Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 977: Chương 977: Một trận chiến công bằng




Ân oán giữa Diệp Húc cùng Nhiên Mi Lão Phật cũng lớn, chỉ là lúc hắn ở Thiên Phần có gặp mặt một lần, lúc ấy Nhiên Mi Lão Phật muốn hàng phục Già Bà Lâu làm hộ pháp thần minh, bởi vậy nên phái một hộ pháp thần minh có cấp bậc Thánh Hoàng đến đối phó Diệp Húc, bị Hao Thiên Khuyển một ngụm nuốt sạch.

Sau khi Diệp Húc ra khỏi Huyền Thiên địa cung, vị lão Phật này cùng Luân Hồi Pháp Vương truy tìm Diệp Húc, cũng bị Diệp Húc tránh được, cho nên hắn đối Nhiên Mi Lão Phật cũng không có bao nhiêu ác cảm.

Nhưng mà vị Thần Vương này, cùng Nhiên Mi Lão Phật có ân oán rất lớn. Hai người đều là người thống trị cao nhất tại Phật giới Tam Thập Tam Thiên Khư, đệ tử của Phật đế Đại Thế Tôn. Vô Tướng Hoàng sắp thành tựu Thần Vương Phật Đà thì bị Nhiên Mi Lão Phật ám toán, đẩy gã vào trong Hải Nhãn, bị trấn áp cả vạn năm.

Vô Tướng Hoàng thời thời khắc khắc đều lẩm bẩm muốn báo thù rửa hận, nay gặp được vị lão Phật này, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Diệp Húc đối với việc này cũng không để trong lòng, hắn ngẫu nhiên gặp được Vô Tướng Hoàng, đám người Man tổ, nên trì hoãn một lát, sau đó mời cố nhân cùng nhau đến đây, rồi lập tức đi đến Tiên giới trước, thăm hỏi con gái xong, mới đi đến hoàng cung Đại Tần.

Tô Kiều Kiều buồn cười liếc Nhiên Mi Lão Phật một cái, thấp giọng nói với Diệp Húc việc lão Phật này tính độ hóa Diệp Lân, đem tất cả Đại Tần văn võ bá quan độ hóa thành hộ pháp thần minh.

Diệp Húc liếc mắt Nhiên Mi Lão Phật một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: Chỉ là một tên sắp chết mà thôi, không cần để ý tới hắn.

Nhiên Mi Lão Phật mất hồn mất vía, Diệp Húc từng là tiểu nhân vật bị y đuổi giết chạy trốn tứ phía, nay uy nghiêm như vậy, thậm chí ngay cả Thần Vương cũng phải cẩn thận xin lỗi, chỉ cảm thấy tất cả thoángnhư một giấc chiêm bao.

Trận hỉ yến này cứ thế trôi qua trong nỗi bất an của Nhiên Mi Lão Phật.

Vô Tướng Thần Vương, Nhiên Mi Lão Phật xử trí như thế nào?” Diệp Húc dò hỏi.

Vô Tướng Hoàng Phật đang muốn nói chuyện, đột nhiên thấy Nhiên Mi Lão Phật ầm ầm đứng dậy, cười ha ha: Vô Tướng sư huynh, hôm nay sư đệ tự biết gặp hạn! Không nghĩ tới ngươi ở đây chuẩn bị nhiều cao thủ như vậy, muốn lên thủ để ám toán Phật gia, Phật gia tất nhiên không phải đối thủ của các ngươi, chỉ có thể mặc cho từ các ngươi xử trí!

Mọi người đều thấy buồn cười, Đại Đức Thần Vương lắc đầu nói: Vị lão tăng này thực tự quá đề cao mình! Rõ ràng chính là do ngươi tự tìm chết, cố tình tới muốn độ hóa công tử nhà ta, lại còn muốn nói người khác đặt bẫy, liên thủ đối phó ngươi gì nữa.

Đàm Tổ Thần Vương cũng có chút buồn cười: Ở đây có nhiều Thần Vương như vậy, có người nào yếu hơn so với ngươi? Cần gì phải liên thủ?

Nhiên Mi Lão Phật ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: Nếu là đơn đả độc đấu, Phật gia có gì phải sợ? Các ngươi nếu sợ, liền một loạt tiến lên, Phật gia nhận tài, cho các ngươi đánh chết!

Nhiên Mi, ngươi thật là bướng bỉnh.

Diệp Húc không khỏi mỉm cười, nói: Nếu là lúc trước, ta khẳng định không để ngươi làm bộ như vậy, sớm đã đem người loạn quyền đánh chết. Chẳng qua địa vị hiện nay của ta không tầm thường, không biết xấu hổ ẩu đả cùng ngươi, miễn cho bị Đế Quân khác nhạo báng. Đại Đức Thần Vương, ngươi đi bắt giữ hắn.

Đại Đức Thần Vương đang muốn tiến lên, Vô Tướng Hoàng Phật bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói: Ngọc Hư Thần Vương chậm đã, đây là ân oán của ta cùng Nhiên Mi sư đệ, hi vọng Thần Vương có thể đem Nhiên Mi cho ta để tự mình ra tay giải quyết.

Nhiên Mi Lão Phật thở phào nhẹ nhõm, tính toán nói: Thời gian Vô Tướng Hoàng Phật thành tựu Phật Đà đạo quả trễ hơn ngàn năm so với Phật gia ta, ngàn năm tu vi đủ để định thắng bại, phân sinh tử!

Diệp Húc gật đầu, cười nói: Nếu Vô Tướng Thần Vương kiên trì, như vậy ta giúp hai vị mở một chiến trường, tránh làm hỏngTần quốc.

Hắn tự tay vẽ một cái, chỉ nghe một tiếng vang răng rắc thật lớn, hư không vỡ ra, bị hắn mở ra một cái thời không to lớn, vô số tinh cầu thình lình xuất hiện, hóa thành một biển tinh hệ.

Nhiên Mi Lão Phật khóe mắt run run, Diệp Húc tiện tay bày ra một loại đại thần thông, liền cho y biết, khoảng cách của mình với Diệp Húc tột cùng chênh lệch lớn đến cỡ nào. Y cực nhọc luyện chế ra một bát vàng, có thể vẫy tay một cái, hóa thành tinh cầu trấn áp đối thủ. Nhưng loại thủ đoạn này so sánh với việc Diệp Húc vẫy tay trực tiếp mở thời không, lấy tu vi diễn biến tinh hệ, thì kém hơn không biết bao nhiêu lần!

Vô Tướng Hoàng Phật thả người dựng lên, vài bước đã đi vào bên trong tinh hệ này, mặt không chút thay đổi: Nhiên Mi sư đệ, hôm nay ta và ngươi giải quyết ân oán thôi.

Nhiên Mi Lão Phật râu mày run run, cũng không tiến vào chiến trường kia, trầm giọng nói: Ngọc Hư Thần Vương, nếu tiểu tăng thắng, thì như thế nào?

Diệp Húc cười nói: Ngươi nếu thắng, đại khái có thể rời đi, ta tuyệt không ngăn cản ngươi.

Có những lời này của Thần Vương, tiểu tăng liền yên tâm!

Nhiên Mi Lão Phật cười ha ha, bước vào tinh hệ này, Diệp Húc xem xung quanh, nói: Nếu là Vô Tướng Thần Vương không địch lại, để hòa thượng này thắng, lúc hắn rời khỏi hoàng cung, chư vị đồng loạt tiến lên, loạn quyền đánh chết.

Rất nhiều Thần Vương ầm ầm đồng ý, Đại Lực Thần Vương nhe răng cười nói: Lão tặc trọc này, vừa vặn đánh chết cho chó ăn!

Hao Thiên Khuyển nghe xong, nhảy nhót vui mừng, cảm thấy Đại Lực Thần Vương thuận mắt hơn rất nhiều.

Trong chiến trường, Nhiên Mi Lão Phật cùng Vô Tướng Hoàng Phật kẻ thù gặp lại liên đỏ cả mắt, không nói một lời, lập tức ra tay.

Hai người bọn họ đều là đệ tử của Phật đế Đại Thế Tôn, tu hành cũng cùng một loại tâm pháp, mà lúc Đại Thế Tôn truyền thụ pháp môn, còn hướng phát triển, phải tự sáng tạo ra pháp môn thuộc về mình.

Diệp Húc ngưng mắt nhìn lại, thấy vu pháp Phật Môn không giống bình thường, càng thêm chú trọng thanh âm, quang, sắc. Jai vị Thần Vương xuất mỗi một chiêu ra, đều đi cùng với Phật âm, ánh sáng thiên hà, các tia sáng kỳ dị hiện ra, rất là hoa mỹ.

Vô Tướng Hoàng Phật cùng Nhiên Mi Lão Phật thực lực không sai biệt nhiều. Nhiên Mi Lão Phật thần văn hóa thành Phật giới Tam Thập Tam Thiên, mỗi một tầng Phật giới đều có hộ pháp thần minh tọa trấn, pháp lực lớn, hơn nữa tế lên kim bát, úp ngược xuống dưới, bảo vệ quanh thân, vô số cát vàng lưu động quay chung quanh thân.

Mà Vô Tướng Hoàng Phật lại là một vị Phật tổ, phía sau thần văn hình thành Thế Tôn Bát Bảo Luân. Trong Bát Bảo Luân mỗi một vị Phật Đà đều chính là bản thân gã, thậm chí ngay cả Thế Tôn cũng là chính bản thân gã, cùng với Thần Binh của gã kết hợp chặt chẽ, uy lực nhân lên.

Hai người lần này đại chiến một lòng muốn liều mạng phân thắng bại sinh tử, tuy rằng thực lực không kém bao nhiêu, nhưng do có cừu oán, chỉ trong khoảnh khắc, đã thi triển ra thủ đoạn sắc bén nhất của mình, lấy mạng đổi mạng!

Nửa người Vô Tướng Hoàng Phật bị đánh đến nát bét. Nhiên Mi Lão Phật cũng không có tốt hơn, bị hai tay Vô Tướng Hoàng Phật xâu qua, hung hăng hướng vỗ vào mị tâm, đem đầu của y đánh nát, chỉ còn lại một khối thân thể không đầu!

Kim bát bay lên, úp ngược xuống, đem Vô Tướng Hoàng Phật thu vào bên trong kim bát, lập tức vô cùng tận cát vàng gào thét cuồn cuộn nổi lên, dũng mãnh tiến vào bên trong kim bát. Thân thể không đầu của Nhiên Mi Lão Phật kết pháp ấn, thúc dục Thần Binh, ý đồ đem Vô Tướng Hoàng Phật luyện hóa thành bụi!

Mà vào lúc này Thế Tôn Bát Bảo Luân bay lên không, dừng trên nửa thân thể Nhiên Mi Lão Phật. Từng tôn đại Phật nhất tề xuất chưởng, hung hăng đánh chụp xuống đi, định trực tiếp đánh nát Nhiên Mi Lão Phật!

Mức độ thảm thiết của tràng diện, làm cho nhiều Thần Vương đang xem cuộc chiến cũng không khỏi biến sắc. Thần Vương giao thủ có rất ít khi vừa đối mặt đã phân ra thắng bại sinh tử. Không ngờ Vô Tướng Hoàng Phật cùng Nhiên Mi Lão Phật hai người trong Phật môn nhìn mặt mũi hiền lành này, ra tay thế nhưng cương mãnh đến loại trình độ này!

Vô Tướng Hoàng Phật hét lớn, đột nhiên thân hóa Phật Đà Kim Thân, càng lúc càng lớn, từ bên trong kim bát chui nửa người ra, chân đạp từng đạo Tinh Hà hình thành bởi cát vàng, Kim Thân bị vàng cát đánh vào, vỡ nát, ồ ồ trào ra máu vàng, một chưởng vươn ra, tay nắm phía trên Thế Tôn Bát Bảo Luân, chuẩn bị đem Nhiên Mi Lão Phật đánh gục!

Vô Tướng sư đệ, Nhiên Mi sư đệ, hai người các ngươi đã phân thắng bại, nên dừng tay thôi!

Đột nhiên, một thanh âm truyền đến, tiếp theo phật quang phổ chiếu, xuyên thủng bình phong tinh hệ do Diệp Húc vẫy tay hóa ra. Chỉ thấy phía trên vô số tinh cầu hoang vu đột nhiên gió nổi mây bay, trời giáng cam lộ, cỏ cây nẩy mầm, cây xanh thành rừng, con sông con sông, chảy nhỏ giọt chảy xuôi, trở nên sinh cơ bừng bừng.

Phật quang hiểu thấu vào chiến trường, đẩy lui Thế Tôn Bát Bảo Luân, lượm lờ quanh thân Nhiên Mi Lão Phật, liền thấy trên cổ Nhiên Mi Lão Phật lập tức lại sinh trưởng ra một cái đầu, trên đầu đột nhiên trào ra một đóa kim liên, hoa sen nở rộ, nâng Thế Tôn Bát Bảo Luân lên, làm cho Thần Binh này không thể hạ xuống.

Đây cũng không phải là là tu vi của y, mà do bên trong Phật quang chất chứa thần vận, thần vận hóa liên, thay y đỡ Thế Tôn Bát Bảo Luân.

Nhiên Mi Lão Phật nghe được thanh âm này, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Phật quang này một mặt đến đỡ Nhiên Mi Lão Phật, mặt khác lại trấn áp Vô Tướng Hoàng Phật, làm cho gã không thể nhúc nhích.

Lạp Thiên Giá?

Diệp Húc khẽ nhíu mày, ngẩng đầu hướng trên không nhìn lại. Chỉ thấy Phật quang đầy trời, từng đạo quang hoàn thay đổi liên tục, bên trong mỗi một đạo quang hoàn, đều có hư ảnh Phật Đà đang ngồi, lại có vô số Phi Thiên bay lượn vờn quanh Phật Đà. Mà ở giữa các Phập Đà, lại có một vị đại phật nắm ấn ngồi trên cao, ánh mắt nhìn về Nhiên Mi Lão Phật cùng Vô Tướng Hoàng Phật, thanh âm vang ầm ầm truyền đến: Hai vị sư đệ, ân oán giữa các ngươi ta cũng đã biết được, nhưng mà các ngươi đều là môn hạ của Đại Thế Tôn, tình nghĩa đồng môn thâm hậu, cần gì phải ra sức tranh chấp để cho ngoại nhân chế giễu?

Ra là Từ Vân đại sư huynh. Đại sư huynh, như ngươi nói vậy không khỏi có chút ít quá phận rồi!

Vô Tướng Hoàng Phật thân hình chấn động, đem Phật quang đánh văng ra, sắc mặt trầm xuống nói: Ta biết ngươi cùng Nhiên Mi sư đệ có quan hệ tốt, hơn nữa cũng đang âm thầm đề phòng ta, để ngừa ta vượt qua ngươi. Lúc trước ta bị Nhiên Mi sư đệ ám toán, đẩy xuống Hải Nhãn, trấn áp cả vạn năm, vì sao không thấy đại sư huynh ở đó mà niệm tình nghĩa đồng môn, cứu ta thoát khỏi khổ hải? Vì sao chưa từng thấy sư huynh trừng phạt Nhiên Mi sư đệ?

Vô Tướng, nhân thế chính là bể khổ, ta và ngươi đều giãy dụa ở trong bể khổ, cần gì phải nhớ mãi không quên đã qua?

Đại Phật kia khẽ nhíu mày, Phật quang quán thông chiến trường, lại đem Vô Tướng Hoàng Phật trấn áp, nói: Sư đệ, từ khi ngươi biển mất, liền tính tình đại biến, kết giao với ác nhân, lừa gạt, hại người chung quanh, làm hại đồng môn, điểm ấy vi huynh đều thấy ở trong mắt. Ngươi nếu là buông bỏ ân oán dĩ vãng, ta và ngươi như cũ vẩn là đồng môn. Nếu ngươi không bỏ xuống được, vi huynh bắt buộc bắt giữ ngươi, giao cho Đại Thế Tôn xử lý!

Vô Tướng Hoàng cười ha ha, lại phá vỡ Phật quang đang trấn áp, thúc dục Thế Tôn Bát Bảo Luân, úp xuống công tới Nhiên Mi Lão Phật, cất cao giọng nói: Ta phế đi tu vi Nhiên Mi, cũng đem hắn trấn áp vạn năm, tự nhiên sẽ cùng đi với ngươi gặp Đại Thế Tôn!

Đại Phật kia không khỏi tức giận, tay bắt Liên Hoa Ấn, từ từ đắp rơi, trên mặt đầy trách trời thương dân: Sư đệ, ngươi quả nhiên đã muốn thành ma rồi!

Gã ra tay lần này, không phải trấn áp Vô Tướng Hoàng Phật, mà là chuẩn bị đem bắt Vô Tướng Hoàng Phật rồi phế bỏ một thân tu vi thần thông. Đúng vào lúc này, chỉ thấy một đại thủ đón nhận đòn này, nhất thời hư không chớp lên, phá vỡ đạo Liên Hoa Ấn này của gã.

Đại Phật kia khuôn mặt có chút động, nhìn xuống phía dưới, đột nhiên thấy một thân ảnh càng lúc càng lớn, rất nhanh liền cùng mình ngang bằng, từng tôn Thánh Hoàng, Vu Tổ, Thần Vương, đều ở phía bên trong thần văn sau người này, so với hình tượng của mình còn muốn đồ sộ hơn!

Từ Vân Phật tổ, nếu đã là một trận chiến công bằng, sao không để cho hai người bọn họ mình kết thúc?

Đại Phật kia trong lòng lẫm nhiên, song chưởng hợp thành chữ thập nói: Nếu cư sĩ nói như vậy, vậy sẽ để cho bọn họ có một trận chiến công bằng.

Trong lòng gã chắc chắc vạn phần, thầm nói: Ta đã đem thương thế Nhiên Mi sư đệ chữa khỏi, Vô Tướng sư đệ tất nhiên không phải là đối thủ của hắn.

Nếu đã là một trận chiến công bằng...

Diệp Húc mỉm cười, bấm tay gảy nhẹ, Nhiên Mi Lão Phật đầu oành một tiếng nổ tung, lại biến thành một khối không đầu thân thể, cười nói: Ừ, thế mới công bằng. Từ Vân Phật Tổ, ngươi nói đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.