Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 970: Chương 970: Giao hữu khinh suất




Ngọc lâu dung nạp hàng tỉ thần văn, thần vận, chủng loại đa dạng, chứa đựng đủ loại đại đạo, là nội tình lớn nhất của Diệp Húc.

Sử dụng các thần văn này là có thể đem tu vi Diệp Húc tăng tới cấp Thần Vương đỉnh phong, mà sử dụng thần vận, thì có thể làm cho hắn sánh với Đế Quân!

Ở trận chiến bên trong Thái Hư Thần phủ, nội tình Diệp Húc đã bày ra hết, thậm chí ngay cả nhân vật như Vĩnh Hằng Đế Quân cũng không dám ép hắn quá đáng, mà chỉ có thể bắt tay giảng hòa.

Muốn luyện hóa thần văn khổng lồ như thế, đa dạng như thế thành tu vi của mình cũng không phải là chuyện đơn giản, không thể làm một lần là xong.

Nhưng nếu đem tất cả thần văn này luyện hóa thành tu vi của mình, biến nội tình thành tu vi của hắn, làm cho tu vi thực lực của hắn, đều có sự tăng trưởng phi thường!

Ta đã đáp ứng Đàm Tổ Thần Vương đi tìm nơi tạo hóa của Nguyên Thủy Thiên Vương, nhìn xem ta có phải hay không là vị kia chuyển thế hay không. Mộ Tổ Thần đã hung hiểm như thế, nơi Nguyên Thủy Thiên Vương tạo hóa, khẳng định càng thêm nguy hiểm, phải sớm tăng thực lực lên.

Trong lúc Diệp Húc đang bế quan, đám người Đàm Tổ Thần Vương, vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương đang khổ tu. Bọn họ trải qua trận chiến ở Thái Hư Thần phủ, lại có Diệp Húc, Thái Hư, Đoan Tĩnh ba người thụ đạo, bản thân cũng có rất nhiều lĩnh ngộ. Nhất là Đàm Tổ Thần Vương, sau khi có được Thanh Đế Sơn Thủy đồ, kiến thức được Thanh Đế Hồng Mông đại đạo, cực kỳ có ích cho tu vi kiến thức của ông ta.

Nếu tâm thần đủ tĩnh lặng, tương lai trước khi hết thọ nguyên, ông ta cũng có hy vọng tu luyện tới cảnh giới Đế Quân.

Mà tất cả mọi người ở Ngọc Hư phủ có kỳ ngộ này, Diệp Húc một lần mang cho bọn hắn chỗ tốt rất lớn, đoạn thời kì này là thời cơ tốt để tu vi thực lực của phần đông cao thủ Chu Thiên Thần giới nhất định thăng tiến!

Thời gian trôi qua từ từ, nửa năm qua đi. Đại Đức Thần Vương đột nhiên bay ra Chu Thiên Thần Vương phủ, thẳng đến trước Đông Nam Dương Thiên, đến Dương Thiên Thần Vương Phủ, bái kiến Đoan Tĩnh Đế Quân, kính cẩn nói: Đế Quân, ta phụng mệnh lão gia đến đây. Muốn mượn Viêm Thiên Thần lô dùng một chút. Lão gia nhà ta chuẩn bị luyện chế bảo vật, khẩn cầu Đế Quân cho phép.

Thì ra là thế.

Đoan Tĩnh Đế Quân cao thấp đánh giá Đại Đức Thần Vương, khuôn mặt có chút động, cười nói: Đại Đức sư đệ, tu vi ngươi lại có tinh tiến, chỉ sợ cần ngàn năm khổ tu, là chém được ác niệm bản thân, tu luyện thành Đế Quân. Thật là đáng mừng.

Đại Đức Thần Vương vội vàng cười nói: Ít nhiều do lão gia ngày đêm truyền đạo, Đại Đức mới có cơ duyên bậc này. Nhưng mà tu thành Đế Quân khó khăn cỡ nào, Đế Quân nói ngàn năm khổ tu, chỉ sợ là an ủi ta.

Đoan Tĩnh Đế Quân lấy ra Viêm Thiên Thần lô, giao cho gã, dò hỏi: Ngọc Hư Thần Vương xuất quan? Ta nghe nói hắn bế quan khổ tu. Nay xuất quan, nhất định không phải chuyện nhỏ.

Này thật không có.

Đại Đức Thần Vương lắc đầu nói: Lão gia vẫn đang tu luyện, chưa từng tỉnh lại. Đại đạo hóa thân của lão gia lệnh ta đến đây mượn thần lô, nói là ngài đã sắp lĩnh ngộ được thần thông lấy bảo chứng đạo, muốn luyện chế một tòa vu bảo có thể chứng đạo.n

Lấy bảo chứng đạo? Ngọc Hư Thần Vương dĩ nhiên lĩnh ngộ ra thần thông bực này, hắn so với ta đi nhanh hơn một bước, đi xa hơn một đoạn.

Đoan Tĩnh Đế Quân lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: Ngươi đi hồi bẩm Ngọc Hư Thần Vương. Nói là lúc nhàn hạ hai nhà ta và hắn nên qua lại nhiều hơn.

Đại Đức Thần Vương lĩnh mệnh, cáo từ rời đi, đang bay đến Trung Ương Quân Thiên, đột nhiên nghe một thanh âm cao giọng nói: Đại Đức sư huynh dừng bước!

Đại Đức Thần Vương vội vàng dừng bước lại, theo tiếng nhìn lại, cười nói: Ra là Yêu Thần sư đệ, ta và ngươi đã mấy ngày không gặp. Đế Tuệ Đế Quân thống nhất Quân Thiên, hay sư đệ là môn hạ của Đế Tuệ Đế Quân?

Yêu Thần Vương bay nhanh tới, cười ha ha nói: Đế Tuệ? Sư huynh quá coi thường ta, tiểu đệ có chỗ dựa khác, so với Đế Tuệ còn lớn hơn nữa. Há có thể dễ dàng bị Đế Tuệ hàng phục? Nay tiểu đệ tiêu diêu tự tại, không giống sư huynh, đầu phục Ngọc Hư Thần Vương, làm chân chạy cho người khác.

Vẻ xấu hổ hiện trên mặt Đại Đức Thần Vương, gã phân bua:Lão gia nhà ta thần thông quảng đại, hơn nữa đạo hạnh tinh thâm, truyền đạo thụ nghiệp, làm cho ngu huynh thu hoạch rất nhiều, cũng không phải một mặt áp bức ta. Ngu huynh đối với ngài, trong lòng chỉ có cảm kích.

Gã cùng với Yêu Thần Vương từng có giao hảo, hai người có hơn vạn năm giao tình. Giờ phút này Đại Đức Thần Vương nhìn thấy cố nhân, trong lòng cũng rất vui mừng, tuy rằng trong lời nói của Yêu Thần Vương làm cho gã có chút khó chịu, nhưng cũng không để trong lòng.

Đường đường Đại Đức Thần Vương, thiên hạ đệ nhất nhân dưới Đế Quân Chư Thiên Thần giới, nay cũng nói ra lời này, thật là khiến người ta than tiếc.

Yêu Thần Vương trong mắt tinh quang chớp động, cười nói: Sư huynh định đi đau?

Đại Đức Thần Vương là một người thành thật, cười nói: Lão gia lệnh ta tới chỗ Đoan Tĩnh Đế Quân mượn Viêm Thiên Thần lô, dùng để luyện bảo. Sư đệ, ta không rảnh cùng ngươi nói tỉ mỉ, còn phải trở về phục mệnh.

Yêu Thần Vương cười khanh khách nói: Sư huynh, ngươi quả nhiên làm chân chạy của người khác, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!

Đại Đức Thần Vương nghiêm mặt nói: Yêu Thần sư đệ, lão gia đối với ta có ân, huống chi Viêm Thiên Thần lô chính là Đế Binh, quý trọng cỡ nào? Lão gia để cho ta đi mượn thần lô, đúng là coi trọng thực lực của ta.

Yêu Thần Vương con ngươi đảo một vòng, cười nói: Sư huynh, ta có một đại sinh ý muốn làm cùng ngươi. Không biết sư huynh có hứng thú hay không?

Đại Đức Thần Vương Tâm trong lòng dâng lên một tia tò mò, nói: Sinh ý gì?

Yêu Thần Vương cười ha ha, đang muốn nói chuyện, chợt nghe một thanh âm nói: Đại Đức Thần Vương, chỉ cần ngươi đem Viêm Thiên Thần lô giao ra đây, đầu nhập vào ta, đó là một hồi thiên đại phú quý!

Đế Tử Thương?

Đại Đức Thần Vương sắc mặt kịch biến, theo tiếng nói nhìn lại. Chỉ thấy trong hư không một Thần Vương trẻ tuổi đang đứng, một thân quần áo đen tuyền, cực kỳ đẹp đẽ quý giá hoa mỹ, giống như một vị hoàng đế, nhìn xuống thần tử của mình. Quanh thân hắn tràn ngập khí tức chết chóc, thiên nhân ngũ suy, thậm chí là thiên địa đại đạo cũng bất dung, ý đồ đưa hắn bài trừ khỏi hư không!

Hư không quanh hắn, bị hơi thở của hắn cắn nát, không ngừng tan rã, hóa thành một cổ tử khí, dũng mãnh vào trong thân thể hắn.

Đại Đức Thần Vương không khỏi hít một ngụm lãnh khí, Đế Tử Thương đã ra hồn, ẩn ẩn có uy năng cắn nuốt Chư Thiên!

Loại thực lực cùng thủ đoạn này, tất nhiên siêu việt gã, đạt tới trình độ có thể so với Đế Quân!

Đại Đức Thần Vương trong lòng biết không ổn, mặc dù gã là người thành thật, giờ phút này cũng không khỏi thật sự nổi giận, xoay người nhìn về phía Yêu Thần Vương, lạnh lùng nói: Yêu Thần sư đệ, đây là kẻ chống lưng của ngươi? Đây cũng là phú quý ngươi muốn cấp cho ngu huynh?

Yêu Thần Vương trong mắt hiện lên một tia vẻ xấu hổ, lập tức tâm địa kiên cường, cười nói: Sư huynh, ta và ngươi là bạn cũ, bởi vậy tiểu đệ mới cho ngươi trận phú quý này. Ngươi đầu nhập vào Ngọc Hư Thần Vương có chỗ tốt gì? Ngọc Hư Thần Vương bất quá là một kẻ sơn dã mãng phu, mà Đế Tử Thương cũng là con Thiên đế, kế thừa Thiên Đế, đăng cơ Đại Bảo là danh chính ngôn thuận. Chờ Đế Tử thành Thiên Đế, ngươi cũng là công thần. Ngươi nếu làm tùy tùng của Ngọc Hư Thần Vương, tương lai hắn thua thân tử, ngươi cũng gặp họa theo!

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu! Yêu Thần, nay ta với ngươi cắt bào đoạn nghĩa, gặp lại thì ta và ngươi là cừu địch!

Đại Đức Thần Vương vẫy tay chém xuống một đoạn, xoay người nhìn về phía Đế Tử Thương, trong lòng biết hiện tại không có phần thắng: Đế Tử Thương từ khi nào tu luyện đến loại trình độ này? Lợi hại, không hổ là con Thiên đế!

Trong lòng hắn thầm run sợ, cung kính thi lễ một cái: Thì ra là điện hạ, lão hủ bái kiến điện hạ.

Đế Tử Thương lãnh đạm nói: Đại Đức, ngươi nghĩ như thế nào?

Đại Đức Thần Vương ha ha cười, nói: Đế tử nói đùa rồi, trung thần bất sự nhị chủ, lão hủ há có thể đem Viêm Thiên Thần lô hiến cho điện hạ? Điện hạ nếu không có chuyện gì khác, lão hủ cáo lui.

Yêu Thần Vương vượt qua thân ngăn trở đường đi của gã, mỉm cười nói: Đại Đức sư huynh làm gì vội vàng muốn rời đi như thế?

Đại Đức Thần Vương sắc mặt trầm xuống, giận dỗi nói: Yêu Thần, ngươi chớ ép ta, động thủ giết ngươi ngay bây giờ!

Đế Tử Thương cười ha ha, điềm nhiên nói: Yêu Thần, không cần cùng hắn nói lời vô nghĩa, lão quỷ này không biết điều, giết hắn rồi cướp đi thần lô!

Đại Đức Thần Vương tức sùi bọt mép, tóc bạc bay bay, lạnh lùng nói: Điện hạ, ngươi cho là ngươi nắm chắc thắng lợi trong tay? Viêm Thiên Thần lô chính là bảo vật của Đoan Tĩnh Đế Quân, ngươi cướp thần lô, Đoan Tĩnh Đế Quân há có thể không ra tay? Lão gia nhà ta cũng sẽ bị kinh động, hơn nữa có lão hủ, đủ để cho ngươi ăn không tiêu, ôm lấy đi!

Đoan Tĩnh Đế Quân cùng Ngọc Hư Thần Vương đến đây, ta tự nhiên không phải đối thủ.

Đế Tử Thương mỉm cười, nắm chắc trong tầm tay, thản nhiên nói: Cũng may ta cũng có người giúp, chỉ sợ bọn họ không đến.

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy hư không vỡ ra, một cổ ma khí nặng nề bắt đầu vận chuyển, khủng bố vô cùng, rõ ràng là hơi thở Đế Quân, nhưng lại cực kỳ âm u tà ác!

Đế Tử Thương, bản tọa giúp ngươi diệt trừ cường địch, nhưng ngươi cũng đừng vội quên, thay bản tọa tìm kiếm nơi hạ lạc Ma Thần Hoàng.

Trong hư không, ẩn ẩn xuất hiện một thân ảnh ma thần thật lớn, hơi thở rung chuyển, khủng bố dị thường, cười lạnh nói: Đây là hiệp nghị của hai ngươi chúng ta, nếu ngươi dám lừa gạt bản tọa, đừng trách bản tọa vô tình!

Đế Tử Thương trong mắt chợt lóe hàn quang, cười nói: Thần quân, thực lực của ngài mạnh hơn tại hạ không biết bao nhiêu, tại hạ há có thể ở trước mặt ngươi đùa giỡn tâm cơ? Ta đã biết Ma Thần Hoàng ở đâu, sau khi diệt trừ Ngọc Hư Thần Vương, sẽ nói cho Thần Quân, tuyệt sẽ không có nửa phần giấu diếm!

Hắn tâm động sát khí, thầm nói: Chỉ là ma thần, cũng dám uy hiếp ta, sau khi trừ bỏ Ngọc Hư Thần Vương, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!

Đế Quân trong Thiên Phần!

Đại Đức Thần Vương sắc mặt kịch biến, nhìn thẳng vào Đế Tử Thương, quát lớn: Điện hạ, Thương Thiên Đế Tôn cả đời đối kháng cùng Thiên Phần, không cho Thiên Phần xâm nhập Cửu Thiên Thần Giới ta, anh hùng như thế nào, vĩ đại như thế nào? Ngươi mang Đế Quân Thiên Phần tới, trí đã qua đời Thương Thiên Đế Tôn ở chỗ nào?

Ngươi dám răn dạy ta? Đế Tử Thương sắc mặt trầm xuống, tức giận nói.

Đại Đức Thần Vương hiên ngang lẫm liệt, bước tới phía trước, phẫn nộ quát: Ngươi bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, đừng nói là ta dám răn dạy ngươi, người trong thiên hạ cho dù là một phàm phu tục tử, cũng dám răn dạy ngươi!

Đế Tử Thương giận dữ, một luân hải nhãn trong cơ thể đột nhiên bay ra, hướng Đại Đức Thần Vương chụp xuống, cười lạnh nói: Lão già kia, vậy ngươi nên chết đi thôi!

Đại Đức Thần Vương tế lên Viêm Thiên Thần lô, không né không tránh, hơi thở thảm thiết, người vừa đánh về phía luân hải nhãn kia, lạnh lùng nói: Lão hủ nay sẽ thay tiên đế khiển trách đứa con bất hiếu ngươi!

Đại Đức Thần Vương thân hình rung mạnh, một ngụm máu tươi phun ra, hoành sái trường không. Gã nguyên bản không phải là đối thủ của Đế Tử Thương, vì thôngri Đoan Tĩnh Đế Quân, nên mới tế ra Viêm Thiên Thần lô, không có thúc dục Thần Binh của mình, cho nên càng thêm không chịu nổi, dưới một đòn, đã bị trọng thương.

Đế Tử Thương thu luân hải nhãn, thản nhiên nói: Yêu Thần Vương, giết hắn cho ta!

Yêu Thần Vương lĩnh mệnh, bước nhanh đến phía trước, tế ra một tòa thanh môn, cười nói: Đại Đức sư huynh, ta và ngươi tương giao vạn năm, nguyên bản tiểu đệ không nên ra tay với huynh trưởng, nhưng mà mọi người đều vì chủ của mình, sau khi ngươi chết, cũng không nên trách tiểu đệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.