Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 365: Chương 365: Lên giọng hống hách




Lô bồng rớt xuống, biến mất bên trong một tòa nhà lớn cách đó không xa.

Ba người Diệp Húc đi tới trước Thính Vũ Hiên, chỉ thấy sản nghiệp của Nguyên Thủy Thánh Tông lúc này đã chật như nêm cối, người ta tấp nập. Thính Vũ Hiên là sản nghiệp của đại phái chính đạo Nguyên Thủy Thánh Tông, không có bao nhiêu người dám làm càn ở trong này. Tuy rằng người tới rất nhiều, nhưng cũng không có bao nhiêu người dám can đảm xâm nhập vào bên trong.

Bá!

Trên không trung hai đầu giao long một đen một trắng bay qua, rơi vào bên trong Thính Vũ Hiên, giống như hai đạo cầu vồng. Chỉ thấy một nam tử áo tím châm giẫm lên song giao, chậm rãi đi tới, thẳng vào Thính Vũ Hiên. Hắn khí thế kinh người, sang sảng cười nói: “Tần tiên tử, Tô mỗ kính đại danh tiên tử từ lâu, đáng tiếc vô duyên gặp gỡ. Tiên tử sao không xốc lên khăn che mặt, khiến Tô mỗ thấy được phương dung một phen?”

“Tô Mạch Phong, Tô công tử đi vào rồi!”

Có người thở dài nói: “Hắn là nhân vật thiên tài của Âm Dương tông, thân phận quý trọng, có thể đi vào. Nhưng thân phận chúng ta không bằng hắn, chỉ có thể ở bên ngoài mà thôi.”

Đột nhiên, trên không trung bảy đạo sáng mờ ảo lay động, trung gian dựng thẳng lên một đám mây tía, dài tới hơn mười dặm, rơi thẳng vào trong Thính Vũ Hiên. Chỉ thấy bên trong đám mây tía này, có một người trẻ tuổi đi tới. Hắn sắc mặt vàng như nến, dường như có bệnh trên người vậy, nhu nhược cười nói: “Tô huynh, Tần tiên tử còn đang túc trực bên linh cữu, làm sao có thể gỡ khăn che mặt xuống được?”

“Cơ Vô Bệnh, Cơ công tử cũng tới rồi!”

Bên cạnh Diệp Húc một vu sĩ chính đạo cảm thán nói: “Nghe nói khi Cơ công tử sinh ra, thể nhược nhiều bệnh, bởi vậy Cơ gia tộc trưởng mới gọi hắn là Vô Bệnh. Cơ công tử quả thực rất được, tuổi không đầy năm mươi, đã tu luyện tới Tam Dương cảnh Dương thần kỳ đỉnh! Đáng tiếc, bệnh của hắn vẫn không tốt hơn trước. Ta nghe người ta nói nếu như hắn trước trăm tuổi không thể tu thành nguyên thần, sẽ thân tử đạo tiêu!”

Lại một vu sĩ lộ ra thần sắc kính nể nói: “Lúc này Cơ công tử sớm đã có thể tiến vào Tam thần cảnh rồi. Tuy bề ngoài của hắn nhu nhược, nội tâm kiên cường, tính toán tụ tập đủ cửu sát, khiến cho thuần dương nguyên thai no đủ. Nguyên thần thuần dương, lúc này mới tấn công tam thần cảnh. Hắn nếu vượt qua được thiên sát địa sát, thành tựu to lớn, người thường không thể nào tưởng tượng được.

Cơ Vô Bệnh cũng giáng lâm vào bên trong Thính Vũ Hiên, phía sau là một đạo mây tím dài hơn mười dặm, chấn đãng không ngừng, khí thế cũng lớn dọa người, mỉm cười nói: “Tần tiên tử, nén bi thương. Úc Khánh Sơn tuy rằng đã chết. Nhưng đại thù của Úc huynh, Cơ mỗ nhất định sẽ dùng hết toàn lực chém giết Diệp lão ma đầu, dùng đầu của ma đầu để an ủi tiên tử.”

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một tiếng cười lớn, chỉ thấy một đại hán râu quai nón rậm xoải bước ưỡn ngực, ngang nhiên xâm nhập vào bên trong Thính Vũ Hiên. Ánh mắt của hắn mang theo ý xâm lược, quét ngang dọc trên thân thể Tần tiên tử không chút kiêng nể cười ha ha nói: “Lời nói của ngươi có chút thú vị. Cóc ba chân thì khó tìm, nhưng nam nhân ba chân tìm ở đâu cũng có! Tần tiên tử, ngươi chết một nam nhân ba chân, lão tử cũng ba chân, không ngại thì suy xét một chút, suy xét một chút!”

Cơ Vô Bệnh sắc mặt khẽ biến, nữ nhân trong lòng bị biếm nhục ngay trước mặt hắn, bất luận là một nam nhân nào cũng không thể chịu được. Tuy nhiên tâm cơ của hắn khá âm trầm, sắc mặt thản nhiên ngay lập tức, phục hồi như cũ thản nhiên nói:” Hóa ra Hoàng Khai Phục sư huynh của Hỗn Nguyên đạo tông. Hoàng sư huynh, lấy thực lực tu vi của ngươi, chỉ sợ còn chưa gặp được Diệp Thiếu Bảo thì đã chết ở chỗ này.”

Hoàng Khai Phục của Hỗn nguyên Đạo Tông ngửa mặt lên trời cười to, một đạo thuần dương khí phóng lên cao, thô to vô cùng, nhe răng cười độc ác nói: “Gà con, ngươi là khiêu chiến Hoàng mỗ sao? Hoàng mỗ một bàn tay có thể bóp nát hai trứng của nhà ngươi! Đừng nói là ngươi, cho dù là Diệp Thiếu Bảo kia, trừ phi hắn không dám tới, nếu hắn dám tới, lão tử cũng một tay bóp nát hai trứng của hắn!”

“***!” Cơ Vô Bệnh, mặt mũi xanh mét, giật dữ mắng.

“Con bà nó!”

Bên ngoài Thính Vũ Hiên, Diệp Húc nghe thấy sắc mặt cũng khó coi, giận dữ mắng một câu.

Hiên Viên Quang cười nói: “Hỗn Nguyên Đạo Tông Hoàng Khai Phục, là người thô lỗ có tiếng, người này bề ngoài thô lỗ, nhưng lại rất cẩn thận. Tống huynh, Diệp huynh, các ngươi đừng để bề ngoài của hắn lừa.”

Tống Cao Đức vụng trộm nhìn sắc mặt của Diệp Húc đột nhiên cười ha ha nói: “Hiên Viên huynh, bọn họ đều là người có lai lịch, có thể giáng lâm tới Thính Vũ Hiên, đối mặt với Tần tiên tử. Ngươi cũng xuất thân danh môn, tu vi cũng không yếu hơn bọn họ, thực lực có thể còn cao minh hơn. Nếu như luận thân phận, ai có thể so được với thiên đế thế gia? Không bằng chúng ta cũng đi qua đi!”

Hiên Viên Quang chần chừ một lát, do dự nói: “Không tốt lắm đâu? Ba ba ta bảo ta trước khi đi rồi, làm việc phải khiêm tốn, không được gây chuyện thị phi…”

Diệp Húc thản nhiên nói: “Phóng nhãn khắp chính đạo ma đạo, chỉ có ma đạo Đông Hoàng gia, mới có thể đánh đồng được với Hiên Viên gia. Những người này xách giày cho ngươi cũng không xứng! Chỉ cần ngươi bày tỏ thân phận, ai dám đối nghịch với ngươi?”

Hiên Viên Quang một người thuần khiết như vậy, bị hai người cổ hoặc, tâm tư có chút rục rịch, cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền đi vào, lặng lẽ đi vào, nhìn là tốt rồi…”

Trong cơ thể Diệp Húc đột nhiên truyền tới tiếng ầm ầm như sấm, thân thể ngày càng cao, lại vừa khô vừa gày, bên ngoài thân thản nhiên phủ một lớp kim quang, làm cho người ta nhìn thấy không rõ mặt.

Hắn đã quyết định muốn đi vào Thính Vũ Hiên, đương nhiên không hy vọng bị người vây công.

Đám người Cơ Vô Bệnh thì cũng thôi, nếu đụng phải các lão quái vật các đại môn phái khác hắn cũng không có ngày lành được. Nơi này dù sao cũng là cảnh nội Đại Hán, sản nghiệp của Nguyên Thủy Thánh Tông không có khả năng không có cao thủ Thánh Tông trấn thủ.

Hiên Viên Quang thấy hắn làm như vậy, trong lòng có chút khó hiểu, lại nghe thấy bên người truyền tới từng trận lôi âm, chỉ thấy thân hình của Tống Cao Đức cũng trở lên cao gầy, cải biến đi tướng mạo sẵn có của mình.

Trong lòng hắn càng khó hiểu nói: “Hai vị huynh đệ ta kết bạn này, làm sao đều không thích lấy dung mạo thật ra gặp người? chẳng lẽ đây cũng là giang hồ diệu quyết sao?”

“Thanh Thành song kiệt chúng ta làm việc tốt, cũng không lưu danh, miễn cho bị người nhớ thương.” Tống Cao Đức như thể giải thích nói.

“Hiên Viên huynh, chúng ta muốn đi vào, đương nhiên phô trương thanh thế càng lớn càng tốt. Phô trương cũng phải lớn tới mức hù chết người. Không thể làm mất mặt Hiên Viên thiên đế, Hiên Viên thế gia được!” Diệp Húc trầm giọng nói.

“Ba ba ta nói, khiêm tốn…”

Hiên Viên Quang còn đang muốn nói chuyện, Diệp Húc và Tống Cao Đức đã một trái một phải, ôm lấy Hiên Viên Quang. Ba người phóng lên cao, Diệp Húc trầm giọng quát khẽ, khí thế đột nhiên phát ra, thần uy như ngục. Hiên Viên Quang từ trên không trung đã giáng lâm.

Khí thế của hắn vô cùng khủng bố, giống như một tòa núi lớn ép xuống, làm cho người ta khó có thể thở dốc. Khí thế xung đãng nơi này, thậm chí ngay cả Cơ Vô Bệnh, Tô Mạch Phong, Hoàng Khai Phục, thuần dương khí của ba người cũng lắc lư không ngừng.

Ầm vang!

Trên không trung xuất hiện một đóa hoa sen thật lớn, tầng tầng lớp lớp, hàng triệu số, giống như một tòa liên hoa bảo sơn thật lớn, chậm rãi rớt xuống.

Đóa hoa sen này chính là Diệp Húc quan tưởng thân thể Vệ Trăn, tùy ý thi triển ra vu pháp. Vệ Trăn thân thể hóa yêu liên, lớn không thể tưởng, hiện giờ hắn quan tưởng trở thành vu pháp mà xuất ra, phô trương thanh thế to lớn, nhất thời vô nhị.

Hiên Viên Quang bị Diệp Húc an bài ngồi ở trung tâm đóa liên hoa, hai người đứng ở sau lưng hắn, trong lòng hắn khiếp sợ vạn phần: “Tu vi thực lực của Diệp Tần lão đệ cũng bình thường, so với ta phải kém hơn nhiều. Tống Cao Đức Tống huynh tu vi không sai biệt với hắn lắm, thực lực sao lại dũng mãnh như vậy, chỉ sợ ta không tế ra Hiên Viên gia bảo vật, cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn…”

“A?”

Trong Thính Vũ Hiên, Tần Khả Khanh hô nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía trước, mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị: “Khí thế thật mạnh!”

Liên hoa như sơn, chậm rãi rớt xuống, đi vào bên trong Thính Vũ Hiên. Từng cánh hoa chồng chất, bảo quang thẳng hướng tận trời, giống như một đạo quang trụ, lồng lộng lay động, có vẻ trầm trọng vô cùng.

“Hiên Viên Quang Hiên Viên công tử giá lâm, người rảnh rỗi tránh lui!” Tống Cao Đức trầm giọng nói.

“Hiên Viên Quang, phô trương rất lớn nha…” Tô Mạch Phong hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không hài lòng.

“Tần tiên tử không có ý kiến, chẳng lẽ ngươi có ý kiến?”

Diệp Húc ánh mắt lành lạnh, nhìn hắn, giọng điệu già nua, dường như tuổi rất lớn rồi: “Công tử nhà ta, trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch Hiên Viên thiên đế, tôn quý vô cùng, phô trương to lớn như thế thì làm sao!”

Tô Mạch Phong sắc mặt khẽ biến, khí thế bức nhân, cười khanh khách nói: “Hôm nay Tần tiên tử giáng lâm nơi này. Ta không cùng nô tài bình thường so đo. Hiên Viên Quang, hôm qua ta hướng ngươi khiêu chiến, ngươi không dám ứng chiến, hôm nay trước mặt Tần tiên tử, Diệp lão ma kinh hồn táng đảm không dám lộ mặt, nếu không mười hắn, Tô mỗ cũng chém! Hiên Viên Quang, cải lương không bằng bạo lực, ngươi có dám chiến đấu một trận với ta không?”

“Công tử nhà ta là thiên kiêu chi tử, sao có thể so đo với người bình thường được?”

Hiên Viên Quang ngồi ở phía trên liên hoa, chính muốn đứng lên, Diệp Húc đặt một bàn tay lên đầu vai hắn điềm nhiên nói: “Tiểu bối, ngươi mở miệng ra là Hiên Viên Quang, Hiên Viên Quang cái tên này, cho ngươi kêu được sao? Quỳ xuống cho ta!”

Bên trong liên hoa bảo sơn, một bàn tay to xuất hiện, hướng tới Tô Mạch Phong ép xuống.

Bàn tay to này, lớn như trời xanh, năm ngón tay lành lạnh, bao phủ thiên địa, làm cho người ta vừa thấy đã có cảm giác không thể chống đỡ.

Tô Mạch Phong tức giận cười lớn, dựng thân lên, trong mắt thần quang khởi động, cả giận nói: “Hiên Viên Quang, một ngươi hầu của ngươi cũng dám động thủ với ta sao? Còn dám bảo ta quỳ xuống? Được, ta sẽ chém tên ngươi hầu này của ngươi, sau đó kéo ngươi từ trên liên hoa xuống dưới, xem ngươi giả thần giả quỷ như thế nào?”

Xuy!

Hai măt một đen một trắng của hắn, âm dương nhị khí trong mắt hắn bắn ra, giống như hắc bạch song giao. Một đạo âm khí hướng tới bàn tay to của Diệp Húc cắt đi, một đạo khác lại hướng tới liên hoa bảo sơn mà xoắn tới.

Đôi mắt đẹp của Tần Khả Khanh lay động, chỉ nghe thấy một thiếu nữ bên cạnh nhỏ giọng cười nói: “Tô công tử thực lực quả nhiên không kém, có thực lực báo thù cho Úc cô gia …”

Tần Khả Khanh khẽ gật đầu, lại nghe cái giọng già nua bên trong liên hoa bảo sơn truyền tới, điềm nhiên nói: “Còn dám phản kháng ta? Quỳ xuống! nhận tội.”

Răng rắc!

Bàn tay to này hạ xuống, nhẹn nhàng rung lên, làm cho âm dương nhị khí toàn bộ chấn vỡ. Bàn tay to tiếp tục hạ xuống, ép cho Tô Mạch Phong hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất.

Hắn vừa sợ vừa giận, vừa thẹn lại nhục, rống giận liên tục: “Ngươi dám khiến ta quỳ xuống…”

Thình thịch!

Bàn tay to lớn hóa thành một bàn tay chỉ có ba thốn, đặt trên đỉnh đầu của hắn, khiến cho hắn đau khổ giãy dụa, thủy chung vẫn không thể đứng dậy. Trong lòng hắn càng thêm nổi giận, nước mắt đều chảy ra rồi.

“Ngươi mạo phạm công tử nhà ta, đây là trừng phạt!” Diệp Húc thản nhiên nói.

Mọi người trong lòng nghiêm nghị, chỉ nói vài câu làm nhục Hiên Viên Quang một chút, liền một gã cao thủ Dương thần kỳ phải quỳ xuống nhận sai, đây là loại bá đạo thế nào chứ!

“Hoàng Khai Phục, ngươi cũng quỳ xuống đi.” Diệp Húc ánh mắt nhìn về phía Hoàng Khai Phục.

“Lão tử cũng không đắc tội với Hiên Viên Quang!” Hoàng Khai Phục vừa sợ vừa giận, nổi giận lôi đình, kêu lên.

“Tên của công tử nhà ta, ngươi cũng kêu được sao?”

Bàn tay to của Diệp Húc đánh tới, áp chế thẳng tới hắn, thanh âm lạnh lùng phát ra: “Công tử nhà ta là thiên tử chi khu, thiên tử du lịch, ngươi gặp mà không quỳ, chính là lớn mật, chính là làm càn! Quỳ xuống cho ta!”

“Khốn khiếp! Hỗn Nguyên khí, Bá Vương chân thể, đủ loại bảo vật, dung nhập thân ta!”

Hoàng Khai Phục giận tím mặt, quát lớn một tiếng, thân hình trào ra từng đạo Hỗn Nguyên khí, thân thể bành trướng, từng kiện thuần dương chi bảo dung nhập vào thân hình của hắn. Thực lực của hắn đột nhiên tăng vọt, khí thế mạnh mẽ, làm cho người ta nghẹn họng trân trối!

“Dám để cho ta quỳ, ta giết cả nhà ngươi…”

Phù phù!

Bàn tay to của Diệp Húc hạ xuống, làm cho Hỗn Nguyên khí của hắn bị đánh tan, Bá Vương thân thể vỡ vụn, từng kiện thuần dương chi bảo bị bức ra bên ngoài cơ thể. Bức cho hắn không thể không quỳ xuống mặt đất, đồng dạng không thể nhúc nhích được.

Trong chớp mắt, hai đại cao thủ trẻ tuổi, liền bị ép tới quỳ rạp xuống mặt đất, uy danh mất hết, thể diện không còn.

Lúc này, chỉ sợ trong lòng bọn họ ngay cả ý tự sát cũng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.