Mặc dù quanh thân Tây Vương Mẫu tràn ngập tử khí, dung mạo cũng lộ ra
vẻ già nua, nhưng khi phất tay lên, một chưởng liền đánh chết quốc vương của Thanh Hoa thần quốc, đường đường một vị Vu Hoàng, sát phạt quyết
đoán, chuyên quền độc đoán, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều phải
rùng mình.
Bọn họ nghe nói Tây Vương Mẫu của Hoa Tư thiên
quốc muốn thoái ngôi nhường vị, đã chọn hai người ngoại hương làm Tây
Hoàng Công, Tây Vương Mẫu, vỗn dĩ mỗi người đều có tâm tư, cũng không
thiếu người dự định đến kế thừa Tư Hoa thiên quốc, trở thành Hoàng Công
của Vương Mẫu.
Có điều một chưởng này của Tây Vương Mẫu giống như đánh vào mặt bọn họ, khiến bọn họ tỉnh táo lại.
Tây Vương Mẫu mặc dù sắp chết, chuẩn bị nhường vị, nhưng dù sao bà cũng là Thánh Hoàng duy nhất trong Côn Luân tiên giới hiện nay.
Thánh Hoàng, nhân vật cấp bậc này, nếu như không có trí tuệ thông thiên, không có vận khí tốt nhất, không có ý chí bền vững cùng nghị lực lớn
lao, thì cho dù có nhiều của cải tài nguyên hơn nữa cũng không thể làm
nên trò trống gì.
Đây cũng là nguyên nhân mà một vương triều
xưa nay luôn thống nhất thế giới, chiếm đoạt toàn bộ tài nguyên trong
thiên hạ, nhưng những người thừa kế đời sau của vương triều lại không
cách nào trở thành Thánh Hoàng.
Tây Vương Mẫu một khi vẫn
chưa chết, thì có thể nói lời của bà trong Tư Hoa thiên quốc, trong thế
giới Côn Luân, chính là thiên lý, bất kỳ kẻ nào to gan làm trái, đều sẽ
bị bà ra tay giết bỏ.
Diệp Húc không kìm được mấy lần quay
sang quan sát Phượng Yên Nhu, hắn ngàn vạn lần không thể ngờ rằng Phượng Yên Nhu lại có huyết mạch chính thống của Hoa Tư thiên quốc.
“Sư muội, lẽ nào tổ tiên muội có người đến từ Hoa Tư thiên quốc?”
Phượng Yên Nhu nghe thấy vậy, bộ dạng mù mờ, lắc lắc đầu nói: “Muội cũng không biết.”
Diệp Húc thấy vô cùng kỳ lạ, thầm nghĩ: “Loại chuyện này, vẫn cần phải
đến hỏi vị nhạc phụ đại nhân phong lưu phóng khoáng của ta. Yêu chủ rất
hay thương người, cướp hôn khắp nơi, sinh được bảy người con gái thì cả
bảy người đều không giống nhau. Chẳng lẽ trong số phu nhân mà Yêu chủ
cướp lại có người thuộc hoàng tộc của Hoa Tư thiên quốc?”
Nhưng ngay sau đó hắn lại phủ nhận ý nghĩ này, huyết thống của Hoa Tư
thiên quốc mặc dù vô cùng cường mạnh, nhưng không có thực lực Vu Hoàng
hay các loại trọng bảo như Dao Trì thiên thuyền có khả nang xuyên qua
thế giới thì đừng mơ tưởng có thể từ thế giới Côn Luân đi đến thế giới
Vu Hoang.
Nếu như vị cao thủ Hoa Tư thiên quốc đó tiến vào
thế giới Vu Hoang có loại thực lực hoặc là cấm bảo này thì e rằng không
phải là Yêu chủ cướp hôn, mà là Yêu chủ bị người ta bức hôn.
“Nhạc phụ ta bản thể chính là một con thanh điểu, mà Hoa Tư thiên quốc cũng có ba con thanh điểu thủ hộ thần quốc…”
Hắn linh quang chợt loé, đột nhiên nghĩ đến huyết thống của Đại Hạ cũng chính là huyết mạch Phách Hạ, huyết thống Đại Thương cũng là huyết mạch huyền điểu, mà bản thể của Yêu chủ lại cùng một chủng tộc với người thủ hộ Hoa Tư thiên quốc, nên phải nói là Yêu chủ mới là người có huyết
thống thuần khiết của Hoa Tư thiên quốc.
“Nếu nói như thế,
thì hẳn phải là trong số tổ tiên của Yêu chủ, có người đến từ hoàng tộc
của Hoa Tư thiên quốc.” Hắn lờ mờ đoán ra chân tướng này, có điều cụ thể có như hắn phỏng đoán hay không thì lại rất khó tìm được đáp án chính
xác.
Tây Vương Mẫu mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Ai còn thắc mắc thì cứ nói ra, không nên giấu ở trong lòng.”
Rất nhiều quốc chủ của các thần quốc trong lòng chấn động, trán đổ mồi
hôi lạnh, thậm chí ba vị đại Vu Hoàng khác cũng nơm nớp lo sợ, không nói một lời.
“Nếu như đã không còn ai có dị nghị, vậy thì hoàng
đế đăng cơ đại điển, bây giờ có thể bắt đầu rồi.” Tây Vương Mẫu khẽ cười nói.
Bà đang định từ Vương Mẫu bảo toạ đứng lên thì đột
nhiên nghe thấy một âm thanh ha ha cười nói: “Nương nương, huyết thống
của Tây Vương Mẫu đích xác là huyết mạch Tây Hoàng, không nghi ngờ gì,
nàng trở thành Tây Vương Mẫu cũng hoàn toàn chính thống, không ai có dị
nghị gì nữa. Nhưng Tây Hoàng Công thì vẫn nên thương thảo thêm.”
Các vị quốc chủ trong lòng cả kinh, vội vàng quét mắt tới vị quốc chủ
vừa mới lên tiếng kia, thì thấy người này chính là quốc chủ của Phổ Hoá
quốc, tu vi trong số các quốc chủ ở đây cũng chỉ có thể nói là bình
thường, chứ không hề xuất sắc.
Tây Vương Mẫu ánh mắt chớp động, cười nói: “Văn quốc chủ lẽ nào vẫn chưa quy phục Tây Hoàng Công, có ý kiến gì sao?”
Văn Quốc chủ Phổ Hoá quốc cười nói: “Đương nhiên.”
Các quốc chủ thần quốc khác không khỏi toát mồ hôi thay hắn, nhưng
người này lại đĩnh đạc, gằn từng chữ nói: “Lịch đại Tây Hoàng Công chỉ
là chồng của Tây Vương Mẫu, mặc dù trên danh nghĩa có thể cùng đứng cùng ngồi với Tây Vương Mẫu, nhưng trên thực tế người nắm quyền của Hoa Tư
thiên quốc lại vẫn là Vương Mẫu, chứ không phải Hoàng công. Do vậy trong số những lịch đại Hoàng công, không nhất định phải có huyết thống hoàng tộc của Hoa Tư thiên quốc. Nương nương, về điểm này không biết ta nói
có đúng không?”
Tây Vương Mẫu gật đầu, lại cười nói: “Ngươi
nói không sai, đích thực là có cái quy định bất thành văn này. Tây Hoàng Công hoàn toàn không có huyết thống của Hoa Tư thiên quốc, hắn trở
thành Tây Hoàng Công, đương nhiên hợp tình hợp lý.”
Diệp Húc
càng nghe càng cảm thấy có chút không đúng, Hoa Tư thiên quốc lấy nữ làm vương, bản thân hắn, vị Tây Hoàng Công này chỉ là vật phụ thuộc vào
Phượng Yên Nhu, vị Tây Vương Mẫu kia, phu dĩ phụ quý, địa vị thấp kém
hơn Tây Vương Mẫu rất nhiều.
Những lời mà người này nói không phải là ám chỉ hắn, mà chính là Phượng Yên Nhu.
“Thì ra danh tiếng Tây Hoàng Công tuy vẻ vang, nhưng lại chỉ là loại
ngựa đực, công cụ nối dõi tông đường của Vương Mẫu... Thôi mặc kệ y.”
Hắn lập tức không để trong lòng, thầm nói: “Dù sao thì Phượng Yên Nhu
cũng là vợ của ta, ở Hoa Tư thiên quốc, nàng là vương, nhưng ở thế giới
khác thì sẽ không còn cái quy tắc này nữa, vẫn là ta nói phải nghe không thể khác, sau này không đến Hoa Tư thiên quốc nữa là được rồi…”
Văn quốc chủ ha ha cười lớn, đứng dậy cất cao giọng nói: “Nếu đã như
vậy, vậy thì những người khác cũng có thể là chồng của Vương Mẫu, trở
thành Tây Hoàng Công. Nương nương đã định chọn Tây Vương Mẫu, hạng người như ta tất nhiên không có dị nghị, nhưng Tây Hoàng Công muốn đăng cơ
thì vẫn phải xem xét lại, tất nhiên là cần một vị cường nhân tới giúp
đỡ, trong số những người ở đây, có ai là không xuất sắc bằng người ngoại hương này?”
Người này lời lẽ sắc bén, đem đầu mâu chỉ thẳng Diệp Húc.
“Thế giới Côn Luân, có cả nghìn vạn thần quốc, kế thừa từ viễn cổ thiên đình chư tiên chư thần, thậm chí còn có huyết mạch Thiên đế, nào có ai
huyết thống thấp hèn hơn tên ngoại hương kia?”
Văn Quốc chủ tiếp tục nói: “Nương nương, bởi vậy ta cho rằng, vị Tây Hoàng Công được chọn này cần phải xem xét lại!”
Tây Vương Mẫu trầm mặc không nói.
Diệp Húc đột nhiên cười nói: “Văn quốc chủ, ông nhận thấy nên xem xét như thế nào?”
“Đương nhiên là kẻ thắng làm vua!” "tung hoanh . com" - là web sưu tầm truyện nhanh nhất
Văn quốc chủ cất tiếng cười lớn, tiếng cười không dứt, cao giọng nói:
“Nương nương, sau khi bà chết, Hoa Tư thiên quốc để lại cho hai tên chưa thành Vu Hoàng thống trị, quần hùng vẫn luôn rình rập, thử hỏi có thể
thống trị được bao lâu? Dư uy của bà, sau khi bà chết liền sẽ tiêu biến
không còn, hai người bọn họ liệu có thể khiến quần hùng khiếp sợ? Vì
vậy, muốn trở thành nam nhân của Vương Mẫu đời kế tiếp, tất phải là một
cường nhân phách tuyệt thiên hạ, có thủ pháp và thực lực đủ mạnh để trấn phục quần hùng, tiếp tục duy trì sự thống trị của Hoa Tư thiên quốc!”
Các vị quốc chủ thần quốc trong lòng cả kinh, mặt mày biến sắc, Phổ Hoá quốc trong số các thần quốc nơi đây không lớn không nhỏ, thực lực cùng
chỉ xếp vào trung đẳng, còn Văn quốc chủ ngày thường cùng chỉ là một kẻ
nhát gan sợ phiền phức, không ngờ giờ phút này cư nhiên hào khí vạn
trượng, tính tình đổi khác, so với y của ngày thường hoàn toàn không
giống.
Y ở trước mặt Tây Vương Mẫu, mở miệng nói “sau khi bà
chết” chính là đại bất kính, dám ở trước mặt phản đối Tây Hoàng Công do
nàng đề ra, kiến lập một hội nghị chọn người khác, đây quả thật là gan
to tày trời.
Vừa rồi quốc chủ Thanh Hoa thần quốc trong tứ
đại thần quốc chỉ là muốn lấy một chút máu của Phượng Yên Nhu để kiểm
chứng xem Phượng Yên Nhu có thật là có huyết thống hoàng tộc của Hoa Tư
thiên quốc hay không, đã liền bị Tây Vương Mẫu một chưởng đánh chết.
Các Vu Hoàng của tam đại thần quốc khác cũng thấp thỏm dẽ dặt, toàn bộ ý đồ riêng đều gạt bỏ hết, không ngờ rằng Văn quốc chủ, một nhân vật tầm
thường này lại dám khơi mào gây chuyện, thật là khiến người ta phải mở
to mắt nhìn.
Có điều, lời của y cũng là hợp tình hợp lý,
khiến những quốc chủ có mặt ở đó đều âm thầm gật đầu, trong lòng không
khỏi lại dấy lên một tia vọng.
Địa vị của Tây Hoàng Công mặc
dù không bằng Tây Vương Mẫu, nhưng thực lực tu vi của Phượng Yên Nhu còn thấp, không đủ làm mẫu nghi thiên hạ như những các đời Vương Mẫu trước
đây. Như vậy thì Tây Hoàng Công sẽ nắm giữ quyền lực, khiến toàn bộ Hoa
Tư thiên quốc, thậm chí cả thiên giới Côn Luân đều nằm gọn trong tay
hắn.
Phượng Yên Nhu nghe đến đây, trong lòng không khỏi lo
lắng, tay đổ mồ hôi, lén lút quan sát Diệp Húc, lại thấy Diệp Húc vẫn
thần tình lạnh nhạt, mới thoáng yên tâm lại.
Tây Vương Mẫu
mặt mang ý cười, nhẹ giọng nói: “Nói như vây, là ngươi muốn làm Tây
Hoàng Công rồi? Một khi Tây Hoàng Công không nhất thiết phải là huyết
mạch hoàng tộc Hoa Tư thiên quốc, vậy thì các cường nhân đến từ Côn Luân thiên giới cũng không thành vấn đề, không biết ngươi có phải là ý này
không?”
Văn quốc chủ ha ha cười lớn, hơi thở đột nhiên trở
nên vô cùng phóng đãng cuồng dã, thân thể hắn ban đầu bị khí tức của mấy vị Vu Hoàng ép đến bé như đậu đinh, thì giờ phút này khí tức nở rộ,
thân thể nhanh chóng bành trướng, khiến khí tức Vu Hoàng bị tiêu trừ
triệt để.
“Vương Mẫu, tu vi của bà thông thiên tạo hoá, cư nhiên có thể nhìn ra lai lịch của trẫm.”
Thân thể hắn bắt đầu vặn vẹo biến hoá, trong chớp mắt liền từ một quốc chủ nho nhã lịch sự biến thành một bộ mặt dữ tợn.
Sống mũi của hắn uốn cong gấp khúc, giống như mỏ chim ưng, hai mắt hằn
đỏ, vai rộng lưng dày, từng khối cơ thịt trên người gồ lên giống như mụn nhọt trên lưng con cóc, quấn quanh hông một chiếc khố da thú ngắn, làm
lộ ra cả hai chân.
Khuôn mặt hắn dường như bất cứ lúc nào
cũng đang biến hoá, khi thì nam khi thì nữ, khi thì trẻ khi lại già,
cũng có lúc lại phảng phất như phật đà, trách trời thương dân, nhưng lại có lúc giống như ma vương, dữ tợn đáng sợ.
Ma khí quanh
người hắn gột rửa, mở ra một không gian ngổn ngang phía sau, hình thành
nên vô thượng Ma quốc, cùng tỷ vạn viễn cổ ma thần kỳ hình quái trạng.
Những ma thần này, không phải là loại thiên ma, cổ ma của Ma tộc trong
Hằng Cổ Ma Vực, mà là viễn cổ ma thần thuần khiết, chính là có thể tồn
tại ngang hàng với Tiên Phật phân đình.
Vào thời viễn cổ, cổ
tiên, cổ ma, cổ thần, cổ phật cùng nhau tồn tại, thần tiên phật khắp
trời rơi xuống, hình thành lên từng đại thiên thế giới, mà huyết mạch ma thần trong đó, có tất cả bát đại ma đế, sau khi chết mỗi người hoá
thành một ma giới.
Nghe nói bát đại ma đế là ma thần do đấng
cổ xưa sáng tạo, dùng để cân bằng tiên ma, bát đại Ma đế này vào thời
thiên địa đại huỷ diệt đã tự thân hoá đạo, hình thành từng thế giới ma
thần, mà những người sinh sống ở trong đó chính là hậu duệ của bát đại
Ma đế.
Người này, rõ ràng là một vị cường nhân đến từ thế giới Ma Thần.
“Thì ra chính là Xích Uyên Ma Tôn.”
Tây Vương Mẫu quét mắt nhìn người này, lại cười nói: “Ma Tôn tu vi
thông thiên, đã trở thành Thánh Hoàng của Xích Đế Ma Giới, lẽ nào vẫn
còn chưa thoả mãn? Ma Tôn vì sao lại chỉ phái đến một tôn hoá thân,
chẳng lẽ là sợ chân thân đến đây không phải là đối thủ của trẫm?”
“Thế nhân lòng tham vô đáy, trẫm tất nhiên cũng muốn thống trị thế giới Côn Luân này, có điều trẫm suy nghĩ đến việc nương nương chưa chết, nếu như chân thân đến trước, đa phần sẽ bị bà đánh chết, vì thế mới để một
tôn hoá thân đến trước thăm dò xem sao.”
Xích Uyên Ma Tôn ha
ha cười lớn, ánh mắt hướng Diệp Húc quét tới, nhe răng cười nói: “Vương
Mẫu, nếu như trẫm giết tên tiểu tử này thì có phải sẽ trở thành Tây
Hoàng Công của Hoa Tư thiên quốc các người, cưới được một mỹ kiều nương
như hoa như ngọc?”
Diệp Húc mặt hơi biến sắc, lập tức mặt giãn ra cười nói: “Ma Tôn, con chó của ta có lời muốn nói với ngươi.”
Xích Uyên Ma Tôn hơi ngẩn ra, chỉ thấy bên cạnh Diệp Húc quả nhiên có một con hắc cẩu, da lông đen nhánh sáng loáng.
Ánh mắt Hao Thiên Khuyển dừng trên người Xích Uyên Ma Tôn, đột nhiên
ngẩng đầu nhìn Diệp Húc, dò hỏi: “Chủ công, tôi có thể nói bậy không?”
“Tốt nhất là không nên.” Diệp Húc lắc đầu nói.
Phá cẩu lập tức quay đầu lại, cao hứng phấn chấn, giống như nhìn thấy người thân, hướng Xích Uyên Ma Tôn gọi: “Cháu nội!”
“Khiếu Thiên, ngươi được lắm, quả nhiên không nói tục!”
Diệp Húc khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Xích Uyên Ma Tôn, ngươi chính là cháu nội…”