Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 299: Chương 299: Ngươi kiêu ngạo cái rắm.




Tống Cao Đức ánh mắt chớp động, không ngừng tán thưởng nói: “Khổng Tước không hổ là Khổng Tước, quả nhiên lợi hại, ngay cả Trương Hiến của Bổ Thiên Các cũng không bắt được nàng! Phải biết rằng, Trương Hiến là nhân vật trẻ tuổi nổi tiếng của Bổ Thiên Các, thậm chí có tư cách vấn đỉnh các chủ đời tiếp theo! Hắn nếu là có thể lấy được nhị công chúa thiên yêu cung, đạt được ủng hộ của thiên yêu cung, trở thành các chủ đảm nhiệm Bổ Thiên Các là chuyện chắc chắn rồi.”

Phượng Yên Nhu trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Nhị tỷ ta mới không gả cho người kia.”

Thiên yêu cung là vô thượng đại phái trong yêu tộc, nội tình cực kỳ hùng hậu, không hề kém với tam cung lục phái. Mà thiên yêu cung bảy vị công chúa chính là viên minh châu trong yêu tộc. Nếu có thể lấy các nàng làm vợ, tự nhiên có thể đạt được ủng hộ của thiên yêu cung.

Diệp Húc cười nói: “Phượng cô nương, nàng không cần lo lắng, đệ tử Bổ Thiên Các thoạt nhìn tu vi cực cao, nhưng không thể kéo dài tác chiến được. Tiếp tục đánh tiếp, khẳng định sẽ không phải là đối thủ của nhị tỷ nàng. Ta đã giao thủ qua với đệ tử Bổ Thiên Các, có kinh nghiệm.”

Phượng Yên Nhu nghe nói như thế mới bớt lo âu.

Đệ tử Bổ Thiên Các nếu biết trong lòng Diệp Húc đánh giá bọn họ như vậy, khẳng định không kìm nổi rơi lệ.

Oa!

Trong đám núi, đột nhiên một con lục nhãn kim thiềm thật lớn nhảy ra, ôm lấy một tòa núi lớn, lưng đeo một tòa linh phủ. Sáu con mắt của nó giống như trăng sáng màu lục trên bầu trời, sáng trong rực rỡ, ánh mắt của lục nhãn kim thiềm nhìn tới chỗ nào thì không gian chỗ đó trở nên vặn vẹo.

“Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Ngụy Hiên cũng ở chỗ này!” Diệp Húc trong lòng căng thẳng, thầm nhủ.

Lục nhãn kim thiềm quét mắt nhìn khắp nơi, đột nhiên hướng tới Diệp Húc, miệng mở lớn phát ra thanh âm ù ù : “Diệp sư đệ ngươi cũng tới đây sao? Thật sự là tốt quá, vi huynh hiện giờ sẽ tống tiễn ngươi một đoạn đường.”

Lục nhãn kim thiềm dùng sức nhảy lên, dán lên đám núi, nhảy qua bên này.

Nó nhảy một bước có chừng hơn mười dặm, tránh đi cấm chế thật mạnh trên không trung, đuổi theo Diệp Húc. Những cấm chế cấp thấp thì trực tiếp đụng qua, đánh tan cả cấm chế.

Hung uy của lục nhãn kim thiền bắn ra tứ phía, ánh mắt tập trung vào Diệp Húc.

“Người này thực lực rất mạnh, chỉ có đại tỷ mới có thể đối phó hắn!” Phượng Yên Nhu không kìm nổi biến sắc nói.

Tống Cao Đức thất thanh nói: “Lão đệ, chúng ta mới tách ra không bao lâu, ngươi đã đắc tội với cường giả tam thần cảnh rồi sao?”

Diệp Húc không nói một lời, tế khởi thiên cơ tán, hóa thành thuyền con, nắm hai người lên trên thuyền, rít gào phóng về phía trước, trầm giọng nói: “Phượng cô nương, nàng tới chỉ điểm chúng ta tránh đi cấm chế. Tống huynh, ngươi trợ giúp ta một tay, thúc dục thuyền con.”

Tống Cao Đức vội vàng tế khởi lôi trì đại đỉnh, chân nguyên điên cuồng dũng mãnh vào bên trong thuyền con, hợp lực với Diệp Húc thúc dục thuyền con bay giữa các đám núi mà đi.

Phượng Yên Nhu trong mắt hào quang lưu chuyển, hướng tới bốn phía mà nhìn, không ngừng mở miệng chỉ điểm cho bọn họ tránh đi cấm chế.

Tầng trời thấp thì cấm chế ít, làm cho bọn họ hữu kinh vô hiểm.

Rầm!

Lục nhãn kim thiềm mống vuốt bổ xuống bên cạnh bọn họ, đè sụp một góc rừng cây, móng vuốt của nó đạp lên một khối linh điền, nghiền nát một gốc cây ngàn năm. Ngay cả cấm chế trong linh điền cũng bị giẫm nát, thậm chí uy năng cấm chế không kịp bộc phát ra, liền bị mất đi!

“Nguyên thần của cường giả tam thần cảnh, thật sự rất hung hãn!” Tống Cao Đức quay đầu nhìn lại, thất thanh nói.

Lục nhãn kim thiềm lập tức nhảy lên, đầu lưỡi màu hồng hô một tiếng xoắn tới, đầu lưỡi này dài tới trăm dặm, không ngớt qua lại giữa đám núi, giống như linh xà, linh hoạt vô cùng. Nó thủy chung vẫn đi theo sau thuyền con của Diệp Húc.

Rốt cuộc, đầu lưỡi của lục nhãn kim thiềm đã tới cực hạn, liền rụt trở về.

Ba người Diệp Húc vừa mới nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên một cái đầu cóc thật lớn từ giữa đám núi nhảy ra. Nó mở cái mở rộng, miệng che kín toàn răng nanh cực kỳ sắc bén, răng rắc một cái cắn xuống. Dường như cả không gian đều bị nó cắn rơi một khối, hiểm hiểm cắn ngay phía sau ba người, dòng khí mênh mông lập tức hất bay thuyền con.

Lục nhãn kim thiềm một kích không trúng, hơi hơi run run thân thể to lớn, tòa linh phủ trên lưng lập tức bay lên, càng lúc càng lớn, bao phủ hơn mười dặm.

Tòa linh phủ này hô lên một tiếng trấn áp đám người Diệp Húc, dường như muốn thu bọn họ vào trong phủ.

“Diệp sư đệ lần này ngươi trốn không thể được!”

Diệp Húc đứng ở đuôi thuyền, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy linh phủ dừng ở giữa không trung, cung khuyết nhà xá, hoa viên giả sơn, suối nhỏ nước chảy … đầy đủ mọi thứ đang hướng tới mình mà đè xuống.

“Lâu thiên lôi âm!”

Trong linh phủ đột nhiên vang lên tiếng nhạc vui, tấu ra nhạc thanh, chỉ thấy trong phủ đột nhiên xuất hiện vô số thiên binh thiên tướng. Có người cầm thiên trống trong tay, có người cầm lôi thần chùy, tiếng trống chấn động, đó là lôi âm, lôi thần chùy nện xuống, đó là lâu thiên thần lôi!

Ngụy Hiên ra một chiêu vu pháp này, so với Hoàng Xán mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Quả thực có thế lật úp thiên địa rồi, chưa tới gần, liền kích hoạt mấy cấm chế dưới đám núi. Những cấm chế này vừa mới bộc phát ra uy năng liền bang bang vỡ vụn, không còn tồn tại.

Ngụy Hiên đứng ở trong phủ, giống như một pho tượng thiên thần, phía sau hắn, là lục nhãn kim thiềm to lớn không gì sánh được. Nó mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào con thuyền nhỏ.

“Sư huynh, đi vào trong đó đi!”

Phượng Yên Nhu mắt lộ thần quang, chỉ và trong một thung lũng. Diệp Húc khống chế thuyền con đáp xuống, tránh đi lâu thiên lôi âm, nhập vào trong cốc.

“Hạ thuyền đi bộ.”

Phượng Yên Nhu nhảy xuống khỏi thuyền con, sắc mặt ngưng trọng, nhỏ giọng nói: “Nơi đây khắp nơi đều là cấm chế uy lực cực đoan hùng mạnh, đi nhầm một bước nguyên thần tiêu tan, biến thành một cái xác không hồn! Các ngươi đi theo ta, ngàn vạn lần không được đi loạn!”

Nàng cẩn thận đi về phía trước, Diệp Húc thu lại thuyền con, cùng Tống Cao Đức nhắm mắt đi theo sau cô nàng, một bước cũng không đi nhầm.

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Hiên đuổi theo. Linh phủ lơ lửng trong không trung, lâu thiên lôi âm hạ xuống, đã thấy trong thung lung dâng lên một màng ánh sáng mỏng manh, đỡ lấy vu pháp của hắn.

Ngụy Hiên rống giận, linh phủ lại trấn áp xuống dưới, nhưng thủy chung bị một lực lượng mạnh mẽ ngăn cản, không thể hạ xuống được.

“Lấy tu vi của ta, thiên hạ to lớn nơi nào không thể đi? Chỉ là một nơi cấm chế, còn muốn ngăn trở ta sao?”

Hắn thả người dựng lên, dừng ở trên đại não lục nhãn kim thiềm, thu hồi linh phủ, cường thế xông vào phiến thung lũng này.

Hắn vừa mới bước vào trong cấm chế, đột nhiên lục nhãn kim thiềm to lớn kia, ánh mắt lỗ mũi, thậm chí làn da bên ngoài toát ra cây giống xanh mượt, rậm rạp. Trong chớp mắt đã trưởng thành cổ thụ che trời.

Ngụy Hiên chỉ cảm thấy tinh khí toàn thân điên cuồng trôi đi, nguyên thần của hắn nhanh chóng thu nhỏ lại.

Cổ thụ này điên cuồng hấp thu uy năng nguyên thần của hắn, chuyển hóa thành năng lượng bản thân, hóa thành chất dinh dưỡng cho cây cối.

“Thương Minh cấm thần đại trận!”

Ngụy Hiên da đầu run lên, trong lòng hoảng sợ vạn phần, nếu tiếp tục đứng nơi này, chỉ sợ không bao lâu, nguyên thần của hắn sẽ bị tháo đi hết thảy khí huyết tinh nguyên, hóa thành cây cối.

Đây là một tòa cổ trận, chuyên môn khắc chế nguyên thần vu sĩ, lấy nguyên thần của vu sĩ làm chất dinh dưỡng cho đại trận. Vu sĩ tam thần cảnh tiến vào bên trong cũng chỉ có đường chết.

Hắn vội vàng lui về phía sau, kêu lên một tiếng đau đớn, quanh thân liệt hỏa trào ra, đem nguyên thần nung khô một lần. Trừ khử đi cây cối cắm rễ trên nguyên thần.

“Thương minh cấm thần đại trận, nhằm vào nguyên thần, nhưng không có tác dụng với thân thể vu sĩ.”

Ngụy Hiên cắn chặt răng, bước vào Thương Minh nguyên thần đại trận. Mà lục nhãn kim thiềm kia lại núp đi, không có vào trận. Nguyên thần của hắn ở lại ngoài trận, thân thể vào trận, không chịu ảnh hưởng của cấm thần đại trận, có thể hành động tự nhiên.

Phượng Yên Nhu cẩn thận đi phía trước, Diệp Húc và Tống Cao Đức nhắm mắt theo sau. Qua một hồi lâu, bọn họ rốt cuộc cũng đi vào trung tâm thung lũng, Phượng Yên Nhu nhẹ nhàng thở dài, cười nói: “Nơi này không có cấm chế, có thể yên tâm đi lại rồi.”

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phiến sơn cốc nhỏ này yên lặng vô cùng, không có người tới, chỉ có một khối linh điền, một tòa thảo lư, giống như thế ngoại đào viên, mà một mảnh tường hòa.

“Vạn tái không thanh!”

Tống Cao Đức ánh mắt đột nhiên ngây ra, thất thanh nói: “Con mẹ nó, nơi này không ngờ có một gốc cây vạn tái không thanh, ông trời ơi, ta không nhìn nhầm chứ!”

Diệp Húc vội vàng nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa môt cây ngọc thụ sinh trưởng bên trong một khối linh điền, dường như được ngọc bích điêu khắc thành. Thậm chí ngay cả cành lá cũng là thúy ngọc vậy.

Cây quái thụ này lẻ loi đứng tại chỗ, chiều cao hơn trượng, tuy rằng nhìn như ngọc bích điêu khắc thành, nhưng kỳ thực cũng là một gốc cây linh dược cực kỳ hiếm lạ, tên là vạn tái không thanh, bẻ gãy cành chạc của nó liền có quỳnh tương chảy ra, đó là linh đan thiên nhiên.

Đây là một gốc cây hiếm có, có một không hai, Diệp Húc từng nghe nói qua loại linh dược này. Nghe nói linh dược này một vạn năm mới có thể sinh trưởng được một tấc, ngưng tụ ra một giọt linh dược. Một giọt linh dược liền tương đương với linh khí của một linh mạch bậc ba.

Gốc vạn tái không thanh này đã cao hơn trượng, hiển nhiên sinh trưởng không biết bao nhiêu năm rồi. Trong đó dựng dục không biết bao nhiêu giọt vạn tái không thanh, thật sự là vô thượng linh dược.

Ba người tim đập thình thịch cho dù là Phượng Yên Nhu cũng không khỏi kích động. Một gốc cây ngọc thụ lớn như vậy, tuyệt đối có thể thả ra một chén lớn vạn tái không thanh. Nó sẽ khiến thực lực của bọn họ nâng cao phi thường, thậm chí đủ cho ba người bọn họ trở thành cường giả tam thần cảnh.

“Đây mới là của cải lớn nhất mà chúng ta đạt được…” Tống Cao Đức run giọng nói.

“Sai lầm rồi, đây không phải là của cải của các ngươi mà là thu hoạch lớn nhất của ta.”

Ngụy Hiên bước tới sơn cốc nhỏ, ánh mắt nhìn về phía cây vạn tái không thanh, trong mắt lộ ra vẻ tham lam cuồng nhiệt, cười ha hả nói: “Các ngươi rất không tồi, không ngờ có thể tìm được trọng bảo như vậy. Vì cảm tạ các ngươi, ta cho các ngươi chết toàn thây.”

Hắn thỏa thuê mãn nguyện, đắc ý dạt dào, ánh mắt dừng trên người Diệp Húc, điềm nhiên nói: “Đương nhiên Diệp sư đệ ngươi không trong nhóm này.”

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, cao thấp đánh giá Ngụy Hiên mỉm cười nói: “Ngụy sư huynh, thương minh cấm thần đại trận có thể bóp chết nguyên thần, nguyên thần của ngươi hình như không ở đây?”

Tống Cao Đức ánh mắt sáng lên, hai tay chống nạnh, cười ha hả nói: “Ngụy lão đầu, không có nguyên thần ngươi kiêu ngạo cái rắm à? Lão tử một bàn tay cũng có thể đánh chết ngươi!”

“Tống sư huynh, nguyên thần kỳ cao thủ thân thể rất lợi hại…” Phượng Yên Nhu nhỏ giọng nhắc nhở nói.

“Không có việc gì, ta tu luyện vạn kiếp vô lượng tâm kinh, còn có cửu chuyển nguyên công, thân thể mạnh mẽ vô cùng. Đánh chết lão già này dễ như trở bàn tay!”

Tống Cao Đức tin tưởng vô cùng, nhanh chóng chạy ra phía trước, nắm tay niết mấy cái bạo vang, cười ha hả nói: “Ngụy lão đầu, ca ca ta sẽ thử gân cốt của ngươi!”

Một quyền của hắn đánh thẳng tới Ngụy Hiên, đánh trúng mũi Ngụy Hiên lại giống như đánh vào tường đồng vách sắt vậy. Cái mũi của Ngụy Hiên thậm chí ngay cả lệch đi một chút cũng không!

Ngụy Hiên điềm nhiên nói: “Tiểu cô nương này nói đúng, thân thể của nguyên thần kỳ cao thủ, là ngày đêm dùng nguyên thần tế luyện, sớm thoát thai hoán cốt, dũng mãnh vô cùng! Thân thể của ta mạnh, ngay cả long cũng đập chết được! Cho dù bàn tay trần cũng có thể giết chết hết thảy các ngươi!”

Tóc hắn tung bay, từng cái như đao, cười to nói: “Thậm chí ta căn bản không cần ra tay, một sợi tóc cũng có thể chém giết các ngươi!”

Xuy!

Một sợi tóc trên đầu hắn bay ra, cắt thẳng tới Tống Cao Đức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.