Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 698: Chương 698: Nghịch hành phạt thiên




“Thiên mệnh huyền điểu, giáng xuống sinh thương”, những lời này ai cũng từng nghe qua, cũng biết chính là Đế Khốc Thần Vương hóa thân thành huyền điểu kết hợp với một cô gái phàm trần sinh ra Thang Hoàng, khai sáng ra hoàng triều Đại Thương, kéo dài ba trăm ngàn năm thịnh thế của Đại Thương kia.

Nhưng rất ít người liên hệ những lời này với người kế vị Đế Khốc Thần Vương, hầu hết hoặc nghĩ là người kế vị Đế Khốc Thần Vương là một vũng máu Đế Quân, hoặc là phụ thân làm người, xâm chiếm thân thể đại vu khác, hoặc chính là hậu thế của Đế Khốc Thần Vương ở Thiên giới.

Dù là Diệp Húc cũng không nhảy ra khỏi vòng tròn tư duy này mà liên hệ với những lời kia.

“Đế Khốc Thần Vương chính là con cháu của Hiên Viên Thiên Đế. Nghe nói Hiên Thiên Đế có ba nghìn phi tử đến từ các thế giới với đủ chủng tộc, sinh hạ con cái không phải ai cũng là nhân loại. Hơn phân nửa là Đế Khốc Thần Vương không chỉ có được huyết thống của Thiên Đế mà còn có được huyết thống của huyền điểu.” Diệp Húc thầm nghĩ.

“Hóa ra đây mới là kẻ kế vị Đế Khốc Thần Vương, đây mới là thủ đoạn vùng dậy khi ông ta cùng đương kim Thiên Đế tranh đoạt đế vị thất bại…”

Sắc mặt Tinh Đế âm trầm, thở dài nói: “Vừa ra đời đã là Vu Hoàng, đây chính là tư chất của Thiên Đế. Thiên hạ ngày nay còn ai có thể tranh phong cùng hắn nữa?”

Ma Hoàng cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói: “Tư chất của Thiên Đế ư? Lời đó sai rồi! Tư chất Thiên Đế của hắn kia chẳng qua chỉ là giả tượng đi ra từ đống máu Đế Quân, chứ tư chất thực tế thì kém xa vị Thanh Đế đã sinh ra từ trong Hồng Mông khí, cũng không bằng Hạo Thiên Đại Đế được sinh ra và nuôi dưỡng trong Thái Dương chân hỏa! Nếu ngươi có nhiều máu Đế Quân như vậy thì đã sớm trở thành Vu Hoàng rồi!”

Diệp Húc cũng gật đầu rồi nói: “Máu của Đế Quân chất chứa năng lượng cực kỳ khủng bố, Hạ Ly hấp thu một chút thôi đã tăng tu vi lên vô cùng gần cảnh giới Vu Hoàng. Nơi này có một hồ máu Đế Quân ấp trứng huyền điểu như thế, cho dù là heo cũng phải thành Heo hoàng!”

Lời này của hắn cũng không phải là khoa trương, Đế Quân gần với Thiên Đế, huyết mạch cực kỳ tinh thuần và hùng hậu, có thể cải thiện tư chất con người vô hạn, cung cấp tu vi khó có thể tưởng tượng được. Một con heo mà hấp thu máu Đế Quân thì cũng sẽ có tư chất không cách nào tưởng tượng được, trí tuệ thông thái, trở thành Vu Hoàng cũng không phải là nói đùa.

“Hai vị nói rất đúng.”

Tinh Đế gật đầu, trầm giọng nói: “Như vậy trứng huyền điểu kia vẫn bị Đế Khốc Thần Vương phong ấn mà chưa hề ấp. Khi con đường thông thiên mở ra, con cháu cấp dưới trung thành của ông ta mang nó vào thế giới Vu Hoang, lấy máu mà Đế Khốc Thần Vương để lại để ấp trứng. Tính thời gian thì quả trứng này đã được ấp trong máu Đế Quân tầm một năm. Từ ngày ấp trứng thì sinh mạng trong quả trứng đó đã sinh ra, điều này chứng minh hắn tu luyện một năm, dùng máu Đế Quân tu thành Vu Hoàng.”

“Một năm dùng máu Đế Quân trở thành Vu Hoàng, cũng không thể coi thường.”

Ma Hoàng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, tiên linh khí như mây không ngừng rơi xuống, lắng trên không trung Nam Hải Dương Châu, càng lâu lại càng dày.

Gã trầm giọng nói: “Người này trở thành Vu Hoàng, được thế giới Vu Hoang thừa nhận, thiên đạo tán thành, số tiên linh khí hạ xuống còn nhiều hơn bản hoàng mấy trăm lần. Điều này chứng tỏ tư chất hắn dù không bằng Thiên Đế hồi còn nhỏ nhưng cũng không khác là bao. Thành tựu sau này sẽ kinh người, là ứng cử viên cạnh tranh chiếc ghế Thiên Đế, đồng thời cũng là kẻ địch lớn của ngươi!”

“Người này chưa diệt trừ, lòng ta khó có thể bình an.”

Tinh Đế thản nhiên nói: “Nhưng hai người chúng ta liên thủ lại e là cũng chẳng thể làm gì được kẻ này.”

Hai người mà y nói đương nhiên là chỉ y và cấm pháp phân thân của Ma Hoàng, Diệp Húc không hề được tính vào. Thực lực Diệp Húc tuy rằng không kém, nhưng so với hai người bọn họ cùng đám cường giả Thiên giới bảo vệ trứng huyền điểu kia thì thua kém rất nhiều, bởi vậy Tinh Đế vẫn luôn xem thường Diệp Húc.

Diệp Húc khẽ mỉm cười, cũng không để bụng, hắn từ từ nói: “Vu Hoàng nhân kiếp của hắn chắc là sắp đến rồi, phỏng chừng hai vị Tuần Thiên Sứ cùng vị Giám Thiên Sứ của thế giới Vu Hoang ta cũng sẽ tới. Không biết đứa con trai Đế Quân này có qua được đại kiếp nạn lần này không?”

“Những người này đến từ Thiên giới nên không hề biết tập tục của thế giới Vu Hoang ta, chắc chắn sẽ phải ăn một cú đau đó. Chi bằng chúng ta ngồi nhìn hổ đấu.” Ánh mắt Tinh Đế sáng lên, y nói.

Rắc!

Trên khoảng không ao máu, quả trứng huyển điểu kia xuất hiện một vết nứt, ngay sau đó tiếng răng rắc vang lên không ngừng!

Con trai của Đế Khốc rốt cuộc sinh ra!

Diệp Húc ngưng mắt nhìn thì thấy ao máu kia nhanh chóng khô cạn, huyết mạch lực của Đế Quân ào ào rót vào trong quả trứng huyền điểu đang nứt kia. Quả trứng chim này ầm ầm vỡ vụn, một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ vô cùng bá đạo phóng lên cao, đẩy cho tiên linh khí dày đặc kia lên giữa không trung, hồi lâu không thể hạ xuống.

“Trẫm!”

Âm thanh đầu tiên truyền đến sau khi hơi thở kia xuất thế không phải là một tiếng khóc oa oa mà là một tiếng “Trẫm” vô cùng khí phách!

“Trẫm chi nhất mạch, truyền thừa tự thiên!”

Trong hơi thở mạnh mẽ bá đạo kia, một đôi cánh chim giang ra ngàn dặm, giống như mây xanh che phủ bầu trời. Lông chim như thanh kim trông vô cùng hoa lệ.

Đôi cánh này đột nhiên thu lại rồi hóa thành một thiếu niên trẻ tuổi tuấn lãng mà yêu dị, khỏa thân đứng trong vỏ trứng vỡ nát kia. Toàn thân hắn hoàn mỹ không chút tỳ vết, lấp lánh đủ loại phù văn trận vân, trời sinh đã vô cùng hùng mạnh, thân thể mạnh sánh ngang với cả Vu Hoàng.

Hàng nghìn hàng vạn chiếc lông vũ màu xanh nhỏ bé bay lượn quanh người hắn, trong chốc lát đã dệt ra một bộ đế bào hoa lệ, đẹp đẽ quý giá, mang đến một cảm giác cao quý khiến người ta vừa thấy là tự giác thần phục.

“Trẫm chi nhất mạch, truyền thừa tự thiên, lấy Đế làm họ, Đế Khốc là cha ta, Đế Thang là huynh ta. Trẫm thừa thiên mà sinh, trời sinh thần thánh, trí tuệ thông minh. Tự đặt tên Đế Tuệ, tự Kiếm Thông!”

Người thanh niên này chầm chậm nói, ngôn xuất pháp tùy, thanh âm ầm ầm truyền đi toàn bộ Nam Hải Dương Châu chỉ trong phút chốc. Hàng nghìn hàng vạn sinh linh nghe thấy vậy đều phủ phục xuống đất, bái lạy không ngừng.

Thanh âm của hắn ầm ầm vượt qua hàng triệu dặm hải dương truyền đến những lục địa khác, Vu Hoàng uy ngập tràn. Đám yêu quái hải tộc dưới đáy biển, bất kể tu vi sâu cạn đều nơm nớp lo sợ, quỳ lạy trên mặt đất, thần phục Vu Hoàng!

Đây là vị Vu Hoàng đã được thế giới Vu Hoang tán thành, thế giới Vu Hoang chi hoàng, ngoài các thánh địa có cấm bảo có thể chống cự lại luồng uy áp này, những sinh linh khác có thể chống lại được hơi thở chấn nhiếp tâm linh như thế.

Đám người Quy Thiên Thư sớm đã quỳ lạy, miệng hô không ngừng. Bọn họ dù là cường giả đứng đầu, tu vi cực cao, ở trong Thánh chủ có thể được xưng là cường giả, nhưng Thiên giới rất nghiêm khắc về giai cấp mà bọn họ lại làm nô làm bộc các đời, đối mặt với Đế Tuệ, vị con trai của Đế Khốc Thần Vương này, bọn họ không hề có chút dị tâm nào.

Một gã cường giả Thiên giới có tu vi cao nhất quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: “Thưa chủ công, Đế Quân để lại di mệnh, hiện giờ Thiên Đế sắp chết…”

“Không cần nói, trẫm đã biết hết rồi.”

Đế Tuệ khẽ khoát tay, mỉm cười nói: “Đương kim Thiên Đế sắp chết chính là lúc quần hùng vùng lên tranh giành đế vị. Trẫm kế thừa di chí của phụ thân, hấp thu một phần trí nhớ của huyết mạch lực, được đến cấm pháp, đương nhiên sẽ hiểu tất cả.”

Hắn cười thật ngạo nghễ, trời đất dường như động theo tâm tình hắn, trăm hoa đua nở, phồn hoa cẩm gấm, hạ giọng nói: “Đại kế mà phụ thân ta đặt ra là muốn trẫm thành lập cơ nghiệp dưới hạ giới, sau đó nghịch hành phạt thiên, từ đó trở thành Thiên Đế. Hành động này mưu tính sâu xa, không hổ là đại kế do Đế Quân định ra, không có kẽ hở. Trẫm đã thành Vu Hoàng rồi thì bắt đầu từ thế giới Vu Hoang hạ đẳng này đi, thống nhất ba nghìn thế giới, lập nên bá nghiệp mà phụ thân ta chưa từng làm được!”

“Thống nhất ba nghìn thế giới là có thể có năng lực tranh đoạt Thiên Đế vị? Đây là lý lẽ gì?”

Tinh Đế nao nao, nghi hoặc nói: “Thiên giới chính là thế giới mà vô số vu sĩ đại vu, thậm chí là Vu Hoàng hướng tới. Nơi đó linh mạch sung túc, linh khí cao cấp, tu luyện trên Thiên giới một ngày còn hơn một năm ở Vu Hoang. Vì sao Đế Khốc Thần Vương lại muốn hạ thủ từ thế giới Vu Hoang chúng ta?”

“E là chỉ có người tu luyện cấm pháp của Đế Khốc Thần Vương mới biết được sự ảo diệu bên trong.”

Ma Hoàng quay đầu nhìn về phía Diệp Húc, nghi hoặc nói: “Tiểu tử kia, ngươi tu luyện Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn đúng là cấm pháp mà Đế Khốc Thần Vương khai sáng ra, có biết vì sao Đế Khốc Thần Vương lập ra đại kế phải lập căn cơ từ ba nghìn thế giới, sau đó nghịch hành phạt thiên?”

Diệp Húc khẽ gật đầu, từ từ thở ra một hơi, nói: “Đế Quân không hổ là Đế Quân, mưu tính thật sâu xa. Từ năm mươi năm trước ông ta đã định ra kế sách nghịch hành phạt thiên, quả nhiên là không hề sơ hở, thực khiến cho người ta bội phục sát đất. Cấm pháp mà Đế Khốc Thần Vương khai sáng ra chủ yếu chính là tu tập công đức, công đức thêm vào thân, công đức càng nhiều thì cảnh giới càng cao. Nếu Đế Tuệ này thống nhất ba nghìn thế giới, công đức từ vô số vu sĩ, vô số phàm nhân cộng lại to lớn e là đủ để hắn nhảy lên thành Thần Vương!”

Tinh Đế và Ma Hoàng đều khiếp sợ, tuy Diệp Húc nói không rõ ràng lắm nhưng hai người bọn họ đều là hạng người tài trí hơn người, lập tức hiểu được sự ảo diệu bên trong.

Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết có hai cách tu luyện, một loại là thiện công, một loại là nghiệp quả. Ma đầu tích ác như Diệp Húc, Phật đà làm việc thiện như Ngọc Chân cũng không phải là cách tốt nhất.

Cách tốt nhất để tu luyện Công Đức Kim Luân Luyện Bảo diệu quyết chính là trở thành chủ nhân của thế giới, thống trị toàn bộ thế giới, thành lập đế quốc!

Tỷ như nếu Đế tuệ thống trị thế giới Vu Hoang, hắn sẽ trở thành người như Thang Hoàng Vũ Hoàng. Nếu muốn làm thiện thì đó chính là đại thiện, hàng tỉ người bái phục, thiện công vô lượng. Nếu muốn làm ác thì đó lại là đại ác, thây người hàng tỉ, nghiệp quả vô lượng. Thiện công nghiệp quả đều là công đức, Thang Hoàng lấy được công đức vô tận vô biên mới tu luyện được đến cảnh giới Thánh Hoàng.

Thống nhất một thế giới là có thể trở thành Thánh Hoàng. Nếu thống nhất ba nghìn thế giới, trở thành chủ nhân của tất cả các thế giới như Vu Hoang thì sao?

Khi đó, số công đức tập hợp được sẽ khủng bố như thế nào?

Bởi vậy Diệp Húc mới nói thành Thần Vương cũng không phải là nói quá.

“Khó trách năm đó Đế Khốc có thể tranh đoạt đế vị cùng đương kim Thiên Đế! Môn công pháp này đúng là chấn động cổ kim!”

Sát khí tỏa ra trong mắt Ma Hoàng, gã lạnh lùng nói: “Nhưng để cho tên tiểu tử Đế Tuệ này thống nhất ba nghìn thế giới thì làm gì còn ngày cho bản hoàng nổi danh?”

Tinh Đế cũng động sát khí, lạnh nhạt nói: “Cho nên hắn phải chết!”

Hai người bọn họ đều là hạng người đầy dã tâm, nhận ra điểm này liền cùng chung kẻ thù.

Đế Tuệ khoanh chân ngồi xuống, ra lệnh: “Các ngươi hãy hộ pháp cho trẫm! Trẫm lập tức thông báo cho huyền điểu, gọi tới hai vị Vu Hoàng. Chờ trẫm củng cố cảnh giới xong sẽ cùng bọn chúng liên thủ diệt trừ hai tên Tuần Thiên Sứ, thống nhất Vu Hoang!”

Quy Thiên Thư và đám cường giả đều cúi đầu nhận lệnh. Lại đúng vào lúc này, một trận rung động từ trong hư không xa xôi truyền đến, đám người Quy Thiên Thư ngẩng đầu thì thấy một tòa lâu cao ba mươi ba tầng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Đế Tuệ. Uy áp của cấm bảo tràn ngập, trận vân trút xuống ép cho hư không ầm ầm vỡ tung.

Cấm bảo của Vạn Kiếp môn, Vạn Kiếp Thiên lâu!

Ánh mắt Diệp Húc sáng lên, hắn cùng Ma Hoàng, Tinh Đế liếc nhau, cùng cười nói: “Vu Hoàng nhân kiếp đã bắt đầu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.