Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 441: Chương 441: Một con chim thật lớn




Di la thiên địa tháp như trước vẫn lấy đại chu thiên tinh đấu trận đồ làm gốc cơ bản, lấy tài liệu cấp bậc kim tinh khí, làm tài liệu cơ sở xây dụng bảo tháp. Muốn làm bảo tháp hoàn toàn hoàn thiện, còn cần phải tài liệu cấp bậc ngũ hành khí.

Ngũ hành kim khí, Diệp Húc chỉ nhìn thấy xa xa một lần ở trong trụ quang đại trận Vạn Cổ ma vực mà thôi. Nó tản mát ra ánh sáng nhiều màu, giống như cái đuôi của khổng tước, bị dấu ở nơi sâu nhất bên trong trụ quang đại trận.

Đây là tài liệu cao đẳng kim tinh khí còn cao hơn cả tức nhưỡng, thế gian hãn hữu.

Tuy nhiên khi cách lâu như vậy, chỉ sợ vạn cổ ma vực bảo vật đã sớm bị người cướp đoạt không còn rồi. Ngũ hành kim khí kia, chỉ sợ cũng biến thành vật của người khác rồi.

“Ngũ hành kim khí, chỉ sợ cho dù là trong kho báu của Hoàng Tuyền Thánh Tông ta cũng không có nhiều. Mấy thứ này đều là tài liệu luyện chế cấm bảo, Thánh Tông ta lưu trữ loại tài liệu này cũng không thể dễ dàng lấy ra được để cho ta luyện chế vu bảo. Hiện giờ Di la thiên địa tháp của ta mới chín tầng, khoảng cách 33 tầng còn quá sớm. Hiện tại bắt đầu sử dụng tài liệu luyện chế cấm bảo, nếu tới trình tự cao hơn, vậy phải dùng tài liệu gì đây?”

Diệp Húc biết đủ loại tài liệu, dựa theo phẩm bậc thì chia làm chín phẩm, trong đó ngũ hành kim khí là bảo vật cửu phẩm rồi. Di la thiên địa tháp hiện tại đã dùng tài liệu cửu phẩm luyện chế, tương lai tài liệu còn cần phải cao thế nào nữa, chỉ sợ hắn cũng không thể nhận thức được.

“Kỳ thực phương pháp đơn giản nhất, đó là tìm được tòa bảo tháp của Di la thiên yêu đế kia, lược bớt cho ta phải luyện chế. Tuy nhiên lấy tu vi hiện tại của at, cho dù là tòa bảo tháp ở trước mặt ta, chỉ sợ ta cũng không thể thu nó đi. Thậm chí còn chưa tới gần biên giới bảo tháp, sẽ bị bảo tháp chấn tan xương nát thịt! Đừng nói ta, cho dù là vu hoàng, chỉ sợ cũng không thể tiếp cận tòa bảo tháp kia được…”

Diệp Húc đúng là không thể nghi ngờ điểm này, hắn ở trong bàn hoàng lăng đã từng chứng kiến khí tức của bàn hoàng lăng. Chỉ là cấm chế và uy áp bên trong hoàng lăng, liền có thể khắc chế được cường giả tam bất diệt cảnh như Già La Minh Tôn. Làm cho Già La Minh Tôn bị vây trong đó mấy trăm năm, gần như bị mài chết bên trong cấm chế, có thể thấy được khí tức vu hoàng tột cùng hùng mạnh tới như thế nào.

Mà Di la thiên yêu đế so với vu hoàng mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần, hắn luyện chế chính là chứng đạo chi bảo, vu hoàng chỉ sợ tới gần cũng bị đập vụn.

Diệp Húc đi thẳng ra khỏi ngọc lâu, chỉ thấy Bạch Nam Hiên ngồi ở dưới một gốc cây đại thụ, thở hổn hển, linh cữu thanh đăng bị hắn đặt sang một bên, quan tài mở ra, Già La Minh Tôn đang thò cái đầu cực lớn của mình ra liếm liếm miệng.

“Minh Tôn, ta đã sớm nói qua, ta có thể ứng phó, ngươi sao lại ra tay…”

Bạch Nam Hiên oán giận nói, đột nhiên nhìn thấy Diệp Húc từ trong ngọc lâu đi ra, không khỏi vui sướng vạn phần, kêu khổ nói: “Diệp huynh, ngươi rốt cuộc cũng đi ra, ngươi tới phân xử dùm ta. Vừa rồi ta rõ ràng có thể đối phó được mấy cao thủ Thái cực Tông kia, vốn đã áp chế bọn họ xuống rồi, làm cho bọn họ chịu thua. Người ta đã tính toán xin lỗi, ý tứ của ta là nếu xin lỗi, vậy thả bọn họ rời khỏi, dù sao tất cả mọi người đều là đồng đạo trong giang hồ, oan gia nên giải không nên kết. Minh Tôn lại thò một bàn tay từ trong quan tài ra, kéo bọn họ vào bên trong quan tài, ăn sạch người ta!”

“Lão tử chưa ăn!” Già La Minh Tôn bắn ra móng tay sắc bén như đao, cạo răng nói.

Xuy!

Móng tay hắn lôi ra một cái giày bên trong hàm răng, Bạch Nam Hiên vội vàng nhặt giày lên, kêu nói: “Ngươi xem, ngươi xem! Đây là giày của lão tiên sinh thái cực tông vừa rồi. Ngươi còn nói là chưa ăn! Lão tiên sinh kia chỉ còn lại một chiếc giày, vậy người đi đâu?”

Già La Minh Tôn sắc mặt không tốt, rẩm rì nói:”Lão Bạch, dựa theo quy củ Ma tộc, người chiến bại, sẽ bị đối phương ăn luôn. Diệp lão đệ, ngươi muốn phân xử, ba người kia bị đánh bại, có phải là bị ăn luôn hay không?”

Diệp Húc đầu lớn như cái đấu, nghe ý tứ của hai người bọn họ, có ba gã Thái Cực Tông cao thủ hướng Bạch Nam Hiên khiêu chiến. Ngược lại thua ở trong tay Bạch Nam Hiên, kết quả ba người này cúi đầu nhận thua, ngược lại bị Già La Minh Tôn không khỏi phân trần liền ăn luôn vào bụng.

“Bạch huynh, Minh Tôn là ma tộc Đại Minh Tôn Vương, quy củ của bọn họ khác biệt với chúng ta…” Diệp Húc khuyên giải an ủi nói.

“Bọn họ là thua ở trong tay ta, muốn ăn cũng là ta ăn, Minh Tôn ngươi ăn luôn bọn họ là thế nào?” bm sắc mặt đỏ lên, biện bạch nói.

“Đây không phải là ngươi mời khách sao? Chúng ta dù sao cũng là bằng hữu…”

Già La Minh Tôn cũng hiểu được việc đuối lý, nhỏ giọng nói: “Đợi cho lão tử trở lại Diêm La Thần Điện, mời ngươi ăn no, mười người hay tám người đều không thành vấn đề…”

Bạch Nam Hiên trợn mắt nhìn hắn, Già La Minh Tôn hơi ngượng ngùng, chui vào bên trong quan tài, không hề để ý tới hắn nữa.

Bạch Nam Hiên tiếp tục trợn mắt nhìn, sau một lúc lâu, chỉ thấy một bàn tay to lặng lẽ từ trong quan tài chui ra, sờ sờ chung quanh, rốt cuộc sờ tới cái nắp quan tài, ầm ầm che cái quan tài lại.

“Bạch huynh con mọt sách này, không ngờ làm cho Già La Minh Tôn cảm thấy lương tâm bất an, thật sự là một chuyện ngạc nhiên.”

Diệp Húc lắc đầu cười khổ, đột nhiên chỉ nghe thấy từ xa xa rống lên một tiếng hí rất to. Mặt đất kịch liệt run run, dường như có một đầu quái vật thật lớn đang hướng tới nơi này.

Trong lòng hắn khẽ rung động, vội vàng hướng Bạch Nam Hiên đánh một cái ánh mắt. Hai người vội vàng nấp sau một cây cao, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm càng ngày càng gần, cũng không có thấy yêu thú trải qua nơi này.

“Diệp huynh, chúng ta có phải đang nghi thần nghi quỷ không?” Bạch Nam Hiên không kìm nổi nói.

“Chớ có lên tiếng…”

Rầm!

Một cái cột to đùng đầy lông mao mượt mà từ trên không hạ xuống, hung hăng giẫm lên trên mặt đất. Đây là chân trước của cự thú, hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái bóng trùm lên bọn họ, đây là cái bụng của cự thú.

Đầu cự thú này, hiển nhiên cũng là một yêu tộc viễn cổ, thân hình cực kỳ khổng lồ, quanh thân tràn ngập một cỗ khí tức tới từ viễn cổ man hoang, vài bước đã đi tới vài dặm, hướng tới xa xa mà chạy.

Diệp Húc và Bạch Nam Hiên đi ra khỏi cây cao, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cự thú kia cao tới nghìn trượng, dài năm sáu dặm, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ.

“Loại cự thú này thực lực chỉ sợ còn mạnh mẽ hơn đại vu tam thần cảnh không biết bao nhiêu lần, gần như có thể dẹp ngang cao thủ tam tướng cảnh! Trong bắc hải bí cảnh, không ngờ còn có loại dị thú khủng bố như thế sinh tồn, chẳng lẽ là di loại được lưu lại từ khi tam thập tam thiên bị hủy diệt!”

Diệp Húc nghi hoặc nói: “Bạch huynh, ngươi nói không có khả năng, nghệ hoàng phái những cự thú này tới trông coi bắc hải bí cảnh, cũng là viễn cổ dị chủng bên trong bắc hải bí cảnh?”

“Rất có khả năng?”

Bạch Nam Hiên gật gật đầu nói: “Nơi này là mảnh vỡ của cổ thiên giới, trong thiên giới tồn tại sinh vật mạnh mẽ như vậy, cũng không thần kỳ. Không biết khi nào thì ta mới có thể giống như chúng nó được…”

Hô!

Trong tầng mây giữa không trung, đột nhiên một bộ móng vuốt cực lớn xuất hiện, tìm tòi xuống dưới, bắt lấy đầu cự thú kia phóng lên trên cao.

Đầu cự thú vừa rồi uy phong lẫm lẫm thế nào, hiện giờ lại bị hai bộ móng này bắt lấy, bị trảo vỡ đầu ngay tại chỗ, lập tức mất mạng. Lập tức trên không trung xuất hiện một cái đầu chim thật lớn, dùng sức mổ một cái, liền mổ lấy thi thể cự thứ, ngửa đầu nuốt vào.

Con chim khổng lồ này cao giọng kêu to, hiển nhiên cực kỳ vui mừng, triển khai hai cái cánh như hai đám mây đen lớn. Cuồng phong rít gào, hướng bên này mà bay đi.

Diệp Húc và Bạch Nam Hiên nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, chỉ thấy chim khổng lồ bay tới, tốc độ cực nhanh, lại vào lúc này, trong rừng rậm cách bọn họ không xa lắm. Đột nhiên một đạo kim quang huy hoàng bắn ra, hình dạng như tiễn, xuyên thủng thân hình khổng lồ của con chim kia.

Chim khổng lồ rên rỉ, ầm ầm từ trên trời rơi xuống, rơi tới địa phương cách hai người bọn họ hơn mười dặm. Theo quán tính, thân hình của nó tiếp tục trượt về phía trước, đụng vào mấy tòa núi lớn, đụng vỡ vô số cây cối.

Thân hình nó thực sự khổng lồ, làm cả tòa núi rừng phía trước mắt Diệp Húc bị phá hủy, vẫn chảy xuống dưới chân bọn họ, khó khăn lắm mới dừng lại được.

“Diệp huynh, con chim này thực sự rất cứng rắn.”

Bạch Nam Hiên sắc mặt đột biến, thấp nhỏ nói: “Vừa rồi, ta cùng ba vị Thái Cực Tông đại vu động thủ, vu pháp oanh xuống mặt đất, chỉ có thể lưu lại một cái hố nông nông. Mà con chim này rơi xuống từ trên cao, không ngờ có thể san bằng một tòa núi lớn! Thân hình của nó mạnh mẽ tới cực điểm rồi, viễn cổ cự thú ở thiên giới, cũng quá mạnh mẽ đi!”

Diệp Húc nâng mạnh tay chụp xuống mặt đất, chỉ nghe thấy rầm một tiếng nổ, mặt đất xuất hiện một cái hố to sâu hơn mười mét. Hắn không khỏi nhíu mày, Bạch Nam Hiên nói rất đúng, mặt đất nơi này, tuyệt đối cứng rắn tới đáng sợ.

Nếu ở thế giới vu hoang, hắn một chưởng tuyệt đối có thể đánh sập một tòa núi lớn, mặt đất bị đánh rạn nứt, mà ở trong Bắc hải bí cảnh, lại có thể chỉ tạo ra được một hồ nước nho nhỏ.

Mà thi thể con chim này lại có thể đầy bằng một tòa núi lớn, có thể thấy được khí lực của viễn cổ cự thú dũng mãnh ra sao?

“Thi thể con chim này là một kiện bảo bối, đủ để luyện chế được một kiện vu bảo mạnh mẽ cực điểm.”

Bạch Nam Hiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy chim khổng lồ này phơi thây trước mặt bọn họ, giống như một tòa núi lớn, lông mao của nó rạng rỡ kim quang, có vẻ sáng bóng như kim loại, rất là cứng rắn.

“Diệp huynh, ngươi muốn thi thể con chim này sao?” Hắn đúng là rất động tâm với con chim khổng lồ này, tuy nhiên lễ phép, hắn vẫn quay sang nói với Diệp Húc.

Diệp Húc lắc đầu, cười nói: “Bạch huynh, cũng là ngươi nhận lấy đi.”

Bạch Nam Hiên vui mừng dị thường, vội vàng huy tay áo một cái, làm cho con chim khổng lồ này bị thu vào trong tay áo của hắn. Diệp Húc cười nói: “Ta muốn chính là lấy cái đồ vật xử lý con chim khổng lồ này. Một đạo kim quang vừa rồi giết con chim khổng lồ, hơn phân nửa là một kiện vu bảo, uy năng xúc phát ra, có thể bắn chết được đầu cự thú này. Bạch huynh có thể nhìn thấy được hình dạng của đạo kim quang này sao?”

Bạch Nam Hiên lập tức tỉnh ngộ, nếu so sánh với xác chết của chim khổng lồ mà nói, bản thể của đạo kim quang kia mới chân chính là thứ tốt. Đầu chim khổng lồ này khí lực mạnh mẽ thái quá, nhưng là chết ở dưới kim quang.

Có thể thấy được đạo kim quang đó phát ra, phải mạnh hơn con chim khổng lồ này không biết bao nhiêu lần.

“Vừa rồi mơ hồ nhìn thấy, đạo kim quang này hình tiễn, ở trong thung lũng cách không xa nơi chúng ta đang đứng.”

Hai người liếc nhau, chạy nhanh về phía trước, tuy rằng khí tức của thiên giới Thái Hoàng Thiên, hạn chế bọn họ không thể phi hành. Nhưng tốc độ của hai người cực nhanh, không quá lâu liền đã đi vài trăm dặm, đi vào trong phiến thung lũng kia.

Diệp Húc và Bạch Nam Hiên đi lên đỉnh núi, hướng vào trong cốc nhìn lại, chỉ thấy trong cốc nồng đậm thuần dương linh khí tới cực điểm, trắng phau một mảnh, giống như mây mù. Những linh khí này thậm chí nồng đậm tới cực điểm, hình thành một mảnh hồ bạc!

Mà trung tâm hồ nước này có một hòn đảo đơn độc, cắm một cây kim tiễn, chỉ còn lại cái đuôi.

Bên cạnh tiễn, còn dựng thẳng một tòa bia đá, Diệp Húc và Bạch Nam Hiên chạy xuống, đi vào bên cạnh hồ nước. Chú mục nhìn lại, chỉ thấy trên bia đá viết vài chữ cổ triện.

“Nghệ bắn giết Bá Hạ như thế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.