“Lão gia về rồi!”
Bên trong Ngọc Hư Cung, Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu thở phào nhẹ
nhõm. Các đệ tử còn sót lại của Ngọc Hư Cung đều hoan hô, tiếng vang tận trời. Đến thời khắc này, mấy vạn môn đệ, Thánh Hoàng, Vu Hoàng Ngọc Hư
Cung gần như chết hết, Vu Tổ không còn mấy. Hơn bốn mươi vị Thần Vương
chỉ còn chưa đến hai mươi người, tám vị Đế Quân chỉ còn lại Đoan Tĩnh,
Thái Hư, Kiền Cung là còn sống.
Trận đại chiến này thảm thiết vô cùng. Xác chết thần phật rơi xuống như
mưa, máu chảy thành biển. Chư Phật, ma thần ngã xuống nhiều không đếm
xuể. Hai mươi vị Đế Quân Thiên Phần chỉ còn lại mười một người, Phật tổ
của Phật giới Tam Thập Tam Thiên chết đi hơn nửa.
Chỉ có Ly Hận Đại Nhật Vĩnh Hằng ba vị Đế Quân dưới trướng Thiên Hậu là
đám cáo già, mãi không chịu ra tay, dù ra tay thì cũng mặt dày mày dạn
đòi ba vị Đế Quân cùng vây công một vị Thần Vương là Đàm Tổ kia.
Nhưng Diệp Húc đã đến, với Luân Hồi Thiên Môn thì tất có thể xoay chuyển càn không, phục sinh người đã chết rồi tiếp tục gia nhập trận chiến,
đem chư phật chư ma Phật giới mà Thiên Phần hao chết.
Ma Thần Hoàng, Đại Thế Tôn và Thiên Hậu nương nương sắc mặt vô cùng
ngưng trọng. Công hiệu của Luân Hồi Thiên Môn thì bọn họ sớm đã chứng
kiến, nếu Diệp Húc mang theo Luân Hồi Thiên Môn đến thì quả thực có thể
xoau chuyển tình thế.
Nhưng Luân Hồi Thiên Môn tuy xuất hiện mà Diệp Húc lại không xuất hiện,
chỉ đem Thiên Môn của mình đưa tới cách thời không trùng điệp, giải
quyết mối nguy của Ngọc Hư Cung trước. Hiển nhiên Diệp Húc đang bị
chuyện gì đó ngăn cản, không rảnh thoát thân, làm cho đám người Ma Thần
Hoàng thở phào một hơi.
“Ngọc Hư, đây là môn sinh của ngươi và tiểu bối ta chiến đấu, nay ngươi
tế bảo vật lên tương trợ thật đúng là mất hết thân phận!”
Đại Thế Tôn cười ha ha, chỉ ra một ngón tay. Một tòa chí bảo lập tức vọt lên, trông như một viên thần châu lại như một viên huyền thai chiếu rọi trên không, rơi xuống Luân Hồi Thiên Môn, đúng là Tam Thập Tam Thiên
chí bảo, Huyền Thai Thần Châu.
Thần Châu này phát ra uy lực mênh mông trấn áp Luân Hồi Thiên Môn. Lục
Đạo Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn vừa bắt đầu chuyển động thì lập
tức bị Thần Châu áp chế, vận chuyển chậm hẳn lại.
“Thế Tôn nói rất đúng! Ngọc Hư ngươi nếu cứ nhúng tay vào, đừng trách bọn ta cũng sẽ tham gia.”
Thiên Hậu nương nương cười dài một tiếng, tế lên một tòa chí bảo vù bay
lên, bích quang đầy trời, đúng là Nguyên Minh Bích Tỳ trong Tam Thập Tam Thiên chí bảo, cũng trấn áp Luân Hồi Thiên Môn.
Ma Thần Hoàng vung tay áo một cái, Ngọc Hoàn Thiên ấn bay lên, trấn trụ đủ loại uy năng của Luân Hồi Thiên Môn.
Lục Đạo Luân Hồi trong Luân Hồi Thiên Môn bị trấn áp hoàn toàn, không
thể vận hành. Đám người Quang Thọ Vương, Sát Đế, Tru Tiên, Vô Tướng
Hoàng Phật chung quy cũng không thể sống lại.
Đám người Thiên Hậu, Đại Thế Tôn cực kỳ kiêng kỵ Luân Hồi Thiên Môn của
Diệp Húc, sớm có phòng bị. Lúc này ba vị Thiên Quân ra tay trấn áp lập
tức khiến Ngọc Hư Cung lại rơi vào hiểm cảnh.
“Các vị!”
Tiếng nói của Diệp Húc đột nhiên truyền tới từ trong Luân Hồi Thiên Môn, nhàn nhạt nói: “Trận sát kiếp này chỉ là màn dạo đầu cho sát kiếp chân
chính, đợi đến khi sát kiếp chân chính buôn xuống thì cả Thiên Quân cũng khó có thể bảo toàn! Các ngươi thật sự muốn các chết lưới rách sao?”
Đại Thế Tôn rùng mình, cẩn thận suy nghĩ lời của Diệp Húc, thầm nghĩ:
“Sát kiếp chân chính mà Ngọc Hư nói chẳng lẽ là Nguyên Thủy Thiên Ma và
Thiên giới Âm Ám Diện?”
Thiên Hậu nương nương lại cười dài nói: “Ngọc Hư, ngươi đừng có tà ngôn
hoặc chúng. Trẫm nay thống nhất Cửu Thiên, không tranh sau này chỉ tranh hiện tại, cần gì quản hồng thủy ngập trời sau khi ta chết!”
Ma Thần Hoàng cười lạnh: “Ngọc Hư, lúc ngươi đến tận nhà ta bắt nạt ta thì sao không nói cá chết lưới rách đi?”
Bên trong Luân Hồi Thiên Môn truyền đến một tiếng thở dài.
Ở Thiên giới Âm Ám Diện xa xôi, Diệp Húc khoanh chân ngồi trong một nơi
tối tăm mờ mịt, không chút ánh sáng, không chia trên dưới, không có trái phải.
Nơi đây là thế giới nguyên thủy hỗn độn thuần túy, tất cả đều không có
nhưng lại có tất cả, ẩn chứa nguồn năng lượng không thể tưởng tượng,
càng thêm sâu sắc thâm thúy hơn Hồng Mông không gian do Hồng Mông mô
thai của Tổ Thần hình thành. Trong Hồng Mông không gian có Hồng Mông đại đạo lưu động, mà ở trong này lại chẳng có chút đại đạo nào, dù là Hồng
Mông đại đạo cũng không có.
Nơi này chính là thế giới nguyên thủy, nguyên điểm, khởi thủy.
Cảnh giới cao nhất của vu chính là cảnh tượng trước mắt đây.
“Bản thân Nguyên Thủy Thiên Vương vẫn chưa đạt tới loại cảnh giới này.”
Một giọng nói nhu hòa truyền đến, đúng là Nguyên Thủy Thiên Ma đang ngồi cách Diệp Húc không xa, giống như hảo hữu nhiều năm với Diệp Húc, cười
nói: “Hắn lấy bảo chứng đạo, kết quả Di La Thiên Địa Tháp đạt tới cảnh
giới này. Nếu cho hắn thêm vài trăm ngàn năm thọ nguyên nữa, có khi hắn
sẽ tu thành cảnh giới Nguyên Thủy! Nếu hắn có thể đạt tới cảnh giới này
thì không cần ngươi đến khai thiên lập địa, phục hồi Luân Hồi nữa.”
Diệp Húc nghe lời của ông ta mà khẽ nhíu mày. Hắn vừa bước vào Âm Ám
Diện thì gặp Nguyên Thủy Thiên Ma vừa từ nơi tọa hóa trở về. Hai ngươi
không hề ra tay đánh nhau mà ngồi xuống nói chuyện luận đạo.
Ở trong Âm Ám Diện, bên trong nguyên thủy hỗn độn vẫn có hơi thở Mạt
Nhật kiếp lưu động tràn ngập tử vong. Những chiếc quan tài cổ xưa di
động bên trong, nhiều không đếm xuể.
“Trong những quan tài đó là thi thể của vô số cường giả từ xưa đến nay!
Bên kia là Hiên Viên Đại Đế! Trước khi chết, hắn tạo ra chiếc quan tài
này rồi tự đưa mình đến đây, giao cho Âm Ám Diện của ta.”
Nguyên Thủy Thiên Ma chỉ vào một chiếc quan tài, Diệp Húc nhìn theo thì
thấy bên trong quan tài của Hiên Viên Đại Đế, có một loại hơi thở thâm
trầm tự nhiên lưu động.
“Chiếc kia là người sáng lập ra Phật giới, Đại Thế Tôn đầu tiên, Bản Sơ
Phổ Hiền Vương Phật, cũng là một vị cường giả tài tình kinh thiên động
địa đã đạt tới cảnh giới Đạo Quân. Trước khi chết, y cũng đưa quan tài
của mình đến nơi đây.”
Nguyên Thủy Thiên Ma chỉ từng chiếc quan tài cổ xưa đang di động trong
dòng hỗn độn nguyên thủy, có quan tài của Cộng Công, Chúc Dung, Cú Mang, Thiếu Hạo, Huyền Thiên các vị Đại Đế của Thiên giới, cũng có các vị Đại Thế Tôn Phật giới và Ma Đế của Thiên Phần.
Ngoài ra còn có nhiều quan tài của các vị Đế Quân.
“Ai cũng nói Thiên giới Âm Ám Diện là thế giới của người chết, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.”
Nguyên Thủy Thiên Ma cười ha ha, nói tiếp: “Bọn họ chỉ là tạm thời tử
vong, đợi cho Lục Đạo khôi phục mà thôi, khi Luân Hồi chuyển động, bọn
họ sẽ sống lại từng người một. Ngọc Hư, chẳng lẽ ngươi không muốn tái
hiện quang minh cổ xưa? Khiến những nhân vật này sống lại trong tay
ngươi? Chẳng lẽ ngươi không muốn vĩnh tồn hậu thế chăng?”
Diệp Húc mỉm cười, nói: “Nguyên Thủy Thiên Ma, a có một điều khó hiểu,
phục sinh những người này, ông biết có bao nhiêu người phải chết không?”
Nguyên Thủy Thiên Ma giật mình, cười nói: “Muốn làm đại sự thì chết một
ít người có là gì? Ngọc Hư, tuy phục sinh bọn họ sẽ khiến nhiều người
chết, nhưng sẽ xuất hiện thời thế người người vĩnh sinh, dù là phàm phu
tục tử cũng có thể trường sinh bất tử trong Luân Hồi. Đó mới là thế giới hoàn mỹ!”
“Ta cảm thấy có sống có chết mới là thế giới hoàn mỹ!”
Diệp Húc cười lạnh một tiếng, nói: “Vua thay phiên nhau làm. Sang năm
đến lượt nhà ta làm vua! Những người đó sống lại, chiếm cứ địa vị cao,
ăn không ngồi rồi, khiến cho người đời sau căn bản không có cơ hội vùng
lên! Thế giới Tiên đình, Ngọc Đế tọa trấn Thiên Đình cả trăm triệu năm,
Nguyên Thủy thống trị Đại La Thiên cũng là trăm triệu năm lâu dài! Thế
giới như vậy vốn là một thế giới mục nát! Mà có sống có chết, không lục
đạo, không luân hồi, chỉ cần cố gắng là ai cũng có thể trở thành Thiên
Đế, trở thành Thiên Quân, Đạo Quân!”
Nguyên Thủy Thiên Ma cau mày.
“Ta có một ví dụ. Ví như Đại Thiên thế giới vũ trụ ngàn vạn, có một thế
giới phàm nhân đề xướng giàu trước kéo theo giàu sau. Bọn người giàu có
vì giữ cho mình của cải dồi dào liền khiến người khác nghèo đói, nếu
không thì bọn họ chẳng phải người giàu nữa. Bởi vậy giàu trước giàu sau
cuối cùng chỉ là một trò cười.”
Diệp Húc cười nói: “Những người này sống lại rồi trường sinh bất tử,
cũng là như thế. Theo ý ta ấy, không bằng không ai vĩnh sinh, mọi người
đến đại nạn đều chết đi, của cải về chúng sinh, tạo nên chúng sinh, làm
cho tất cả sinh linh chỉ tranh hiện tại, sống trong thời thế đó ai cũng
có hy vọng giàu lên. Ta nghĩ đây mới là thế giới hoàn mỹ!”
“Ngọc Hư ngươi hãy nhìn đi!”
Nguyên Thủy Thiên Ma phất tay áo một cái lập tức hiện ra tình hình đại
chiến Cửu Thiên Thần giới, cười nói: “Ngươi không khôi phục Lục Đạo,
không chuyển động Luân Hồi, người thân thê tử môn sinh của ngươi đều
phải rời ngươi mà đi. Cho dù bọn họ không chết trong trận chiến này,
tương lai cũng sẽ chết già trước ngươi, hồn phi phách tán. Nếu ngươi
chứng đạo, cuối cùng bất tử, lẻ loi hiu quạnh, từng người rồi từng người rời ngươi mà đi. Chẳng lẽ ngươi không muốn bọn họ cùng tồn tại với
ngươi?”
Diệp Húc chăm chú nhìn trận chiến ở Cửu Thiên Thần giới kia, im lặng không nói gì.
Nguyên Thủy Thiên Ma cười ha ha, phất tay áo rồi cao giọng nói: “Chúng
ta tranh giành chỉ là về lý niệm mà thôi! Ta không cách nào đồng ý với
ngươi, ngươi cũng không cách nào đồng ý với ta! Giữa ta và ngươi cuối
cùng có một trận chiến. Ngươi đi đi!”
Dưới Cây Thế Giới, Thái Hư Đế Quân thấy hai vị Thần Quân đang đánh với
mình đã không còn chí bảo, mừng rỡ trong lòng, lập tức thúc giục Thái
Cực đồ thu hết Ly Cung Khảm Cung Thần Quân vào trong, luyện hóa thành
tro bụi.
Đột nhiên, hắn thấy thọ nguyên giảm dần, lòng biết không ổn, quay đầu
nhìn lại thì thấy bảy vị Thần Hầu khác thúc giục Sinh Tử Toán Lục xử lý
thọ nguyên của hắn.
“Đến lúc nghỉ ngơi rồi…”
Thái Hư Đế Quân vừa nghĩ đến đây thì Ngọc Hư Cung đột nhiên phóng ra
thần quang. Một tấm La Thiên Thần Kính từ từ dâng lên, thần quang chiếu
rọi, xùy một tiếng bọc hết bảy vị Thần Hầu vào trong thần quang.
Bay vị Thần Hầu kêu gào, đôi mắt đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt cứ thế
bị thần quang chọc mù, chỉ còn lại hốc mắt. Chính là Tô Kiều Kiều thấy
Thái Hư Đế Quân không ổn, thúc giục thần kính cứu viện.
Thái Hư Đế Quân vội vàng thúc giục Thái Cực đồ bay tới bảy vị Thần Hầu,
thu hết vào trong đồ. Đang định rung chí bảo lên thì đột nhiên thấy khí
huyết suy kiệt, không nửa phần khí lực, ông thầm thở dài, trào thần vận
quanh thân ra mạnh mẽ thúc giục Thái Cực đồ luyện hóa bay vị Đế Quân
kia.
Ông vừa luyện chết bảy vị Thần Hầu thì thấy Thế Phật Kim Chung bay tới
chụp xuống đầu, vội thúc giục Thái Cực đồ ngăn cản, chỉ cảm thấy cơ thể
trống rỗng, khí huyết khô bại đã không thể nhấc lên một chút pháp lực,
bị chuông vàng chấn cho thân thể hóa thành tro bụi.
“Lại dám lấy bảo vật của trẫm mang ra oai à!”
Thiên Hậu nương nương thấy La Thiên thần kính thì nổi giận, nghiến răng
nghiến lợi. Bà ta đột nhiên điểm ngón tay ra, Tô Kiều Kiều thét lớn một
tiếng rồi miệng hộc máu, ngã xuống đất.
La Thiên thần kính vù vù bay vào trong tay Thiên Hậu.
Thiên Hậu đang định thúc giục thần kính luyện chết Tô Kiều Kiều thì chợt nghe thấy Đế Tuệ thản nhiên nói: “Nương nương, bà làm cho Ngọc Hư không nhúng tay, vì sao mình lại còn nhúng tay?”
Thiên Hậu rùng mình, biết Đế Tuệ sớm đã không vừ mắt mình, lập tức thu
tay lại, cười nói: “Đạo Đức Thiên Quân, ngươi lòng dạ đàn bà quá! Nếu
Ngọc Hư đắc thế thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Bệ hạ nhà ta thực sự không phải là lòng dạ đàn bà mà là nhân hậu.”
Thiên Dao Cơ tiến lên ủng hộ Đế Tuệ, cười nói: “Ngược lại nương nương
đó, dù là phụ nữ nhưng ngay cả một điểm nguyên tắc cũng không có, làm
cho người ta khinh thường.
Sát khí bốc lên trong mắt Thiên Hậu, bà ta cười lạnh không nói gì.
“Ngọc Hư cung diệt vong đã là kết cục đã định, hai vị không phải tranh cãi nữa.”
Đại Thế Tôn cười haha, vung tay áo lên khiến Thái Hoàng Khai Thiên Thần
Phủ bay ra, nói: “Từ Vân, ngươi cùng chư Phật hãy cầm Thái Hoàng Khai
Thiên Phủ chặt đổ Cây Thế Giới, chặt đứt nền móng của Ngọc Hư.”