Trong Bảo hồn giới của Huyền U Thánh Hoàng đồ, một tôn Thánh Hoàng bị
trấn áp trong Thái Dương Thần Lô gào thét liên tục. Trong lò, Diệp Húc
giơ một ngón tay điểm một cái, xuyên thủng mi tâm của Thánh Hoàng cấm
pháp phân thân, đủ loại đạo văn đạo ngân chen vào trong mi tâm bị vỡ
kia, gạt bỏ thần thức!
Hắn không chỉ lấy được Huyền U Thánh
Hoàng đồ từ Ung Hoàng, đồng thời cũng lấy được nhiều cấm bảo của Thánh
Ung hoàng triều, nhưng tiếc là chỉ có tu luyện cấm pháp tương ứng thì
mới tế được những cấm bảo đó lên.
Nếu không tu luyện pháp môn tương ứng thì lại càng thêm khó khăn, tuy cũng có thể thúc giục nó
nhưng tiêu hao gấp bội pháp lực.
Không chỉ như vậy, linh hồn
trong cấm bảo sẽ tùy lúc làm hại đến sự an nguy của chủ nhân. Vì để an
toàn nên Diệp Húc đã gạt bỏ thần thức trong Vu Hoàng cấm pháp phân thân
của những cấm bảo đó, cho dù là hoàng tộc Thánh Ung hoàng triều đến thì
cũng chẳng thể nào thu hồi những bảo vật này được.
Hắn quét sạch toàn bộ cấm bảo một lần, chỉ còn lại Huyền U Thánh Hoàng đồ là chưa gạt bỏ thần thức của Huyền U Thánh Hoàng.
Diệp Húc sắp rời đi thế giới Vu Hoang, sao có thể không để lại cho
Hoàng Tuyền Ma Tông, Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu một món của cải?
Những cấm bảo cùng cả Huyền U Thánh Hoàng đồ đó đủ để đảm bảo an toàn
cho Hoàng Tuyền Ma Tông, cho dù Vu Hoàng có đến thì cũng có thể thoải
mái ứng phó.
Không chỉ như vậy, Diệp Húc còn để lại ở tổng
đàn Hoàng Tuyền Ma Tông nửa cái Tiên Linh mạch, để cho Tô Kiều Kiều và
Phượng Yên Nhu, thậm chí cả đám người Triều Công Thiều Vinh Lâm có thể
dùng Tiên Linh mạch để tu luyện.
Có người nói, một hoàng
triều mà chiếm cứ tài nguyên phong phú đến cực điểm, ngay cả một con heo cũng có thể trở thành Vu Hoàng.
Nay của cải của Diệp Húc đã
vượt xa một hoàng triều, gần như ngang với của cải của một thế giới. Nếu tương lai mà Hoàng Tuyền Ma Tông không xuất hiện mấy vị Vu Hoàng, kia
thật đúng là ngay cả heo cũng không bằng.
“Huyền U Thánh
Hoàng, ngươi đã sớm chết, chỉ còn tôn phân thân này là còn sống, giữ
được một chút trí nhớ của ngươi, nhưng phân thân của ngươi cũng chết
đi!”
Diệp Húc khẽ động ngón tay, trên đầu ngón tay đột nhiên
xuất hiện Tu Di ấn hình dạng Phật tổ trung ương, nhập chủ mi tâm Huyền U Thánh Hoàng cấm pháp phân thân, diệt đi thần thức hắn.
Vị
Trung Ương Phật tổ này vẫn không tản đi mà tọa trấn mi tâm Huyền U Thánh Hoàng, bảo tồn một luồng ý chí của Diệp Húc. Chỉ cần kẻ khác tế Thánh
Hoàng đồ này lên, thúc giục luồng chí ý kia của hắn là có thể phát huy
được uy lực của Thánh Hoàng đồ.
Diệp Húc thu ngón tay lại,
khẽ động tâm niệm, chỉ thấy trong bảo hồn giới xuất hiện ba đạo thủ ấn
trông như ba thế giới nhỏ bé.
Hắn làm xong hết rồi mới đi ra khỏi bảo hồn giới của món thánh bảo này.
Cuốn Thánh Hoàng đồ này là hắn chuẩn bị giao cho Tô Kiều Kiều, để nàng chưởng quản nó.
Mấy ngày nay, hắn không chỉ làm những chuyện đó, mà còn đưa Dao Trì
thiên thuyền cho Phượng Yên Nhu, giao Thái Dương Thần Lô cho Vinh Lâm,
lại truyền thụ Hạo Thiên Đại Đạo Chân Kinh cho Vinh Lâm, còn thêm ba
thức ấn pháp của mình lên Thái Dương Thần Lô và Dao Trì thiên thuyền,
chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào
Ba thức ấn pháp này có uy lực đủ để tru sát Vu Hoàng.
Nếu gặp phải nguy hiểm, đám người Tô Kiều Kiều thúc giục ba đạo ấn pháp này là có thể giúp bọn họ đỡ ba lần đại kiếp, ba món thánh bảo hợp lại
là có thể đỡ chín kiếp nạn.
Không chỉ có vậy, Hoàng Tuyền Ma
Tông có ba vị Đại Minh Tôn Vương, Già La Minh Tôn, Tu Đề Minh Tôn và Bảo Hiền Minh Tôn đều đã đạt tới cấp điện chủ, Nhân Hoàng Ma tộc. Có bọn
họ, thực lực Hoàng Tuyền Ma Tông có thể nói là hùng hậu.
Đám
người Tô Kiều Kiều biết hết những chuyện hắn làm nhưng vẫn yên lặng
không nói gì, chỉ biết không lâu nữa Diệp Húc sẽ rời khỏi thế giới Vu
Hoang nên bọn họ ai cũng quý trọng thời gian trước mắt này.
Mấy tháng sau, toàn bộ Hoàng Tuyền Ma Tông từ cao xuống thấp đều vui
mừng phấn khởi. Tô Kiều Kiều và Phượng Yên Nhu lần lượt sinh hạ một nam
một nữ, bé gái tên là Diệp Kỳ, bé trai tên là Diệp Lân. Một người là Tây Hoàng tương lai, mai sau sẽ đi Hoa Tư thiên quốc kế thừa ngôi vị hoàng
đế, trở thành Tây Vương Mẫu. Đứa kia thì là Thái tử Đại Tần, tương lai
sẽ đăng cơ Tần Hoàng.
“Ta có con rồi…”
Diệp Húc
vui vô cùng, nói một lời tình cảm hiếm có. Các đại thánh địa đều đến
chúc mừng, dâng tặng lễ vật, vô cùng náo nhiệt.
Nay địa vị
Hoàng Tuyền Ma Tông còn trên cả tam cung ma đạo, tất cả thánh địa trong
ba nghìn lục địa hầu như đều phái người tiến tới. Thậm chí có không ít
thánh chủ tự mình đến chúc, làm cho đám người Triều Công Thiều, Vinh Lâm bận tối mặt tối mày, hận không thể phân thân ra mấy nghìn để chiêu đãi
từng vị Thánh chủ một.
Vì sắp rời khỏi Vu Hoang, Diệp Húc cố ý đem quyền lực của tông chủ giao cho Vinh Lâm, do Triều Công Thiều phụ
tá, bởi vậy nên hắn không lộ diện nhiều lắm. Chỉ có Yêu chủ, Quỳnh Tiêu, Khoa Phục Cảnh Văn, Tuần Sư Cổ đến thì hắn mới tự mình xuất hiện tiếp
đãi, trao đổi tâm đắc Vu Hoàng.
“Đáng tiếc, không thể ở cùng
con, không thể nhìn bọn chúng trưởng thành…” Diệp Húc thở dài, nay hắn
đã không muốn trì hoãn thời gian ở thế giới Vu Hoang thêm nữa, đã muốn
rời đi.
Ba ngày sau, đám Thánh chủ đó tản đi, Diệp Húc cũng
nhẹ nhàng thở ra. Đột nhiên bầu trời đỏ sậm một mảnh, huyết sắc nghìn
vạn dặm, hóa thành một biển máu lơ lửng trên Hoàng Tuyền Ma Tông.
“Tây Hoàng Công, nghe nói ngươi đã có quý nam quý nữ, Ma Tôn ta đặc biệt đến chúc đây!”
Biển máu đột nhiên biến hóa thành một cái đầu to lớn không gì sánh nổi
với đôi mắt màu đỏ, đồng tử gần như to bằng một ngọn núi, hơi hơi chuyển động nhìn xuống Hoàng Tuyền Ma Tông, dừng ở trên người Diệp Húc, cười
khanh khách nói: “Tây Hoàng Công, Ma Tôn ta có hai món quà nho nhỏ, tuy
không đủ thể hiện sự tôn kính nhưng cũng mong ngươi nhận lấy!”
Khuôn mặt khổng lồ này đúng là Xích Uyên Ma Tôn, khặc khặc cười to, chỉ thấy từ trong biển máu hai chiếc quan tài bay ra, dừng ở trước mặt Diệp Húc.
“Hai cái quan tài con này rất phù hợp cho trẻ con, là
loại quan tài thượng đẳng mà Ma Tôn ta trăm cay nghìn đắng mới tìm thấy! Nghe nói ngươi sinh một trai một gái nên ta đặc biệt mang tới đây.”
Tiếng nói âm trầm của Xích Uyên Ma Tôn truyền tới, y nhe răng cười nói: “Con của ngươi đủ cho người ta một đớp ăn sạch đó!”
“Xích Uyên, ngươi tìm đường chết!”
Diệp Húc mặt không chút thay đổi liếc qua, hai chiếc quan tài kia ầm
một tiếng vỡ nát. Hắn lập tức phất tay một cái, biển máu đầy trời kia
đột nhiên bốc hơi, khuôn mặt khổng lồ của Xích Uyên Ma Tôn kia bị một
chưởng của hắn xóa tan như bụi bị lau đi.
“Ha ha ha… Tây
Hoàng Công kia, ngươi không nhận lấy hai chiếc quan tài này, chẳng phải
là phụ ý tốt của Ma Tôn ta sao? Ma Tôn ta nổi giận rồi, ta mà giận dữ
thì sẽ có đổ máu…”
Tiếng Xích Uyên Ma Tôn dần dần xa, cười nói: “Nói không chừng Ma Tôn ta sẽ đích thân ra tay, mai táng con của ngươi đó…”
“Xích Uyên Ma Tôn, cho dù ngươi có trốn khắp ba nghìn thế giới, chạy
tới Thiên giới thì cũng không ai có thể cứu được ngươi!”
Sắc
mặt Diệp Húc vẫn như trước, không nhìn ra có gì khác thường, chỉ có đôi
tay hắn là run run. Hắn lập tức hít một hơi thật sâu, áp chế xuống,
nhưng nội tâm thì lửa giận còn hơn cả trước.
Người bên cạnh
hắn chính là nghịch lân của hắn, động vào sẽ khiến tâm động sát khí.
Nhất là hai đứa con vừa sinh ra kia, là cốt nhục của Diệp Húc, sao khiến hắn không giận dữ cho được?
Xích Uyên Ma Tôn cũng không phải là tự mình đến mà là dùng một đạo pháp lực xuyên qua vũ trụ, truyền đến từ thời không xa xôi chứ không ở trong thế giới Vu Hoang.
Diệp Húc đã tung pháp lực đi truy tìm vị trí của Xích Uyên Ma Tôn.
Phượng Yên Nhu và Tô Kiều Kiều thấy tình hình này nên vô cùng lo lắng,
nhìn thấy sắc mặt Diệp Húc vẫn không thay đổi, như là chưa từng có
chuyện gì xảy ra, trong lòng cũng yên tâm đôi chút.
Diệp Húc
chính thức truyền vị trí tông chủ cho Vinh Lâm, rồi gọi Già La, Bảo
Hiền, Tu Đề và Hao Thiên Khuyển đến, dặn dò: “Ba vị Minh Tôn tạm thời
hãy phụ tá Vinh tông chủ, chờ các ngươi tu thành Vu Hoàng rồi, Thiên
giới cũng có một phần nhỏ cho các ngươi. Về phần Khiếu Thiên…”
Hắn nhìn con phá cẩu này, thấy nó mặt mày hớn hở, đuôi lắc tới lắc đi,
mặt đầy mong chờ nhìn hắn, khiến cho Diệp Húc chợt thấy nhức đầu.
Con phá cẩu này không tốt chút nào, nếu hắn rời đi, Đệ nhất Đại tôn
vương chắc chắn sẽ làm xằng làm bậy, gây rối khắp nơi. Đám người Vinh
Lâm, Triều Công Thiều căn bản không áp chế nổi nó, tên tham ăn này có
khi còn ăn sạch thế giới Vu Hoang.
“Khiếu Thiên cùng ta đi Thiên giới.” Diệp Húc trầm giọng nói.
“Thỏ Thiên giới kia, Long đại gia tới đây!” Hao Thiên Khuyển hoan hô một tiếng, thỏa thuê mãn nguyện.
Diệp Húc thoáng nhìn thấy ba người Già La, Tu Đề và Bảo Hiền ủ rũ, cười nói: “Cao thủ Thiên giới rất nhiều, các ngươi đi Thiên giới với thực
lực hiện giờ chính là đi chịu chết, không thể bảo vệ nổi mình. Về phần
Khiếu Thiên, chết thì cũng là chết, không đáng đau lòng.”
Phá cẩu nhất thời bị đả kích, tội nghiệp nhìn Diệp Húc. Diệp Húc coi như
không thấy, nhìn về phía Diệp Lân Diệp Kỳ trong lòng Tô Kiều Kiều và
Phượng Yên Nhu, do dự một lát rồi cười nói: “Phu nhân, sư muội, hai
người yên tâm! Chờ bình định chướng ngại rồi ta sẽ tiếp hai người đến
Thiên giới, vợ chồng chúng ta sẽ không xa rời nữa. Nếu có chuyện thì cứ
gọi tên ta, ta sẽ cảm ứng được.”
Hai vị phu nhân yên lặng gật đầu. Diệp Húc cười ha ha, vươn người bay lên, cất cao giọng nói: “Khiếu Thiên, theo ta đi Thiên giới nào!”
Hao Thiên Khuyển thả
người nhảy lên, đuổi theo Diệp Húc. Diệp Húc giơ tay khẽ vẽ một cái, mở
ra hư không, mang theo chú chó đen kia cùng đi vào nơi vô cực, thanh âm
từ từ truyền đến: “Phu nhân hãy nhớ, Diệp Lân con ta ngàn vạn lần không
thể giao cho Phách Hạ lão tổ nuôi nấng…”
Tô Kiều Kiều bật cười, hốc mắt rưng rung, vẫy tay tiễn hắn rời đi.
Diệp Húc quay đầu thoáng nhìn qua một cái, cửa hư không sắp đóng lại, lập tức xoay người rời đi.
“Chủ công, giờ chúng ta lập tức đánh tới Thiên giới bắt thỏ sao?” Hao Thiên Khuyển hưng phấn không thôi, uông uông kêu lên.
“Không phải.”
Ở nơi vô cực kia, Diệp Húc đằng đằng sát khí, lửa giận hừng hực thiêu
đốt quanh thân, xích diễm ngàn dặm. Hắn như một mặt trời từ nơi vô cực
ầm ầm phóng tới Xích Đế Ma giới.
Hắn lạnh lùng nói: “Con ta
sinh ra, ta làm phụ thân, tuy không thể ở cùng bọn chúng, ngắm nhìn
chúng trưởng thành, nhưng có một việc phải làm! Đó chính là…”
“Quét dọn hết sạch nguy hiểm!”
“Có kẻ muốn chết, ta sẽ cho hắn chết!”
Rầm!
Một mặt trời chói chang đột nhiên đánh vỡ hàng rào thế giới Xích Đế Ma
giới, xuất hiện trên không trung nơi này, hừng hực bốc cháy. Bên trong
mặt trời truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Xích Uyên ở đâu? Mau ra nhận
chết!”
“Xích Uyên Ma Tôn ở nơi nào?”
Ở trong Đế cung trong Nguyên Dương đại thế giới, mười tám đạo Công Đức
Kim Luân ong ong chuyển động, mười tám tòa Công Đức Đạo Môn lại càng
thêm củng cố. Đế Tuệ khẽ nhíu mày, quét qua đám quần thuần, khẽ hỏi.
“Thưa, Xích Uyên Ma Tôn khiêu khích vị cường giả thế giới Vu Hoang kia, thừa dịp con gã sinh ra đã tặng hai chiếc quan tài.”
Một vị Vu Hoàng vội vàng đáp: “Phỏng chừng Ma Tôn muốn kích người nọ ra tay, cùng y quyết chiến sinh tử!”
“Hồ đồ! Tên Ma Tôn này, thật quá kiệt ngạo bất tuân rồi!”
Đế Tuệ khẽ nhíu mày, có phần không vui: “Uy hiếp con kẻ khác, làm rối
loạn tâm chí, cho dù có thắng cũng là đáng xấu hổ. Nhưng Xích Uyên còn
có tác dụng với trẫm, không thể để y chết trong tay kẻ khác!”
Hắn đang định đứng lên thì thấy một hơi thở bá đạo tuyệt luân truyền
đến. Một âm thanh ồm ồm truyền đến: “Xích Uyên Ma Tôn ở đâu? Ngươi mời
ta quyết chiến vì sao không dám xuất hiện? Ô, ngươi còn có kẻ giúp, đã
tu thành Thánh Hoàng rồi, rất tốt! Cả đời Đại Hắc Thiên, thắng với vô số cường giả! Cho dù hai tên Thánh Hoàng các ngươi ở đây, ta có gì phải
sợ?”
Đế Tuệ cả kinh, theo tiếng nhìn lại thì thấy Hắc Thiên
Ma Tôn hùng hổ đến thế giới Nguyên Dương, đánh tới Đế cung. Trong lòng
hắn nhất thời nổi giận: “Thằng nhãi Xích Uyên này lại khiêu chiến Đại
Hắc Thiên, làm cho Đại Hắc Thiên đến ngăn cản trẫm! Thằng nhãi này thật
đáng chết, thật sự đáng chết!”