Trong Hàn Nguyệt Cung, đám người Diệp Húc được mời vào Tam Tiêu Điện, ai cũng tự khoanh chân ngồi trên pháp đàn trên không trung. Pháp đàn ở Tam Tiêu Điện này thật tráng lệ, buông rủ những chuỗi ngọc, trên có mui
che, dưới có hoa sen, rất là mỹ quan.
Hai vị cung chủ Hàn Nguyệt Cung mang theo đám đệ tử xuất hiện, muôn hồng nghìn tía, nhiễu loạn mắt người.
Đây là hai vị mỹ nhân, năm tháng cũng không thể mang đi được dung nhan vô
song của bọn họ. Hai người vẫn như những thiếu phụ mới lần đầu nhận mây
mưa, thướt tha thành thục, phong hoa tuyệt đại.
Ba vị cung chủ
đều tự bay lên pháp đàn, giống như ba vị bích nhân, lại như ba tỷ muội,
quần anh tụ hội, thướt tha động lòng người. Những nữđệ tử khác của Hàn
Nguyệt Cung ai cũng xinh đẹp, nhưng đứng sau các nàng lại giống như là
lá cây, tồn tại chỉđể phụ trợ cho các vị cung chủ kia.
Cũng
không phải là các nữđệ tử Hàn Nguyệt Cung không xinh đẹp được bằng ba
người bọn họ, mà là do khí chất, ba vị cung chủ Hàn Nguyệt Cung có khí
chất xuất trần, cho dù là dung mạo xấu xí thôi, nhưng mang theo loại khí chất này cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh diễm.
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc nhìn hấy những cô gái xuất sắc như vậy, không
nhịn được nhìn thêm vài lần. Nhân vật có thể trở thành người đứng đầu
thánh địa, chẳng những phải có tu vi cực cao, mà còn phải có thủ đoạn
cùng trí tuệ, người thường không thể sánh bằng.
Ngọc Tiêu, Quỳnh Tiêu, Cảnh Tiêu ba vị cung chủ thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh, nhưng
thực lực ba người bọn họ e còn hơn cả người đứng đầu các thánh địa bình
thường. Mặt trăng sau lưng ba vị cung chủ lắc lư, ống tay áo bay ra hai
sợi tơ mang vờn quanh mặt trăng sau lưng.
Mặt trăng sau lưng các nàng nhìn như không lớn, chu vi tầm vài thước, nhưng thế giới hình
thành do khí thế lại khác với những đệ tử Hàn Nguyệt Cung kia. Mặt trăng sau lưng các nàng giống như mặt trăng chân chính, sáng rõ, thành khiết, dường như bay lên không trung thì nó sẽ biến thành một vầng trăng tròn.
Nhìn kỹ hơn thì, trong mặt trăng của các nàng dường như có không gian
vô tận, ngọc thiềm, cây quế, nguyệt cung, đại phủ,còn có một con thỏ
ngọc cầm một cái chày ngọc đảo đến đảo đi dược trong lọ.
“Nhất cấm nhất bảo, tu vi của Tam Tiêu cung chủ thật đúng là sâu không lường được…” Diệp Húc lẩm bẩm.
Nhất cấm nhất bảo nghĩa là một món bảo vật đại biểu cho một loại cấm
pháp, tỷ như Bàn Vương Khai Thiên Kinh của Diệp Húc, bảo vật có sao,
trời, trăng, có Thập Điện Diêm La, Thập Phương U Minh, Công Đức Kim
Luân… cũng đại biểu cho một loại hệ thống cấm pháp.
Trong thế
giới trăng sáng của ba vị cung chủ có năm loại bảo vật, đại diện cho năm loại cấm pháp mà các nàng có thể tu luyện. Trình độ của năm loại cấm
pháp này có thểđều đã là Nhân Hoàng đỉnh phong.
“Nếu ba vị cung
chủ này mà liên thủ lại thì có thể thúc giục hoàn toàn uy năng của cấm
bảo. Thực lực mỗi người bọn họ đều không kém Ứng sư huynh là bao…”
Diệp Húc thầm tính toán trong lòng, ánh mắt quét qua đám người Hàn
Nguyệt Cung, chỉ thấy đám Lộ Dao Già mà vẫn chưa thấy Tô Kiều Kiều.
Hàn Nguyệt Cung là một trong tam cung ma đạo, không chỉ có nội tình
hùng hậu hơn xa các thánh địa khác, mà nhân tài cũng xuất hiện lớp lớp.
Ngoài ba vị còn có rất nhiều nữ trung cường giả, tu đến Tam Tương cảnh,
Tam Bất Diệt cảnh chắc cũng không phải là ít, có thể nói là nhân tài
đông đúc.
“Hai vị tỷ tỷ, chuyện này tiểu muội cũng chịu thôi, mong hai vị tỷ tỷ chỉ bảo cho.” Cảnh Tiểu cung chủ mân môi cười.
Ngọc Tiêu cung chủ hạ giọng nói: “Đám hỏi giữa Thái Dương Thần Cung và
Hàn Nguyệt Cung ta chính là chuyện đã định, ba vị cung chủ chúng ta
thương nghị xong đều đã tự ngầm đồng ý rồi.”
Ánh mắt nàng ta đảo qua Diệp Húc và Triều Công Thiều, áy náy nói: “Triều công, Diệp tiểu
hữu, thật có lỗi khi để hai vịđến không một chuyến thế này. Hàn Nguyệt
Cung ta tuy không có vị thân thể ngũ hành thứ hai, nhưng thân là địa chủ lại không thể khiến hai vị tay không mà về. Nếu Diệp tiểu hữu coi trọng đồ nhi của vị cung chủ nào thì cứ nói, đừng ngại.”
Diệp Húc
thấy tâm mình trầm xuống, không khỏi tức giận: “Hàn Nguyệt Cung tuy là
thánh điện của ma đạo, nhưng nếu muốn chia rẽ ta và Kiều Kiều, ta sẽ hủy đi nơi này!”
Hắn với Tô Kiều Kiều là thanh mai trúc mã, đã sớm
định hôn, nếu không phải hắn xông pha giang hồ, đắc tội với quá nhiều
người, sợ liên lụy đến Kiều Kiều, thì có lẽ bọn họ đã sớm thành thân, có khi còn có con rồi!
Mà nghe ý tứ của Ngọc Tiêu cung chủ thì lại muốn gả Kiều Kiều cho Đông Hoàng Mục, đổi lấy hai nhà kết giao, chia rẽ đoạn nhân duyên này của hắn, thành ra khiến mấy phần hảo cảm của hắn
với Hàn Nguyệt Cung đã không cánh mà bay.
Cho dù Hàn Nguyệt Cung có đưa ra tiên nữ thì cũng không thể thay thếđược địa vị của Tô Kiều Kiều ở trong lòng hắn!
Triều Công Thiều ra hiệu cho hắn an tâm chớ nóng nảy, ông cười ha ha
nói: “Nếu còn chưa đính hôn thì chuyện cũng còn đường sống, Đại cung chủ sao lại nói tuyệt tình như vậy? Cho dù đã đính hôn rồi thì có làm sao?
Cùng lắm thì giết tên nhóc Đông Hoàng gia kia, chúng ta lại định hôn một lần nữa!”
Đông Hoàng Thương hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Triều lão quỷ, cẩn thận gió lớn đau đầu lưỡi đấy.”
Lão chắp tay, cất cao giọng nói: “Ba vị cung chủ, để tỏ thành ý của
Thái Dương Thần Cung ta, Thánh chủ nhà ta đặc biệt lệnh ta mang sính
lễđến, mong ba vị cung chủ nhận lấy!”
Lão vỗ vỗ tay, chỉ thấy
phía sau vài tên cao thủ Thái Dương Thần Cung lần lượt tiến lên, đều tự
tế ngọc lâu lấy đủ loại sính lễ ra. Ngọc lâu của một người trong đó bay
ra một đám linh mạch thô to, những linh mạch này giống như những con đại bàng màu xanh, phát ra tiếng kêu to vang như sóng biển cuồn cuộn, lão
cất cao giọng nói: “Thái Dương Thần Cung ta dâng ba mươi sáu nhánh bát
giai Thương Minh linh mạch cho chủ mẫu tương lai!”
“Tám mươi mốt món Tam Tương chi bảo!”
Lại có một người tiến lên tung ra các loại vu bảo, chúng như những ngọn núi lơ lửng trong không trung, tản ra những luồng dao động mênh mông.
“Chín món Bất Diệt chi bảo!”
Người thứ ba tiến lên, tế chín món Bất Diệt chi bảo, hình dáng khổng
lồ, uy năng mạnh mẽ, còn hơn cả tám mươi mốt món Tam Tương chi bảo kia.
Những bảo vật đó trôi nổi giữa không trung, nhuộm cho Tam Tiêu điện
những màu xanh vàng rực rỡ, châu quang bảo khí, hướng thẳng trời cao.
Người thứ tư tiến lên, lấy ra một viên minh châu từ trong ngọc lâu, nó
quay tròn chuyển động, càng lúc càng lớn, vô cùng vô tận Thái Dương Chân Hỏa bay ra từ trong minh châu, chớp mắt liền hóa thành một mặt trời
rộng lớn mấy ngàn dặm, uy năng tuôn trào!
Trong mặt trời này,
một con Tam Túc Kim Ô vờn quanh một cái thần lô thật lớn, trong lò liệt
hỏa triều thiên, hơi nóng bốc lên, duy trì cho mặt trời này không ngừng
bốc cháy.
Uy năng của nó mạnh đến cực đoạn, chẳng những trấn áp
tám mươi mốt món Tam Tương chi bảo kia, mà cả chín món Bất Diệt chi bảo
cũng bị áp chế, khiến cho thể tích của chúng càng lúc càng nhỏ.
Đông Hoàng Thương cười nói: “Thứ này chính là bảo vật do Thánh chủ Thái
Dương Thần Cung ta tự mình luyện chế, tên là Đại Nhật Thần Châu, có đánh nhốt vào một môn cấm pháp Nhân Hoàng kỳ, sau khi tế lên có thể sánh với cường giả Nhân Hoàng tự mình ra tay! Trừ những thứ này ra, Thái Dương
Thần Cung ta còn dâng lên bản cung chín cuốn Hạo Thiên Đại Nhật Chân
Kinh, để tỏ thành ý!”
Lão cười ha ha, quay đầu cười lạnh với Triều Công Thiều: “Triều lão quỷ, Hoàng Tuyền Ma Tông các ngươi mang sính lễ gì đến?”
“Thái Dương Thần Cung chuẩn bị cũng thật đầy đủ a…”
Triều Công Thiều không khỏi nhức đầu, mặt co mày cáu. Lão đến vội nên
cũng không mang theo bảo bối, chỉ riêng ba mươi sáu nhánh bát giai
Thương Minh linh mạch thôi, lão đã chẳng thể lấy ra rồi. Về phần Tam
Tương chi bảo, Bất Diệt chi bảo, trên người lão cũng có vài món, nhưng
số lượng thì thua xa Đông Hoàng Thương, lấy ra cũng chỉ tổ mất mặt, Nhân Hoàng chi bảo thì không có.
Về phần một môn cấm pháp thì lão
lại có thể lấy ra, nhưng đám hỏi giữa Hàn Nguyệt Cung và Thái Dương Thần Cung e là coi trọng cấm pháp Thái Dương Thần Cung.
Cấm pháp Hoàng Tuyền Ma Tông có lẽ chẳng thể vào mắt Hàn Nguyệt Cung.
“Ba vị cung chủ, có thểđể lão phu trở lại Hoàng Tuyền Ma Tông chuẩn bịđược không?” Triều Công Thiều dò hỏi.
Ngọc Tiêu cung chủ nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Loại chuyện như cầu hôn này sao có thể không chuẩn bị liền tay không tiến đến? Triều công thật
biết nói đùa.”
Triều Công Thiều nhìn về phía Nhị cung chủ Quỳnh Tiêu, nói: “Mong Nhị cung chủ thành toàn.”
Quỳnh Tiêu cung chủ do dự một lát, hạ giọng nói: “Tỷ tỷ, muội từng có
gặp Ứng Tông Đạo một lần, không bằng thư thả mấy ngày, để Hoàng Tuyền
Thánh Tông chuẩn bị?”
Ngọc Tiêu cung chủ cười nói: “Hôn nhân đại sựđâu phải trò đùa? Nếu Hoàng Tuyền Thánh Tông không đem bậc đại sự cầu hôn này ở trong lòng, nếu Kiều Kiều qua đó, ta sao có thể an tâm? Dù
sao Kiều Kiều cũng là đệ tử thân truyền của ta, ta không thể không lo
lắng cho con bé. Nếu là đệ tử của Nhị muội muội, muội có thể quyết định
sao cũng được. Nhưng là đệ tử của ta, vẫn cần ta tự mình tọa trấn, lựa
chọn cho con bé một vị hôn phu có thể phó thác chung thân.”
Nàng nâng tay ra hiệu cho Quỳnh Tiêu cung chủ không cần nói gì thêm, đang
định mở miệng tuyên bố hôn sự giữa Đông Hoàng Mục và Tô Kiều Kiều, chợt
thấy Diệp Húc đứng dậy, tế ngọc lâu lên, rồi lại thấy sáu nhánh cửu giai Thuần Dương linh mạch bay ra, giống như những con rồng lớn màu vàng,
tràn ra không trung!
Những linh mạch đó có lân có vuốt, có hồ có râu, giống như là thiên long chân chính, khủng bố như một vịđại vu Tam
Bất Diệt cảnh.
Tuy đám Thuần Dương linh mạch đó chỉ là những
mảnh vỡ của cửu giai linh mạch, nhưng chỉ cần bất cứ một cái nào trong
đó thôi cũng đã hơn xa ba mươi sáu nhành bát giai linh mạch!
Diệp Húc tế cửu giai Thuần Dương linh mạch lên, có tổng cộng sáu nhánh, ra tay hào phóng khiến người ta líu lưỡi.
Ánh mắt Ngọc Tiêu cung chủ hơi ngưng lại, nàng ta lại mỉm cười nói:
“Sáu mảnh vỡ của cửu giai Thuần Dương linh mạch tuy là vô cùng giá trị,
nhưng vẫn kém sính lễ của Thái Dương Thần Cung. Diệp công tử, hãy thu
lại linh mạch đi…”
Nàng ta còn chưa nói xong, đã thấy từng món
vu bảo bay ra từ trong ngọc lâu của Diệp Húc, uy năng mênh mông cuồn
cuộn. Những vu bảo đó chính là một bộ, Giáng Sa Tiên Y, Thượng Thanh Phù Dung Quan, Ngọc Trâm Châu Lý, Vân Hoa Ti Đái, Kim Long Yêu Đái, Ngọc
Bội Linh Châu, hơn mười món Bất Diệt chi bảo chuyên dụng cho nữ giới tạo thành một bộ trang phục đầy hoa mỹ.
Bộ trang phục này, cho dù
là ba vị cung chủ Hàn Nguyệt Cung có kiến thức rộng rãi cũng không nhịn
được mà biến sắc mặt. Những nữđệ tử phía sau các nàng nhìn mà hoa mắt.
Bộ Giáng Sa Tiên Y đó đúng là có lực sát thương khó có thể tưởng tượng được với tất cả các cô gái.
“Vãn bối không có những thứ tầm thường như Tam Tương chi bảo, chỉ có
mấy món Bất Diệt chi bảo này, tạm coi là sính lễ.” Diệp Húc khom người,
mỉm cười nói.
Ngọc Tiêu cung chủ hít vào một hơi thật dài, mỉm
cười lắc đầu, thản nhiên nói: “Một bộ Giáng Sa Tiên Y, khó có được Diệp
tiểu hữu lấy ra loại bảo vật này, dù là ta cũng phải động tâm. Chỉ là
Thái Dương Thần Cung mang Nhân Hoàng chi bảo, Đại Nhật Thần Châu đến,
món hậu lễ này khiến cho người ta khó có thể từ chối…”
“Chỉ là một món Nhân Hoàng chi bảo mà thôi, Thái Dương Thần Cung cũng quá nhỏ mọn.”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, lại có bốn món bảo vật bay ra từ trong ngọc lâu, giống như bốn tòa đại lục lơ lửng trên không trung Tam Tiêu điện. Uy
năng mỗi một món đều vô cùng lớn, bốn món Nhân Hoàng chi bảo Tây Hoàng
Cầm, Thiên Nghiên Tinh Kỳ, Vương Mẫu Thư, Côn Lôn Họa, đối ứng với cầm
kỳ thi họa.
Bốn món Nhân Hoàng chi bảo này được tế lên đồng
loạt, uy năng này lập tức ép cho Đại Nhật Thần Châu và vu bảo của Thái
Dương Thần Cung nhanh chóng thu nhỏ lại, từ một mặt trời rộng mấy ngàn
dặm trực tiếp bịđánh cho về nguyên hình, hóa thành một viên minh châu đỏ như lửa!