Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 49: Chương 49: Huyết tế ngọc lâu.






Phương Chung Sơn trong mắt phun ra lửa giận, những lời này của Diệp Húc hoàn toàn châm lên lửa giận trong lòng hắn. Hắn liền quát lớn một tiếng, thanh âm nổ vang, giống như sấm sét, vang tận mây xanh.

Hắn mở bước chân hướng tới Diệp Húc phóng đi, thanh bào tung bay, giống như con ưng khổng lồ, bước chân hạ xuống, bùng nổ một cái cột nước thật lớn, khí thế long trời lở đất!

Chết!

Tay của hắn đỏ thẫm như máu, bàn tay như cái quạt hương bồ đánh thẳng tới trước. Hắn hô lên một tiếng, Diệp Húc chỉ thấy một chưởng ấn đỏ rực từ bàn tay hắn bay ra, trong lòng không khỏi cả kinh.

Chưởng ấn càng lúc càng lớn, gần như bằng nửa thân hình hắn rồi, bao phủ lấy Diệp Húc.

Đây là một đạo chưởng ấn được tạo thành từ cương khí của Cửu Dương Liệt Hỏa. Đao cương kiên cố không có gì phá nổi, bao hàm ngọn lửa mãnh liệt, cực đoan cực nóng, trong nháy mắt đã làm cho nước sông sôi trào, tràn ngập sương mù tuyết trắng!

Chưởng ấn này là do cương khí của Phương Chung Sơn biến thành, như có thực chất, có thể giết người ở mấy chục thước xa. Nó so với đao cương còn mạnh hơn mấy lần, cho dù là Diệp Ly tu luyện tới cương khí ngoại phóng cũng bị một chưởng này chụp chết!

Chưởng ấn đánh ra, Phương Chung Sơn lại bấm tay khinh đạn, chỉ nghe thấy ba tiếng bạo vang không dứt. Đầu ngón tay hắn bắn ra từng đạo dấu tay, hình như là ngón tay người, tuy nhiên lực cực dài, cực thô, giống như bốn cái liệt hỏa trường mâu vậy. Tất cả theo sát sau chưởng ấn Liệt Hỏa cùng nhau phóng tới Diệp Húc.

Đây là thực lực của võ đạo đệ nhất cao thủ Liễu Châu, Phương gia võ học cảnh giới cao nhất. Tiên Thiên bá thể trong Cửu Dương bá thể, gần như vu pháp của vu sĩ.

Liệt hỏa đại chưởng ấn này khí thế như dời non lấp biển đánh tới. Diệp Húc nhìn thẳng vào chưởng ấn, há mồm hét lớn, ngang nhiên không sợ. Bàn tay to khô gày đen sắc đột nhiên phóng lên đón nhận, chưởng phong kịch liệt gần như xé mở toàn bộ đường sông, khiến nước sông khô cạn!

Hắn cảm thấy bàn tay truyền tới từng lực lượng cực mạnh ép tới, ép tới mức nửa thân mình hắn chìm vào trong nước. Chưởng ấn lớn này chất chứa lực lượng quá mức kinh người, hoàn toàn có thể đánh bẹp thân thể tiên thiên của hắn, thậm chí còn muốn siêu việt hơn!

Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, tay kia đánh ra chưởng, đánh thật vào vào mu bàn tay của mình. Hai cỗ lực đạo mạnh mẽ tăng thêm, lập tức đánh nát Liệt Hỏa đại chưởng của Phương Chung Sơn.

Bốn dấu chỉ ấn theo sau lập tức tiến tới, đánh trúng vào lòng bàn tay Diệp Húc, phát ra những tiếng trầm đục, lần lượt bị đánh nát. Thế nhưng chỉ lực vô song vẫn đâm pháp lòng bàn tay của Diệp Húc, gần như đánh cho lòng bàn tay hắn đâm thủng.

Ngay sau đó, Phương Chung Sơn liền đi tới trước mặt hắn, quyền phong như rồng, gào thét bao phủ lấy hắn, sát khí sắc bén đâm tới khiếu huyệt toàn thân của hắn, khiến cho cơ thể hắn nhảy lên, xương cốt rung động lách cách!

Trong cơ thể Diệp Húc, Cửu Chuyển Nguyên Công lấy tốc độ vận chuyển nhanh khó có thể tưởng tượng, lấy cường phá cường, cứng chọi cứng, ngang nhiên đón nhận nắm tay của Phương Chung Sơn.

Cùng lúc đó, tả quyền của hắn cũng tập kích ra, giống như mũi khoan, thẳng tới bụng Phương Chung Sơn.

Chu gia Phá Sơn Quyền!

Mà tả chưởng của Phương Chung Sơn cũng gần như đánh tới vai trái của hắn. Chưởng lực nóng bỏng gần như đánh gãy xương bả vai hắn. Ngay cả thân thể tam chuyển cũng không thể chịu nổi!

Bốn cỗ lực lượng cực mạnh bùng nổ, hai người bay ngược ra, một người dừng ở tả ngạn sông Thanh Thủy, một dừng hữu ngạn.

Diệp Húc ói ra một ngụm máu tươi, mặt như giấy vàng, cánh tay phải vô lực buông xuống thắt lưng.

Hắn thử động cánh tay phải, bất đắc dĩ phát hiện cánh tay phải của hắn không một chút lực đạo, đầu vai truyền tới những cơn đau đớn kịch liệt.

Bờ bên kia, Phương Chung Sơn sắc mặt đỏ lên, khóe miệng trào ra đường tơ máu, thân hình cong lại giống như một con tôm, đứng bên bờ sông liên tục nôn mửa.

Bọn họ hai người gần như đồng thời bị thương, tuy nhiên Phương Chung Sơn vẫn là thắng một bậc. Thương thế khá nhẹ, mà Diệp Húc bị đứt cánh tay phải, sức chiến đấu giảm đi.

“Diệp gia Diệp Thiếu Bảo quả nhiên danh bất hư truyền, không phụ cái tên thiên tài! Con trai Phương Đồng của ta chết trên tay ngươi quả không oan!”

Phương Chung Sơn chậm rãi đứng thẳng dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, âm thanh lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, ngươi còn yếu hơn ta, hôm nay ngươi phải chết không nghi ngờ.”

“Phương thế thúc, ngươi hiện giờ chạy đi còn kịp, nếu không thì sông Thanh Thủy này chính là nơi chôn cốt ngươi!” Diệp Húc thần sắc không thay đổi mỉm cười nói.

Hắn trong lòng cảm thấy tiếc hận, vừa rồi đánh nhau kịch liệt với Phương Chung Sơn. Hắn vốn tính toán phá nát đan điền của đối phương, không nghĩ ra Cửu Dương Bá Thể của Phương Chung Sơn không ngờ lại không thua kém Cửu Chuyển Nguyên Công đệ tam chuyển của hắn chút nào.

Tiên thiên bá thể, thân mình có cương khí hộ thể, toàn thân giống như kim loại đúc thành, rất khó phá hủy.

Hơn nữa, đan điền lại là nơi tập trung cương khí, người bình thường đan điền là tử huyệt. Nhưng đối với người tu luyện tới tiên thiên bá thể, đan điền ngược lại là nơi bọn họ phòng ngự mạnh nhất!

Một quyền của Diệp Húc lọt vào cương khí chống đỡ, đối với Phương Chung Sơn thực tế tổn thương cũng không lớn.

Hắn dù sao cũng mới bước vào cảnh giới tiên thiên, kinh nghiệm phong phú còn xa mới bằng được Phương Chung Sơn. Lúc này mới biết được một chiêu của mình thất bại thảm hại.

“Chết tới nơi còn chấp mê không tỉnh!”

Phương Chung Sơn quát lớn, thả người dựng lên, thân hình giống như hỏa long, nhảy ra hơn 30 mét, bôn tập thẳng tới Diệp Húc. Cương khí mãnh liệt đem không khí chung quanh cháy sạch!

“Diệp Thiếu Bảo, ngươi chính là giết chết Phương Đồng con ta ở nơi này. Hôm nay ta ở đây cũng lấy tính mệnh của ngươi! Sang năm, ngày này ta sẽ đi tới tế mộ con trai ta, tiện sẽ đốt cho ngươi một ít tiền giấy!”

Hắn nhảy kéo dài trong nước sông Thanh Thủy, đi tới đỉnh đầu Diệp Húc, thân như chim diều hâu, tay như ưng trảo, mà Diệp Húc chính là con mồi dưới trảo của hắn, muốn một trảo bóp vỡ đầu Diệp Húc.

Diệp Húc đứng thẳng bất động, cúi đầu thở dài, lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc, Liễu Châu võ đạo đệ nhất nhân, cứ như vậy mà chết đi, không biết sang năm ngày nay còn ai nhớ ngươi nữa không…”

“Bạch ngọc lâu, đi ra cho ta! Đây là trận chiến đầu tiên ngươi ở trong tay ta, hãy dùng máu tươi của võ đạo đệ nhất nhân Liễu Châu, tới tế cho hùng phong của ngươi!”

Quần áo hắn bốc lên phần phật, sợi tóc bay lên, trong đan điền một cỗ tiên thiên cương khí phóng ra thúc dục Bạch Ngọc Lâu xoay tròn bay vút lên cao lao ra thẳng đan điền, hướng tới bách hội huyệt (đỉnh đầu) phóng tới.

Tu vi đạt tới tiên thiên, hắn có thể thúc dục được bạch ngọc lâu!

Phương Chung Sơn đột nhiên cảm giác được một tia khí tức trí mệnh nguy hiểm vô cùng. Ưng trảo của hắn còn chưa hạ xuống, liền thấy một góc của một tòa ngọc lâu hiện ra tên đỉnh đầu của Diệp Húc, chậm rãi chuyển động bay ra.

Tình cảnh lúc này quỷ dị vô cùng, dường như tòa ngọc lâu này từ trong óc Diệp Húc chui ra vậy!

Tòa ngọc lâu này tuyết trắng trong suốt, vầng sáng màu xanh bay chung quanh thân lâu, mộng ảo rực rỡ, như thể một kiện tác phẩm nghệ thuật đẹp không sao kể xiết. Nhưng trong ngọc lâu lại phát ra một loại khí tức viễn cổ hoang dã, điên cuồng, bá đạo vô cùng. Áp lực của nó khiến cho người ta gần như không thể thở nổi!

“Thiên đạo kế thừa? Diệp Thiếu Bảo, ngươi đã trở thành vu sĩ?”

Phương Chung Sơn sắc mặt biến đổi, lạnh lùng nói: “Vu sĩ thì sao? Hôm nay ngươi phải chết!”

Ưng trảo của hắn ngang nhiên hạ xuống, còn chưa chạm tới bạch ngọc lâu thì đã bị sóng gợn màu xanh chấn nát.

Bạch ngọc lâu đánh thẳng tới hắn, đem vị cường giả võ đạo tu luyện tới cảnh giới cao nhất không kịp phát ra một tiếng kêu rên nào cả. Thân thể như bị một cỗ lực lượng kỳ lạ đánh dập nát, tuôn ra một đoàn sương máu.

“Võ đạo đệ nhất cao thủ vậy mà chết?”

Diệp Húc thấy uy lực của ngọc lầu làm cho hoảng sợ lẩm bẩm nói: “Cửu Dương bá thể, cũng quá mềm yếu đi?”

Trong lòng hắn hoảng sợ nhưng lại cảm thấy đương nhiên.

Bạch ngọc lâu ngay cả mỹ nhân xà cũng có thể trấn áp tới chết. Phương Chung Sơn thực lực còn kém xa mỹ nhân xà, chết dưới va chạm của bạch ngọc lâu là sự tình tất nhiên.

Chỉ có điều khiến cho hắn không dự đoán được là Phương Chung Sơn chết quá nhanh đi. Ngay cả một hiệp cũng không thể chống đỡ được, liền bị bạch ngọc lâu đâm cho một cái chết toi.

“Uy lực của tòa ngọc lâu thật sự quá mạnh mẽ rồi, ngay cả võ đạo cường giả cũng không chịu nổi một kích!”

Đột nhiên, hắn chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể giống như bị thủy triều cuốn đi. Tòa bạch ngọc lâu này giống như đoạt đi cương khí của hắn, trong chớp mắt đã làm cho tu vi của hắn bằng không.

Xa xa một bóng người bay nhanh tới, từ xa đã lớn tiếng: “Thiếu Bảo, không cần phải đi mã trường, Phương Chung Sơn muốn giết chết ngươi… a? Nhị tầng Thiện Thiện Vô Lượng Bạch Ngọc Lâu? Thiếu Bảo, ngươi trở thành vu sĩ?”

Diệp Húc quay đầu nhìn lại chỉ thấy bát thúc Diệp Tư Chân đang tới. Nghe thấy hắn nói như vậy trong lòng không khỏi vừa động: “Nhị tầng Thiện Thiện vô lượng Bạch Ngọc Lâu? Ngọc lâu của ta không phải chỉ có một tầng sao…”

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bạch ngọc lâu càng ngày càng nhỏ. Nó không chui vào từ đỉnh đầu hắn, mà theo đường yết hầu, rơi xuống dạ dày, chui vào đan điền.

Lúc ngọc lâu hạ xuống, trong nháy mắt hắn nhìn thấy rõ ràng, tòa ngọc lâu kia rõ ràng chia làm hai tầng, trong sáng như ngọc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.