Diệp Húc thấp giọng nói: Tức nhường chính là bảo vật cấp Kim Tinh khí,
chất chứa địa khí hơn những nơi bình thường gấp ngàn vạn lần. Địa khí
nơi này nồng đặc như thế, nhất định có thể sinh ra linh mạch có cấp bậc
hơn cả Thái Thanh linh mạch!
Trong tâm hắn hừng hực nhiệt huyết, Thái Thanh linh mạch chất chứa Đại Ngục đại đạo tuy dồi dào, nhưng đại đạo
chất chứa trong Mười Tám Tầng Địa Ngục rất nhiều, chi bằng Thái Thanh
linh mạch thì không đủ làm hắn nhanh chóng hoàn thiện Mười Tám Tầng Địa
Ngục.
Mà Thượng Thanh linh mạch chất lượng cao thì toàn bộ linh khí
ngưng tụ từ đạo vận mà ra, thậm chí còn có một ít thần văn, chất lượng
cao hơn Thái Thanh linh mạch không biết bao nhiêu lần. Dù chỉ là một cái Ngọc Thanh linh mạch cũng đủ để hắn hoàn thiện Mười Tám Tầng Địa Ngục.
Diệp Húc cũng không mong mình có thể tim được Ngọc Thanh linh mạch. Thứ linh mạch này hầu như là đồ dành riêng cho Thần Vương Đế quân, một Thái
Thanh linh mạch thôi cũng có thể dẫn đến một trận gió tanh mưa máu. Thần Vương đều không nhịn được mà ra tay tranh đoạt.
Nơi đây chính là vị
trí trung tâm của Địa Ngục Thiên Phần, mức độ nguy hiểm hơn xa bên
ngoài, với thực lực của Diệp Húc thì còn chưa thể hoành hành không kiêng nể gì ở bên ngoài, vào nơi đây lại càng phải cẩn thận hơn.
Rầm!
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng giao thủ dữ dội, tiếng vu pháp và Tổ
Binh va chạm, rung chuyển ở trong Thiên Phần lặng ngắt như tờ, từ từ
dâng lên những đám mây hình nấm.
Ngay sau đó Diệp Húc nhìn thấy một luồng gió bụi truyền đến từ chỗ giao thủ đã cuộn lên những ngọn núi lớn, quăng ra khắp nơi.
Vù!
Ngay chớp nhoáng luồng gió này thổi trước người hắn. Hao Thiên Khuyển lập
tức không đứng vững được mà bị luồng gió đó cuốn lên. Luồng gió đó thậm
chí còn đánh vỡ đạo vận, va chạm khắp nơi, xùy một tiếng liền xuyên
thủng hàng trăm lỗ trên thân thể Hao Thiên Khuyển.
Di La Thiên Địa Tháp!
Diệp Húc khẽ quát một tiếng. Một tòa bảo tháp đột nhiên xuất hiện, bao lấy
hắn và Hao Thiên Khuyển lại, cuối cùng cũng có thể ổn định được thân
hình trong cơn cuồng
phong.
Trong lòng hắn kinh ngạc vạn phần: Ai
đang giao thủ ở phía trước vậy nhi? Uy thế bậc này, chẳng lẽ là vị Vu Tổ vừa đi qua Quỷ Môn Quan kia!
Luồng công kích này khủng bố vô cùng,
đã vượt qua cả phạm vi Thánh Hoàng, tác động đến thiên địa đại đạo,
khiến cho Thiên Phần rung chuyển, chắc chắn là cường giả cấp Vu Tổ!
Yêu ma trong Thiên Phần không hề có hảo cảm với những kẻ thám hiểm đến từ
Thiên giới, hơn nữa những yêu ma này bị ma tính và nguyền rủa trong
Thiên Phần đồng hóa, tranh đấu cực mạnh, gặp kẻ thám hiểm đến từ Thiên
giới là sẽ xông vào đánh.
Diệp Húc thu Hao Thiên Khuyển vào trong ngọc lâu rồi lập tức thi triển Hư Vô ấn,
thân hình dung nhập vào hư không Thiên Phần, lặng lẽ đi đến phía trước.
Không lâu sau, hắn đi tới cách nơi giao thủ không xa, từ đó nhìn tới thì thấy ma khí rung chuyển không ngớt, như có hai con thú lớn đang quần nhau ở
đó.
Những Thánh Hoàng đi theo vị Vu Tổ kia giờ đã chết hết sạch, hơn
mười thi thể rơi tán loạn trên mặt đất, đều là bị đánh chết bằng một
chiêu xuyên thủng mi tâm.
Diệp Húc chớp mắt, đột nhiên nghe thấy
tiếng giao thủ dừng lại. Vị Vu Tồ kia mặt không chút thay đổi đi ra từ
trong ma khí, vừa đi được mấy bước thì một tiếng ầm nổ vang, đạo vận
quanh thân ông ta vờ nát, chấn vỡ nguyên thần, chân linh của ông ta, chỉ còn lại một khối thi thể.
Ngay cả Vu Tổ cũng bị giết chết! Chẳng lẽ là ma thần trong Thiên Phần này ra tay?
Diệp Húc cả kinh, lại thấy ma khí nhanh chóng rụt lại, hóa thành một Lục Đạo Luân Hồi thật lớn, ầm ầm chuyển động. Mà dưới bóng của Luân Hồi, từng
tầng Địa ngục hiện ra, có tất cả mười tám tầng.
Cho dù là Lục Đạo
Luân Hồi hay Mười Tám Tầng Địa Ngục đều được ngưng tụ thành từ đạo vận
thuần túy, uy thế cực kỳ khủng bố như Lục Đạo Luân Hồi và Địa ngục cổ
tái hiện.
Phía trước Luân Hồi và Địa Ngục xuất hiện một nam tử hùng
tráng, ngạo nghễ tứ phương, nhìn thi thể đầy đất rồi cười ha ha, dương
dương tự đắc.
Ma thần!
Sắc mặt Diệp Húc thay đổi hẳn, vị nam tử hùng tráng này chắc chắn là thuộc dòng ma
thần, hùng mạnh hơn cự thú viễn cổ, huyết thống cao hơn cự thú, mà đã tu
luyện đến cảnh giới Vu Tổ, pháp lực mạnh mẽ vô cùng, thậm chí còn giết
được cả Vu Tổ.
Ma thần sinh ra từ trời đất, thần minh trời sinh, tiên thiên đã vô cùng mạnh mẽ. Vị ma thần này đã tu thành Vu Tổ, chỉ sợ với
Vu Tổ của Thiên giới thì y là kẻ vô địch!
Diệp Húc vội ngừng thớ, sợ tiết lộ dù chi một tia hơi thở cũng sẽ kinh động đến vị ma thần này.
Tu vi vị ma thần này hẳn chưa phải tuyệt đỉnh, còn kém xa ma thần thi thân trong ngọc lâu của hắn, nhưng vẫn là kẻ mà hắn không thể chọc vào.
Mười Tám Tầng Địa Ngục, Lục Đạo Luân Hồi, chẳng lẽ ma thần trong Thiên Phần cũng có kẻ đã nắm giữ loại tâm pháp này sao?
Trong lòng Diệp Húc chấn động, quan sát dị tượng đạo vận của người này mấy
lần, lại càng thêm chấn động. Vị ma thần này đã gần như có được tất cả
đạo vận của Mười Tám Tầng Địa Ngục luyện thành một bộ ma công, có thể
nói là tâm pháp Đế cấp, khó trách y lại hùng mạnh như thế.
Nếu có được tâm pháp của y, ta tất có thể hoàn thiện Mười Tám Tầng Địa Ngục rồi! Trái tim hắn đập thình thịch.
Vị ma thần kia cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: Chi là một tên Vu Tổ
Thiên giới mà có thể tiếp được mười tám thức của ta rồi mới bị ta giết
chết, cũng coi như là giỏi! Thái từ, tu vi kẻ này không tệ, rất thích
hợp luyện thân thể y làm thân ngoại hóa thân!
Diệp Húc lúc này chú ý
tới không trang còn có lơ lừng một người nữa, là một nam tử trẻ tuổi mặc một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, người này cười nói: Tu Bà Lâu, xem ra tu vi
ngươi lại tình tiến rồi, không hổ là một trong tứ đại chiến tướng dưới trướng Luân Hồi Pháp Vương cha ta!
Diệp Húc liếc nhìn nam tử trẻ tuổi kia, đồng tử co rụt lại, thầm nghĩ: Kẻ này không hề kém, là kình địch!
Hắn có thể nhìn ra vị thái tử này khác với tiên thiên ma thần, không phải
là ma thần do trời đất tạo ra mà là kết quả thông hôn giữa ma thần và ma thần, con trai của ma thần. Nhưng thực lực gã lại cực kỳ mạnh mẽ, so
với bất cứ con của thần nào đều xuất sắc hơn rất nhiều.
Trong cơ thể
người này có được huyết thống của hai loại ma thần, mạnh mẽ trời sinh,
không hề thua kém những ma thần có thần minh trời sinh. Mà người này
cũng tu luyện tâm pháp và vu pháp Đế cấp, còn hoàn chinh hoàn mỹ hơn cả
bậc ma thần Tu Bà Lâu này.
Vị ma thần có tên Tu Bà Lâu kia cười ha
ha, đắc ý nói: Đây cũng là nhờ Luân Hồi Pháp Vương truyền thụ cho thần
Luân Hồi Địa Ngục kinh, nếu không làm sao thần có được thành tựu ngày
nay?
Luân Hồi Pháp Vương?
Diệp Húc lại cả kinh, hắn nghe thấy cái
tên Luân Hồi Pháp Vương từ trong miệng ý chí bất khuất của ma thần thi
thân kia không chi một lần. Vị ma thần này đã đạt tới Vu Tổ đỉnh phong,
gần với Thần Vương, kết quả vẫn chết trong tay Luân Hồi Pháp Vương.
Luân Hồi Pháp Vương, không biết người này là cảnh giới gì mà lại có thể sáng tạo ra tâm pháp Đế cấp, xem ra là một vị cường giả nổi tiếng trong đám
ma thần, thật quá giỏi!
Tu Bà Lâu cười ha ha nói: Pháp Vương khai sáng ra tâm pháp Đế cấp và vu pháp Đế
cấp, tương lai trở thành Thiên Đế là chuyện chắc chắn, thậm chí còn có thể
vượt qua Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương, trở thành vị Thiên Đế mạnh nhất từ xưa đến nay! Đến lúc đó, Thái tò tất trở thành người dưới một
người, trên hàng tỉ chúng sinh Ô? Còn có một tên!
Ánh mắt y đột nhiên quét qua Diệp Húc. Diệp Húc cả kinh, nhất thời biết không ổn. Chi thấy
ánh mắt Tu Bà Lâu kia xuyên thấu hư không, giống như thực chất nện mạnh
lên người hắn.
Diệp Húc thét lên một tiếng đau đớn như trúng phải trọng kích, lập tức bị ánh mắt kia ném ra từ hư không, hiện ra thân hình.
Thì ra là một tên Vu Hoàng, vậy mà có thể đi qua Quỷ Môn Quan đến được nơi đây!
Tu Bà Lâu ngạc nhiên rồi cười khặc khạc, nói: Chi là Vu Hoàng lại đờ được
một ánh mắt của ta mà không chết, xem ra thực lực của ngươi ở trong Vu
Hoàng Thánh Hoàng cũng không hề kém! Nhưng ở trước mặt ta, ngươi lại nhỏ yếu đến đáng thương, ta thổi một cái là có thể thổi chết ngươi!
Y há mồm hít vào khiến cho trời cao ầm ầm sụp đồ, hư không đều bị y hút vào
trong bụng. Hiển nhiên y tính nói được là làm được, dùng một hơi thối
chết Diệp Húc.
Sắc mặt Diệp Húc thay đổi, đang định thi triển Lưu
Quang ấn bỏ chạy thì nghe vị Luân Hồi thái tử kia cười nói: Tu Bà Lâu,
đừng vội động thủ, hiếm khi gặp phải thiếu niên cao thủ, tên tiểu tử này để ta xử lý!
Tu Bà Lâu cười ha ha, tản đi một hơi rồi nói: Thưa thái từ, tu vi ngài đột phá cảnh giới Thánh Hoàng chưa lâu, nhất định là rất ngứa tay, muốn giết một cao thủ để nghiệm chứng
sở học của mình. Kẻ
này thực lực quả thật mạnh mẽ, nhưng dù sao vẫn chi là một tên Vu Hoàng, sợ là đánh không được mấy chiêu đã bị ngài hạ gục rồi.
Luân Hồi thái tò mỉm cười, bước nhanh về phía Diệp Húc, sau lưng gã hiện ra Lục Đạo
Luân Hồi thống ngự Mười Tám Tầng Địa Ngục, thản nhiên nói: Thực lực
ngươi cũng không kém, có thể đờ được một ánh mắt của Tu Bà Lâu, như vậy
hẳn ngươi là một cao thủ trẻ tuổi nổi tiếng Thiên giới. Nhưng ở trước
mặt ta, ngươi chi có một con đường chết. Nói đi, ngươi muốn chết thế
nào?
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, chi cần không phải Tu Bà Lâu vị Vu Tồ kia ra tay, dù đối phương có dòng dõi thần ma gì, nắm giữ tâm pháp ấn
pháp Đế cấp gì, hắn cũng không sợ chút nào.
Luân Hồi thái tử? Không biết ta giết ngươi rồi, ngươi có thể luân hồi sống lại không
nhỉ?
Diệp Húc chớp mắt, nóng lòng muốn thử. Hắn thực sự muốn lập tức chặt tên
Luân Hồi thái tử này ra rồi lấy Luân Hồi Địa Ngục kinh tới tay.
Nhanh mồm nhanh miệng! Ta rút lười ngươi trước!
Luân Hồi thái tử đột nhiên phóng khí thế ra, bước nhanh lên trước rồi thi
triển một thức vu pháp ra. Thức vu pháp đó lập tức hóa thành lười cắt
Địa Ngục trông như kìm sắt, cắt tới Diệp Húc: Cắt lười Địa Ngục, Quang
Tựu Cư ấn!
Diệp Húc lập tức sử dụng một đạo Tam Thiên Thế Giới Đại
thủ ấn hóa thành Phật tố viễn cổ, đón nhận thức ấn pháp Đế cấp này. Phật tổ viễn cổ bị kìm sắt này kẹp lấy, ngay cả đầu lười đều bị rút ra rồi
bị kìm sắt kẹp nát, nó lại tiếp tục cắt tới Diệp Húc.
Diệp Húc thét
lớn một tiếng, thân hình nhanh chóng lui ra sau. Hắn thi triển Lâu Thiên ấn, một đạo Lâu Thiên ấn dâng lên, chấn xuống, trấn áp đạo Quang Tựu Cư ấn kia.
Vô dụng thôi! Ta dùng chính là tâm pháp Đế cấp, vu pháp Đế
cấp mà phụ hoàng ta lĩnh ngộ và khai sáng ra, của ngươi chi là vu pháp
cấp Thần Vương, sao có thể chống lại ta được? Hãy ngoan ngoãn nhận lấy
cái chết đi!
Luân Hồi thái tò cười ha ha, thúc giục ấn pháp kẹp tới Diệp Húc, khí định thần nhàn.
Diệp Húc liên tục đổi hơn mười loại Tam Thiên Thế Giới Đại thủ ấn, lùi lại
mấy nghìn dặm rồi mới đánh nát được thức Quang Tựu Cư ấn này.
Có thể
tiếp được một đạo ấn pháp của ta, ngươi cũng không tệ, nhưng vẫn chi có
thể chết! Luân Hồi thái tử bước nhanh lên phái trước, úp tay đánh ra một thức đại thủ ấn nữa.
Thức ấn pháp này triển khai ra như cây vạn tuế, đao thương ngân hoa treo đầy trên cây, một cây một thế giới hung hăng
quét tới Diệp Húc.
Mặt mày Tu Bà Lâu hơi động, cao giọng nói: Thái
tò, Luân Hồi Pháp Vương kêu gọi thần, chắc là ngài ấy muốn cường công để mở ra bí cảnh kia. Ngài cứ từ từ chơi đùa, thần đi trước!
Luân Hồi
thái tử dùng một đạo Tang Cư Đô ấn đánh cho Diệp Húc phải trốn đông lủi
tây, chật vật không chịu nổi. Gã cười nói: Ngươi đi cũng không sao, ta
muốn thử ấn pháp của ta, chơi chán rồi mới xử tiểu tử này!
Tu Bà Lâu gật đầu rồi đi vào hư không, biến mất không còn bóng dáng.
Diệp Húc thở phào nhẹ nhõm, không trốn tránh nữa mà lật tay rung lên, thi triển Vu
Hoang ấn, ầm một tiếng đánh nát cây vạn tuế. Luân Hồi thái tử thét lớn một
tiếng đầy đau đớn, lảo đảo lui ra sau, trong lòng kinh ngạc dị thường.
Luân Hồi thái từ, ngươi muốn chết thế nào đây? Không thì, ta dùng một hơi thối chết ngươi nhá?
Diệp Húc cười ha ha, hắn hít vào một hơi thật dài rồi phun ra, hóa thành Định Cực Phong Thiên, Cực Phong ấn!