Chạc cây Thế Giới dần dần héo rũ, đạo văn đạo ngân, thần văn trên cây
hóa thành dòng chảy vào trong cơ thể Diệp Húc, liền bị Diệp Húc hấp thu
luyện hóa, củng cố Tam Thập Tam Thiên. Mà đạo văn cùng thần văn thì
giống như dải băng, vờn quanh phía sau hắn.
Trong dải băng
phía sau hắn, Tam Thập Tam Thiên Giới, mười tầng U Minh thế giới, ba
ngàn thế giới, hết thảy bị đạo văn thần văn vây quanh, còn có một tòa
Lục Đạo Luân Hồi to lớn, mở ra giới U Minh Thiên, đem ba ngàn thế giới
bao phủ vào trong.
Đạo môn khó thành, trên Thiên giới Thánh
hoàng tuy rằng không ít, nhưng những Thánh Hoàng này thường có cao nhân
chỉ điểm, có môn phái chống lưng cũng có những kinh nghiệm quý giái của
tiền nhân để bọn họ tham khảo.
Mà Diệp Húc lại tự mình mò mẫm tu luyện tới được bước này, Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn đã muốn
tự thành hệ thống, vì vậy pháp môn cùng kinh nghiệm của tiền nhân đối
với hắn tác dụng không lớn, nhiều chỉ có thể dùng để tham khảo.
Hơn nữa, mặc dù hắn gia nhập Ngọc Hư Cung là Thiên giới Thánh Địa,
nhưng cũng không được Ngọc Hư Cung ủng hộ giúp đở, không có người chỉ
điểm, có thể nói hắn hoàn toàn là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng,
chính mình tự mò mẫm dường đi.
"Đến tột ta cuối cùng sẽ ngưng tụ loại đạo môn nào?"
Diệp Húc cẩn thận cân nhắc, hắn gặp qua không ít đạo môn Thánh Hoàng
như là, Xích Đế Ma Môn của Xích Uyên Ma Tôn, Hắc Đế Ma Môn của Hắc Thiên Ma Tôn, Đại Gìa chi môn của Thiên Thần, Tạo Hóa đạo môn của Phong Tùy
Vân, Thần Vực chi môn của Thần Vực Thánh Hoàng, chủng loại đa dạng,
nhưng là uy lực mạnh nhất, vẫn là Thuần Dương Thánh môn của Lăng Tiêu
thái tử!
Mà chất lượng cao, thì thuộc về Tuệ Đế mười tám tòa Công Đức chi môn!
Vu Hoàng Thánh Hoàng có thể ngộ ra nhiều đạo văn, tu thành đạo môn thì
càng mạnh mẽ, đạo môn chất lượng càng cao, thành tựu tương lại càng lớn, đây là điều ai cũng biết.
Diệp Húc Bàn Vương Khai Thiên Kinh cất chứa chứa nhiều loại kinh điển, tự tạo ra hệ thống,thành một trường phái riêng, đạo môn của hắn, khẳng định hoàn toàn bất đồng cùng với tất cả đạo môn của Thánh Hoàng khác!
Bất quá, nếu tùy tiện ngưng tụ ra đạo môn, sẽ có thể làm cho căn cơ hắn từ trước tận tâm khổ cực
xây dựng bị hủy diệt chỉ trong chốc lát, phải cực kỳ thận trọng, hoàn
toàn thể ngộ, mới có thể tạo ra đạo môn hoàn mỹ được.
"Tâm pháp Hạo Thiên Đại Đế tự thành một con
đường khác, cương mãnh bá đạo, đạo môn của hắn là Thuần Dương Thánh môn, đạo môn này chất lượng cực cao, không như những cái bình thường."
Diệp Húc cẩn thận kiểm kê những Đế cấp tâm pháp đã thấy, thầm nghĩ:
"Thanh Đế sáng tạo ra Hồng Mông Thanh Liên, tu đến Thánh Hoàng cảnh giới sẽ thành Hồng Mông đạo môn, phía sau đạo môn là Hồng Mông đại đạo, so
với Thuần Dương Thánh môn chỉ có hơn chứ không kém!"
Mỗi loại Đế cấp tâm pháp lướt qua đầu hắn, Tây Hoàng khai sáng Ngọc Hoàng đại đế kinh, tu thành đạo môn, tất nhiên là Nam Thiên Môn, tái hiện viễn cổ
Thiên Đình to lớn, bao la hùng vĩ, Nam Thiên Môn phong ấn Chư Thiên, xác thực có thể nói là Đế cấp tâm pháp!
Tuệ Đế công đức chi môn
chính là do Đế Khốc Thần Vương sáng chế, tự thành hệ thống, tu thành
Thánh Hoàng về sau, sẽ sở hữu mười tám tòa thiện ác công đức chi môn, uy lực kinh người.
Huyền Thiên Đại Đế Huyền Thiên chân kinh,
ngưng tụ mà thành là Huyền Tẫn chi môn, nắm sinh tử trong tay, cắn nuốt
vạn vật, dưỡng dục vạn vật.
Tinh Cung tổ sư khai sáng Đại
Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu cấm pháp tạo ra Tinh Không chi môn, uy lực cũng
là không kém, nhưng còn không phải Đế cấp tâm pháp.
Nhưng là, những tâm pháp luyện ra đạo môn này, cũng không đề cập qua Di La Thiên
Nguyên Thủy Thiên Vương khai sáng ra Chư Thiên thần môn.
Chư
Thiên thần môn, từ đạo văn đạo ngân trong Tam Thập Tam Thiên Giới, xây
dựng mà thành, vô cùng cường đại, siêu việt Thuần Dương Thánh môn, Hồng
Mông Đạo Môn, Nam Thiên Huyền Tẫn chi môn!
Chư Thiên thần mồn uy lực cường đại, nhưng Diệp Húc sẽ không đi cùng con đường với Nguyên Thủy Thiên Vương.
"Đạo môn của ta, cất chứa Chư Thiên, cất chứa thập địa, cất chứa ba
ngàn thế giới, là tham chiếu từ viễn cổ Thiên Đình phân chia thế giới,
và có Bàn Vương Khai Thiên ý chí. Bởi vậy đạo môn của ta, chính là thiên nhân tam giới, chính là Nguyên Thủy, chính là Bàn Vương, ta chính là
ta!"
Đột nhiên trong lòng Diệp Húc hiểu ra, phía sau đạo môn, chính là đại đạo, từ đạo môn trung đi ra, sẽ đem đạo văn đạo ngân hóa
thành đại đạo, thành đạo vận, trở thành Vu Tổ.
Bởi vậy hình
thái chủ đạo của đạo môn, phải tuân theo bản tâm, không làm trái với bản tâm, trái với ý nguyện tu luyện của bản thân.
Rầm!
Chạc cây Thế Giới rốt cục tiêu hao hết tất cả năng lượng, lá cây héo
rũ, cành lá điêu linh, nhánh cây hủ hóa thành bụi đất, rơi đầy đất.
Thần vật mà ngay cả Vu Tổ thấy cũng động tâm, đã hoàn toàn bị hủy trong tay Diệp Húc, hóa thành một bộ phận thân thể Diệp Húc.
"Vô
luận Tam Thập Tam Thiên, thập phương U Minh, hay là tam thiên thế giới,
đều bị bao phủ dưới Lục Đạo Luân Hồi! Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta
lại có phá cái hủ bại mà khai thiên, khai thiên tích địa, chấn hưng vạn
vật ý cảnh, bởi vậy đạo môn của ta sẽ tên là Luân Hồi Thiên Môn! Chư
Thiên, sau luân hồi, chính là khai thiên tích địa, thay đổi thiên địa!"
Thân hình Diệp Húc chấn động,Tam Thập Tam Thiên Giới, tam thiên thế
giới, thập phương U Minh ma đất cùng với Lục Đạo Luân Hồi phía sau đột
nhiên tan rã, vô số đạo văn đạo ngân bay ra, tổ hợp lại, hóa thành một
đạo môn to lớn!
Đạo môn này càng ngày càng ngưng đọng, loáng
thoáng ra hiện ra phía sau hắn, có nhiều thần văn đạo văn giống như
băng, vờn quanh đạo môn, truyền ra tiếng nhạc du dương, giống như được
cả trời Vu Tổ Thần Vương ca ngợi!
Rầm!
Đột nhiên Luân Hồi Thiên Môn sụp đổ, vô số đạo văn đạo bay khắp trời.
Diệp Húc thét lớn một tiếng, khóe miệng tràn ra một tia máu, chỉ thấy
những đạo văn đạo ngân này dựng hợp lại, hóa thành thiên địa nhân tam
giới cùng Lục Đạo Luân Hồi to lớn, dừng lại phía sau hắn.
"Ta không thể ngưng tụ đạo môn?"
Diệp Húc hơi cân nhắc, nhất thời tỉnh ngộ, biết vì sao mình không thể luyện thành đạo môn.
"Ta cũng không phải không thể luyện thành đạo môn, mà do tích lũy quá
ít, làm cho đạo môn không ổn định. Phải có nhiều đạo văn đạo ngân hơn,
tiếp tục hoàn thiện Tam Thập Tam Thiên, mới có thể luyện thành đạo môn,
không làm cho Đạo Môn sụp đổ nửa. Hơn nữa, ở thời đại viễn cổ, tồn tại
Mười Tám Tầng Địa Ngục, mà thập phương U Minh ma giớ, chỉ là thế giới
hình thành từ mảnh vụn của Địa Ngục, không thể thay thế Mười Tám Tằng
Địa Ngục được, nên chưa thể chân chính hình thành thiên địa nhân tam
giới! Cần lĩnh ngộ ra đạo văn đạo ngân của Mười Tám Tầng Địa Ngục, mới
có thể hoàn toàn luyện thành đạo môn, làm cho đạo môn bền vững, như vậy
sẽ không bị sụp đổ nữa..."
Hắn nghĩ đến đây, không khỏi nhíu
mày, nay hắn đã tu luyện tới đỉnh Vu Hoàng, Vu Hoàng cửu phẩm, tu vi
thâm hậu, so với Thánh Hoàng đỉnh phong còn muốn khủng bố hơn mấy lần!
Nếu là người khác, sớm đã có thể luyện thành đạo môn, trở thành Thánh Hoàng, đại thánh!
Mà Luân Hồi Thiên Môn của hắn, lại cần tích lũy vô cùng thâm hậu, hoàn
thiện Thiên Địa Nhân tam giới, sau đó dưới thống ngự của Lục Đạo Luân
Hồi, mới có thể hóa thành đạo môn vững chắc được.
"Ta có được số mệnh ba ngàn thế giới, dùng đạo văn đạo ngân xây dựng ba ngàn thế
giới, lại hấp thu tích lũy khổng lồ từ cây Thế Giới, đổi lại là người
khác, cũng có thể luyện thành trăm cái đạo môn rồi! Bất quá ta còn cần
phải tích lũy khổng lồ nửa, mới có thể thành tựu đạo môn..."
Diệp Húc thở dài, luyện thành đạo môn, không thể chỉ một lần là xong, để có thêm tích lũy, hắn cần không ngừng lĩnh ngộ tri thức mới.
Luân Hồi Thiên Môn của hắn quá mạnh mẽ, nghịch thiên, làm cho tích lũy
trước mắt của Diệp Húc không thể thừa nhận uy năng khi ngưng tụ ra Luân
Hồi Thiên Môn. Diệp Húc phải không ngừng lĩnh ngộ, hoàn thiện Thiên Địa
Nhân tam giới, mới có thể đem Luân Hồi Thiên Môn luyện thành, nếu không, cho dù hắn thí nghiệm vô số lần, Luân Hồi Thiên Môn đều sẽ sụp đổ!
"Ta mặc dù không có đột phá, trở thành Thánh Hoàng, nhưng thực lực so
với lúc trong Đại Nhật Thuần Dương cung thì mạnh mẽ hơn mấy lần, cho dù
là kẻ mạnh trong nhóm Thánh Hoàng cũng không phải đối thủ của ta!"
Diệp Húc đứng dậy, đột nhiên bốt tay nhẹ nhàng bắn ra, chỉ nghe một
tiếng vang nhỏ, phía trên hư không của Thiên giới, bị hắn bắn ra một
chỉ, phá ra một cái động khẩu nho nhỏ.
"Bất quá so với Vu Tổ, ta còn không bằng! Vu Tổ mở ra Đạo Môn, bước tiếp ra ngoài, tu thành
đại đạo, thực lực cùng Thánh Hoàng có cách biệt một trời một vực,có thể
coi là thần minh!"
Thánh Hoàng nhảy ra ngoài phạm trù phàm
nhân, siêu phàm nhập thánh, nhưng còn không phải là thần minh, chỉ là
vừa tiếp xúc đến thôi, cùng Vu có chênh lệch rất lớn.
Chỉ khi trở thành Vu Tổ, mới có thể chân chính oai phong một cõi trên Thiên giới!
Đột nhiên, có một cỗ dao động kịch liệt từ xa truyền đến, nhanh chóng
hướng linh sơn của hắn lao đến, từng thanh âm thủ kịch liệt theo sát
sau, chấn động rầm rầm.
Diệp Húc trong lòng vừa động, đi ra
ngoài đạo quan, ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy Phong Tùy Vân, Phó Tây
Lai ở trên không Ngọc Hư Cung bị một đám Thánh Hoàng đuổi giết, bị bức
phải chạy trốn tứ phía, đáng hướng mình bay tới.
Hai người bọn họ quần áo bị xé thành từng mảnh, chật vật không chịu nổi, ở trong công kích nhiều Vu Hoàng tả xung hữu đột.
Mà ở phía xa, Tịch Phong Đào và vài vị Vu Tổ của Ngọc Hư Cung chỉ đứng xem mà không có ý ngăn cản.
Phong Tùy Vân đột nhiên bị một kẻ gần bên, hung hăng chưởng một cái
ngay ngực hộc máu, văng ngược ra sau, đập vào một tòa linh sơn. Tòa linh sơn này đột nhiên xuất hiện một cái cự đại cái khí tráo, đem trọn linh
sơn bao lại, hẳn là hộ sơn đại trận, Phong Tùy Vân va vào phía trên đại
trận, bị chấn bắn lên cao, đột nhiên thoáng nhìn thấy Diệp Húc, vội vàng cất tiếng nói khàn khan, kêu lên: "Diệp huynh cứu ta!"
Phó Tây Lai cước đạp đạo văn đạo ngân, nhanh chóng lui về phía sau, rồi kéo lấy Phong Tùy Vân liền hướng Diệp Húc bay tới.
Rầm!
Một tòa đạo môn áp tới, xúc động cấm chế Phó Tây Lai bày ra, thoáng bị
ngăn trở, nhưng lại lập tức có năm sáu tòa đạo môn theo sau mà đến, một
đường phá hoại, ầm ầm đánh thẳng về phía hai người.
Phong Tùy Vân cùng Phó Tây Lai sắc mặt thảm biến, vội vàng tế ra đạo môn của mình để ngăn cản, chỉ nghe đương một tiếng, đạo môn hai người bị trực tiếp
bị đánh tan, trong miệng hộc máu, không còn lực phản kháng.
Diệp Húc nhìn thoáng qua, rồi chuyển đầu hướng về phía Tịch Phong Đào ở
xa xa, chắp tay: "Tịch sư thúc, những người này tự động thủ ở trong môn
phái, khi dễ đồng môn, chẳng lẽ Ngọc Hư Cung không quản đến sao?"
Tịch Phong Đào hé mắt, giống như như độc xà quét mắt qua Diệp Húc một
cái, âm trầm nói: "Đây là đồng môn luận bàn, chỉ là vì luận bàn vu pháp, vì mục đích cộng đồng cùng tiến bộ, làm sao lại gọi là khi dễ đồng môn
được? Hai người bọn họ, không phải còn chưa có chết sao?"
Diệp Húc sắc mặt trầm xuống, thản nhiên nói: "Đồng môn luận bàn, tự
nhiên không gì đáng trách, chẳng qua nếu như xảy ra tai nạn chết người
thì làm sao đây?"
Một vị Vu Tổ ha ha cười nói: "Nếu xảy ra
tai nạn chết người, thì đó cũng là do vô tâm, làm người ta than tiếc,
chỉ có thể thở dài trời cao ghét anh tài thôi."
Hắn nói tới
đây thì không nói tiếp nửa, ngụ ý là cho dù Phong Tùy Vân cùng Phó Tây
Lai bị giết, thì bọn họ cũng sẽ không quản đến.
"Nếu như vậy, ta cùng mấy vị đồng môn sư huynh đệ này luận bàn một phen!!"
Diệp Húc bước nhanh tới bên hai người Phong Tùy Vân cùng Phó Tây Lai,
tung ra một quyền hướng sáu tòa đạo môn kia ầm ầm đánh tới, chỉ thấy hư
không chấn động một tiếng, sáu tòa đạo môn bị Diệp Húc một quyền đánh
bay, vô số đạo văn đạo ngân theo trên đạo môn bị bóc ra!
Những người kia ra đòng sát thủ, bây giờ bị một quyền Diệp Húc đánh
ngược lại, chấn cho miệng hộc máu, Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, vừa tiến
bước ra, đến trên đỉnh đầu một người trong đó, lấy chân đạp xuống!
Vị Thánh Hoàng kia kinh hãi, vội vàng triệu hồi đạo môn, cứng rắn chắn
một cước này của Diệp Húc, cả giận nói: "Diệp Thiếu Bảo, ngươi cho rằng
ngươi là Vu Tổ, có thể dùng một cước để giết chết ta sao?"
Răng rắc!
Đạo môn của hắn trực tiếp bị Diệp Húc dùng một cước đánh nát, hóa thành đạo văn đạo ngân bay đầy trời!
Đại cước từ trên trời giáng xuống, dẫm nát đầu của hắn, nhé nhàng một
tiếng đem đầu lâu của hắn đạp nát, đại cước vẩn tiếp tục hạ xuống, giẫm
xuống thân thể không đầu của hắn, một đường đạp xuống, cứng rắn biến hắn thành một bãi thịt vụn!
Một cước nhẹ nhàng này của Diệp Húc, đã dấy lên một hồi đại phong bạo, cụ phong quét qua, xé rách hư không,
đem kẻ này thần hồn câu diệt!