Vị cổ xưa kia
trông không hề như ma đầu đầy ma tính, mà ngược lại giống như một vị cổ
tiên vô thượng, làm cho người ta vừa thấy là sinh lòng kính ngưỡng.
Khí độ khí chất của ông ta làm cho người ta muốn thân cận, thật sự không ai có thể tưởng tượng được ông ta lại là ác niệm mà Nguyên Thủy Thiên
Vương đã chém ra!
Chính vì như thế, ông ta mới làm cho người ta thấy khủng bố.
Nguyên Thủy Thiên Ma, ác niệm của nhân vật hùng mạnh nhất từ xưa đến
nay, Đại Đế của Thiên giới Âm Ám Diện, thống lĩnh gần như tất cả các Đế
Quân, Thiên Quân, Đạo Quân từ xưa đến nay của Âm Ám Diện. Nhân vật bậc
này, bản thân đã cực kỳ khủng bố!
Quan trọng nhất là bọn họ không phải sinh linh thực sự, mà hình thành từ ác niệm do cường giả chém ra. Người chém ra ác niệm càng hùng mạnh, ác
niệm hình thành cũng càng mạnh mẽ.
Bọn họ bất tử bất diệt, không có thọ nguyên, cũng không hề chết già. Chỉ có hóa ác niệm đi thì mới có thể giết chết bọn họ.
Hơn nữa, Diệp Húc sớm đã biết những ác niệm đó cũng có thể trưởng thành. Ác niệm hóa thân mà Huyền Thiên Đại Đế chém ra rồi phong ấn trong Hỗn
Nguyên Kim Đấu kia, Huyền Thiên Ma Thần, cũng là dựa vào cắn nuốt nhiều
cao thủ để tăng thực lực lên, mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Hỗn Nguyên Kim Đấu.
Mà ác niệm của Nguyên Thủy Thiên Vương, Nguyên Thủy Thiên Ma, đã tồn tại ở thế gian hàng trăm vạn năm. Ông ta hùng mạnh đến cỡ nào, không ai
đoán được!
Ba vị cường giả cấp Thiên Quân là Thiên Hậu, Đại Thế Tôn và Ma Thần
Hoàng kia điều khiển chứng đạo chi bảo vây công ông ta, mà cũng chẳng
thể lay động được ông ta chút nào. Điều này chứng tỏ, thực lực của ông
ta quá nửa là đã đạt tới Đạo Quân!
“Đế Tử Thương cũng ở đây ư?”
Diệp Húc chuyển tầm mắt thì chợt thấy Đế Tử Thương cung kính đứng cạnh
Nguyên Thủy Thiên Ma, trong lòng càng thêm kinh ngạc: “Đế Tử Thương sao
có thể đi theo Nguyên Thủy Thiên Ma?”
“Ngọc Hư Đế Quân, cùng ra tay đi!”
Đại Thế Tôn thấy Diệp Húc, lòng mừng rỡ không thôi, vội hô to: “Kẻ này
chính là ác niệm mà Nguyên Thủy Thiên Vương chém ra, thực lực vô cùng
mạnh mẽ. Nếu y nắm Di La Thiên Địa Tháp trong tay, chúng ta sẽ phải chết hết, ngươi cũng không thoát được đâu!”
Tiếng Thiên Hậu nương nương truyền đến: “Đế Quân, nay đại nạn ập xuống, chúng ta nên bỏ qua hiềm khích, cùng nhau kháng địch!”
Ma Thần Hoàng cũng nói với sắc mặt ngưng trọng: “Nếu để y nắm lấy chứng
đạo chi bảo trong Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên này, bất cứ ai cũng
không thể cản được kẻ này thu Di La Thiên Địa Tháp! Phật giới, Thiên
Phần và Cửu Thiên đều sẽ gặp đại nạn!”
Diệp Húc coi như không nghe thấy mà thi lễ với Nguyên Thủy Thiên Ma,
nói: “Nguyên Thủy Thiên Ma, nghe nói tiên sinh chính là Đại Đế của Thiên giới Âm Ám Diện, thống trị thế giới của người chết, không lai vãng với
Thiên giới ta. Vì sao tiên sinh muốn cướp lấy Di La Thiên Địa Tháp?”
“Di La Thiên Địa Tháp chính là do ta luyện ra, vì sao ta không thể lấy bảo vật này?”
Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Ma hiền hậu, có một loại khí độ làm cho người
khác khâm phục. Ông ta mở miệng nói: “Ta lấy bảo vật t tự mình luyện chế về là chuyện hiển nhiên! Ngược lại các ngươi kia, cướp bảo vật của ta
lại còn muốn giết ta, đây là đạo lý gì?”
Đại Thế Tôn phẫn nộ, không biết bao nhiêu Phật đà Phật tổ quanh thân
đồng loạt mở miệng gầm lên: “Ngươi chẳng qua chỉ là ác niệm hóa thân do
Nguyên Thủy Thiên Vương chém ra chứ chẳng phải là Nguyên Thủy Thiên
Vương, tội ác sâu nặng! Nếu không thì sao Nguyên Thủy Thiên Vương phải
chém ngươi ra?”
Nguyên Thủy Thiên Ma cười ha ha, nói: “Thiện và ác có thể phân biệt rõ
ràng thế sao? Các ngươi cũng chém ác niệm đi rồi, vì sao còn đi làm
chuyện ác? Cái gọi là ác niệm chẳng qua chỉ là chém đi ý niệm ràng buộc
trong đầu mình, làm cho đại đạo của mình tinh thuần như một mà thôi.”
Ông ta chắp hai tay sau lưng, nhìn trời đất rồi cười nói: “Sở dĩ Nguyên
Thủy Thiên Vương chém ta ra, không phải do ta là mặt ác của hắn, mà là ý niệm mâu thuẫn trong lòng hắn. Cả đời hắn là vu, thừa nhận vu đạo,
nhưng trong lòng lại hoài niệm tiên đạo, muốn khôi phục Tiên đình. Cá và tay gấu chẳng thể chọn cả hai, hắn muốn có được cả cá và tay gấu nhưng
lại không muốn đại khai sát giới, san bằng tất cả để tạo nên một thế
giới mới. Mà ta thì cho rằng thế giới mới thì phải phá rồi tạo lại, đưa
tất cả về hỗn độn hư vô rồi khai thiên mở địa, như vậy mới có thể tạo ra một thế giới hoàn mỹ vô khuyết. Cho nên khi chém ra ác niệm hắn đã chém cả ta. Hắn là Nguyên Thủy Thiên Vương, mà ta cũng là Nguyên Thủy Thiên
Vương, chỉ là thủ đoạn mạnh mẽ hơn một ít mà thôi! Nhưng về bản chất, ta và hắn chẳng có gì khác biệt.”
Đám người Đại Thế Tôn đều chấn động. Điểm lợi hại của Nguyên Thủy Thiên
Vương từ đây có thể thấy được một hai. Ông một thân hai mặt, chém ra một mặt mạnh mẽ có thể sánh với Đạo Quân, thế gian không ai có thể địch
lại.
Mà vị Tổ Thần sánh vai với ông thì đã sớm chôn vùi trong bụi bặm lịch
sử, chỉ có ông ta vẫn tiêu dao tự tại trong Âm Ám Diện. Theo điểm này có thể thấy được, Nguyên Thủy Thiên Vương cũng hơn Tổ Thần một đường!
“Ta với Nguyên Thủy Thiên Vương khác nhau về lý niệm. Hắn sống trong quá khứ, mà ta sống ở hiện tại! Ta mới là thiên địa chính thống!”
Nguyên Thủy Thiên Ma thúc giục một tấm thần kính đối chiến với công kích của đám người. Thần kính này chiếu rọi như có một loại cảm giác đại đạo vô vi vô bất vi, tuy không có mấy lực công kích nhưng lại đỡ được hết
công kích của đám người Ma Thần Hoàng, Thiên Hậu. Ông ta cười nói: “Hắn
cho là mình đi nhầm đường, mà ta cho là mình đi đúng. Ta đến lần này
chính là sửa lại sai lầm của hắn, bình loạn tất cả, làm cho thế giới này trở lại quỹ đạo nên có của nó.”
Ầm!
Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên rung lên dữ dội, hiển nhiên Nguyên Thủy
Thiên Ma đã kết nối với chứng đạo chi bảo trấn thủ Thiên giới này, chuẩn bị thu lấy nó.
Hơi thở của ông ta càng lúc càng hùng mạnh. Đột nhiên trong cơ thể bốn
đạo kiếm quang phóng lên hóa thành bốn đạo kiếm môn, đúng là chứng đạo
chi bảo của Thượng Thanh Cảnh, Tru Tiên tứ kiếm!
Bốn luồng kiếm quang này rơi xuống đất hóa thành bốn đạo kiếm môn, bao
phủ hết đám người Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng trong kiếm
môn. Còn có một tòa kiếm môn khổng lồ khác ầm ầm trùm tới Diệp Húc.
“Muốn lập đạo cho trời đất, làm cho trời đất vận hành về quỹ đạo thì
phải hủy diệt tất cả những thứ hiện nay, mới có thể phá rồi lại lập. Các vị đều là chướng ngại cho ta mở ra thiên địa mới, thành lập quy tắc
mới, cho nên nhất định phải diệt trừ.”
Nguyên Thủy Thiên Ma cười ha ha nói: “Lúc còn sống Nguyên Thủy Thiên
Vương vì phòng bị ta đã bày ra sát cục ở đây! Chỉ cần ta bước vào Di La
Thiên Địa Tháp là sát cục sẽ triển khai, Tam Thập Tam Thiên chí bảo sẽ
dẫn động sát cục tiêu diệt ta, đem tu vi ta dung nhập vào trong tháp.
Bởi vậy, ta cần người đến phá giải sát cục cho ta.”
Bên trong Tru Tiên kiếm trận, Đại Thế Tôn, Ma Thần Hoàng và Thiên Hậu
đồng thời lâm vào hiểm cảnh. Từng đạo kiếm quang đánh xuống, chém thân
thể, nguyên thần và thần hồn, đưa tất cả về hư vô hỗn độn, làm cho bọn
họ chỉ có thể tế lên Tam Thập Tam Thiên chí bảo mà mình thu được không
ngừng chống cự kiếm quang, chẳng thể công kích Nguyên Thủy Thiên Ma nữa.
Trong Tru Tiên kiếm môn, Diệp Húc cũng tế lên Luân Hồi Thiên Môn chống
cực kiếm quang xâm nhập. So với đám người Đại Thế Tôn thì hắn có vẻ
thoải mái hơn rất nhiều. Luân Hồi Thiên Môn bao quát vạn tượng, dung
nhập mười bốn tòa chí bảo, rộng rãi to lớn. Trong Thiên Môn Thượng Thanh Cảnh Vũ Dư Thiên của hắn cũng có một tòa Tru Tiên kiếm trận, đạo lý
giống nhau nên có thể câu thông với Tru Tiên kiếm trận, làm tan đi uy
lực của kiếm trận.
Cùng lúc đó, thần văn của hắn hỗn hợp với đạo vận của Phượng Yên Nhu rồi tuôn vào trong Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, cố gắng dắt đến chí bảo
của Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên, cướp lấy quyền khống chế bảo vật
này.
Đám Đại Thế Tôn không thể câu thông với tòa bảo vật này, chỉ có hắn và Phượng Yên Nhu mới có thể cảm ứng được.
Chỉ có lấy được tòa chí bảo này thì mới có thể chuyển bại thành thắng.
“Nếu không nhờ các ngươi thu đi hơn nửa Tam Thập Tam Thiên chí bảo,
khiến cho uy năng của Di La Thiên Địa Tháp tổn hao đi nhiều, thì ta cũng chẳng thể vào tháp được.”
Tiếng cười của Nguyên Thủy Thiên Ma truyền đến, ông ta cất cao giọng
nói: “Dù vậy, nếu ta bước vào tháp cũng bị Di La Thiên Địa Tháp công
kích, bởi vậy ta cần một kẻ mang ta đi vào thì mới có thể thu được ba
tòa chí bảo cuối cùng, hoàn toàn nắm lấy Di La Thiên Địa Tháp. Đế Tử
Thương là người phù hợp nhất. Hơn nữa Mạt Nhật Kiếp Phá Diệt Kinh của
hắn rất có tác dụng, chuyện phá hủy thế giới hiện nay liền giao cho
hắn.”
Tru Tiên kiếm trận càng công phạt dữ dội. Trong kiếm môn, kiếm quang ùn
ùn đánh tới, áp chế tất cả Tam Thập Tam Thiên chí bảo, cắt đến chặt đi,
làm cho thân thể Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng cùng với đại
đạo trong thân thể đều đầy vết kiếm. Thậm chí nguyên thần, thần hồn,
thần niệm của bọn họ đều bị chém hàng nghìn vết, sớm muộn gì cũng sẽ bị
chém chết tại chỗ!
Chỉ có Diệp Húc và Phượng Yên Nhu tọa trấn ở trong Luân Hồi Thiên Môn nên không hề bị chút thương tổn nào.
“Tìm được rồi!”
Diệp Húc và Phượng Yên Nhu đều vui vẻ, cuối cùng cũng cảm ứng được hơi
thở chí bảo của Ngọc Thanh Cảnh Thanh Vi Thiên. Luân Hồi Thiên Môn đột
nhiên nhô lên cao chấn động, thoát khỏi sự phong tỏa của Tru Tiên kiếm
môn, ầm ầm xuyên qua mặt đất, đi thẳng đến chỗ hơi thở kia.
“Hử? Ngọc Hư Đế Quân, ngươi lại có thể thoát khỏi Tru Tiên kiếm trận, đúng là không thể khinh thường!”
Nguyên Thủy Thiên Ma kinh ngạc rồi lập tức động thân hình, nhất thời
cuốn lấy Tru Tiên kiếm môn và Thái Thanh Thần Kính ầm ầm bay lên, cũng
xuyên vào lòng đất. Tru Tiên tứ kiếm phá vỡ đất thành hư vô hỗn độn,
đuổi theo Diệp Húc.
Thực lực ông ta mạnh mẽ vô cùng, thậm chí ngay cả Đại Thế Tôn, Thiên Hậu và Ma Thần Hoàng bị quấn trong kiếm trận mà chẳng thể chạy thoát!
“Ngọc Hư, trong tất cả mọi người, thực lực ngươi không phải mạnh nhất
nhưng lại có tiềm lực lớn nhất! Thân thể ngươi tu luyện lấy thân chứng
đạo, Luân Hồi Thiên Môn của ngươi lấy đạo chứng bảo! Ơ…”
Nguyên Thủy Thiên Ma theo sát sau Diệp Húc, ánh mắt sáng như đuốc, không khỏi tán thưởng: “Nguyên thần của ngươi cũng hết sức tinh diệu! Kỳ
quái, kỳ quái thay! Chẳng lẽ ngươi tự mình sáng tọa ra phương pháp chứng đạo sao? Ta có thể cảm thấy, loại pháp môn chứng đạo này hoàn toàn
không thua hai loại khác! Như vậy lại càng không thể để ngươi lại được!
Ta muốn mở ra một thế giới mới, tạo ra đất trời hoàn mỹ trong lý tưởng
của ta thì phải bắt hết đám cao thủ các ngươi, lúc đó mới có thể diệt
trừ hết tất cả trở ngại!”
Diệp Húc cảm thấy kinh hãi. Không ai có thể nhìn ra chỗ lợi hại của Bàn
Vương Khai Thiên Kinh của hắn, không ngờ Nguyên Thủy Thiên Ma chỉ liếc
mắt một cái là thấy rõ hết, nhìn thấu các phương pháp chứng đạo của hắn.
Tốc độ hai người bọn họ cực nhanh, chỉ qua vài hơi thở là đã tới đích.
Những tiếng tụng kinh thanh thanh vang lên. Một tòa điện đường lẻ loi
đứng ở trong lòng đất cực sâu này, các loại chứng đạo chi âm vang hấp
dẫn người đến.
“Hơi thở của Lục Đạo Luân Hồi!”
Nguyên Thủy Thiên Ma rùng mình, cảm giác được hơi thở truyền ra từ trong tòa điện phủ này, lại lập tức cười nói: “Lục Đạo Luân Hồi không ở trong Di La Thiên Nguyên Thủy bảo quyển, chả trách ta không thể thu được bảo
vật này. Nguyên Thủy Thiên Vương giấu nhiều mảnh vỡ Luân Hồi ở dưới đây, cũng là giúp ta rồi! Ta mở ra trời đất mới chủ yếu là cần Lục Đạo Luân
Hồi làm cơ sở cho thiên địa!”
Ầm!
Tòa điện phủ này đột nhiên mở ra, một bông thanh liên từ từ bay lên, ầm
ầm xuyên qua từng đạo Tru Quang kiếm môn đánh thẳng tới hướng Nguyên
Thủy Thiên Ma.
Phía trên thanh liên, một vị Đại Đế khoanh chân ngồi đó, giơ tay chụp xuống đỉnh đầu Nguyên Thủy Thiên Ma!