Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 391: Chương 391: Nơi cực kỳ nguy hiểm.




Viên Thiên Công mi trắng rung rung, đột nhiên vươn thân dựng lên, vẫy kim bổng nện mạnh xuống: “Diệp Thiếu Bảo, quả nhiên là ngươi! Thật đáng giận, lúc trước ở ngoài Ân Khư không nhận ra diện mạo thật của ngươi, nếu không có mười ngươi cũng phải chết!”

Con bạo viên lông trắng này lực lớn vô cùng, nguyên thần và thân thể của hắn kết hợp chặt chẽ, thần thịt hợp nhất, chính là cảnh giới Tam Thần cảnh Hợp Thể kỳ, lực đạo so với vừa rồi còn cương mãnh hơn!

Rầm!

Không gian dường như bị hắn đánh vỡ!

Vị cao thủ Khoa Phụ tộc vừa giao thủ với hắn thấy vậy, sắc mặt khẽ biến, vội vung Phù Tang trượng đón nhận. Lại vào lúc này, chỉ thấy thuyền buồm dưới chân ngọc lâu của Diệp Húc đột nhiên rơi vào trong tay, đón gió rung lên, chỉ thấy cánh buồm căng ra, bay phất phới, cột buồm giống như kình thiên trụ, gào thét đón nhận kim bổng của Viên Thiên Công!

“Không xong, tiểu tử này lại định đối chọi với Viên Thiên Công!”

Tên cao thủ Khoa Phụ tộc kia không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Diệp Húc vung cột buồm nghênh kim bổng.

Hắn giao thủ với Viên Thiên Công lâu như vậy, biết rõ chỗ lợi hại của con vượn già này, thần thịt hợp nhất, thân thể nguyên thần chặt chẽ như một, sức mạnh to lớn, thậm chí còn trên hắn, chính là Đại vu Hợp Thể kỳ.

Hắn có thể nhìn ra được, tu vi của Diệp Húc chỉ mới là Tam Thai cảnh Nguyên Thai kỳ, căn bản không thể nào là đối thủ của một gã Đại vu Hợp Thể kỳ, thậm chí thoáng va chạm sẽ bị kim bổng của Viên Thiên Công ép cho tan xương nát thịt.

Ầm ầm!

Thuyền buồm và kim bổng đụng vào nhau, nổ vang một tiếng như sấm, từng trận vang lên, Diệp Húc cầm thuyền buồm lảo đảo lui ra sau, tuy rằng không địch lại sức mạnh của Viên Thiên Công, nhưng không bị đánh thành thịt vụn như vị cao thủ Khoa Phụ tộc kia tưởng tượng.

Viên Thiên Công rút kim bổng ra, đón lấy Phù Tang trượng, bị chấn cho bay lên, mượn dùng sức mạnh của Diệp Húc và vị cao thủ Khoa Phụ tộc kia bay ra đằng sau hơn mười dặm, kêu lên: “Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, ngươi muốn giữ ta lại cũng không dễ như vậy đâu!”

“Thiên Viên Cân Đấu Bộ!”

Con linh vượn này liên tục nhào lộn, gào thét rời đi, trong chớp mắt liền trốn mất tăm mất tích.

Thực lực hắn cực cao, muốn đánh thì đánh, muốn đi cứ đi. Lúc trước ở Hải Ngoại Tiên Các, thần quang trong mắt Đệ nhất thần sát của Diệp Húc cũng không lưu hắn ta lại được, ngược lại để hắn một bổng đánh vỡ hư không, bỏ chạy đi mất.

Mặc dù lúc này thực lực Diệp Húc tăng lớn, cũng không nắm chắc có thể lưu hắn ta lại, chỉ có thể để mặc cho hắn chạy đi.

“Thiếu Bảo, đúng là cậu thật!”

Khoa Phụ Mão vừa mừng vừa sợ, vội vàng bước đến, cao thấp quan sát Diệp Húc ba người, cười nói: “Tiểu tử, cũng là cậu lợi hại, đã hơn một năm rồi không gặp, không ngờ cậu lại cùng Khổng Tước và Tiểu Phượng Hoàng sinh hạ hai tên nhóc con, không ngờ đã lớn như vậy rồi!”

Anh ta ngồi xổm xuống, một bàn tay chế trụ đầu Hiên Viên Quang, bàn tay kia chế trụ đầu Tống Cao Đức, âu yếm sờ qua sờ lại, cười ha ha nói: “Không ngờ ta đã làm thúc thúc rồi… Thiếu Bảo, đứa nào là Khổng Tước sinh, đứa nào là Tiểu Phượng Hoàng sinh… Kỳ quái, tiểu tử này sao giống tên khốn kiếp Tống Cao Đức kia vậy…”

“Ta chính là Tống Cao Đức!” Tống Cao Đức trợn mắt nhìn Khoa Phụ Mão, không hài lòng nói.

“Vị Khoa Phụ huynh này, ta tên là Hiên Viên Quang, là đệ tử Hiên Viên gia, không phải do Diệp huynh và công chúa Thiên Yêu cung sinh ra…” Hiên Viên Quang lắp bắp giải thích.

Diệp Húc vội vàng giới thiệu một phen, Khoa Phụ Mão thế mới biết là mình hiểu lầm, cười ha ha nói: “Hóa ra là Tống huynh và Hiên Viên huynh, dáng người Tống huynh vốn không cao, nay lại càng thêm nhỏ bé rồi.”

Tống Cao Đức rơi lệ đầy mặt, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Diệp Húc, Diệp Húc an ủi nói: “Chờ ngươi tăng thêm vài cảnh giới nữa, thân thể sẽ phục hồi như cũ…”

“Diệp lão đệ, lấy sức mạnh của cậu, không ngờ lại có thể đối chọi được với tên ma đầu Viên Thiên Công này, xem ra thực lực của cậu tiến mạnh!” Vị cường giả Khoa Phụ tộc vừa giao thủ với Viên Thiên Công kia thu hồi Khoa Phụ chân thân, thân hình khôi phục nguyên trạng, vẫn cao hơn Diệp Húc mấy lần, thanh âm ầm ầm ình ình, cười nói.

“Đây là nhị ca của ta, Khoa Phụ Man.”

Khoa Phụ Mão giới thiệu: “Nhị ca đã tu luyện đến Dương Thần kỳ đỉnh phong, lần này dẫn dắt chúng ta, chuyên bảo vệ Minh Nguyệt tỷ tiến vào Ân Khư tìm kiếm linh căn, luyện chế đan dược. Không ngờ chúng ta hái được một gốc Long Vương thảo liền gặp được tên đại yêu Viên Thiên Công kia đến đoạt.”

Diệp Húc nhìn về phía Khoa Phụ Man, trong lòng thất kinh. Thực lực của Viên Thiên Công cực kỳ hùng mạnh, chính là cao thủ Tam Thần cảnh Hợp Thể kỳ, Khoa Phụ Man lại có thể lấy tu vi Dương Thần kỳ đối chiến với Viên Thiên Công, thực lực quả thực hùng mạnh đến cực điểm!

Nên biết rằng, bản thân Diệp Húc dù ở trên sức mạnh không kém Viên Thiên Công là bao, nhưng trên tu vi lại không sánh được với tên yêu vương Kiềm Hải này. Viên Thiên Công chỉ sợ mỗi thần quang trong mắt Đệ nhất thần sát của Diệp Húc, cho nên mới không chiến mà chạy, cũng không phải là do Diệp Húc thật sự có được bản lĩnh có thể chống lại hắn.

Nếu không dùng Đệ nhất thần sát, Diệp Húc rất khó có thể chống đỡ được mấy hiệp trong tay con linh vượn này. Mà không ngờ Khoa Phụ Man lại có thể liều mạng với Viên Thiên Công, bảo vệ đám người Khoa Phụ Mão Khoa Phụ Minh Nguyệt, thực lực mạnh không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa Khoa Phụ man tuổi không lớn, thành tựu tương lai chắc chắn vô hạn, chính là tuyệt thế thiên tài của bộ tộc Khoa Phụ.

“Thiếu Bảo kính chào Man nhị ca.” Diệp Húc không dám chậm trễ, chắp tay cười nói với Khoa Phụ Man.

“Diệp lão đệ đừng xa lạ như vậy, gọi ta là A Man là được rồi.” Khoa Phụ Man có vẻ rất thật thà chất phác, cười ha ha nói.

Những Khoa Phụ đó thực sự rất thẳng tính, một gã Khoa Phụ trong đó coi ngươi là bằng hữu thì những Khoa Phụ khác cũng sẽ coi ngươi là bằng hữu, Diệp Húc nhanh chóng liền quen thuộc với đám người Khoa Phụ Man, vừa nói vừa cười.

“Kia là cái gì?” Khoa Phụ Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, lẩm bẩm nói.

Diệp Húc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi bọn họ tới, một đám mây đen đông nghìn nghịt thi binh đang gào thét kéo tới.

“Không xong! Chúng ta tốt nhất nên chạy nhanh đến phía trước, ta ở trong Ân Khư đắc tội một cường địch, nhanh tiến vào trong Thương hoàng cổ mộ tránh né kình địch đuổi giết.” Diệp Húc chạy đi trước tiên, trầm giọng nói.

Vài tên Khoa Phụ vội vàng đuổi kịp, Khoa Phụ Man không khỏi biến sắc mặt, Diệp Húc thậm chí có thể bức Viên Thiên Công phải bỏ chạy, như vậy cường địch trong miệng cậu ta tất nhiên sẽ là nhân vật lợi hại hơn Viên Thiên Công rất nhiều, nghi hoặc nói: “Hay là Diệp lão đệ đắc tội Đại vu Tam Tương cảnh?”

Diệp Húc lắc đầu, cười khổ nói: “Không phải Tam Tương cảnh, mà là tuyệt thế cao thủ Tam Bất Diệt cảnh.” Hắn nói sơ qua chuyện đã xảy ra bên trong quân doanh cấm quân Đại Thương.

Mấy vị Khoa Phụ hít một ngụm khí lạnh, Khoa Phụ Man lẩm bẩm nói: “Tám trăm tòa binh doanh bảo vệ triều ca và cổ mộ Đại Thương, những hài cốt trong đó chỉ cần ngửi được một chút nhân khí sẽ lập tức sống lại, đánh chết kẻ địch xâm phạm! Quân doanh cấm quân Đại Thương lại càng lợi hại, nếu rơi vào trong doanh, cho dù là cường giả Tam Bất Diệt cảnh cũng sẽ mất mạng!”

“Cho nên chúng ta vốn không đi tới những binh doanh này, mà là vòng qua, ở quần sơn bên cạnh tìm kiếm linh dược.” Khoa Phụ Mão bổ sung.

Khoa Phụ Minh Nguyệt thúc giục nói: “Chờ đám quái vật đó tới rồi chúng ta chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn, chỉ có tiến vào Thương hoàng cổ mộ mới coi như an toàn! Chúng ta nhanh đi!”

Mấy tên Khoa Phụ nhảy như bay, vững vàng đi theo phía sau đám người Diệp Húc.

Chỉ thấy phía sau bọn họ, đám mây đen kia kéo tới cực nhanh, A Tị ma khí bọc đám cấm quân Đại Thương sống lại này, khí thế long trời lở đất, rõ ràng có ngàn tên Đại vu Tam Thần cảnh Tam Tương cảnh, thậm chí trong đó còn có tên tuyệt thế cường giả Tam Bất Diệt cảnh đã sống lại kia!

Mọi người tăng tốc độ lên, chạy vội ra phía trước. Sau một lúc lâu, Diệp Húc chỉ thấy phía trước đột nhiên dãy núi dốc đứng, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên đỉnh đầu từng đạo long khí huy hoàng rung rung bay qua đầu bọn họ.

Những long khí đó dài đến ngàn dặm, rất là đồ sộ, đến gần nhìn lại thấy vô cùng khổng lồ, khi chúng bay qua đầu bọn họ, chấn động không khí, phát ra những tiếng vang to, khí thế kinh người.

Chính vào lúc này, chỉ thấy tiếng rồng ngâm không dứt, một con long thuyền cự hạm cực lớn từ xa hốt hoảng lái tới, bỏ chạy tới Thương hoàng cổ mộ.

Hiển nhiên đoàn người Thái tử Sơ cũng bị cấm quân Đại Thương sống lại đuổi giết, bị bức cho không thể không trốn vào trong đám núi nơi mộ địa của Thương hoàng.

So với đám người Diệp Húc, Thái tử Sơ khống chế long thuyền cự hạm có vẻ thoải mái hơn nhiều, rất là thích ý.

Lại vào lúc này, chỉ thấy một đạo long khí đột nhiên cuốn động, quét về chiếc thuyền rồng cực lớn kia, chỉ nghe một tiếng nổ oành vang lên, chiếc cự hạm này bị ép thành bột mịn tại chỗ, hóa thành hư ảo!

Chỉ có hơn mười người và chín con chân long là trốn thoát khỏi cự hạm, mà mấy trăm tên Long vệ trên đó đều chết thảm, bị nghiền vỡ nát!

“Long khí thật lợi hại!”

Diệp Húc không khỏi giật mình kinh hãi, Long vệ trên cự hạm của Thái tử Sơ không ai là tầm thường cả, đa số đều là cường giả Tam Thai cảnh Tam Dương cảnh, trải qua sát phạt, không ngờ bị long khí quấy một cái liền chết thảm hết.

Hơn nữa chiếc long thuyền cự hạm kia cũng không phải vu bảo bình thường, tuyệt đối là một món bảo vật đỉnh cấp, không ngờ dưới long khí không thể chống đỡ dù chỉ một chút, bị ép cho dập nát!

“Điện hạ, những long khí đó trấn thủ không trung, chúng ta chỉ có thể tiến vào từ phía dưới!” Một lão già Tam Thần cảnh của Mộ Dung gia trầm giọng nói.

Sắc mặt Thái tử Sơ trở nên cực kỳ khó coi, hừ lạnh một tiếng, dẫn mọi người thẳng hàng rơi xuống, chín con chân long kia cũng hóa thành chín lão bộc nhắm mắt đi theo phía sau hắn.

“Chúng ta cũng tiến vào.”

Diệp Húc và đám người Tống Cao Đức liếc nhau, lúc này kim quang tráo thể, cũng đi vào bên trong núi lớn, cách đám người Thái tử Sơ chỉ vài dặm.

Thái tư Sơ thấy đoàn người bọn họ cũng theo tới, không khỏi hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm: “Đồ đáng chết, Long Hổ nhị vệ làm ăn thế nào mà lại để ba tên khốn kiếp này sống đến bây giờ!”

“Điện hạ, mấy người Hiên Viên Quang Tống Cao Đức hợp lại cùng Khoa Phụ tộc, tạm thời không nên ra tay.” Triệu La Hưu trầm giọng nói, quay đầu hung tợn liếc Diệp Húc một cái.

Ầm ầm!

Giữa không trung đột nhiên thò xuống một cái móng vuốt lớn đầy lông mượt mà, mò lấy một gã Long vệ may mắn sống sót bên cạnh Thái tử Sơ, sau đó lui về trong không trung.

Loại tình huống này đột nhiên xảy ra, ngay cả Thái tử Sơ cũng không ngờ được, Long vệ liền mất đi một gã!

“Kẻ nào?” Thái tử Sơ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên không trung, nhưng chỉ thấy từng dòng long khí bơi qua bơi lại, không thấy rõ bên trong đó đến tột cùng là có thứ gì.

“Mọi người cẩn thận, bên trong long khí có thứ kỳ lạ!” Diệp Húc thấy thế, vội vàng dừng chân lại, trầm giọng nói.

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, cũng không thể nhìn ra bên trong long khí có cái gì cổ quái, chỉ nghe một đám tiếng nhai nuốt từ bên trong long khí truyền đến. Sau một lúc lâu, đầu của tên Long vệ kia từ trên không trung rơi xuống, thân thể bị gặm sạch sẽ.

“Con quái vật nào lại có thể nấp ở trong long khí, sinh tồn bên trong dòng khí mãnh liệt này?” Sắc mặt mọi người ngưng trọng.

Vù-

Lại một cái móng vuốt đầy lông mượt mà từ trong dòng khí đó thò ra, bắt lấy cổ Triệu La Hưu rồi rụt về.

“Nghiệt súc, cho ta một chiêu Đô Thiên Thần Sát!

Thái tử Sơ phẫn nộ gầm lên, một quyền đánh ra, mười hai nguyên thần bám vào trên nắm đấm của hắn, đánh thật mạnh lên cái móng vuốt kia. Chỉ thấy thú đó lông tóc vô lương, tiếp tục nhấc Triệu La Hưu lui vào bên trong long khí, biến mất không thấy, lập tức tiếng nhai nuốt lại từ bên trong long khí truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.