Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 644: Chương 644: Muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi




Mi tâm của Diệp Húc, trên bầu trời thiên đình, ngoài chiếc Hạo Thiên chuông này thì còn có một tòa ngọc lâu khác, vững vàng trấn áp Hạo Thiên chuông, không cho tiếng chuông vang lên.

Chiếc chuông lớn này chính là luồng trận vân của cấm bảo Hạo Thiên chuông của Đông Hoàng gia, chất chứa uy năng tuy không đủ để đánh chết Diệp Húc, nhưng nếu chuông vang lên thì vẫn có thể khiến hắn trọng thương!

Hắn đem hết toàn lực mới làm đến được bước này, mà trừ bỏ chiếc chuông này ra ngoài như thế nào thì lại khiến hắn gặp khó khăn.

Hiện giờ, Diệp Húc mới biết rõ được chỗ khó chơi của cấm bảo.

Không trừ đi trận vân của Hạo Thiên chuông thì tai họa ngầm vẫn còn, nếu đang giao thủ với cường giả mà nó đột nhiên bùng nổ thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Diệp Húc!

Đây là chuyện hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Diệp Húc thu thiên địa pháp tướng, ngọc lâu tiếp tục trấn áp trận văn của Hạo Thiên chuông, hắn thầm nghĩ: “Ta không thể hoàn toàn xóa đi đám trận vân này. Không biết dùng Luân Hồi Thiên Bàn của Hoàng Tuyền Ma Tông ta thì có làm được không?”

Thập Vạn Đại Sơn, Hoàng Tuyền Ma Tông.

Diệp Húc từ xa nhìn lại thì thấy cấm bảo của Hoàng Tuyền Ma Tông, Luân Hồi Thiên Bàn lúc này đang treo cao trên không trung Thập Vạn Đại Sơn, từ từ chuyển động.

“Luân Hồi Thiên Bàn sống lại!” Diệp Húc cả kinh trong lòng, hắn vội vàng nhìn kỹ, chỉ thấy Thập Vạn Đại Sơn đổ vỡ tàn phá, rắt nhiều hộ sơn đại trận của các linh sơn đã bị người ta đánh vỡ. Các cao thủ Hoàng Tuyền Ma Tông trong núi đều chết rất nhiều, một mảnh hỗn độn.

Lúc này đám đệ tử còn sót lại của Hoàng Tuyền Ma Tông đều đi đến dưới vòng bảo vệ của Luân Hồi Thiên Bàn.

Diệp Húc vội vàng nhìn về phía Quan Tinh Phong, chỉ thấy Luân Hồi Thiên Bàn lúc này cũng bảo vệ được Quan Tinh Phong, không để cho Đại thánh sơn này lọt vào tập kích, lúc này hắn mới thoáng yên tâm.

“Đến tột cùng là ai lại dám tấn công Hoàng Tuyền Ma Tông ta? Chẳng lẽ Ứng sư huynh còn chưa trở về sao?” Diệp Húc liếc mắt nhìn thì thấy xa xa đối diện với Luân Hồi Thiên Bàn là một tòa cung điện. Tòa cung điện này kim bích huy hoàng, ngoài cung điện có một con lâu thuyền neo đó. Bên trong cung điện có một gã nam tử trẻ tuổi yêu dị ngồi đó, dưới trướng là một đám đại vu với tu vi cực cao, khí xung ngưu đấu.

“Hoàng Tuyền Ma Tông chẳng qua chỉ là một môn phái nhỏ bé ở hạ giới này, chẳng lẽ muốn nghịch thiên mà đi?”

Tên trẻ tuổi kia đặt tay đặt lên thanh vịn, thản nhiên nói: “Hiện giờ huyết mạch của Đế Khốc Đế quân đã giáng xuống Vu Hoang, chuẩn bị thống nhất thế giới Vu Hoang. Hoàng Tuyền Ma Tông giờ thần phục con của Đế quân thì tương lai sẽ vinh hoa phú quý không thể tưởng tượng được, nếu không theo thì chỉ còn đường diệt môn.”

“Thúi lắm!”

Triều Công Thiều đứng ở trên Luân Hồi Thiên Bàn, nổi giận nói: “Hoàng Tuyền Ma Tông ta đã lập phái từ thời viễn cổ, đứng sững sững mấy trăm vạn năm không ngã. Tên nhóc thối tha như mi mà cũng dám dõng dạc đòi diệt cả Hoàng Tuyền Ma Tông ta sao?”

Diệp Húc nhận thấy bên người Triều Công Thiều, các cao thủ Hoàng Tuyền Ma Tông đều ra hết, không ít đại vu Tam Tương cảnh Tam Bất Diệt cảnh quần tụ, cùng nhau thúc giục Luân Hồi Thiên Bàn. Hoàng Tuyền Ma Tông tuy không thể sánh bằng tam cung, nhưng cũng là đại phái nổi danh trong lục phái, cao thủ phần đông. Có rất nhiều cao thủ mà Diệp Húc chưa từng gặp qua, hẳn là thuộc Tiền tông chủ Triều Công Thiều truyền lại, tu vi cực cao, có một số thậm chí còn tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh!

Khiến người chăm chú nhất chính là Già La Minh Tôn. Vị Đại Minh Tôn Vương này giờ đã tu thành Nhân Hoàng, dáng vẻ bệ vệ ngập trời, sau đầu lão hình thành Tu La thần quốc, vạn thiên khí tượng.

Loại tu vi này mà đặt trong Hằng Cổ Ma Vực thì chính là nhân vật cấp Điện chủ!

Mà Tu Đề Minh Tôn và Bảo Hiền Minh Tôn thì không mạnh mẽ như lão, nhưng hai người cũng đã đạt tới Tam Bất Diệt cảnh thiên địa pháp tướng bất diệt đỉnh, đến rất gần cảnh giới Nhân Hoàng. Hiển nhiên lần bế quan khổ tu này đã khiến cho tu vi bọn họ tiến nhanh, chỉ là không tiến bộ lớn như Già La Minh Tôn.

Ba người này chính là thuộc Quan Tinh Phong nhất mạch. Đám người Cung nương, Hoàng Xán, Giao đạo nhân đứng phía sau bọn họ, so với Tông chủ nhất mạch thì không hề thua kém.

Tuy nhiên, so với đám cao thủ dưới trướng người trẻ tuổi kia thì thật sự không bằng. Người trẻ tuổi yêu dị kia có đồng tử dựng thẳng, trông không giống loài người mà là chủng tộc khác. Tu vi y sâu không lường được, Diệp Húc lại không thể nhìn ra y sâu cạn ra sao. Mà dưới trướng y phần lớn là đại vu Tam Bất Diệt cảnh, khí thế rất mạnh, so với đại vu Tam Bất Diệt cảnh bình thường thì bọn họ còn thâm hậu hơn mấy lần!

Trong đó, điều khiển lâu thuyền chính là những vị Nhân Hoàng, pháp lực hùng mạnh mênh mông dị thường, mỗi một vị đều có thể so với Già La Minh Tôn.

“Yêu chủ từng nói, quả thật có mấy cao thủ Thiên giới rất mạnh nhân cơ hội xâm nhập vào thế giới Vu Hoang, chẳng lẽ tên trẻ tuổi này chính là một trong số đó?” Diệp Húc đột nhiên nhớ tới lời Yêu chủ nói khi tách ra.

Hắn thầm nghĩ: “Yêu chủ tài học thiên nhân, pháp lực thâm hậu, lại là Thánh chủ Nhân Hoàng đỉnh cao, có thể đặt trong mắt hắn, được gọi là người mạnh tất nhiên không hề tầm thường! Người này luôn miệng nói là con của Đế Khốc Đế quân đã hạ giới, lại đến tấn công Hoàng Tuyền Ma Tông ta, chẳng lẽ là cường giả thủ hạ của con Đế Khốc Đế quân sao?”

Lúc ấy Kiến mộc bị Võ La lão tổ đánh gãy, trong chớp mắt từ Thiên giới chạy ra không chỉ có Thánh chủ các đại thánh địa mà còn có những bóng dáng khác hỗn loạn bên trong. Phần nhiều chính là yêu ma của Thiên giới, nhưng có thể được Yêu chủ đặt vào trong mắt thì không nhiều lắm.

Diệp Húc còn nhớ rõ, lúc ấy Tuần thiên sử từ Thiên giới xuống chủ động đuổi giết Huyền điểu, chỉ sợ trong Triều Ca cổ thành trên lưng Huyền điểu đã có cường giả xuống từ Thiên giới.

Nhưng hiện giờ Diệp Húc mới nhớ tới chuyện này, trong lòng không hỏi nghi hoặc. Lúc ấy Huyền điểu bỏ chạy chỉ sợ là dụ địch, cường giả Thiên giới tiến vào Triều Ca cổ thành hẳn không phải là đứa con chân chính của Đế Khốc Thần vương, mà chỉ là mồi dụ mà thôi.

Đứa con trai chân chính của Đế Khốc Thần vương e là sớm đã lẻn vào giữa các vị Thánh chủ, nhân cơ hội chạy trốn. Mà hai vị Tuần thiên sử kia chỉ là đuổi theo quân cờ mồi mà thôi.

Loại so đấu cấp bậc Đế quân này thật sâu xa, mỗi một nước cờ đi ra đều khiến người ta không thể đoán được.

Tên trẻ tuổi yêu dị kia nghe thấy lời của Triều Công Thiều, hơi cười lạnh rồi thản nhiên nói: “Sừng sững mấy trăm vạn năm không ngã? Nếu các ngươi không theo, hôm nay Hoàng Tuyền Ma Tông sẽ phải ngã, hơn nữa ngã vào trong tay của ta.”

“Cấm pháp của hạ giới nhiều nhất chỉ đến cấp Vu Hoàng, là loại pháp môn được tôn là vô thượng. Mà trong Thiên giới ta, cấm pháp lại nhiều như lông trâu, mà Quy Thiên Thư ta tu luyện chính là cấm pháp cấp Thánh Hoàng!”

Y đứng dậy, khí thế ngút trời, rõ ràng là bá chủ cấp bậc Nhân Hoàng đỉnh cao, cười lạnh nói: “Thánh Hoàng là gì, chỉ sợ kiếp này các ngươi cũng sẽ không biết. Cái gọi là cấm bảo, cấm pháp của Hoàng Tuyền Ma Tông các ngươi, theo ta thấy thì cũng không khó phá. Hãy sớm quy hàng đi, tương lai con trai của Đế Khốc Đế quân thống nhất thế giới Vu Hoang thì còn có một vị trí nhỏ nhoi cho các ngươi, nếu không thì chuẩn bị nhận lấy diệt vong đi!”

“Quy tướng quân, cần gì phải nói nhiều với bọn chúng như vậy. Hoàng Tuyền Ma Tông dám to gan không theo, chúng ta nhân tiện lấy bọn chúng đến lập uy, san bằng cái môn phái ma đạo này, giết gà dọa khỉ!”

Trên một con lâu thuyền, một gã đại hán trông như ma thần lạnh lùng nói, chẹp chẹp miệng, lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt, hiển nhiên gã cũng không phải là nhân loại, là là chủng tộc khác hoặc là yêu ma.

“Tiên lễ hậu binh!”

Quy Thiên Thư khẽ lắc đầu, y tin chắc thắng lợi đã trong tầm tay, mỉm cười nói: “Thế giới Vu Hoàng từng sinh ra rất nhiều vị Thiên đế. Đáng tiếc nơi đây sớm đã xuống dốc, ngay cả một cái Vu Hoàng cũng không xuất hiện. Ta vốn tưởng lần này hạ giới phụ tá Thiếu chủ sẽ phải chém giết vài tên Vu Hoàng, lại không ngờ đường đường nơi Thiên đế sinh ra lại chỉ có một vị Giám thiên sứ, hơn nữa lại là Vu Hoàng từ Thiên giới xuống dám thị chư thiên.”

Diệp Húc nghe thấy thế, không khỏi nao nao: “Trong thế giới Vu Hoang ta cũng có Vu Hoàng sao? Vị Giám thiên sứ theo lời tên Quy Thiên Thư này hẳn là khác với Tuần thiên sứ. Tuần thiên sứ tuần sát chư thiên, diệt trừ kẻ thù, mà không biết chức trách của Giám thiên sứ là gì?”

Triều Công Thiều cảm thấy trong lòng phiếm khổ, Quy Thiên Thư suất lĩnh cao thủ Thiên giới đột kích, đánh cho Hoàng Tuyền Ma Tông hoa rơi nước chảy, nếu không phải lão kịp thời tế Luân Hồi Thiên Bàn lên ngăn cản thì e là thật sự đã bị diệt môn.

Lão giao thủ với Quy Thiên Thư nên biết rõ sự lợi hại của kẻ này. Y chính là cường giả cấp bậc Thánh chủ Nhân Hoàng, nhưng cấm pháp của Quy Thiên Thư có uy lực hơn xa cửu cấm của Hoàng Tuyền Ma Tông, rất khó đối phó, chỉ vài hiệp thôi đã khiến lão bị thương nặng!

Triều Công Thiều tuy đã nhượng vị nhưng dù sao cũng từng là Thánh chủ, nắm trong tay Luân Hồi Thiên Bàn mấy trăm năm. Lúc này tuy rằng lão có thể tế Luân Hồi Thiên Bàn lên ngăn cản đám người Quy Thiên Thư, nhưng không cách nào kéo dài.

Đám người Quy Thiên Thư tuy không có cấm bảo chân chính trong tay, nhưng lại luyện chế ra cấm bảo bán thành phẩm có uy lực rất mạnh. Tu vi y lại cao hơn Triều Công Thiều, người đông thế mạnh, cao thủ Nhân Hoàng cũng có tám người, thế lực này để ở đâu cũng đều là những cường giả xuất sắc!

Nếu đám người Quy Thiên Thư không ngừng công phạt, tiêu hao tu vi đám người Triều Công Thiều, Hoàng Tuyền Ma Tông sớm muộn gì rồi cũng rơi vào tay giặc.

“Chỉ có Tông Đạo nhanh chóng trở về thì mới có thể tru sát bọn người kia, nhưng ta đã già rồi, không làm được gì nữa.”

Triều Công Thiều thấy chua xót trong lòng, lão thầm nhủ: “Đáng tiếc là lần này Tông Đạo xuất môn đi đến một nơi thần bí, chắc là muốn tu luyện đến cảnh giới cao hơn, bao giờ nắm chắc có thể đối phó được với Vu Hoàng đại kiếp nạn thì mới có thể trở về. Nước xa không thể cứu được lửa gần…”

“Hoàng Tuyền Ma Tông kia, đã suy nghĩ xong chưa?” Quy Thiên Thư lộ ra vẻ không kiên nhẫn, y nói với vẻ lạnh lùng: “Nếu các ngươi gian ngoan mất linh, vậy đừng trách Quy mỗ vô tình!”

Y đang định đứng dậy thì đột nhiên thấy một thiếu niên mặc lam sam, tay cầm một cây thanh mộc trượng đi đến, xen vào giữa hai thế lực.

Thiếu niên này cười nói: “Triều sư bá, sư điệt đã trở về rồi.”

Diệp Húc nhẹ nhàng mở bước chân đi vào Luân Hồi Thiên Bàn, đi đến cạnh người Triều Công Thiều. Hắn khom người thi lễ, cười nói: “Sư bá, ta ra ngoài đã gần bốn năm, ngài vẫn sáng rọi như xưa.”

Triều Công Thiều cười khổ, khẽ lắc đầu, đang định nói thì đột nghe một gã yêu ma dưới trướng Quy Thiên Thư đứng trên lâu thuyền, cười lạnh nói: “Giỏi, Hoàng Tuyền Ma Tông lại tới một tên dư nghiệt nữa, vừa tiện một lưới bắt hết các ngươi lại, trừ cỏ tận gốc!”

Diệp Húc mang theo Kiến Mộc thần trượng xoay người sang chỗ khác. Mộc trượng xanh biếc như ngọc, còn treo vài chiếc lá cây, tản ra sức sống dào dạt, trông như một nhánh cây vừa được hái xuống từ một cây đại thụ.

Hắn mỉm cười nói: “Một con chó mà cũng dám sủa trước mặt ta sao. Nhanh nhận lỗi với ta đi, nếu không thì ngươi sẽ phải chết.”

“Giết ta?”

Tên yêu ma Thiên giới kia với dáng vẻ bệ vệ cười ha ha, rồi lạnh lùng nói: “Ta đường đường là Nhân Hoàng, ngươi lại nói giết ta? Tốt! Ta đứng ở đây, xem ngươi giết ta như thế nào!”

Gã vừa dứt lời thì chợt thấy hoa mắt, thân hình Diệp Húc tay nắm mộc trượng đã xuất hiện ở trước mặt gã, một trượng đập xuống, nện thật mạnh lên đầu gã!

Chỉ nghe một tiếng bụp nhỏ vang lên, vị cao thủ cấp Nhân Hoàng này đã bị một trượng của Diệp Húc đánh vỡ!

“Ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi.” Diệp Húc nhắc Kiến Mộc thần trượng lên, khẽ thổi một hơi, chỉ thấy một giọt máu tươi đọng trên mũi lá xanh biếc kia bị hắn thổi bay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.