Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 1018: Chương 1018: Không thẹn với lương tâm




Diệp Húc và cấm kỵ thật sự quá giống. Tâm pháp của cấm kỵ Diệp Húc cũng tinh thông, thậm chí cả dung mạo cũng mười phần tương tự. Bởi vậy Thiên Dao Cơ mới có thể hỏi Thiên Hậu nương nương tin tức về trận chiến năm đó.

Thiên Dao Cơ lôi chuyện Thiên Hậu hợp lực với Thương Thiên Đế Tôn mưu sát cấm kỵ ra, chuyện này không hề bình thường. Khi Thương Thiên Đế Tôn tại thế, ông ta thậm chí dùng pháp lực to lớn xóa đi trí nhớ của tuyệt đại đa số người có liên quan đến cấm kỵ. Thiên hạ ngày nay đã có rất ít người biết được tình hình trận chiến năm đó. Mà người trong cuộc biết thì lại chỉ có vài người ít ỏi.

Thiên Hậu nương nương chính là một trong số đó.

Đế Tuệ sắc mặt biến hóa, hừ lạnh nói: “Quân sư, nàng quá phận rồi đấy! Trẫm và Ngọc Hư Đế Quân chính là khác về lý tưởng chứ không phải là có huyết hải thâm cừu, muốn thắng hắn mà phải dùng âm mưu quỷ kế sao? Nếu không thể thắng hắn, để hắn làm Cửu Thiên chí tôn thì có sao? Dùng âm mưu quỷ kế đẩy hắn vào chỗ chết, dù thắng trẫm cũng không làm!”

Thiên Dao Cơ chớp mắt, cười nói: “Bệ hạ, chẳng lẽ ngài không muốn biết bí mật của Ngọc Hư Đế Quân? Biết sơ hở của hắn sao? Cấm kỵ và Ngọc Hư có liên quan rất nhiều, lại cực kỳ tương tự! Nếu Thiên Hậu nương nương biết sơ hở của cấm kỵ cũng là biết sơ hở của Ngọc Hư, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!”

Đế Tuệ chần chừ một lát, đang muốn bác bỏ thì Thiên Hậu nương nương đột nhiên cười khanh khách nói: “Đạo Đức Thiên Quân là chính nhân quân tử, không giống bản cung! Bản cung làm việc không từ bất cứ việc xấu nào, không gì không dùng. Lúc trước có thể vây giết cấm kỵ chính là bản cung vô tình biết được căn cơ của cấm kỵ.”

Bà ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cũng bởi vì nguyên nhân này, Thương Thiên Đế Tôn mới động tâm, cùng bản cung liên thủ đối phó cấm kỵ! Nếu không trận chiến ấy, chúng ta cũng không có mấy phần thắng.”

“Nương nương, không biết căn cơ của cấm kỵ là gì?” Ánh mắt Thiên Dao Cơ sáng lên, nàng ta nói luôn vào trọng điểm.

Thiên Hậu mỉm cười nói: “Căn cơ của cấm kỵ chính là Cây Thế Giới! Cây Thế Giới vừa chết thì hắn chính là cây không rễ, tương đương với không có bản thể, thân thể bị chém. Hơn nữa…”

Bà ta tiếp tục nói: “Hồng Mông Thanh Liên Kinh tuy thần diệu muôn phương, nhưng tam hoa tụ đỉnh dù có mạnh thế nào thì cũng không thể khiến Cây Thế Giới sống lại. Trùng hợp là Thanh Đế lại trồng Cây Thế Giới ở Thương Thiên Thần giới, ngay dưới mi mắt Thương Thiên Đế Tôn, chỉ có đại đệ tử Nam Hoa Đế Quân của cấm kỵ kia bảo vệ. Bởi vậy muốn mưu sát cấm kỵ thì phải xuống tay với Nam Hoa Đế Quân trước, giết chết Nam Hoa rồi đánh nát Cây Thế Giới, chặt đứt căn cơ của cấm kỵ, phá đỉnh thượng tam hoa của hắn, đó là bước đầu tiên!”

Đế Tuệ và Thiên Dao Cơ đều giật mình, cùng ngẩng đầu nhìn không trung. Trên đỉnh đầu bọn họ, Cây Thế Giới rộng lớn vô cùng, tán cây bao phủ Cửu Thiên, rậm rạp tươi tốt, thậm chí còn có dấu hiệu thay thế Cửu Thiên đại đạo!

“Giết Nam Hoa, đánh nát Cây Thế Giới thì vẫn chưa lấy mạng cấm kỵ được, bởi vì hắn đã chứng đạo Thiên Quân, vẫn cực kỳ hùng mạnh nên không thể dễ dàng giết chết. Cho nên cần bước thứ hai, tụ tập tất cả các Thần Vương, Đế Quân trong Cửu Thiên Thần giới, đem thần hồn ký thác vào Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia, cùng Thiên Đế tam bảo là có thể cùng cấm kỵ quyết một trận tử chiến!”

Thiên Hậu nương nương cười nói: “Trận chiến ấy có hơn bốn vị Đế Quân, thêm bản cung chính là mười vị. Thương Thiên Đế Tôn cầm Thiên Đế tam bảo, nên thực lực chính là Thiên Quân. Lại có thêm ngàn vị Thần Vương nữa. Vậy mà vây giết một Thiên Quân không còn thân thể vẫn tổn hao hơn nửa, ngay cả Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia cũng bị phá hỏng. Cuối cùng Đế Quân còn sống sót thêm bản cung là ba vị, hơn ngàn vị Thần Vương bị giết chỉ còn lại chưa đến trăm người.”

Đế Tuệ và Thiên Dao Cơ như nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết đó. Một tòa Bảo Liên Phong Thần Lục Đạo bia khổng lồ đứng đó, Thương Thiên Đế Tôn ôm Thiên Đế tam bảo kéo tới Cửu Thiên đại thế, ứng chiến vị cấm kỵ không còn thân thể kia.

Từng vị Thần Vương Đế Quân hung hãn không sợ cái chết, người trước ngã xuống người sau tiến lên đánh tới vị cấm kỵ giết, đánh cho trời u đất ám. Từng vị Thần Vương, từng vị Đế Quân bị giết ngay tại chỗ, thi thể rơi xuống như mưa. Ngay sau đó đám Đế Quân Thần Vương đã chết kia nhốn nháo sống lại từ Phong Thần Lục Đạo bia, tiếp tục chiến đấu mạnh mẽ.

Cuối cùng, một tòa ngọc lâu bay tới đụng vào Phong Thần Lục Đạo bia, đánh cho uy lực tòa chứng đạo chi bảo này tổn hao nhiều.

Đây là trận đại chiến thảm thiết nhất trăm vạn năm đó, đủ để so sánh với trận chiến Thanh Đế nghịch giết Hạo Thiên. Điểm khác là, Thanh Đế nghịch giết Hạo Thiên cướp lấy đế vị, tên tuổi vang muôn đời, được thế nhân ca tụng. Mà Thương Thiên vây giết cấm kỵ kia lại tràn ngập đủ loại ám muội, thậm chí ngay cả Thương Thiên Đế Tôn cũng không muốn bị người nhắc đến.

“Nếu như muốn Nam Hoa Đế Quân chết, quả thật có thể dùng phương pháp giống nhau.”

Thiên Hậu nương nương liếc nhìn tán Cây Thế Giới che phủ chín tầng trời kia, cười nói: “Đạo Đức Thiên Quân, nếu Cây Thế Giới đổ xuống, Luân Hồi Thiên Môn có thể phục sinh Cây Thế Giới lại không? Ngươi cứ suy nghĩ thử xem.”

“Bệ hạ, kế này có thể làm được!”

Thiên Dao Cơ phấn khởi cười nói: “Ngọc Hư Đế Quân để lại Cây Thế Giới này tất là bản thể của y. Theo ý thần, chỉ cần chặt gãy cây ấy là có thể không chiến mà thắng!”

“Trẫm đang suy nghĩ, Ngọc Hư đang ở lúc quan trọng, sắp giao chiến với trẫm và Thiên Hậu mà lại thả Cây Thế Giới này ra, rốt cuộc là có ý gì?”

Đế Tuệ lâm vào trầm tư, lẩm bẩm nói: “Hắn trồng Cây Thế Giới tại Chu Thiên Thần Giới, bao phủ Cửu Thiên. Hàng tỉ sinh linh trong Cửu Thiên cũng được Cây Thế Giới che chở, lĩnh ngộ đại đạo chất chứa trong Cây Thế Giới. Có lẽ trăm năm, có lẽ ngàn năm là có người có thể mượn việc này tu được thành tựu lớn, Thiên giới sẽ nghênh đón một thời thịnh thế. Trẫm nghĩ là hắn muốn tạo phúc Cửu Thiên, đào tạo vô số cao thủ, như vậy chúng sinh mới có lực chống cự khi Nguyên Thủy Thiên Ma xâm nhập…”

“Bệ hạ?”

Thiên Dao Cơ nghe vậy, trong lòng liền biết e là Đế Tuệ rất kính nể Diệp Húc, không khỏi lo lắng nói: “Bệ hạ, Thiên Đế vị quan trọng hơn…”

Đế Tuệ quả quyết: “Thiên Đế vị đương nhiên là quan trọng, nhưng đối mặt với một đối thủ đáng giá tôn kính như vậy, trẫm há có thể dùng âm mưu quỷ kế để hại hắn? Quân sư, việc này sau đừng nhắc tới nữa. Trẫm kính trọng những gì hắn làm, tuy lý tưởng khác nhau, lập trường khác nhau nhưng lại dùng âm mưu quỷ kế hãm hại đối thủ tạo phúc cho chúng sinh như thế, trẫm không làm được.”

“Bệ hạ, nếu người không làm, Thiên Hậu nương nương nhất định sẽ ra tay!” Thiên Dao Cơ nhịn không được tiếp tục khuyên.

“Người khác trẫm không quản được, trẫm chỉ cần trẫm không thẹn với lương tâm là được!”

Đế Tuệ đột nhiên mỉm cười, duỗi ngón tay rút một đoạn ký ức từ trong mi tâm ra, há miệng thổi một hơi, đoạn trí nhớ này tan thành mây khói, cũng là hắn xóa đi toàn bộ trí nhớ về sơ hở của Diệp Húc.

“Quân sư, hãy chuẩn bị việc xưng đế đi.”

Bên ngoài Cửu Thiên, Diệp Húc đột nhiên cảm giác được hai luồng dao động khác thường truyền tới từ Cửu Thiên. Hắn ngừng bước lại, quay đầu nhìn thì thấy Cửu Thiên đại đạo bắt đầu khởi động, đại thế hội tụ tới hai hướng. Một hướng là Trung Ương Quân Thiên Thần giới nơi Đế Tuệ ở, một hướng là Bắc Phương Huyền Thiên Thần giới chỗ ở của Thiên Hậu nương nương. Hắn không khỏi ngẩn ra.

“Đạo Đức Thiên Quân và Thiên Hậu nương nương cùng xưng đế, làm sao có thể phân chia Cửu Thiên đại thế nhỉ?”

Trời không hai chủ, phân cách Cửu Thiên đại thế là chuyện không thể nào làm được. Nhưng Đế Tuệ và Thiên Hậu nương nương lại làm được, chứng tỏ hai người này đã đạt thành hiệp nghị nào đó, cùng chia thiên hạ.

Hắn động tâm niệm, khiến đại đạo hóa thân trong Ngọc Hư Cung lập tức thu thập đủ loại tin tức, nhất thời hiểu biết ngọn nguồn sự tình.

“Một vị Nam đế, một vị Nữ đế thống lĩnh thiên hạ, không tranh giành, không can thiệp chuyện của nhau. Cửu Thiên đại thế đã thành, ngoài ta ra thì không ai có thể cùng bọn họ tranh đoạt Cửu Thiên đại thống nữa.”

Diệp Húc mỉm cười, khẽ nói: “Mà ta cũng sẽ không tranh chấp với bọn họ, chỉ cần bọn họ phụng ta làm Chí tôn là được! Đế Tuệ và Thiên Hậu hai kẻ này liên thủ ôm thiên hạ đại thế đối kháng ta, quả thực lợi hại, làm cho người ta không thể không phòng bị. Nhưng nếu ta có thể chứng đạo trong vòng ba tháng, đối kháng bọn họ cũng dễ như chơi.”

Bên trong Ngọc Hư cung, đại đạo hóa thân của Diệp Húc lúc này triệu tập đám người Thái Hư Đế Quân, sai người đến hai Thần giới kia chúc mừng. Mà bản thể hắn lại tiến thẳng vào Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư.

So với Cửu Thiên Thần giới qua thời gian dài chưa hình thành đại thế, Phật giới vì có Đại Thế Tôn thống trị nên đã sớm thành, bảo vệ Tam Thập Tam Thiên Khư như thiết thùng giang sơn. Mỗi một tòa Phật giới đều có Phật tổ, Phật đà tọa trấn, số mệnh tương liên hóa thành vô số Phật quang chồng chéo, hội tụ đến Thanh Tĩnh Thiên giới tầng cao nhất.

Cảnh tượng này còn lớn hơn, đồ sộ hơn Cửu Thiên Thần giới, đủ để khiến cho cường giả cấp Thần Vương thấy mà sinh lòng cúng bái, quy y cửa Phật.

Diệp Húc vượt qua từng tầng Thiên giới, tiến thẳng tới Thanh Tĩnh Thiên giới. Khi đi qua tầng thứ mười chín Như Ý Thiên, một tiếng Phật hiệu truyền tới: “Ngọc Hư Đế Quân đến Phật giới ta là có chuyện gì?”

Diệp Húc nhìn lại thì thấy Như Ý Thiên Phật tổ với bộ dáng như gặp phải đại địch nhìn mình, hắn lập tức cười ha ha nói: “Như Ý Thiên, ta đến vì muốn mượn Phật giới vài thứ chứ không có ác ý, ông đừng sợ hãi thế.”

“Buồn cười! Ta đường đường là Phật tổ Phật môn, vì sao phải sợ lão ma đầu nhà ngươi?”

Như Ý Thiên Phật tổ giận dữ, xoay người lao tới Thanh Tĩnh Thiên giới, hô to: “Ngọc Hư, ngươi chớ vội càn rỡ, hãy chờ đấy, ta lập tức đi mời các vị sư huynh và Đại Thế Tôn!”

Diệp Húc bật cười rồi lắc đầu, bước tiếp từng bước vững vàng theo sau Như Ý Thiên Phật tổ, đi qua tầng Phật giới tiếp theo. Như Ý Thiên Phật tổ sợ tới mức hồn phách thoát ra, hốt ha hốt hoảng mà chạy. Vị Phật tổ tọa trấn tầng Phật giới này có tên là Vi Tế Hành Thiên Phật tổ, còn chưa phục hồi tinh thần đã thấy Diệp Húc và Như Ý Thiên Phật tổ “dắt tay nha đến”, đang buồn bực không hiểu thì nghe Như Ý Thiên Phật tổ kêu lên: “Sư huynh đi mau, Ngọc Hư lão ma đầu đánh tới đây rồi, muốn dùng máu rửa Phật giới Tam Thập Tam Thiên ta, giết sạch già trẻ!”

Vi Tế Hành Thiên Phật tổ rùng mình một cái, vội cuốn lấy các Bồ tát Phật đà xoay người lập tức phóng xuống tầng dưới.

Diệp Húc thẳng đường đi tới, chỉ thấy Chư Thiên Phật tổ Phật đà Bồ tát đều nhốn nháo chạy đến Thanh Tĩnh Thiên giới. Diệp Húc không nhanh không chậm vững vàng theo sau bọn họ, thầm nghĩ: “Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp, thế lực còn mạnh hơn Thiên giới ta nhiều. Khó trách Đại Thế Tôn lại có chí hướng thống nhất Cửu Thiên, Thiên Phần như vậy…”

Lại đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên. Phía trên Thanh Tĩnh Thiên giới, Thế Phật Kim Chung ông ông vang lên, Phật âm vang khắp nơi, thật lâu không dứt. Đó là do Đại Thế Tôn biết Diệp Húc đến, rung Thế Phật Kim Chung để làm cảnh cáo.

Diệp Húc khẽ cười một tiếng, bước lên Thanh Tĩnh Thiên giới. Chư Phật Bồ tát đều đã hạ xuống, hư không trào ra kim liên rồi tự ngồi xuống bên cạnh một vị Cổ phật diêm phù đàn kim.

“Ngọc Hư, ta và ngươi nước giếng không phạm nước sông, vì sao lại đi vào Phật giới Tam Thập Tam Thiên ta, nhiễu Phật môn thanh tịnh?” Đại Thế Tôn nâng tay ngăn lại tiếng xôn xao đầy trời của các vị Phật đà Bồ tát, cười hỏi.

“Thế Tôn, tiểu để đến là để mượn Đại Thế Tôn mấy thứ!” Diệp Húc mỉm cười, tự mình ngồi đối diện với các vị Phật kia, cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.