Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 116: Chương 116: Một chiêu bắt giữ






Đám người Thạch Trường Thanh nghe thấy Diệp Húc cùng đầu hắc hùng kia đánh cuộc, không khỏi sắc mặt vàng như đất, liếc nhau, trong lòng yên lặng nói: “Phân đà Thanh Châu ta toàn quân bị diệt,d dành phải đợi khi tổng đàn phát hiện ra có điều không đúng, phái người tới cứu nhóm chúng ta thôi…”

“Nếu là để cho tổng đàn phái người tới cứu, thì thật là quá mất mặt…”

“Đầu hắc hùng này bắt cả phân đà Thanh Châu, làn truyền ra ngoài Ngũ Độc giáo chúng ta cũng không còn thể diện trước mặt đồng đạo mất…”

Thạch Trường Thanh đám người không yên bất an, Diệp Húc cở áo lam của mình ra, lộ ra thân hình cường tráng, cười nói: “Tiểu đệ chính là chủ nhân Vân Môn sơn, ngươi là khách nhân ta đứng yên ở đây, nhường ngươi ba chiêu.”

Đám người Thạch Trường Thanh không đành lòng mà nhìn, ngay cả bọn họ cũng không phải là đối thủ của đầu hắc hùng này. Bị nó dùng một chiêu bắt giữ, tu vi Diệp Húc còn không bằng bọn họ, khẳng định bọ hắc hùng kia đánh thành thịt vụn mất!

Đầu Hùng Bi kia liếc nhìn thân hình không tính là cường tráng của Diệp Húc kia, cười ha hả nói: “Nhìn xem ngươi gầy như gà vậy, cả người không tới hai cân thịt, lão gia nếu động thủ trước chính là ức hiếp ngươi quá rồi! Lão gia không cần, ngược lại muốn nhường ngươi ba chiêu.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh, Hùng huynh nói như thế, tiểu đệ không khách khí nữa!”

“Nói nhảm ít thôi, đánh nhanh!” Hùng Bi tức giận rít gào.

Diệp Húc mặc quần áo vào, chậm chạp đi tới trước người hắn hơn một trượng. So với dáng vẻ cao lớn của Hùng Bi, hắn có chút nhỏ quá đi.

Diệp Húc chậm rãi tế khởi ngọc lâu, tòa nhị tầng Thanh Quang Hàn Ngọc Lâu hơi chấn động, ông ông rung động, tạo thành từng đạo thanh quang làm cho mặt đất bị dập nát.

Ngọc lâu của hắn tuy rằng không có trưởng thành biến thành Vô Lượng Huyền Hoàng Lâu, nhưng so với trước đây, dĩ nhiên cao hơn hai trượng, tản mát ra khí tức cổ xưa ngưng trọng.

Ngọc lâu chậm rãi xoay tròn, đừng lại trên đỉnh đầu Hùng Bi.

Diệp Húc mỉm cười nói: “Hùng huynh cẩn thận, tiểu đệ động thủ đây.”

“Bảo ta là Hùng Bá Thiên.”

Hùng Bi phát ra nóng nảy, cả giận nói: “Đừng lề mề nữa, lão gia nhường ngươi ba chiêu là ba chiêu, tuyệt đối không né tránh! Nếu còn vô nghĩa nữa, lão gia đánh một quyền phá nát cái ngọc lâu này của ngươi, cho ngươi khóc không ra tiếng nữa!”

Diệp Húc thở dài, nói: “Kỳ thực một chiêu cũng đủ rồi, Can Sài Giao, còn chưa động thủ?”

Vừa dứt lời, trong ngọc lâu liền xuất hiện một cái đầu cực lớn, giống như ngựa lại không phải ngựa, giống giao mà không phải giao. Cái cổ của nó che kín lân giao long, sau cổ tràn đầy gai xương vây lưng, tản mát ra từng trận hung uy, dữ tợn khủng bố.

Quái vật này đúng là Can Sài Giao mà Diệp Tam Bảo đưa cho Diệp Húc, sau khi tới Thanh Châu, bị Diệp Húc đưa tới không gian ngọc lâu mà nuôi dưỡng.

Thớt giao long mã này tắm ở trong Ngọc Hoa Dao Trì trong ngọc lâu, được nước trong Ngọc Hoa Dao Trì ân cần săn sóc, long lân quanh thân tỏa sáng lập lòe, so với trước càng thêm uy mãnh hơn nhiều.

Can Sài Giao vừa mới ngó đầu ra khỏi cái bệ ngọc lâu, liền răng rắc một ngụm cắn vào nửa người trên của Hùng Bi. Hùng Bi còn giãy dụa phản kháng, Can Sài Giao co rụt đầu lại, kéo hắn trở lại bên trong ngọc lâu.

Diệp Húc bắt tay duỗi ra, chỉ thấy ngọc lâu dần dần thu nhỏ lại, ước chừng cao hai tấc, rơi vào trong tay hắn, lắc đầu nói: “Hùng ngu, nếu là Chu Thế Văn, Phương Thần bọn họ, tuyệt đối không dám để ta ra trước ba chiêu!”

Hắn sở dĩ ở sau núi Tử Trúc phong tu luyện, không phải là tu ra vu pháp, mà là dạy dỗ Can Sài Giao, khiến cho thớt giao long mã này quen thuộc cách từ trong ngọc lâu chui ra mà đánh lén.

Đám người Thạch Trường Thanh nhìn mà nghẹn họng trân trối, sau một lúc lâu cũng không nói thành lời được.

“Mấy vị sư điệt, còn thất thần làm cái gì?”

Diệp Húc thu hồi lại ngọc lâu nói: “Đem toàn bộ dược viên này xử lý đi, hết thảy mang tới Tử Trúc phong ta! Ta thu phục đầu hùng yêu này, để cho hắn đi xử lý dược viên là được rồi.”

Đám người Thạch Trường Thanh còn đang ngẩn người, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần như cũ, thậm chí Tiêu Nguyệt cũng đứng tại chỗ, ngốc ngốc nhìn vào nơi Hùng Bi vừa đứng.

Cũng may Công Dương Đảm bị Diệp Húc làm cho khiếp sợ cũng có chút chết lặng, nhưng lập tức tỉnh ngộ lại được, trong lòng có chút khinh miệt mấy người này: “Ngu ngốc! tu vi các ngươi dù cao, kiến thức lại nông, không biết Diệp sư thúc thủ đoạn thế nào…”

Diệp Húc chỉ bảo hắn ở lại đây, chỉ huy đám người Thạch Trường Thanh khuân vác cả dược viên, nhổ dược tài trồng bên trong mang về. Sau đó hắn trở về núi, lúc này, tiếng ầm vang ầm ầm như sấm truyền tới, đinh tai nhức óc!

“Chẳng lẽ tiếng sấm này không phải do đầu Hùng Bi làm ra?”

Diệp Húc trong lòng kinh nghi bất định thầm nghĩ: “Trong núi Vân Môn này, còn có yêu vật khác sao?”

Tiếng sấm nặng nề, như thể truyền từ dưới mặt đất tới vậy, vang một lát, lập tức bình ổn lại, khiến người ta không thể phân biệt được phương vị.

Diệp Húc lắc đầu, trở lại Tử Trúc Phong.

Hắn đi không bao lâu, đám người Thạch Trường Thanh rốt cuộc mới hồi phục lại tinh thần.

Tiêu Nguyệt chỉ vào địa phương nơi đầu Hùng Bi biến mất, lắp bắp nói: “Thạch sư huynh, đầu hắc hùng vừa rồi, răng rắng một tiếng rồi không thấy nữa…”

Đám người còn lại hồn bay phách lạc nói: “Ta vừa mới nhìn thấy bên trong ngọc lâu của Diệp sư thúc nhảy ra một con ác giao, cắn một cái nuốt cả đầu hùng yêu kia vào trong bụng rồi!”

“Sai lầm rồi, hẳn là một con long mã!”

“Là giao, ta tuyệt đối không nhìn lầm! Tổng đàn Ngũ Độc giáo của chúng ta có nuôi dưỡng một con ác giao, còn chưa có trưởng thành, mỗi ngày ở trong hóa long trì (ao hóa rồng), lười muốn chết! Đồng môn sư huynh nếu muốn tu luyện vu pháp như Thanh Giao Cửu Kích, đều phải cung phụng huyết thực cho nó, để nó ăn no, nó mới bằng lòng trồi lên mặt nước, cho người ta quan tưởng.”

Mấy người khắc khẩu không ngớt, Công Dương Đảm cười lạnh thầm nghĩ: “Một đám ngu ngốc! Nếu như nhìn thấy Diệp sư thúc hóa thân thành yêu viên, tế khởi hơn mười thủy giao long. Thanh châu bát đại thế gia gia chủ, lương vương còn có A Ngưu của La Phù Đảo, thiếu chút nữa bị cắt thành từng mảnh nhỏ, thấy cảnh đó chỉ sợ càng thêm khiếp sợ!”

Hắn lại không nhớ rõ lúc trước khi tránh trong Tụ Bảo Trai xem cuộc chiến đó, bản thân hắn cũng khiếp sợ tới mức tròng mắt gần như tuột cả ra.

“Mấy vị sư huynh, sư thúc trước khi đỉ, muốn chúng ta đem hết thảy dược tài cùng dược điền này mang tới Tử Trúc phong đi.” Công Dương Đảm ho khan một tiếng cười nói.

Thạch Trường Thanh nói: “Chư vị sư đệ, nhanh tay cho, miễn cho sư thúc sốt ruột chờ lâu.”

Mấy người bọn họ đúng là tâm phục khẩu phục với Diệp Húc rồi, lúc này quyết định phải một mực đi theo Diệp Húc.

“Đầu Hùng Bi này, xử lý không tốt nha…” Diệp Húc đi trở lại tử trúc tiểu viện, tiến vào phòng tu luyện, tế khởi ra ngọc lâu. Trong phòng tu luyện đã tích lũy được không ít linh khí, ngọc lâu vừa xuất hiện liền biến tất cả linh khí trở thành hư không.

Hắn tính toán một chút, Hùng Bi tuy rằng bị hắn thu vào trong ngọc lâu, nhưng đầu hùng yêu này tu luyện thành yêu, kiệt ngạo bất tuân, lực lớn vô cùng, khẳng định sẽ không tâm phục mình. Nếu thả hắn ra, phân nửa sẽ gây rồi rồi.

Diệp Húc tâm niệm vừa động, một dòng ý thức tiến vào bên trong ngọc lâu. Chỉ thấy đầu Hùng Bi bên trong ngọc lâu rít gào không ngớt, hướng tới Can Sài Giao bên trong Ngọc Hoa Dao Trì tức giận mắng không ngừng.

Trong Ngọc Hoa Dao Trì, Can Sài Giao lười biếng nằm trong nước, thỉnh thoảng quấy lên một mảnh sóng gợn, đối với hắn hờ hững như không.

Lúc này, không gian ngọc lâu của Diệp Húc đã cực kỳ rộng lớn, hiện giờ đã được ngọc thụ chống đỡ ra trên dưới trăm mẫu, giống như một thiên địa nhỏ vậy.

Đảo nhỏ lơ lửng ở trung tâm Dao Trì kia, chu ngọc thu trên đảo càng thêm khổng lồ, giống như cây trụ lớn kình thiên, ngẩn đầu nhìn không thấy đỉnh thụ.

Chu ngọc thụ này tán cây hoàn toàn sinh trưởng trên lầu thứ hai ngọc lâu, chỉ còn lại cái thân cây phong cách cổ xưa, nó như được phủ kín bằng ngọc vậy.

Từng đợt khí năm màu từ trên tán cây buông xuống dưới, xuyên qua lá chắn tầng thứ nhất và tầng thứ hai, rơi xuống mặt hồ, làm cho hồ nước hơi động.

“Hùng huynh vì sao lại nóng nảy như vậy?” Diệp Húc hóa ý thức thành bản thể, hiện ra trước mặt đầu hắc hùng kia.

Hùng Bi giận quát lên một tiếng, một quyền đánh tới, làm cho ý thức của Diệp Húc nổ nát.

Tuy nhiên, khối thân thể này của Diệp Húc chính là do ý thức tạo thành, tùy tan tùy tụ, trong nháy mắt đã ngưng tụ lại, cười nói: “Nguyện đánh cuộc chịu thua, Hùng huynh, tiểu đệ còn thiếu một đồng tử xử lý việc dược viên. Ngươi bắt đám sư điệt của ta, bảo bọn họ cày ruộng cho ngươi. Sau này toàn bộ việc xử lý Dược Viên của Vân Môn sơn này, liền giao toàn bộ cho ngươi đi.”

Hùng Bi bịt tai không thèm nghe, hai ba lần đánh nát ý thức của Diệp Húc, thấy không có cách nào khác mới dừng lại, cả giận nói: “Ngươi dùng âm mưu quỷ kế thắng ta, ta không phục! Nếu như ngươi dùng bản lĩnh thật sự thắng ta, ta tự nhiên tâm phục khẩu phục!”

Diệp Húc có chút đau đầu, muốn hàng phục đầu hắc hùng này đích xác không khó, chỉ cần vận dụng một viên thú hóa đan là được, tuyệt đối có thể đánh nó dễ dàng.

Tuy nhiên, nếu hắn sử dụng thú hóa đan, sẽ bị ác khí bên trong thú hóa đan khống chế. Tới lúc đó chẳng những đám người Thạch Trường Thanh phải chết, chỉ sợ Vân Môn sơn cũng bị hắn đạp thành hư không mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.