.

“ Đây là cha muội phá Thang Hoàng Lăng nhập khẩu cấm chế! “

Phượng Yên Nhu lộ vẻ mặt kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy đám núi trời đất mênh mông, long khí như mây, bao phủ khắp dãy núi, không thấy rõ đường phía trước, trong lòng không khỏi lo lắng nói: “ Không biết cha muội người thứ nhất xâm nhập Thang Hoàng Lăng, có gặp nguy hiểm hay không... “

Lúc này hai người chân bước nhanh hơn, hướng Thang Hoàng Lăng tiến đến, Phượng Yên Nhu đã tu thành pháp tướng chân thân, sở hữu ba mươi ba pho pháp tướng, tu vi thâm hậu, so với vu sĩ Pháp Tướng kỳ bình thường mạnh gấp mấy chục lần, phất tay phá cấm, thoải mái vô cùng.

Không quá lâu, Diệp Húc và nàng đã đi vào long mạch cuối cùng, chỉ thấy những dãy núi trùng trùng đến nơi đây, đều răm rắp cúi đầu, giống như những con rồng lớn cúi đầu trước một nấm mồ thật lớn bên trong.

Thang Hoàng Lăng thật lớn, không tận mắt nhìn thấy rất khó tưởng tượng, tất cả đều một mầu trắng bạc, giống như một nửa vùi lấp ở bên trong đại địa cầu, đứng vững ở giữa vùng núi.

Cái thật lớn bên trong sơn thể này, thậm trí Diệp Húc cảm giác được những dòng cổ tinh lực từ trong nấm mồ truyền đến, trong lòng không khỏi cả kinh: “ Nấm mồ này không phải xây dựng từ núi lớn, mà là lõi của một ngôi sao! Thang Hoàng tháo xuống một ngôi sao, lấy phần lõi của ngôi sao, tạo ra thành phần mộ cho chính mình! “

Trong lòng hắn khiếp sợ vô cùng, thượng cổ Thánh Hoàng, truy nhật trục nguyệt, thủ trích tinh thần, quả thực là thần thoại, là truyền thuyết, không gì không làm được!

Tòa đại mộ Thánh Hoàng thượng cổ này, đã bị người ta cưỡng ép mở ra một lối đi thật dài, nối thẳng với chỗ sâu bên trong Hoàng Lăng. Yêu chủ, Hiên Viên Trưởng Phong vàThánh Hoàng, cùng với các Đại Thánh Địa đại vu Tam Bất Diệt cảnh, giờ phút này đều đã tiến vào lõi của viên sao, nay đã là một phần mộ lớn để tìm kiếm di thể củaThang Hoàng.

Diệp Húc và Phượng Yên Nhu liếc nhau, hai người dắt tay đi vào tòa cổ mộ thượng cổ Hoàng Lăng, giống như đi vào một cung điện thật lớn dưới lòng đất.

Thông đạo sâu thẳm, đồng trụ san sát, trên vách tường treo đèn Trường Minh Đăng muôn đời bất diệt, tòa đại điện này đèn, vách tường huy hoàng, xa hoa kinh người, mặt đất bóng nhẵn sáng như gương, đi ở trên mặt không hề phát ra một tiếng vang nào.

Đi đến cuối đại điện, trước mắt đột nhiên rộng mở trong sáng, xuất hiện một không gian kỳ lạ.

Diệp Húc không khỏi ngạc nhiên, ở trước mắt hắn là một khung cảnh non xanh nước biếc, một vùng xanh cây cỏ, giống như đi vào bên trong một khu rừng rậm nguyên thủy. Hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng cảnh âm u lạnh lẽo dày đặc âm khí trong cổ mộ một chút nào.

Trong Thang Hoàng Lăng căn bản không phải là một cung điện từ xa xưa, cũng không phải là một mộ huyệt sâu thẳm. thời đại Thang Hoàng kia người giỏi tay nghề đào rỗng một viên sao, tại đây bên trong viên sao tạo ra ra một không gian thế giới độc lập, có cỏ cây hoa lá, có sông to suối lớn, có cung điện nguy nga, khung cảnh hùng vĩ, bao la, tráng lệ tuyệt vời, khiến những người nhìn thấy được mở rộng tầm mắt.

“ Thủ đoạn của thượng cổ Thánh Hoàng, quả nhiên không phải là nhỏ... “ Diệp Húc lẩm bẩm nói.

Tại vùng không gian trung tâm độc lập này, sừng sững một tòa hùng sơn trùng điệp, đơn độc từ trong đám núi xanh nước biếc vươn ra, đây là những núi lớn bị người chặn ngang bẻ gẫy, trên những đoạn gẫy xây dựng cung điện nguy nga , tầng tầng lớp lớp, liếc mắt nhìn lại, người ta liền phát sinh cảm giác tư lự u sầu.

Chín mươi chín đường long mạch sản xuất long khí hồi tụ tại đây, long khí ở đó đều nhốn nháo, hướng vào tòa Thánh sơn mà đi, chui vào bên trong những tòa đại điện ở trung tâm. Đó là nơi Thang Hoàng vị thượng cổ Thánh hoàng này chôn thân, là nơi mai táng.

Bên trong phiến không gian này, tràn ngập hơi thở thô ráp, hơi thở này không giống với hơi thở Vu Hoàng. Hơi thở Vu Hoàng hống hách mạnh mẽ, làm cho người ta thấy cảm giác áp bách vô cùng, làm cho người ta thần phục, trấn áp mọi người, khiến mọi người ở trước mặt Vu Hoàng đều không dám ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

Mà loại hơi thở này lại sâu như biển, uy áp mạnh, nhưng không hống hách, ngược lại làm cho người ta thấy thân cận hiền hoà, phảng phất như cảm giác đối mặt với một vị trưởng giả.

“ Thánh Hoàng siêu phàm nhập thánh, thoát khỏi hống hách, mà thông thần minh, không phải là nhỏ, không giống bình thường. “ Diệp Húc cảm nhận được điều này qua hơi thở, tự đáy lòng tán thưởng nói.

“ Người Hiên Viên gia đang ở phía trước! Còn có Thái Thượng Đạo tông và cao thủ của các thánh địa khác cũng đang ở trước đó! “ Phượng Yên Nhu chỉ về phía trước mặt cách đó không xa.

Diệp Húc nhìn tới, chỉ thấy Hiên Viên Trường Phong và Thái Thượng Đạo tông cùng nhiều cao thủ đang đi ở đoạn đường quanh co khúc khuỷu phía trước, hướng tòa Thánh sơn mà đi, cự ly cách bọn họ chỉ có bốn năm dặm. Không giống Yêu chủ, Yêu chủ tinh thông cấm chế, tốc độ nhanh nhất, một đường phá cấm nhằm hướng Thánh sơn, mà bọn họ thì cứ từng bước một hướng Thánh sơn đi đến, cố gắng đạt tới ổn thỏa.

Đột nhiên, một hơi thở vô cùng mạnh mẽ từ phía sau thổi đến, Diệp Húc trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mọi người ở Hạ gia được Hạ gia Thánh chủ dẫn dắt rốt cục đã đuổi tới bên trong Thang Hoàng Lăng.

“ Chúng ta đi! “

Diệp Húc vội vàng nắm lấy bàn tay ngỏ bé của Phượng Yên Nhu, đi nhanh xuống phía dưới. Phượng Yên Nhu tâm Niệm Vi động, ba mươi ba tôn nữ Thiên đế Pháp Tướng đi ra, hai tay liên tục rung động, không ngừng bày ra cấm chế, cười nói: “ Tuy rằng không thể ngăn cản Hạ gia Thánh chủ, nhưng cũng có thể tạo chút chướng ngại cho bọn hắn. “

Tu vi của nàng so với trước thâm hậu gấp trăm lần không ngừng bày ra cấm chế, uy lực càng ngày càng mạnh hơn, nhất là ở loại địa phương như Thang Hoàng Lăng này, long khí dư thừa, hơn nữa bên trong hoàng lăng đã có cấm chế, nàng thậm chí câu động những đạo long khí từ trên không buông xuống, dung nhập đến bên trong cấm chế và liên kết với cấm chế bên trong Hoàng Lăng, vướng vào một cấm chế sẽ rút dây động rừng!

Ầm vang!

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Hạ gia Thánh chủ chạm vào một chỗ cấm chế, hàng trăm cấm chế đột nhiên bùng nổ, bao phủ toàn bộ các cao thủ Hạ gia, mấy trăm đạo cấm chế tản mát rung động, không ngờ có thể so với mấy trăm đại vu Tam Bất Diệt cảnh hợp lực một kích, Diệp Húc nhìn người thiếu nữ đứng bên cạnh không khỏi khâm phục vạn phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.