Già La Minh Tôn nhìn thấy tòa cửa chính này, thất thanh nói: “Đây là Nam Thiên Môn do Tây Hoàng luyện chế? Nghe nói Tây Hoàng sau khi chết đã đem hết bảo vật của hắn giấu vào trong tòa cửa chính này! Tây Hoàng chính là thượng cổ vu hoàng cổ xưa, còn muốn xa xưa hơn so với ta không biết bao nhiêu vạn năm. Kho báu của hắn tuy rằng không to lớn như Bàn Hoàng lăng, nhưng tuyệt không phải nhỏ. Nơi này chắc có bảo bối thích hợp cho ta dùng!”
Hắn giơ ngón tay cái lên tán thưởng Diệp Húc nói: “Lão đệ, ngươi cũng đủ nghĩa khí, không ngờ lại xuất ra kho báu như vậy, tùy ý để ta chọn một kiện vũ khí!”
“Minh Tôn, ta cho ngươi mượn dùng tạm, ngươi phải trả lại cho ta.” Diệp Húc không có tức giận nói.
Hắn tâm niệm hơi động, tế khởi tinh chủ đại điện, chỉ thấy từng đạo ma khí tung hoành, làm cho cả tòa quan tinh phong bị vây trong cấm chế. Tuy rằng nơi này là Hoàng Tuyền Ma Tông, nhưng cho dù là đồng môn cũng khó đảm bảo không có người động tâm tư với Nam Thiên Môn của hắn, cho nên hắn phải cẩn trọng.
Lấy thực lực của hắn, đến nay còn không thể mở ra Nam thiên Môn, cho dù là thiêu đốt nguyên thần triệu tập mười hai đồng nhân giáng lâm, hắn cũng không thể mở ra được tòa cửa chính này.
Trong bàn hoàng lăng, hắn vẫn là mượn lực lượng của Thái Tử Hỉ, Thái Tử Sơ, mới có thể mở ra được một khe cửa Nam Thiên Môn. Lúc đó Thái Tử Hỉ khiêng linh cữu thanh đăng, oanh kích Nam Thiên Môn. Thái Tử Sơn thi triển đô thiên thần sát đại trận, mười hai đồng nhân oanh kích liên tục, mới mở ra được một chút cánh cửa chính này. Sau đó Diệp Húc toàn lực vận chuyển nguyên thần, cũng đem Nam Thiên Môn mở ra một khe hở đủ để thu linh cữu thanh đăng lại. Mà nguyên thần của hắn cũng bị uy năng của tòa cửa chính này bắn ngược lại khiến cho hao tổn nhiều.
Diệp Húc phỏng chừng nếu hắn muốn dựa vào thực lực của mình mà mở ra Nam thiên Môn, phải tu luyện tới tam thần cảnh mới có vài phần khả năng. Đáng tiếc trước mắt hắn còn một khoảng cách xa xôi mới tới được tam thần cảnh.
Nhưng có Già La Minh Tôn ở đây, hắn mở ra Nam Thiên Môn cũng không cần tốn nhiều sức, thậm chí không cần mình động thủ.
Nếu bên trong Nam Thiên Môn gặp nguy hiểm, cũng có thể nhờ Già La Minh Tôn đi ngăn cản, chính mình ngồi mát ăn bát vàng thôi.
“Xem ra đồn đại không sai, sư tôn thật sự chiếm được Nam Thiên Môn!” Hoàng Xán nhìn về phía cánh cửa thật lớn thất thanh nói.
Đám người Cung Ngọc Nương, Giao đạo nhân nhìn thẳng mắt, tòa cửa chính kho báu Tây Hoàng này, vô số người tha thiết, ước mơ, không ngờ thực sự rơi vào trong tay Diệp Húc.
Có tòa cửa chính này, có thể nói là Quan Tinh Phong chứa vô số vu bảo, Diệp Húc đều không để trong mắt. Ngoại trừ thân thể Vệ Đạt là tòa yêu liên kia, những bảo vật khác hắn đều có thể buông tha.
“Minh Tôn, mời ngươi ra tay, mở Nam Thiên Môn!” Diệp Húc trong mắt lộ ra thần sắc chờ đợi, cười nói.
Già La Minh Tôn nhanh chóng tiến tới, đánh giá tòa cửa lớn này trên dưới một lần. Chỉ thấy cánh cửa này có vẻ phi thường trầm trọng. Cho dù hắn có vóc người khôi ngô, nhưng dưới tòa cửa lớn Nam Thiên Môn vẫn chỉ như một con kiến.
“Bảo bối tốt!”
Già La Minh Tôn hét lớn một tiếng, hai tay đặt trên cửa, dùng sức đẩy đi, chỉ thấy tòa cửa lớn vô cùng trầm trọng này không ngờ chậm rãi bị hắn đẩy ra. Diệp Húc nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, đối với lực lượng của hắn kính nể vạn phần.
Lúc trước ở Cổ Côn Luân thánh địa, chính ma yêu hơn mười thánh địa, lấy hàng trăm đại vu tam thần cảnh, liên kết triệu tập ra ảo ảnh cấm bảo mới có thể mở được cánh cửa này. Mà hiện giờ Già La Minh Tôn không ngờ lại dựa vào lực lượng bản thân không hề dùng bất luận vu bảo nào, bất luận vu pháp nào, chỉ ỷ vào lực lượng thân thể mà mở ra được Nam Thiên Môn.
Việc này thuyết minh thân thể của Già La Minh Tôn đã mạnh mẽ tới hoàn cảnh biến thái rồi, khó trách bị nhốt trong Bàn Hoàng lăng mấy trăm năm không chết.
Nam Thiên Môn khanh khách xèo xèo mở ra, giống như mở ra một đoạn lịch sử phủ đầy bụi.
Diệp Húc đứng trước cửa, hướng tới bên trong nhìn lại, chỉ thấy hàng nghìn hàng vạn vu bảo tung bay bên trong không gian sau cánh cửa. Những vu bảo này cấp thấp nhất cũng là thuần dương chi bảo như Thiên Địa Hồng Lô, vu bảo cấp trấn giáo gần như không có.
“Lúc trước ở Cổ Côn Luân thánh địa, mấy ngàn vu bảo bay ra ngoài, thậm chí còn có không ít nguyên thần chi bảo. Nhưng không nghĩ tới trải qua lần bạo động đó Nam Thiên môn cũng không thấy bớt đi chút nào!”
Diệp Húc một bước nhảy vào trong Nam Thiên Môn, chỉ thấy hàng nghìn hàng vạn vu bảo tản mát ra thần dương khí tinh thuần vô cùng. Phiến thiên địa này cháy rực một màu đỏ, giống như thái dương chân hỏa vậy, nóng rực mãnh liệt.
Nam Thiên Môn vu bảo nhiều không đếm xuể, mỗi một kiện vu bảo thể tích đều vô cùng lớn, hình thể như núi, bay lượn trên không trung, va chạm vào nhau, tản mát ra khí tức và dao động vô cùng khổng lồ.
Nơi này các loại bảo vật đều có, hình thù kỳ quái, đao, thương kiếm, kích, phủ, việt, câu, xoa, còn có lô, đỉnh, bàn, y, đài, đàn, bút, nghiên, thư, tranh, đồ, cuốn, … gần như cái gì cần đều có cả.
Diệp Húc mở cờ trong bụng thầm nghĩ: “Nam Thiên Môn quả nhiên là một động tiên của ta, những bảo vật này đều của ta, đều của họ Diệp!”
Hắn há mồm hút một cái, chỉ thấy từng kiện vu bảo giống như núi nhỏ rít gào bay tới, thể tích nó càng lúc càng nhỏ, rơi vào trong miệng Diệp Húc.
Lập tức, vô số thuần dương chi bảo đều bay lên, không ngừng rơi vào trong miệng hắn, trực tiếp bị hắn luyện hóa.
Diệp Húc chỉ cảm thấy Chư Thiên Thập Đạo của mình đang tiến cảnh, điên cuồng nâng cao, thân thể ngày càng hùng mạnh, không khỏi mừng rỡ: “Triều sư bá không hổ là nhân vật từng là tông chủ Thánh Tông ta. Không ngờ lại có thể sáng tạo được loại pháp môn học cấp tốc thế này. Chỉ cần bảo vật đủ nhiều, ta thậm chí có thể đem Chư Thiên Thập Đạo tu luyện một lần tới thập trọng, tu luyện tới trình độ đại viên mãn.”
Già La Minh Tôn cũng lắc mình tiến vào trong nam thiên môn, nhìn thấy hàng trăm thần dương chi bảo đều nhốn nháo, bị Diệp Húc nuốt hết vào trong bụng, mà bụng của Diệp Húc cũng không thấy như đang căng phồng lên, không khỏi trợn mắt, thầm nghĩ trong lòng: “Khó trách ta và Diệp lão đệ thấy hợp ý, hóa ra hắn cũng có thể ăn như vậy. Hai chúng ta quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”
Thuần dương chi bảo Già La Minh Tôn còn chưa đặt trong mắt, hắn sưu tầm chung quanh, trong hải dương vu bảo mờ mịt, tìm kiếm bảo vật hùng mạnh dị thường.
Chỉ thấy vô số thuần dương chi bảo, nguyên thần chi bảo ngưng tụ thành trận ở giữa không trung, kết cấu thành một vòng tròn thật lớn, rộng tới hàng ngàn dặm. Nhưng bảo vật này như ánh sao, nhiều vô kể nhưng cũng không thoát khỏi vòng tròn.
Trường hợp này, có thể nói là như biển.
Mà trung tâm vòng tròn này, có một tòa cửa chính thật lớn, cánh cửa màu hồng nhạt, lơ lửng trên không trung.
Diệp Húc cũng chú ý tới tòa cửa chính này, trong lòng kinh ngạc, suy tư một lát, lập tức tỉnh ngộ nói: “Viễn cổ tiên nhân kiến tạo Nam Thiên Môn, được xưng là có thể phong ấn chư thiên, nuốt chư thiên vào trong cửa, viễn cổ chư thiên cũng sở hữu 33 tầng. Hiện giờ chư thiên bị phá nát, chỉ còn lại có chín tầng, gọi là cửu thiên thập địa. Tây Hoàng chế tạo Nam Thiên Môn này là phỏng chế Nam Thiên Môn ở viễn cổ thiên đình. Nói vậy hắn luyện chế ra Nam Thiên Môn cũng có chín tầng. Mà chúng ta hiện tại mới chỉ mở ra tầng thứ nhất.”
Nam Thiên Môn tầng thứ nhất đã có bảo tàng khổng lồ như vậy, thật không biết tầng thứ hai, thứ bam thậm chí thứ chín phong ấn cái gì.
Quay chung quanh cửa chính tiến vào tầng thứ hai Nam Thiên Môn cũng không có nhiều vu bảo. Làm cho người ta phải chú mục nhất chính là linh cữu thanh đăng, quan tài màu đen này, cùng cái đèn quay chung quanh cửa chính, có vẻ trầm trọng vô cùng.
Hiện tại Diệp Húc dám khẳng định, bên trong linh cữu thanh đăng mai táng không phải là thân thể Tây Hoàng. Tây Hoàng mặc dù phải mai táng chính mình, cũng sẽ không lựa chọn tầng thứ nhất, mà là tầng thứ chín của Nam Thiên Môn!
Còn có hai kiện bảo vật đang quay chung quanh cửa chính lên tầng thứ hai. Trong đó một kiện là một lâu thuyền hình thuyền rất lả lướt, chỉ lớn nhỏ ba xích, nhưng lại tản mát ra uy năng hạo hãn, hẳn là một kiện bất diệt chi bảo.
Mà một kiện bất diệt chi bảo khác thì rất kỳ quái, giống như một tòa ngọc đài, trên tầng cao nhất của ngọc đài, dựng thẳng một tấm cờ lớn trắng như tuyết, trên mặt cờ viết một chữ “Trảm” bằng máu.
Mà phía dưới cờ trắng này có một thanh Quỷ Đầu Đao, một bồ đoàn, một bộ gông xiềng, một sợi dây màu vàng, bày chỉnh tề một chỗ, tản mát ra khí tức tử vong dày đặc.
“Tòa ngọc đài này, giống như là chỗ hành hình, cũng là hình đài của phàm tục, nơi chém đầu phạm nhân…”
Diệp Húc trong lòng cực kỳ tò mò, hắn lần đầu tiên nhìn thấy loại vu bảo kỳ lạ này. Không biết Tây Hoàng luyện chế ra vu bảo như thế này có tác dụng gì.
Ba kiện bất diệt chi bảo này quanh chung quanh cửa chính vào tầng thứ hai Nam Thiên Môn, tản mát ra uy năng hơn xa xa những bảo vật khác. Thậm chí ngay cả nguyên thần chi bảo, và hơn mười tam tướng chi bảo cũng không thể tới gần.
“Tòa ngọc đài này không tồi, tạo hình kỳ lạ, rất hợp khẩu vị đại tôn ta!”
Già La Minh Tôn mở cờ trong bụng, xuyên qua rất nhiều vu bảo, thẳng tới tòa hình đài mà đi, cười to nói: “Diệp lão đệ, ta chọn tòa ngọc đài này.”
“Là mượn, không phải cho, Minh Tôn nhớ kỹ phải trả ta!” Diệp Húc cao giọng nói.
“Quỷ hẹp hòi…không xong!”
Già La Minh Tôn còn cách tòa ngọc đài kia chừng mười dặm, đột nhiên chỉ thấy sợi dây màu vàng trên ngọc đài bay lên, hóa thành một đầu kim long rít gào lao tới. Tốc độ của nó cực nhanh, giống như một đạo kim quang, trong nháy mắt đã cuốn lấy Già La Minh Tôn, trói thật chặt lại, bọc lấy hắn rít gào bay tới hình đài.
Lập tức bộ gông xiềng kia kêu răng rắc mấy tiếng tách ra, kẹp chặt lên trên cổ Già La Minh Tôn. Bộ gông xiềng này nặng nề vô cùng, cho dù Già La Minh Tôn có sức mạnh vô cùng to lớn cũng bị ép quỳ xuống trên mặt đài, hoàn toàn quỳ gối lên trên bồ đoàn kia, giống như một tù phạm sắp bị xử tử hình vậy.
“Khốn tiên thằng, trảm tiên đao, tỏa tiên gia, tử tù bồ đoàn, chiêu hồn phiên… Con bà nó, đây là Trảm Tiên Đài bên ngoài Nam Thiên Môn trong truyền thuyết viễn cổ thiên đình!”
Già La Minh Tôn không khỏi rùng mình một cái, ngẩng đàu nhìn lại, chỉ thấy Quỷ đầu đao bay lên, như một tia chớp chém thẳng xuống cổ hắn.
Diệp Húc nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, hiếu kỳ nói: “Minh Tôn, Trảm Tiên Đài thật sự có thể trảm được tiên nhân sao?”
“Lão tử sắp bị tòa Trảm Tiên Đài này chém, ngươi còn có thời gian hỏi cái này sao!” Già La Minh Tôn bị hắn làm tức chết đi được.
“Ngươi chỉ là phỏng chế phẩm của Tây Hoàng luyện chế, lão tử không bị phỏng chế phẩm giết chết được!”
Già La Minh Tôn điên cuồng gào thét không ngừng, cái đuôi bọ cạp dựng thẳng lên sau lưng, hướng tới Quỷ Đầu Đao. Chỉ nghe thấy đinh một tiếng, quỷ đầu đao đánh thẳng lên cái đuôi của hắn, toát ra những ánh hoa lửa.
Cái đuôi bọ cạp này rung lên không ngừng, không ngừng va chạm với Quỷ Đầu Đao, không cho nó chém xuống.
Già La Minh Tôn rống giận liên tục, ra sức giãy dụa, lấy thực lực của hắn còn không thể cắt được đoạn khốn tiên thằng này, chỉ có thể dựa vào lực lượng, chậm rãi mở ra mà thôi.
Quanh thân hắn màu đỏ chạy loạn, trên trán từng giọt mồ hôi lăn đi lăn lại như thác nước, sau một lúc lâu rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi sợi dây này. Hắn lập tức dùng hai tay bắt lấy Tỏa Tiên Gia, thi triển lực lượng toàn thân vặn Tỏa Tiên Gia.
Già La Minh Tôn nhẹ nhàng thở ra, vội vàng chớp động, hóa thành một đạo lưu quang trốn xa mấy trăm dặm, thoát ly khỏi phạm vi cảm ứng của Đoạn Tiên Đài, trong lòng còn sợ hãi nói: “May mắn ta còn có cái đuôi, nếu không bị trảm Tiên Đài này chém chết rồi…lão đệ, Trảm Tiên Đài này lưu lại cho ngươi, ta đi lấy khẩu quan tài kia còn tốt hơn…”