Diệp Húc bị bàn tay này đánh cho khí huyết chấn động, liên tục lui ra
sau. Chưởng vừa rồi có sức mạnh to lớn, ngay cả Di La Thiên Địa Tháp của hắn cũng không chịu được, gần như bị chấn đến rạn nứt, ngay cả Hao
Thiên Khuyển cũng hộc máu.
Bên cạnh Luân Hồi thái tử đột nhiên xuất hiện một người, đúng là vị Vu Tổ Thiên giới vừa chết trong tay Tu Bà Lâu kia.
“Tiểu tử!”
Luân Hồi thái tử lau đi vệt máu ở khóe miệng, cười ha ha rồi điều khiển thân thể vị Vu Tổ này bước nhanh đánh tới Diệp Húc, cười lạnh nói:
“Ngươi thật sự rất mạnh, vu pháp và vu bảo đều là hạng nhất, trong đám
trẻ tuổi chỉ có đế tử mới có thể tranh phong với ngươi. Giao thủ với bậc nhân vật như ngươi đúng là hung hiểm, nhưng ngươi nghĩ ta không có thủ
đoạn khắc chế ngươi sao?”
Vị Vu Tổ kia nhanh chóng bước tới, giơ một chưởng bao phủ trời đất chụp xuống Diệp Húc.
Cùng lúc đó, Nghiệt kính chiếu tới tìm kiếm sơ hở của Diệp Húc, làm cho công kích của vị Vu Tổ hóa thân này đánh đến điểm yếu kém nhất của Diệp Húc, một kích tất giết.
Luân Hồi thái tử cười to, vô cùng
vui vẻ: “Lúc giao thủ với ngươi, ta đã luyện tên Vu Tổ này thành thân
ngoại hóa thân, chính là cần nhờ tay ngươi giúp ta tôi luyện vu pháp,
củng cố cảnh giới Thánh Hoàng nên mới chưa sử dụng đến nó. Nay là lúc
ngươi phải chết!”
Diệp Húc nhanh chóng lui ra sau, thu Hao
Thiên Khuyển vào trong ngọc lâu, sắc mặt ngưng trọng. Luân Hồi thái tử
quả thực mạnh mẽ đáng sợ, gã lại có thể bất tri bất giác luyện vị Vu Tổ
kia thành thân ngoại hóa thân, cho dù là tâm cơ hay mưu trí đều là nhất
đẳng!
Luân Hồi thái tử điều khiển Vu Tổ hóa thân sử dụng Mười Tám Tầng Địa Ngục, uy thế nhất thời tăng lên trăm lần. Thánh bảo của gã tuy bị Diệp Húc hủy hết, nhưng gã luyện Vu Tổ thành thân ngoại hóa
thân, uy lực vu pháp so với uy lực thánh bảo còn hơn gấp mười lần, khiến cho Diệp Húc cảm thấy áp bách khôn cùng!
“Chết!”
Lòng bàn tay gã dâng lên Thạch Ma Địa Ngục ầm ầm nghiền tới Diệp Húc. Vô cùng đạo văn đạo ngân bao phủ Diệp Húc lại, hóa thành những thạch ma to nhỏ quay xung quanh Diệp Húc. Bề ngoài cả Thạch Ma Địa Ngục trông như
một cái cối xay thật lớn, mà trong đó lại do vô số thạch ma tạo thành.
Thạch ma như bánh răng điên cuồng chuyển động, cùng xây dựng Thạch Ma
Địa Ngục.
Đạo ấn pháp này tên là Mạt Đô ấn. Vô số thạch ma
quấy xuống khiến Diệp Húc cảm thấy áp lực kéo tới từ bốn phương tám
hướng, sức mạnh khác nhau bóp méo các phương hướng, ma diệt đạo văn đạo
ngân, luyện hóa tu vi hắn thành hư ảo.
Không chỉ như vậy, Di La Thiên Địa Tháp cũng bị Thạch Ma Địa Ngục mài cho buông ra, uy lực của bảo tháp nhanh chóng trôi đi.
Luân Hồi thái tử luyện chế thi thể vị Vu Tổ kia thành thân ngoại hóa
thân, quả thực có tính áp đảo, làm hắn không thể kháng cự.
Lần đầu hắn gặp phải kẻ trong cùng thế hệ có thể ép hắn đến mức độ này.
Trong nhiều lần chiến đấu khi bước vào Thiên giới, Diệp Húc chiến đấu
cùng kẻ cùng thế hệ, cho dù đối thủ là con thần thì hắn vẫn luôn tru
diệt đối thủ như chém đậu phụ. Duy chỉ lúc này, Luân Hồi thái tử làm hắn cảm thấy phải vất vả gấp đôi.
“Luân Hồi Thiên Môn!”
Diệp Húc quát lớn, phía sau Tam Thập Tam Thiên, ba nghìn thế giới và
Mười Tám Tầng Địa Ngục đều hóa thành đạo văn đạo ngân, xây dựng ra một
tòa Thiên môn toàn thân màu tím to lớn. Tòa thiên môn này vừa xuất hiện
lập tức chấn vỡ Thạch Ma Địa Ngục, hóa thành đạo văn đạo ngân tràn ngập
bầu trời.
Những đạo văn đạo ngân đó vừa xuất hiện thì Luân
Hồi Thiên Môn truyền ra lực hút cực lợn, cắn nuốt tất cả đạo văn đạo
ngân đó vào trong môn.
Diệp Húc vui vẻ trong lòng. Luân Hồi
Thiên Môn của hắn cũng không hoàn chỉnh nên cực kỳ bất ổn, rất dễ dàng
sụp đổ. Nhưng luyện hóa đạo văn đạo ngân từ Thạch Ma Địa Ngục của Luân
Hồi thái tử khiến cho hắn cảm thấy, Luân Hồi Thiên Môn lại chắc chắn
thêm vài phần.
Luân Hồi Địa Ngục kinh mà Luân Hồi Pháp Vương
khai sáng qua quả thực cực kỳ thần diệu, diễn hóa ra các Địa Ngục hoàn
chỉnh hơn Mười Tám Tầng Địa Ngục mà Diệp Húc lĩnh ngộ rất nhiều.
“Ngươi định dùng đạo văn đạo ngân của ta để hoàn thiện tâm pháp của
ngươi, giúp ngươi đột phá cảnh giới Thánh Hoàng? Đừng hòng!”
Luân Hồi thái tử thao túng Vu Tổ hóa thân từng bước nện đến. Vu Tổ kia
đánh ra một quyền đập nát Luân Hồi Thiên Môn củag mãnh vô cùng.
Tu Bà Lâu giết vị Vu Tổ này vẫn chưa làm thương tổn mấy đến thân thể
ông ta, mà là dùng Mười Tám Địa Ngục ấn đánh nát chân linh, đánh vỡ
nguyên thần. Thân thể vị Vu Tổ này vẫn ở trạng thái toàn thịnh như
trước, uy thế làm cho Diệp Húc hoàn toàn không thể địch nổi.
Luân Hồi thái tử lấy ra một Thái Thanh linh mạch treo cao trên đỉnh đầu, không ngừng luyện hóa, giữ cho tu vi mình đủ để thúc giục thân thể vị
Vu Tổ này. Gã cười nói: “Thế nào? Giờ ngươi đã biết chênh lệch giữa
ngươi và ta rồi chứ? Ta còn có một món Tổ Binh chưa dùng đến, nếu dùng
món Tổ binh cha ta tự tay luyện chế này, lại thêm Vu Tổ hóa thân thì
diệt ngươi chỉ trong chớp mắt!”
“Luân Hồi thái tử, ngươi cho là chỉ ngươi có thân ngoại hóa thân, còn ta thì không?”
Diệp Húc khiến ngọc lâu bay ra, một tiếng ầm vang lên, một bóng đen từ
trên trời giáng xuống, ma khí tung hoành mấy nghìn dạm. Một vị ma thần
hóa thân với ba đầu tám tay tám chân đột nhiên xuất hiện, há mồm rống ra Cực Phong ấn, đánh bay vị Vu Tổ kia, khiến hóa thân đó toàn thân đầm
đìa máu tươi.
“Xi Thiên Ma Tổ?”
Luân Hồi thái tử
nhìn thấy thân ngoại hóa thân của Diệp Húc, sắc mặt kịch biến. Gã vội tế Tổ Binh lên rồi giao cho Vu Tổ hóa thân, vừa mới thúc giục thì một bàn
chân từ trên trời ầm ầm hạ xuống, giẫm mạnh lên.
Ba!
Thân ngoại hóa thân của gã đã bị Xi Thiên Ma Tổ hóa thân của Diệp Húc
đạp thành bùn nhão, thậm chí cả Tổ Binh cũng bị giẫm cho dập nát.
Diệp Húc cười ha ha, vươn người bay lên một cái đầu của Xi Thiên Ma Tổ. Hắn nhìn về phía Luân Hồi thái tử, cười lạnh nói: “Luân Hồi thái tử,
ngươi còn thủ đoạn gì nữa, cứ mang ra đi.”
Luân Hồi thái tử
kinh hãi nhưng đột nhiên lại cười to: “Ngươi đạp vỡ Tổ Binh mà cha ta
luyện chế, kinh động đến Vu Tổ phân thân trong Tổ Binh của cha ta, còn
muốn sống sao?”
Diệp Húc cả kinh, vội vàng nhìn về món Tổ
Binh đã dập nát kia. Một luồng ma khí đột nhiên bùng phát, gào thét hóa
thành đạo vận bay múa đầy trời, hình thành Lục Đạo Luân Hồi, Mười Tám
Tầng Địa Ngục, khí tượng nguy nga kéo đến.
Lục Đạo Luân Hồi và Mười Tám Tầng Địa Ngục đột nhiên thu nhỏ lại nhanh chóng thành một vị ma thần, lạnh lùng nhìn Diệp Húc.
Vị ma thần này tu thành hình người, có một loại khí phách trên trời
dưới đất duy ngã độc tôn tự nhiên. Tuy chỉ là Vu Tổ phân thân, nhưng
Diệp Húc lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm, e là thực lực của phân thân này không kém Vu Tổ chân chính chút nào.
“Khó trách Tu Bà Lâu lại yên tâm để một mình Luân Hồi thái tử ở đây, thì ra gã còn có một tầng bảo vệ an toàn nữa!”
Sắc mặt Diệp Húc kịch biến, hắn vội phi thân lui ra sau. Vu Tổ phân
thân của Luân Hồi Pháp Vương kia hắn không thể chống lại, thứ duy nhất
có thể dựa vào chính là thân thể Xi Thiên Ma Tổ. Nhưng hắn vẫn chưa
luyện hóa hoàn toàn Xi Thiên Ma Tổ, còn hai cái đầu nữa chưa luyện hóa
xong.
Dù có thúc giục Xi Thiên Ma Tổ, hắn cũng chẳng thể nào chống lại được Vu Tổ phân thân của Luân Hồi Pháp Vương.
“Lại có thể ép con ta đến mức này, thậm chí đánh nát Tổ Binh ta luyện
chế, xem ra thực lực của ngươi rất cao. Nhưng mà ngươi còn muốn chạy
sao?”
Vu Tổ phân thân của Luân Hồi Pháp Vương mở mắt ra nhìn
về phía Diệp Húc, ánh mắt ông ta dường như cũng chất chứa thiên địa đại
đạo, hóa thành Lục Đạo Luân Hồi. Tầm mắt đến đâu, không gian nơi đó méo
mó lại, hình thành ngàn vạn thời không xung quanh Diệp Húc, làm cho Diệp Húc có thi triển Lưu Quang ấn thì tốc độ cũng chậm như một con ốc sên,
chính là nhảy nhót trong một đám không gian mà chẳng thể trốn thoát.
Loại bản lĩnh này, loại thần thông này, Diệp Húc cũng chưa từng gặp qua ngay cả ở trên người Ngọc Hư Thập Nhị Tổ và Long Tổ Dương!
“Ngươi lại có thể tìm được thân thể Xi Thiên Ma Tổ, thậm chí luyện ông ta thành thân ngoại hóa thân?”
Ánh mắt Vu Tổ phân thân của Luân Hồi Pháp Vương lộ ra vẻ kinh ngạc,
nhìn khuôn mặt Xi Thiên Ma Tổ kia rồi cười ha ha: “Tu vi Xi Thiên Ma Tổ
cũng không kém, nhận lấy một chiêu của ta mà không có lập tức chết,
không biết chạy trốn đến đâu, không ngờ xác hắn lại rơi vào tay ngươi.”
Diệp Húc giống như một con muỗi đang cố gắng giãy dụa trong mạng nhện,
lại chẳng thể thoát khỏi lưới Luân Hồi bao phủ. Luân Hồi Pháp Vương thần thông quảng đại, một phân thân cảnh giới Vu Tổ của ông ta cũng đủ làm
cho tu vi, thần thông của hắn chẳng thể sử dụng.
“Luân Hồi Pháp Vương…”
Thân thể Xi Thiên Ma Tổ đột nhiên rung lên dữ dội, ma khí quanh thân
hóa thành đạo vận, gào thét chảy vào trong thân thể. Thân hình chấn động rầm rầm không ngừng, chấn vỡ hết tất cả ngàn vạn thời không.
Hai chiếc đầu khác của nó hơi run run rồi mở ra bốn mắt, ánh mắt như
điện nhìn đến Vu Tổ phân thân của Luân Hồi Pháp Vương, trong mắt hừng
hực chiến ý.
“Luân Hồi Pháp Vương, ngươi giết ta, ta không phục!”
Một cái đầu của Xi Thiên Ma Tổ há mồm rít gào: “Ta là Vu Tổ mà ngươi là Thần Vương, có thể chờ thì hãy chờ ta trở thành Thần Vương rồi chúng ta quyết chiến một trận!”
Ông ta không chịu sự khống chế của
Diệp Húc mà bước nhanh đến Luân Hồi Pháp Vương phân thân, một cái đầu
khác lại há mồm rống lên: “Ngươi giết ta là sợ ta thành Thần Vương rồi,
ngươi không làm gì ta được nữa!”
“Chết cho ta!”
Vu Tổ phân thân của Luân Hồi Pháp Vương khẽ nhíu mày, sải bước đón đỡ: “Ý
chí bất khuất? Xem ra Xi Thiên ngươi chết mà không cam lòng! Cũng tốt,
ta sẽ tàn phá cả ý chí sau cùng của ngươi!”
Hai nhân vật vô
cùng mạnh mẽ này va chạm trong nháy mắt, đạo vận tràn ngập quét vỡ hư
không, xuyên thủng mặt đất, những dãy núi hóa thành bột mịn, rung chuyển trời đất!
Tình cảnh này chẳng những Luân Hồi thái tử không thể ngờ tới, ngay cả Diệp Húc cũng chẳng thể ngờ được.
“Luân Hồi thái tử, cha ngươi không giúp được ngươi, thân ngoại hóa thân của ta cũng không giúp được ta rồi! Chúng ta hãy dựa vào thực lực tu vi thật sự, quyết chiến một mất một còn đi! Mạt Đô ấn!”
Diệp
Húc lập tức phản ứng, hạ xuống một chưởng, hóa thành Thạch Ma Địa Ngục
bao phủ lấy Luân Hồi thái tử. Hàng tỉ thạch ma xoay tròn, nghiền ná đạo
văn đạo ngân quanh thân Luân Hồi thái tử