Trong ngọc lâu, Hùng Bi đang cùng Can Sài Giao, Hạo Thiên Khuyển và Kim Giác Ngân Giác uống trà, phẩm chút đan dược do chính mình luyện chế.
Đột nhiên nó bị Diệp Húc đánh nhốt một đoàn máu huyết vào trong cơ thể,
Hùng Bi này có chút nhìn không rõ, nhìn thấy phân thân của Diệp Húc
giáng lâm, vội vàng đứng dậy, khom người cười nói: “Lão gia như thế nào
lại rảnh tới nơi đây chơi?”
Diệp Húc phất phất tay, cười tủm tỉm nhìn hắn, chờ đợt thánh huyết phản ứng.
Hùng Bi trợn tròn mắt, trong lòng có chút không yên, không biết đại lão gia tới tột cùng muốn làm cái gì.
“Thánh huyết công hiệu, hẳn là bắt đầu phát huy rồi.”
Diệp Húc thấy Hùng Bi không có phản ứng, không khỏi buồn bực: “Chẳng lẽ qua thời gian quá dài, thánh huyết đã mất đi hiệu lực?”
Ngao ~
Hắn vừa mới nghĩ tới đây đột nhiên thấy đầu Hùng Bi không kìm nổi hóa
thành nguyên hình, ngửa mặt lên trời rống giận, kêu la oanh trời. Trên
trời lập tức xuất hiện vô số lôi vân dày đặc, ầm ầm hạ xuống, oanh kích
lên trên người nó.
Đám Can Sài Giao nhìn xem mà kinh tâm động phách, chỉ thấy đầu Hùng Bi này thân cao nghìn trượng, gân cốt hùng
tráng, hai cánh càng ngày càng lớn, đen thui một mảnh, che trời phủ đất.
Quanh thân nó tràn ngập phong lôi lực, lôi điện ầm ầm cùng gió lớn rít
gào giằng co cùng một chỗ, chạm chồm quanh thân thể nó. Trong cơ thể,
giống như hàng trăm đầu cự long đang đấu đá lung tung, đốt cháy toàn
thân, khiến máu tươi sôi trào.
“Lão gia đánh vào trong cơ thể Hùng Sư là linh đan diệu dược gì vậy?” Can Sài Giao ánh mắt tỏa sáng.
“Một đoàn máu huyết thánh hoàng mà thôi.”
Diệp Húc nhìn sắc trời, nhỏ giọng nói: “Đoàn thánh huyết này không có
bị vu sĩ luyện hóa, còn không thể xác định được. Ta tới lấy đầu Hùng Bi
này thí nghiệm một chút. Nếu có thể sử dụng, liền thu mấy cái yêu ma
thiên giới khác, luyện hóa chúng thành tro tàn, miễn cho những ma đầu
này tái sinh, chạy chung quanh làm điều ác…”
Can Sài Giao và Kim Giác, Ngân Giác đều rùng mình một cái, trong lòng cảm thấy bi ai cho Hùng Bi.
Hùng Bi lúc này không nghe thấy chuyện gì ở bên ngoài, chỉ cảm thấy
thân thể truyền như những tiếng xé rách đau đớn. Trong cơ thể nó như có
mấy trăm đầu cự long như càng lúc càng lớn, thân thể ngày càng bành
trướng, không khỏi rống lên.
Thân hình của nó nổ tung khắp
nơi, máu tươi giàn giụa, lập tức hóa thành một ngọn lửa màu vàng. Tu vi
của hắn không đủ để luyện hóa thánh huyết, bị năng lượng trong thánh
huyết phá vỡ mạch máu, rất nhanh sẽ gặp cảnh mất hết máu mà chết.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, truyền vào một cỗ pháp lực trợ giúp Hùng Bi
luyện hóa đoàn thánh huyết này. Tu vi của hắn gấp hàng nghìn hàng vạn
lần Hùng Bi, dễ dàng luyện hóa được năng lượng bên trong thánh huyết,
dung nhập vào bên trong huyết mạch Hùng Bi này.
Chỉ thấy
tiếng hô của Hùng Bi ngày càng thấp, thân hình lại càng cao lớn cường
tráng, tu vi liên tiếp được kéo lên, từ Tam Thần Cảnh nguyên thần tam
phẩm cảnh giới, tăng tới Hợp Thể cửu phẩm, thậm chí bắt đầu tấn công Tam Tướng Cảnh.
Hàng rào Tam Tướng cảnh trực tiếp bị năng lượng
khổng lồ bên trong thánh huyết xung kích, dễ dàng giúp Hùng Bi ngưng tụ
Pháp tướng cùng chân thân.
“Năng lượng thật mạnh mẽ.”
Diệp Húc sắc mặt hơi biến đổi, đoàn thánh huyết này vẫn như trước chưa
hoàn toàn bị luyện hóa, nhiều nhất mới chỉ luyện hóa được một phần ba.
Nhưng đã dễ dàng khiến cho Hùng Bi trở thành một cự yêu tam tướng cảnh,
Pháp Tướng kỳ rồi.
Nếu đem đoàn thánh huyết này hoàn toàn luyện hóa, đầu Hùng Bi này chỉ sợ có thể tiến vào Địa Tướng kỳ đỉnh phong.
Hơn nữa, Diệp Húc còn cảm giác được trong cơ thể Hùng Bi có một tia
huyết mạch thánh hoàng như có như không, đúng là khí tức của huyết mạch
thánh hoàng.
Đây là huyết mạch chi lưc, có thể nâng cao tư
chất cùng tu vi của vu sĩ trên diện rộng, khiến cho một người tài trí
bình thường trong nháy mắt biến thành thiên tài.
Vu sĩ luyện
thành nguyên thần, thành tựu đại vu, trong máu huyết sẽ chứa bản thân
huyết mạch chi lực, sinh ra con cháu tự nhiên có thể kế thừa huyết mạch
chi lực của hắn.
Cảnh giới tu vi càng cao, thì huyết mạch chi lực trong cơ thể con cháu càng mạnh. Con cháu của một vị đại vu tam
thần cảnh, và con cháu của một vị vu hoàng, huyết mạch chi lực trong cơ
thể chênh lệch rất lớn, không thể so sánh nổi.
Đây cũng là
nguyên nhân mà vu hoàng thế gia dễ dàng xuất hiện nhân vật thiên tài.
Bởi vì trong cơ thể của những người thuộc vu hoàng thế gia, có được
huyết mạch của tổ tiên, bình thường sinh ra đã cao hơn người khác một
bậc.
Tuy nhiên từng thế hệ một truyền tới nay, trong cơ thể con cháu huyết mạch chi lực sẽ dần dần suy nhược.
Diệp Húc hiện giờ đã tu luyện tới tam tướng cảnh đỉnh cao, nếu hắn có
con cháu, con nối dòng sẽ có được huyết mạch của hắn. Nếu hắn tu luyện
thành vu hoàng, sinh hạ con nối dòng khẳng định sẽ có huyết mạch chi lực so với lúc ở tam tướng cảnh càng mạnh hơn, càng dễ dàng tu luyện hơn.
Loại huyết mạch chi lực này còn có thể cướp đoạt kế thừa. Lúc trước
Diệp Húc đã nói với Bá Hạ lão tổ, huyết mạch chi lực của con cháu Đại Hạ hoàng triều đã bị người khác cướp đoạt, loại chuyện này không phải là
nói suông mà thực sự có thể thực thi được. Bởi vậy Bá Hạ lão tổ mới
không có hoài nghi.
Diệp Húc hiện giờ đem thánh huyết nhốt
vào trong cơ thể Hùng Bi, đúng là cướp đoạt huyết mạch, khiến cho người
không phải là con cháu nối dòng của thánh hoàng cũng có được huyết mạch
thánh hoàng. Do đó nâng cao tu vi cùng tư chất.
“Những thiên giới yêu ma này, quả nhiên là thứ tốt.”
Diệp Húc trong lòng có chút vui mừng, thu hồi pháp lực của mình, khiến Hùng Bi tự mình luyện hóa số huyết lực còn lại.
Đối với thánh huyết, hắn cũng không có ý nghĩ muốn luyện hóa thánh huyết đã đề thăng huyết mạch chi lực của mình.
Luyện hóa huyết mạch lực của người khác, sẽ tạo thành huyết mạch của
mình không được tinh khiết, không bằng chính mình tự đi tu luyện, nâng
cao tu vi, tu vi càng cao, huyết mạch chi lực bản thân sẽ càng thêm nồng đậm, càng hùng mạnh hơn. Nếu hắn sinh hạ con nối dòng có thể được huyết mạch thuần khiết của mình, khiến hậu thế nghĩ tới tổ tiên mà cảm thấy
kiêu ngạo.
“Đa tạ ân tái tạo của lão gia!” Hùng Bi vừa mừng
vừa sợ, vội vàng thu nhỏ lại thân mình, hóa thành thanh niên trai tráng
đen như tháp, bái tạ Diệp Húc nói.
“Chủ công, thánh huyết uống rất ngon sao?” Hạo Thiên Khuyển đôi mắt trông mong nhìn Diệp Húc.
Diệp Húc sắc mặt tối sầm, tác dụng lớn nhất của thánh huyết không phải
là để uống. Người sáng suốt vừa thấy là biết phải luyện hóa huyết mạch
lực bên trong thánh huyết, liền có thể nâng cao tu vi và tư chất của
chính mình. Con cẩu này không ngờ chỉ nghĩ tới ăn uống, thật sự là ngoại lệ.
Can Sài Giao, Kim Giác, Ngân Giác cả đám xông tới, đôi mắt trông mong, cười nịnh nói: “Lão gia còn thánh huyết không?”
“Yên tâm, thánh huyết lúc này tuy rằng ta không có nhiều, nhưng giết
mấy đầu thiên giới yêu ma, các ngươi đều có cơ hội ăn thánh huyết.” Diệp Húc cười nói, thu hồi thần niệm phân thân của mình.
Phía
trên đỉnh kiến mộc kia, còn bám vào rất nhiều huyết hà, hẳn đều là yêu
ma do thánh huyết sinh ra, còn có một dòng huyết hà mà vàng, hẳn là máu
của thiên giới cường giả. Máu của những thiên giới cường giả này hơn
phân nửa là do chiến đấu mà bị thương, máu chảy ra, nảy sinh ma đầu. Có
thể thấy được thiên giới cũng không phải là nơi niết bàn không có tranh
đấu. Nơi này tranh đấu tàn khốc chỉ có hơn chứ không kém vu hoang thế
giới. Thậm chí ngay cả thánh hoàng, vu tổ, thậm chí thần vương, đế quân
đều bị thương, thậm chí thân tử.
Tuy rằng hắn không cần thánh huyết, nhưng dùng thánh huyết để nâng cao huyết mạch chi lực đám người
Hùng Bi, Can Sài Giao, nâng cao cảnh giới, cũng là một loại linh đan
diệu dược vô thượng.
Diệp Húc đã quyết định, đem những yêu ma do thánh huyết hóa thành này, tiêu diệt luyện hóa hết.
Phía trên kiến mộc, tất cả huyết hà chảy tới đỉnh kiến mộc đều hóa
thành yêu ma. Giống như một pho tượng kim sắc hoàng đế, khí tức hóa
thành một toà thiên cung, dưới trướng có mấy trăm danh thiên giới yêu
ma, những ma đầu hùng mạnh vậy.
Hoàng đế bảo tướng màu vàng
này trang nghiêm vô cùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Diệp Húc, mở
miệng hừ lạnh nói: “Trẫm chính là thiên giới thần vương, vu tổ, sinh
linh hạ giới, không ngờ dám giết con dân của trẫm! Trẫm niệm ngươi tu vi không kém, lập tức thần phục trẫm, trẫm có thể khoan thứ cho tử tội của nhà ngươi!”
Mấy trăm đầu yêu ma cười quái dị, trong mắt hiện ra thần sắc tham lam. Bọn chúng là ma đầu sinh ra từ máu của thiên giới cường giả, không có hình thể chân chính, chỉ là một đoàn máu mà thôi.
Nếu có thể chiếm cứ thân thể của một cường giả, liền có thể làm cho thực lực của mình đột nhiên tăng mạnh.
“Mấy đoàn máu của thiên
giới cường giả mà thôi, không ngờ dám xưng trẫm!” Diệp Húc cười ha ha,
nhanh chóng bay tới đám thiên giới yêu ma này.
Hắn một bước
bước ra, Bàn Vương Thiên Địa Pháp Tướng xuất hiện, dung nhập vào thân.
Diệp Húc thân cao vạn trượng, chỉ thấy thân thể, nguyên thần và thiên
địa pháp tướng của mình cùng dung với thiên địa hư không chung quanh.
Thậm chí có thể mượn được lực lượng to lớn từ thiên địa vạn vật chung
quanh.
Giờ khắc này, Diệp Húc cảm giác được chính mình là
thiên, là địa, là chủ nhân của vạn vật, một loại khí phách thiên địa đều ở trong lòng bàn tay ta không tự chủ được mà phát ra ngoài.
Đây là diệu dụng của thiên địa pháp tướng, thiên thông thiên, địa liên
kết địa, pháp tướng tàng pháp, thiên địa pháp tướng cùng xuất ra, thiên
địa vạn vật hết thảy cho ta sử dụng, trở thành nguồn suốt lực lượng bên
trong cơ thể đại vu.
Thiên địa pháp tướng, pháp thiên tượng địa, sức mạnh to lớn vô cùng.
“Lực lượng thật mạnh mẽ.”
Diệp Húc trong lòng vừa mừng vừa sợ, không kìm nổi một tiếng thét dài,
tiếng huýt gió cuồn cuộn như sáo, hư không trước mặt hắn lập tức không
chịu nổi, ầm ầm tan nát.
Tiếng huýt gió của hắn, thậm chí
đánh xuyên qua hư không trước mắt, hình thành một đạo hư không tối đen,
cắn nát hết thảy mấy yêu ma bên người hoàng đế màu vàng kia.
Vài thiên giới yêu ma này, tốt xấu cũng có được thực lực của đại vu tam
bất diệt cảnh. Nhưng ở trước mặt Diệp Húc quả thực chính là trẻ con mới
học bước, không chịu nổi một kích, một rống liền có thể bị chấn nát.
Diệp Húc tu vi pháp lực so với trước khi hấp thụ kiến mộc, ước chừng
mạnh mẽ hơn mấy chục lần. Thiên địa pháp tướng cùng lực lượng cũng so
với lực lượng chân thân lúc trước mạnh mẽ hơn mấy chục lần. Diệp Húc
hiện giờ pháp lực hoàn toàn có thể dẹp ngang nhân hoàng, mặc dù hơi có
chút không bằng nhưng cũng không kém xa.
“Nhân loại, ngươi thật sự rất mạnh, tuy nhiên càng mạnh, trẫm lại càng cao hứng, càng vui vẻ!”
Hoàng đế yêu ma màu vàng kia ánh mắt tỏa sáng, cười ha ha, đứng dậy
khỏi kiến mộc. Mấy trăm yêu ma bay tán loạn chung quanh người hắn, giống như thiên thần giáng lâm, lấy tay trảo một cái, liến rút kiến mộc ở bên dưới lên, lấy kiến mộc thành vũ khí, hướng tới đầu Diệp Húc mà nện
xuống.
“Ngươi càng mạnh, trẫm chiếm cứ thân thể của ngươi
rồi, sẽ trở nên càng mạnh, có thân thể của ngươi, trẫm liền có thể tu
luyện, đột nhiên tăng mạnh, trở thành vu hoàng, thậm chí là thánh
hoàng!”
Đầu thiên giới yêu ma này chính là do máu của vu tổ
sinh ra, thực lực mạnh mẽ vô cùng, có thể so sánh với nhân hoàng. Kiến
mộc nện xuống, Diệp Húc thậm chí cảm giác được khi hắn ra tay có thể kéo theo thiên địa, thương thiên đại địa cùng nhau hướng tới mình mà ép
xuống.
“Sinh linh hèn mọn hạ giới, trẫm cho ngươi kiến thức vu pháp mà chỉ vu tổ mới có thể tu luyện! Đại Đạo Kình Thiên!”
Hắn lấy kiến mộc làm côn, kình thiên dựng lên, một côn nện xuống, thiên địa lật úp, kiến mộc giống như Đại Đạo vĩnh hằng, thông suốt vũ trụ,
nói thiên là địa, thiên đó là địa, nói địa là thiên, địa chính là thiên, có được năng lực xoay chuyển càn khôn…