Lý Tú Anh mi mao dựng thẳng lên, ánh khí bừng bừng, cười lạnh nói: “Sư thúc, chuyện này không cần ngươi quản, ta và nàng nhất định chỉ có thể còn một người sống! Cung Ngọc Nương bên trong Thập Vạn Đại Sơn không thể động thủ, chúng ta tới bên ngoài quyết sinh tử!” Dứt lời, tế khởi lâu thuyền hướng tới phương bắc Bách Man Sơn bay đi.
Cung Ngọc Nương cũng tức giận, tế khởi lâu thuyền của mình theo sát phía sau Lý Tú Anh nói: “Lý sư tỷ, ngươi năm lần bảy lượt đối nghịch với ta, nghĩ ta thực sự sợ ngươi sao?”
“Hai nữ nhân này, đều nóng tính cả, vừa nhìn thấy nhau là đấu võ luôn.”
Diệp Húc lắc đầu, hướng tới Ngọc Sanh quận chúa và Vũ Văn Hạo bên cạnh cười nói: “Chúng ta đuổi theo, miễn cho các nàng thực sự một sống một chết!”
Ngọc sanh quận chúa nhíu mày nói: “Lý sư tỷ và Cung sư tỷ tốc độ cực nhanh, chúng ta làm sao có thể đuổi được các nàng?”
“Không sao cả, cho dù các nàng có tốc độ cao thế nào đi nữa, ta muốn đuổi thì đuổi theo vô cùng dễ dàng.”
Diệp Húc tế khởi thiên cơ tán, hóa thành một con thuyền con, giơ tay trảo một cái, liền nắm Ngọc Sanh quận chúa và Vũ Văn Hạo lên. Hắn đặt hai người vào trong thuyền, thúc dục chân nguyên, thuyền con lập tức đâm phá trời cao, rít gào mà đi.
Tốc độ của thiên cơ tán nhanh tuyệt luân, chỉ một lát sau, ba người Diệp Húc đã đi tới Bách Man Sơn. Qua hồi lâu, Cung Ngọc Nương và Lý Tú Anh mới khoan thai cưỡi lâu thuyền đi tới.
Ngọc Sanh quận chúa và Vũ Văn Hạo thấy thế, không khỏi hoảng sợ: “Thuyền con này tốc độ không ngờ lại nhanh như vậy, ngay cả hai vị sư tỷ dùng lâu thuyền cũng không đuổi kịp, loại tốc độ này, gần như có thể dẹp ngang các loại vu bảo do thái thượng trưởng lão luyện chế!”
Lý Tú Anh, Cung Ngọc Nương hai nữ nhân này vừa mới rời khỏi phạm vi của Thập Vạn Đại Sơn, liền lập tức động thủ. Cả hai đều đứng ở đầu thuyền, thúc dục lâu thuyền, oánh sát về phía đối phương.
Hai người các nàng, Cung Ngọc Nương đã tu luyện ra nguyên đan, hơn nữa tu luyện Vũ Hóa Thiên Hoàng Bảo Quyển, thực lực hùng mạnh hơn trước mấy lần. Mà Lý Tú Anh cũng tu luyện tới Ảo Đan cửu phẩm, thực lực cực kỳ không tồi. Cả hai đều thi triển toàn lực, hai lâu thuyền đều dài tới trăm mét, xèo xèo rung động giữa không trung, hung uy tràn ngập.
“Đủ rồi! hai người các ngươi, hết thảy dừng tay cho ta!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, tế khởi cửu đỉnh, chỉ thấy trên đầu lâu thuyền của hai người đều tự xuất hiện vài tòa đại đỉnh, trấn áp thẳng xuống dưới. Đại đỉnh rơi vào lâu thuyền, chỉ thấy từng chích thượng cổ dị thú từ trong đỉnh lao ra đại trảo, gắt gao khống chế lâu thuyền, tùy ý mặc cho hai người thúc dục như thế nào, lâu thuyền cũng không chút nhúc nhích.
Diệp Húc trấn áp hết thảy lâu thuyền của các nàng, mỉm cười nói: “Tú Anh, Ngọc Nương, các ngươi vừa nhìn thấy nhau là đấu võ, còn ra thể thống gì?”
Lý Tú Anh tế khởi ảo đan của mình, ra sức thúc dục, lâu thuyền dường như bị đóng đinh trên không trung, không chút nhúc nhích, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Lần trước nàng nhìn thấy Diệp Húc, Diệp Húc tu vi chỉ là Hạo Nguyệt kỳ, đối phó với vu sĩ như Thang Thành còn có chút miễn cưỡng. Hắn còn cần phải có Ngọc Sanh quận chúa và Vũ Văn Hạo liên kiết, liên tục hủy đi mấy kiện vu bảo cấp trấn giáo mới có thể chém giết được đối phương.
Không nghĩ tới hơn một năm không thấy Diệp Húc đã có thể dư sức trấn áp cao thủ nửa bước nguyên đan kỳ như nàng.
Cung Ngọc Nương với thực lực của Diệp Húc cũng có vài phần hiểu biết, không có ý đồ thúc dục lâu thuyền, cười khanh khách nói: “Tiểu Diệp sư phụ, không bằng thầy trò chúng ta hai người liên kết lại. Làm thịt Lý tỷ tỷ, miễn cho nàng luôn đối nghịch với ta.”
Diệp Húc nhức đầu cười nói: “Đừng càn quấy, Tú Anh, thù hận giữa ngươi và Ngọc Nương ta cũng có biết. Tuy nhiên đây là bởi vì một người nam nhân mà thôi. Sư huynh của ngươi bị Ngọc Nương thái bổ chết, có thể thấy được hắn cũng không phải là phu quân gì tốt lắm, chết chưa hết tội, không thể oán trách ai được, tuy nhiên Ngọc nương cũng có sai. Không bằng như vậy, Ngọc Nương ngươi hướng Tú Anh bồi tội một cái. Hai người các ngươi bãi đấu, mọi người đều tốt đẹp cả, như thế nào?”
Lý Tú Anh im lặng không nói, Cung Ngọc Nương chân thành nhất phúc(chào), cười ngâm ngâm nói: “Lý tỷ tỷ, tiểu muội sai rồi, xin lỗi ngài nha!”
Lý Tú Anh sắc mặt khẽ biến, thi lễ, cười lạnh nói: “Cung tỷ tỷ, ngươi tuổi lớn hơn ta, gọi là sư tỷ sao được, tiểu muội không dám!”
“Nói bậy, tuổi của ngươi lớn hơn ta, phải gọi ngươi là tỷ tỷ mới đúng!” Cung Ngọc Nương sắc mặt cũng thay đổi, tế khởi lâu thuyền, sắc mặt không tốt.
“Cung tỷ tỷ, ngươi đã hết thời là người đẹp rồi, tuy rằng bảo dưỡng rất tốt, nhưng cũng chỉ là phong vận còn tồn lại mà thôi.” Lý Tú Anh đưa tay vuốt ve mái tóc biên, âm thầm đề phòng, cười nói.
Diệp Húc thấy hai người vì chuyện tuổi tác lớn nhỏ, lại muốn động thủ, không khỏi nhức đầu cười nói: “Các ngươi đều tự nói tuổi ra, chẳng phải sẽ biết ai là tỷ ai là muội muội sao?”
Lý Tú Anh và Cung Ngọc Nương hừ lạnh một tiếng, đều tự quay đầu lại, đánh chết cũng không chịu nói ra tuổi thực của mình.
“Nữ nhân, thật sự phiền toái…”
Diệp Húc thu hồi cửu đỉnh của mình, thiên cơ tán cũng thu lại, thẳng rơi vào phía trên lâu thuyền Lý Tú Anh, ngoắc tay gọi Cung Ngọc Nương: “Ngọc Nương, thu lâu thuyền của ngươi lại, tới đây đi, ngồi trên con thuyền thanh lâu chay quanh cũng rất kỳ cục.”
Cung Ngọc Nương cười ngâm ngâm rơi xuống trên lâu thuyền, Ngọc Sanh quận chúa và Vũ Văn Hạo cũng tự mình lên thuyền. Diệp Húc thấy các nàng không động thủ nữa cười nói: “Tất cả mọi người đều không phải người ngoài, đánh đánh đấm đấm làm gì? Quận chúa, lần này chúng ta tới chiến trường Tần Hán, còn phải phiền lệnh tôn rồi.”
Ngọc Sanh quận chúa chính là trưởng nữ của vương phủ Đại Tần, phụ thân nàng là Triệu Xương Chính, thân đệ của đương kim Tần hoàng. Hắn thống lĩnh đại quân, trấn thủ Đồng Quan, cũng là một cao thủ vu đạo, có được uy danh hiển hách trong những cường giả của hoàng thất đại Tần. Thực lực của hắn có thể so được với cưởng giả cấp trưởng lão Hoàng Tuyền ma tông.
Ngọc Sanh quận chúa vội vàng cười nói: “Sư thúc nói đùa, sư thúc đi Đồng Quan, cha ta thật sự rất vui vẻ.”
“May mắn có Triệu sư muội ở đây, nếu không mấy người chúng ta tới chiến trường Tần Hán, nhân sinh không quen, không biết phải đặt chân nơi nào.” Vũ Văn Hạo cười nói.
Lý Tú Anh thản nhiên nói: “Sư thúc, lần này ngoại trừ Hoàng Tuyền Ma Tông chúng ta tới chiến trường Tần Hán, năm phái khác cũng phái người tới, còn có đệ tử của bảy mươi hai thế gia, cùng với những ma đạo môn phái khác cũng đều phái người tới. Chiến trường Tần Hán, cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, chỉ sợ có rất nhiều xung đột.”
Cung Ngọc Nương liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói: “Ta còn nghe nói, Đại Hán đã được tin tức, Hán hoàng tự mình hạ chỉ, khẩn cầu những chính đạo môn phía trong cảnh nội tới trợ giúp. Môn phái chính đạo trong cảnh nội Đại Hán đế quốc rất nhiều, có nhiều môn phái không hề kém Hoàng Tuyền Ma Tông chúng ta. Những đệ tử môn phái này đều là tinh anh cả, lần này tới chiến trường Tần Hán, tất nhiên có một phen long tranh hổ đấu.”
“Đại Hán chính đạo, thích vu là Đại Phạm Âm Lôi Tự, Tiểu quang minh thánh địa; Nho vu tứ tông, thiên nhân tông, âm dương tông, thái cực tông, thiên đạo tông. Đạo vu tam tông, Thái Thượng đạo tông, nguyên thủy thánh tông, hỗn nguyên đạo tông. Những môn phái này đều có lịch sử lâu đời, kế thừa thâm hậu, bắt nguồn từ xa, dòng chảy dài, không hề kém ma đạo lục phái chúng ta.” Vũ Văn Hạo đúng là rất nhiều các môn phái chính đạo.
Diệp Húc nghe thấy môn phái Nguyên Thủy thánh tông, trong lòng khẽ động cười nói: “Đạo vu có nguyên thủy thánh tông, ma đạo lục phái chúng ta xếp hạng nhất là nguyên thủy ma tông. Hai môn phái này vì sao có tên tương tự như vậy?”
Cung Ngọc Nương cười nói: “Nghe nói Nguyên Thủy thánh tông và Nguyên thủy ma tông, trước đều là cùng một môn phái tên là Nguyên Thủy Ngọc Hư Cung. Người sáng lập ra là một vị thiên đế, chính ma yêu kiêm tu. Lúc đó đây là một thế lực hùng mạnh nhất, bao trùm phía trên cả chính ma yêu. Sau khi vị thiên đế kia mất, Nguyên Thủy Ngọc Hư Cung phát sinh tránh chấp, chia ra làm ba, tâm pháp cũng không có giống nhau, ai cũng có sở trường riêng. Ma đạo Nguyên Thủy Ma Tông, Chính đạo Nguyên Thủy Thánh Tông, còn có một đại phái yêu tộc tên là Nguyên thủy yêu tông.
Diệp Húc không khỏi hoảng sợ thầm nghĩ: “Kiêm tu chính ma yêu ba đạo, vị thiên đế này bản lĩnh thật sự lợi hại … ngọc lâu của ta đoạt được Di La Thiên Nguyên Thủy bảo điển, không biết có phải là một phần tâm pháp trong chính ma yêu ba phái hay không?”
Hiện tại hắn có thể khẳng định, khai sáng ra Nguyên Thủy Ngọc Hư Cung chính là vị thiên đế tên Di La Thiên Yêu Đế.
Sau khi yêu đế mất, Ngọc Hư Cung chia làm ba, đều có tâm pháp truyền lại đời sau, nội tình vẫn thâm hậu như trước. Trong đó Nguyên Thủy Ma Tông thậm chí xếp hạng đầu trong ma đạo lục phái, gần với tam cung.
Ba môn phái này đều có tâm pháp trấn giáo, đều không giống nhau, bởi vậy Diệp Húc cũng không dám khẳng định Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển của mình đạt được tới tột cùng là tâm pháp phái nào.
Mấy người cười cười nói nói, dần tiến tới chiến trường Tần Hán.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, đột nhiên trong Thập Vạn Đại Sơn truyền tới dao động kịch liệt. Chỉ thấy một chích lục nhãn kim thiềm từ trong đám núi nhảy lên.
Lục nhãn kim thiềm này hình thể to lớn không gì sánh được, trên lưng còn đeo theo một tòa phủ đệ. Nó lăng không phi hành, sau còn mắt trông như đêm tối, ánh mắt dường như có thể xuyên qua khoảng cách mấy ngàn dặm.
Trong con mắt của kim tiềm bắn ra hình ảnh của mấy người trên lâu thuyền Lý Tú Anh. Hình ảnh của mọi người trong mắt nó rõ ràng đảo ngược lại, có vẻ rất quỷ dị.
Oa!
Kim thiềm rống giận, nhảy đi tới, mỗi khi nó rơi xuống cách vị trí trước tới hơn mười dặm, nhanh chóng kéo gần khoảng cách với lâu thuyền.
Trên lâu thuyền, Diệp Húc đột nhiên khẽ nhíu mày, mở khoang thuyền ra ngoài nhìn bầu trời. Hắn chỉ thấy cách bọn họ chừng vài dặm, trên bầu trời có sáu con mắt màu xanh biếc đang sắp thành một vòng tròn, thủy chung đi theo sau lâu thuyền, quỷ dị vô cùng.
“Thiên lý nhãn? Lục nhãn kim thiền sao?”
Diệp Húc đứng ở dưới đuôi thuyền, trong lòng cả kinh: “Ngụy Hiên tới đây.”
Đám người Lý Tú Anh Cung Ngọc Nương cũng đi ra khỏi khoang thuyền, ngẩng đầu nhìn lại, Cung Ngọc Nương thất thanh nói: “Hình như là Linh Phủ Phong. Nguyên thần của Ngụy Hiên sư bá chính là kim thiềm kia.”
“Một loại vu pháp mà thôi, ta cũng làm được.”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, một quyền oanh ra, làm cho sáu đôi mắt màu xanh biếc kia bị dập nát. Chín đỉnh đều tự bay lên một ánh mắt thật lớn, trong giây lát đã bay tới mấy trăm dặm. Ánh mắt này trông rất sống động, đúng là vu pháp mà Giao đạo nhân đã truyền thụ cho hắn, thiên lý nhãn.
“Diệp sư đệ, bằng vào tu vi mỏng manh của ngươi cũng muốn rình ra, xem động tĩnh của ta sao?”
Giữa không trung đột nhiên truyền tới thanh âm ầm vang, giống như thiên lôi. Diệp Húc chỉ cảm thấy chín đôi mắt của mình lần lượt bị phá nát, chỉ thấy không trung đột nhiên truyền tới tiếng rít thê lương. Một đầu lưỡi vừa dài vừa nhỏ từ phương xa truyền tới, đâm phá trời cao, bá một tiếng, cuốn thẳng tới lâu thuyền.
Đây là đầu lưỡi của lục nhãn kim thiềm, khoảng cách trên dưới một trăm mét, há mồm thè lưỡi, đâm phá trời không cả trăm dặm. Nó tính nuốt cả lâu thuyền vào trong bụng mình.
Loại lực lượng này, thủ đoạn này, Diệp Húc chưa nghe thấy bao giờ, chưa nhìn thấy bao giờ.