Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 429: Chương 429: Một ngón tay.




Già La Minh Tôn chui đầu ra khỏi quan tài nhìn coi trận chiến đấu giữa Diệp Húc và Thái Tử Sơ, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Chỉ thấy hai người này chiến đấu, thực lực đã vượt xa cảnh giới của bọn họ rồi. Mỗi một quyền của bọn họ đều mang theo uy lực độc đáo của đô thiên thập nhị thần sát, làm cho hư không dập nát, hóa thành hỗn độn hư vô.

“Thực lực của Diệp lão đệ, nếu bào trừ đủ loại vu bảo thêm vào, chỉ sợ còn mạnh hơn cả tên khốn khiếp ma hoàng khi đồng cảnh giới. Chẳng lẽ tương lai hắn cũng có cơ hội vấn đỉnh vu hoàng sao?”

Già La Minh Tôn tròn xoe mắt mà nhìn, thầm nghĩ: “Tuy nhiên, theo lý mà nói, hắn chỉ có ngọc lâu năm tầng, tu vi chỉ có thể dừng lại ở tam dương cảnh. Nếu không có tâm pháp sau rất khó đột phá tam thần cảnh. Cho dù là đột phá, thành tựu cũng không lớn, đáng tiếc…Ngoài ra tiểu tử kia khi bài trừ vu bảo thêm vào cũng không kém, hai người này có thể nói là kỳ phùng địch thủ…”

Diệp Húc và Thái Tử Sơ trên thực tế cũng không mạnh mẽ như những gì họ thể hiện ra bên ngoài. Hai người dựa vào đô thiên thần sát thêm vào, làm cho lực lượng tăng trưởng mấy chục lần, gần như có uy thế của cao thủ tam tướng cảnh rồi.

Đô thiên thần sát cực kỳ cương mãnh bá đạo, Thủy hoàng đế là dựa vào cấm pháp này để xưng hùng một đời. Thậm chí ngay cả tông chủ đời trước của Hoàng Tuyền Ma Tông cũng thua trên tay hắn.

Tuy nhiên, đem đô thiên thập nhị thần sát dung nhập vào trong thân thể, thúc dục thần sát đại trận, thủ đoạn này cũng không thể kéo dài được.

Diệp Húc và Thái Tử Sơ mượn lực lượng thần sát đại trận của mình, đem đại trận dung nhập vào thân thể. Một quyền đánh ra, hư không tan nát, nếu thời gian dài thúc dục thần sát đại trận, đối với thân thể bọn họ mà nói có gánh nặng rất lớn, hại người hại mình.

Nếu bọn họ khống chế không được đại trận thần sát bên trong cơ thể, thân thể sẽ bị chấn nát, hóa thành hỗn độn, không còn khả năng sống sót.

“Diệp Thiếu Bảo, cô gia muốn cho ngươi phải hối hận vì đã cự tuyệt điều kiện của cô gia!”

Thái Tử Sơ đột nhiên tách ra khỏi Diệp Húc, đứng ở giữa không trung, nguyên thần Bào Hào ở sau lưng hắn chớp động sáu cánh, một cỗ tinh khí hướng lên tận trời, lệ khiếu nói: “Đô thiên thập nhị đồng nhân, giáng lâm!”

ầm vang!

Hư không run run, từng ảo ảnh pho tượng đồng nhân một phá không mà tới, lúc này hắn đánh mãi không thắng được Diệp Húc, biết quan tài kia bất cứ lúc nào cũng có khả năng đuổi tới. Hắn lập tức triệu hồi ảo ảnh Đại Tần trấn quốc chi bảo, đô thiên thập nhị đồng nhân tới trợ giúp.

Tu vi nguyên thần của hắn mạnh mẽ hơn xa Diệp Húc, nhưng Diệp Húc thiêu đốt nguyên thần triệu tập ra ảo ảnh mười hai đồng nhân. Mà hắn cũng dựa vào nguyên thần của mình, cứng rắn triệu tập ảo ảnh mười hai đồng nhân tới đây.

Chuyện này với hắn mà nói là cố hết sức, cần hao tổn đại lượng tu vi, tuy nhiên Diệp Húc cũng là kỳ phùng địch thủ với hắn, đánh lâu khó hạ. Hắn không tiếc liều mạng hao tổn tu vi, cũng muốn phải giết chết Diệp Húc.

“Diệp Thiếu Bảo, ngươi đại khái không dự đoán được ta còn chiêu thứ này? Thần sát hợp nhất!”

Thái Tử Sơ cười ha hả, từng ảo ảnh đồng nhân đi vào bên trong thân thể của hắn, khiến cho thân thể của hắn ngày càng trướng lên, rõ ràng là vượt qua Diệp Húc!

Mà vào lúc này, Diệp Húc cảm thấy lực lượng bản thân chậm rãi tiêu hao, trong lòng không khỏi cả kinh: “Không tốt! bảy đại nguyên thần của ta sắp sửa thiêu đốt gần như không còn rồi, chỉ sợ ảo ảnh mười hai đồng nhân rất nhanh biến mất…”

Thái Tử Sơ cũng cảm giác được khí thế của hắn chậm rãi suy yếu, hơi hơi suy tư, lập tức biết nguyên nhân, trong lòng mừng rỡ, cười dài nói: “Diệp Thiếu Bảo, so tiêu hao xuống, cô gia muốn nhìn xem, ngươi thế nào ngăn cản được ta? Thần sát tan biến, vô pháp vô thiên!”

Một quyền của hắn oanh ra, quyền phong mênh mông, đãng đãng, xuy một tiếng không gian phía trước bị dập nát, hóa thành một dòng khí hỗn động, thẳng tới Diệp Húc. Uy lực còn mạnh hơn cả vừa nãy.

Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, đang muốn đón đỡ, đột nhiên một lũ tinh hồn của Thủy Hoàng Đế bên trong kim bài trong ngọc lâu của hắn nhảy ra, cao giọng nói: “Tiểu tử thối, ta truyền thụ cho ngươi đô thiên thập nhị thần sát chính tông, tiểu tạp chủng kia chỉ luyện bản không trọn vẹn, làm sao phải đối thủ của ngươi? Ngươi hiện tại lập tức thúc dục đô thiên thập nhị thần sát ta dạy cho ngươi, tán đi tất cả ảo ảnh đồng nhân, chỉ triệu tập một cái…À? Hình như ngay cả một pho tượng đồng nhân ngươi cũng không thể triệu tập được, vậy thôi, ngươi triệu tập một đầu ngón tay cũng được.”

Diệp Húc trong lòng khẽ động, vội vàng tán đi rất cả ảo ảnh đồng nhân, lập tức cảm thấy cơ thể hư không một trận, đây là di chứng của tán đi lực lượng.

Hắn lập tức thúc dục thiêu đốt toàn bộ nguyên thần còn lại, thậm chí ngay cả ngọc thụ phía sau lưng hắn, lăng không vũ động. Một cỗ tinh khí nhảy vào hư không, liều mạng hao tổn tu vi, cố gắng triệu tập một ngón tay của một pho tượng đồng nhân.

Đột nhiên, phía sau hắn hư không chấn đọng, không gian vỡ ra, một ngón tay màu vàng chói mắt oanh phá hư không. Ngón tay này dài vài dặm, hoa văn trên ngón tay có thể nhìn thấy rõ ràng, giống như một cái trụ đồng thật lớn, khổng lồ vô cùng, từ trong hư không mà tới.

Cả ngón tay như được đúc bằng đồng thau, có thể thấy được, nó được xây dựng bằng vô số những phù văn cực kỳ phức tạp mà thành. Trong đó chất chứa không biết bao nhiêu tài liệu cùng vất vả, biết bao nhiêu nghị lực, mới có thể rèn ra được tinh mỹ như vậy, kinh diễm như thế.

Trình độ phức tạp của nó gần với cấm bảo của Hoàng Tuyền Ma Tông, Luân Hồi Thiên Bàn mà Diệp Húc từng được nhìn thấy qua.

Đây chính là một ngón tay của đồng nhân thật sự, không phải là ảo ảnh. Mà là Diệp Húc vận chuyển đô thiên thập nhị thần sát chân chính, đưa một ngón tay của đồng nhân từ thủ đô Đại Tần triệu tập lại nơi này.

Trong ngón tay này ẩn chứa một lực lượng mạnh mẽ như cấm bảo, tuy rằng chỉ có một chút lực lượng mỏng manh, nhưng lực lượng này lại mạnh mẽ tới tột đỉnh, mạnh tới thái quá!

Già La Minh Tôn đang tính ra tay thay Diệp Húc tiếp một kích này, nhân tiện ăn luôn Thái Tử Sơ. Nhưng khi nhìn thấy ngón tay đồng thau đánh úp lại, không khỏi giật mình kinh hãi, vội vàng đánh mất ý niệm này trong đầu.

“Khí tức này, giống như một đầu ngón tay của một kiện cấm bảo…” Trong lòng hắn không ngừng khiếp sợ, Diệp Húc triệu tập ra ngón tay này, thực là hắn không thể ngờ được.

“Không tồi! Thế này là được rồi! Chỉ cần tu vi của ngươi đủ, tương lai thậm chí có thể đem mười hai pho đồng nhân của ta luyện chế, hết thảy triệu tập tới đây. Ngay cả hoàng đế giả mạo trong cung kia cũng không thể ngăn cản được ngươi!”

Thủy Hoàng Đế cười ha ha, hung tợn nói: “Điểm chết hắn, cho một ngón tay của ta điểm chết hắn! Ta muốn rút ra hồn phách của hắn, lục soát trí nhớ của hắn, nhìn xem ai chiếm lấy hoàng triều của ta!”

Diệp Húc thúc dục ngón tay đồng nhân ầm ầm đón nhận nắm đấm của Thái Tử Sơ. Nhẹ nhàng một chút, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, một chiêu thần sát phá diệt vô pháp vô thiên của Thái Tử Sơ bị đánh nát!

Ba ba ba…

Những đồng nhân trong cơ thể Thái Tử Sơ không ngờ bị một chỉ này đẩy ra khỏi cơ thể của hắn, đồng nhân trên người tràn ngập những vết rách, thậm chí ngay cả ảo ảnh đồng nhân do hắn cực khổ triệu tập tới cũng bị chấn vỡ hết thảy, không còn chút gì!

Thái Tử Sơ miệng hộc máu, quay cuồng bắn ra xa, đụng thẳng xuống mặt đất, không thể đứng dậy.

Đây là lực lượng của cấm bảo, chỉ là một tia lực lượng rất nhỏ, liền làm cho cao thủ như Thái Tử Sơ bị đánh cho hộc máu, chấn ra đô thiên thập nhị đồng nhân, làm cho hắn hiện nguyên hình.

“Hóa ra, đây mới là đô thiên thập nhị thần sát…” Diệp Húc vừa mừng vừa sợ, lập tức cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Một ngón tay này chất chứa lực lượng, vô cùng to lớn, một chỉ ra liền đánh tan Thái Tử Sơ, gần như làm hắn chết đi. Nếu đổi lại là toàn bộ bản thể đồng nhân tới, thì sẽ khủng bố thế nào?

Mười hai đồng nhân tề tụ, xây dựng thành đô thiên thần sát đại trận thì sao? Thật là một tình cảnh hủy thiên diệt địa.

Tình cảnh này Diệp Húc không dám tưởng tượng.

“Mười hai đồng nhân còn không phải là cấm bảo đầy đủ, uy lực đã mạnh mẽ như thế, quả thực không nên xuất hiện ở nhân gia! Mà vu hoàng rèn ra cấm bảo, thực lực sẽ hùng mạnh tới bực nào…”

Cảnh giới vu hoàng, lực lượng mạnh mẽ, làm cho người ta không thể tưởng tượng.

Diệp Húc đột nhiên cảm giác được nguyên thần của mình suy thoái đi nhanh chóng. Trong lòng cả kinh, vội vàng đình chỉ triệu tập, chỉ thấy đầu ngón tay kia chậm rãi lui về hư không, biến mất không thấy.

Hắn chỉ cảm thấy thân thể suy yếu đi, đây là thật sự suy yếu. Hắn vận dụng nguyên thần của mình triệu tập đồng nhân, tiêu hao kinh người, không tới một giây đã gần như hút sạch nguyên thần của hắn.

“Không có khả năng…”

Thái Tử Sơ lắc lắc đầu đứng lên, lau đi vết máu trên khóe miệng mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Húc, khàn khàn cổ họng, giận dữ hét: “Không có khả năng! Ngay cả ta cũng không thể triệu tập ra bản thể đồng nhân, ngươi làm sao có lại thực lực này? Chẳng lẽ phụ hoàng thực sự bất công, truyền thụ cho ngươi đô thiên thập nhị thần sát đầy đủ?”

“Thái Tử Sơ, ta sớm nói qua rồi, ta tu luyện chính là đô thiên thập nhị thần sát chính tông!”

Diệp Húc đi một bước hướng tới hắn, lúc này Thái Tử Sơ bị đồng nhân điểm một cái thương nặng rồi. Nguyên thần của hắn bị hao tổn, hắn cực cực khổ khổ luyện chế đô thiên thập nhị đồng nhân cũng bị đánh cho gần như vỡ vụn. Bị thương nặng như vậy, không còn bao nhiêu sức phản kháng.

“Tuy nhiên đô thiên thập nhị thần sát của ta, không phải là cha ngươi truyền lại, mà là Thủy Hoàng Đế truyền cho ta.”

Thái Tử Sơ cười ha ha, hung tợn nói: “Thúi lắm! tổ tiên đã qua đời ngàn năm, làm sao truyền thụ cho ngươi?”

Diệp Húc bất đắc dĩ nói: “Sự thật chính là như thế, Thái Sơ huynh, ngươi còn lời trăn trối gì không?”

Thái Tử Sơ sắc mặt khẽ biến, ngạo nghễ nói: “Diệp Thiếu Bảo, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, nếu chân chính giao thủ mà nói, ngươi không phải là đối thủ của ta!”

“Ta thừa nhận, nếu vứt bỏ hết thảy vu bảo, thực lực của ta không phải đối thủ của ngươi, tuy nhiên…”

Diệp Húc khóe miệng lộ ra ý cười cười nói: “Ta thắng, còn ngươi thua! Ta có thể triệu tập tới một ngón tay đồng nhân, đây chính là một loại thực lực của ta, ngươi không thể phủ nhận.”

Thái Tử Sơ trầm mặc một lát, cười ha hả nói: “Kỳ thực, hai người chúng ta rất tương tự, ngươi với ta là một loại người. Nếu ta với ngươi liên kết lại, ta ở triều đình, ngươi ở giang hồ, nhất định là quần anh tụ hội, không đâu địch nổi, tương lai sẽ thống nhất thế giới vu hoang, thành tựu sự nghiệp thiên thu.”

Diệp Húc suy tư một lát, lắc đầu cười nói: “Ngươi thật sự không phải cùng một loại người với ta, ta có bằng hữu, ngươi không có. Hôm nay mặc dù nói như thế nào đi nữa, ngươi cũng không tránh khỏi cái chết.”

Hắn đột nhiên đánh ra một trảo, cứng rắn lôi thần hồn bên trong Tử Phủ ở mi tâm của Thái Tử Sơ. Diệp Húc ngửa đầu nhìn bầu trời, cười ha ha, khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ thanh: “Lệ giáo chủ, đệ tử mai táng mấy ngàn cao thủ Quy Tàng Môn, mười mấy đại Tần tướng quân, còn một đại vu tam tướng cảnh, lại lấy đại Tần thái tử đưa tang cho lão nhân gia ngài, ngài cảm thấy tang lễ này có nặng hay không? Đệ tử vì ngài báo thù, nhất định ngài ở trên trời có linh, sẽ vui mừng đi…Ngài nếu cảm thấy không đủ, đệ tử liền giết tiếp, giết tới khi ngài vừa lòng mới thôi!”

Thái Tử Sơ ngã vật xuống, thi thể gục ở trong bụi bặm.

“Tiểu tử thối, mau mau cướp đoạt trí nhớ bên trong thần hồn của hắn, ta muốn xem, là người nào trộm đi đế quốc của ta!” Thủy Hoàng Đế ở trong kim bài gấp tới độ đi tới đi lui, cao giọng quát.

Ba!

Thần hồn của Thái Tử Sơ trong tay Diệp Húc bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất không thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.