Trên Dao trì thiên thuyền, Diệp Húc cùng Phượng Yên Nhu, Tô Kiều Kiều
bàn bạc cẩn thận, chỉ thấy Đế Hưng chi địa không giồng như bọn họ đã
tưởng tượng chút nào. Mặc dù từ thế giới Vu Hoang đi vào Đế Hưng chi địa thì cực kỳ khó khăn, nhưng từ Đế Hưng chi địa mà nhìn ra ngoài có thể
thu được toàn bộ lãnh thổ của thế giới Vu Hoang vào trong tầm mắt.
Tòa Đế Hưng chi địa này tràn ngập những hơi thở thần bí từ xa xưa, nó
phảng phất như là cơ thể mẹ của thế giới Vu Hoang, đứng ở chỗ này chỉ
thấy ba nghìn đại lục của thế giới Vu Hoang. Tại phiến bí cảnh trên vách trời trôi nỗi hàng tỷ tinh không, tất cả treo trên màn trời bí cảnh,
cực kỳ nhỏ bé.
Đại lục, đại châu, thế giới Vu Hoang cùng với
núi non sông ngòi, người vật đi lại, thậm chí nhật nguyệt tinh thần,
phảng phất như biến thành những đồ vật,trên một tờ giấy, tất cả sinh
linh đều hành tẩu trên mặt giấy nhưng không có cách nào nhảy ra khỏi mặt giấy này.
Mà Diệp Húc điều khiển thiên thuyền xông vào Đế
Hưng chi địa, cũng là từ trong mặt giấy thế giới Vu Hoang nhảy ra, để
tiến vào một địa phương vô cùng thần kỳ, vô cùng huyền diệu.
Loại cảm giác này giống như từ một thế giới thấp hơn tiến vào một thế
giới cao hơn, giống như là Vu Hoàng nhìn thấy con kiến, cảm giác con
kiến với mình không cùng một loại sinh mệnh, không cùng một loại hình
thái.
“Không lẽ Đế Hưng chi địa là một mảnh vỡ của Tam Thập
Tam Thiên giới, khối mảnh vỡ này vỡ ra khi thiên địa đại hủy diệt, nhập
vào Trung Thổ Thần Châu thế giới Vu Hoang, bởi vậy địa khí tương liên ở
trên cả thế giới?”
Diệp Húc nhìn khắp mọi nơi chỉ càm thấy từng trận, từng trận tiên linh khí xông vào mũi, đích xác là có hơi thở Thiên giới.
“Chả trách ta không chế thiên thuyền không ngừng xuyên qua hàng rào thế giới, đem ba nghìn thế giới chạy đi, chạy lại không biết bao nhiêu lần, trước sau cũng không tìm được Đế Hưng chi địa.”
Không gian
Đế Hưng chi địa không lớn, nhưng là một không gian cực kỳ cao đẳng, là
hạt nhân của thế giới Vu Hoang, điều này chỉ sợ rằng các thế giới khác
là không thể so sánh.
“Có thể đem trọn cái thế giới Vu Hoang
treo ở ngoài mặt. Đế Hưng chi địa chỉ sợ so với bí cảnh Bắc Hải còn cao
hơn không biết bao nhiêu.” Diệp Húc thầm nghĩ, trong lòng vạn phần kinh
dị.
Không chỉ có như thế, nơi này tích tụ tiên linh khí cực
kỳ tinh khiết, bỏ qua tiên linh khí, còn có linh khí kỳ đặc thần bí, xem cấp bậc và phẩm giá lại còn ở trên cả tiên linh khí nữa.
Ngoài những cái đó ra, Diệp Húc vừa tiến vào nơi này trong nháy mắt cảm
giác đến hơi thở của ba nghìn thế giới, đây là khí vận của đại thiên thế giới, từng đợt từng đợt hồi tụ tại đây.
Chỉ thấy trung ương
của phiến Đế Hưng chi địa này tử khí trời hòa hợp, hóa thành một hồ nước màu tím, ở trong đó hóa thành một đóa hoa sen, trong đóa hoa sen có một tòa đạo đài.
Trên đạo đài, chỉ thấy từng tòa từng tòa hình
thái thế giới thêm vào cùng một chỗ giống như là nhị hoa sen đứng thẳng ở đó, đó chính là khí vận ba nghìn thế giới không ngừng hồi tụ về nơi
này, thậm chí ngưng tụ hình thành giống như kết tinh của các thế giới.
Những kết tinh này tràn ngập đủ loại, dấu vết, đạo lý, xây dựng ba nghìn thế giới thật là kỳ diệu.
Ở trong này vấn đỉnh Vu Hoàng, thế tất có thể dạt được thành tựu khó
tưởng tượng được, được đến khí vận của ba nghìn thế giới thêm vào, thành tựu Vu Hoàng trong nháy mắt đó có thể được ba nghìn thế giới công nhận, tương đương với Hoàng của đại thiên thế giới.
Trừ những cái
này ra còn có một cái biển lửa, lửa này không phải là lửa phàm trần, mà
là Tam Thập Tam Thiên giới tan biến khi đó dấy lên đại hỏa đến nay chưa
tắt.
“Nơi hai vị đại đế sinh ra?” Diệp Húc nao nao.
“Tây Hoàng Công, nay ngươi còn muốn trốn ở đâu?”
Xích Uyên Ma Tôn theo sát phía sau Diệp Húc, cũng nhảy vào nơi đây cười ha hả vô cùng hăng hái, đến khi y nhìn đến cảnh tượng trước mắt thì
không khỏi trợn mắt, há hốc mồm, thất thanh nói: "Vậy là cái gì? Tiên
linh khí, còn có Thái Thanh linh khí, thượng thanh linh khí… Ôi trời!
Lại còn có Ngọc Thanh linh khí, nơi này rõ ràng có được tam thanh linh
khí, chẳng lẽ nơi đây là Thiên giới hay sao?”
Diệp Húc đứng ở đầu thuyển hiếu kỳ hỏi: "Cái gì là Tam thanh linh khí?”
Xích Uyên Ma Tôn cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Không kiến thức!
Cái gì gọi là tiên linh khí ở Thiên giới chỉ là hàng thông thường, Vu
Hoàng có thể mượn dùng tiên linh khí tu luyện, Thánh Hoàng hấp thu tiên
linh chi khí, nếu có chút không đủ cấp bậc tu vi cũng không thể tăng lên được bao nhiêu, mà tam thanh linh khí càng thêm cao cấp. Trong đó trân
quý là Ngọc Thanh linh khí, nghe nói là do Thái Vi thiên trong viễn cổ
Tam Thập Tam thiên thoát hóa hình thành linh khí, chỉ có Thần Vương Đế
Quân có tư cách dùng loại linh khí này tu luyện. Những người khác nếu có được bực này linh khí linh mạch, chính là hoài bích, có tội chết cũng
không biết phải chết như thế nào.”
Y nhìn khắp mọi nơi, vạn
phần khiếp sợ, trầm ngâm nói: "Nơi đây chẳng lẽ là Thiên giới… không
đúng! Nơi này không gian cực kỳ cao đẳng, so với Cửu Thiên Thần Giới còn muốn cao hơn một bậc.”
Diệp Húc cười thất thanh nói: "So với Cửu Thiên Thần Giới còn muốn cao hơn một bậc, làm sao có thể? Ma Tôn,
ngươi không nói đùa chứ?”
Cửu Thiên Thần giới là một thế giới cao đẳng được hình thành sau khi Tam Thập Tam Thiên cổ xưa bị phá hủy,
phân biệt theo thứ tự là Dương Thiên, U Thiên, Mân Thiên, Thương Thiên
,Hạo Thiên, Viêm Thiên, Huyền Thiên và Quân Thiên.
Nơi đó chính là Thần Vương là nơi Đế Quân thậm chí Thiên Đế thống trị, là chỗ cao nhất.
“Tiểu tử, lão tử nói ngươi không có kiến thức, tức là ngươi không có kiến thức.”
Xích Uyên Ma Tôn liên tục cười lạnh nói: "Ma Tôn ta từng đi qua thiên
giới, kết quả là gặp được Hắc Thiên Ma Tôn nên phải bỏ chạy về Xích Đế
Ma Giới, không dám ở lại trên trời. Chẳng qua Thiên giới so sánh cùng
với một cái bí cảnh nho nhỏ này còn muốn hơi hơi không bằng. Tấm bí cảnh này nhất định là ở bên trong Tam Thập Tam Thiên, sau khi Ngọc Thanh
Thiên giới chí cao vô thượng bị vỡ, trong đó có một khối trung tâm của
Thiên giới rơi xuống đến đây, hình thành nên bí cảnh này, thậm chí nói
không chừng toàn bộ thế giới Vu Hoang, cũng là linh khí từ bí cảnh này
tràn ra mà hình thành nên thế giới.”
Trong lòng Diệp Húc rung động, quan sát bốn phía lầm bầm nói: "Khó trách nơi đây lại gọi là Đế
Hưng chi địa, nếu ta có thể ở trong này trở thành Vu Hoàng…”
“Nếu là ta ở trong này tu luyện hấp thu linh khí nơi này nói không chừng có thể đột phá Thánh Hoàng trở thành Vu Tổ, nếu là nói như vậy, lão tử
sao kém tên Đại Hắc Thiên kia…”
Kiến thức và nhãn giới của
Xích Uyên Ma Tôn cao hơn Diệp Húc nhiều, ý thức được chỗ trân quý của Đế Hưng chi địa, tim y không khỏi đập thình thịch cười ha hả nói: "Nơi này Tam Thanh Linh khí tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để lão tu
thành Vu Tổ, ông trời đối đãi không tệ, chẳng những tặng cho ta một cái
bí cảnh như thế này, lại còn đưa Tây Hoàng Công là ngươi tới cho ta.”
Xích Uyên Ma Tôn nhe răng cười liên tục, vù một tiếng bay lên, một tòa
đạo môn bay lên phù hiện ngay phía sau đầu của y, hướng về phía Dao Trì
thiên thuyền mà tới: "Tây Hoàng Công thiên đường có lối ngươi không đi,
địa nguc không cửa ngươi nhảy vào, hiện tại ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi đến cái chết.”
Diệp Húc không nói được một lời, lập
tức khống chế Dao Trì thiên thuyền hướng vào chỗ sâu trong Đế Hưng chi
địa, gào thét bay đi.
Vù!
Chiến thuyền này bay vào trong biển lửa biến mất không thấy gì nữa.
“Còn muốn đi? Nói cho ngươi biết ở nơi khác thì ngươi còn có thể chạy
trốn, nhưng ở trong tấm bí cảnh này, ngươi tuyệt đối không thể chạy ra
khỏi lòng bàn tay của bản hoàng.”
Xích Uyên Ma Tôn cười ha hả bước nhanh về phía trước, đi vào trong biển lửa, chỉ nghe ầm một tiếng, tóc trên đầu của y bắt đầu bị thiêu cháy, quần áo cũng không chịu được
thế lực của lửa tất cả đều cháy lên.
Xích Uyên Ma tôn trong lòng cả kinh, vội vàng tế lên Xích Đế Ma Tôn, đem hỏa thế xung quanh thân áp xuống.
Chẳng qua nơi này hỏa thế thật sự mãnh liệt đã cháy sạch đạo môn ẩn ẩn phù tô của y, xuất hiện xu thế dung hóa.
Đương nhiên đạo môn không phải là thật sự hòa tan mà là trong biển lửa
này độ nóng rất cao đã đem đạo và ý trong Xích Đế Ma tôn của y đốt tan
ra, thiêu đốt tu vi của y.
“Lửa này rốt cuộc là lửa gì mà có
thể luyện hóa tu vi của ta? Phải biết rằng ta thực là Thánh Hoàng! Có
thể luyện hóa tu vi của ta, chỉ sợ ngay đến cấm bảo tại tấm biển lửa này cũng dễ dàng bị đốt thành tro bụi, đến cả thánh bảo cũng không chịu nổi loại trình độ hỏa diễm này.”
Xích Uyên Ma Tôn ánh mắt chớp
động, nói thầm hai tiếng đáng tiếc, y thầm nghĩ: "Tiểu tử Tây Hoàng Công kia tu vi không bằng ta, hơn phân nửa tiến vào biển lửa này sẽ bị đốt
thành tro, hài cốt không còn, đáng tiếc lão không kịp bắt giữ tiểu tử
này, sưu hồn tác phách…”
Y đang muốn rời khỏi tấm biển lửa
này thì đột nhiên trong biển lửa lộ ra một góc Dao Trì thiên thuyền,
trong lòng y vô cùng mừng rỡ: "Tiểu tử này thế là chưa chết, trời vẫn
giúp ta…”
Trong lòng y, lòng tham bùng lên dữ dội, y bước
nhanh vào trong biển lửa, chỉ thấy cứ bước sâu thêm vào trong một bước
thì nhiệt độ lại cao thêm một phân, định đi sâu vào trong biển lửa nơi
đó độ nóng sẽ rất cao, ngay cả y cũng khó lòng ngăn cản, đạo môn bị liệt hỏa đốt tan chảy, hóa thành một loại nước thép màu đen không ngừng hòa
tan.
“Trong một khoảng thời gian ngắn y liền bị luyện hoá mất hai thành tu vi, nếu là bắt được Tây Hoàng Công này lão tử nhất định sẽ cẩn thận lột da hắn.”
Xích Uyên Ma Tôn vô cùng tức giận lại
thoáng nhìn thấy tung tích Dao Trì thiên thuyền xuyên qua trong biển
lửa, trong lòng y âm thầm kinh ngạc.
Ở chỗ sâu trong biển lửa độ nóng cao như thế, ngay cả y cũng không thể chịu nổi, thế nhưng Diệp
Húc xuyên qua biển lửa lâu như vậy mà vẫn không bị thiêu đốt thành tro
bụi, thật sự là ngoài dự liệu của y.
Cuối cùng y cũng đi đến
trung tâm biển lửa, chỉ thấy Dao Trì thiên thuyền dừng ở ngay nơi đó,
Diệp Húc đứng ở trên thiên thuyền, phía trên lơ lửng một tòa cự đại thần lô, đại hỏa trong biển lửa vừa mới tới bên cạnh hắn, liền bị chiếc thần lô này tự động hấp thu.
“Thánh bảo?”
Xích Uyên Ma Tôn giật mình, ánh mắt tham lam cháy rừng rực, cười khanh khách nói:
"Tây Hoàng Công, kiện thánh bảo này có thể ngăn cản đại hỏa nơi đây dĩ
nhiên là không bị luyện hóa hòa tan, ta không biết kiện thánh bảo này là bảo vật do ai chế luyện mà có thể có được uy lực to lớn như thế.”
Y khí định thần nhàn, đã đem chiếc Thái Dương Thần Lô mà Diệp Húc tế khởi lên nhìn kỹ như sở hữu của mình.
“Chiếc thần lô này là Hạo Thiên Đại Đế ở Thánh Hoàng sở luyện ra, tên
là Thái Dương Thần Lô.” Diệp Húc mỉnh cười, không thèm để ý tới.
“Hạo Thiên Đại Đế luyện chế thánh bảo?”
Ánh mắt Xích Uyên Ma Tôn tỏa sáng cười ha hả: "Ông trời quả nhiên đối
đãi không tệ, rõ ràng đã ban cho ta một kiện thánh bảo Thiên Đế đã từng
dùng qua.”
Diệp Húc nửa như cười nửa như không, nếu có sở chỉ nói: “Ma Tôn, Thương Thiên đã chết chưa chắc đã ban cho ngươi một kiện
thánh bảo, cũng có khả năng ngài mời ngươi xuống hầu hạ ngài.”
Xích Uyên Ma Tôn tức giận hừ lên một tiếng bước nhanh đến phía trước
điềm nhiên nói: "Tiểu tử thối! Ngươi cho rằng luyện hóa Ma Tôn ta một
tôn phân thân là có thể cùng Thánh Hoàng tranh cao thấp rồi sao? Hiện
tại thực lực tu vi của ngươi gặp một vị Vu Hoàng cũng khó giữ tính mạng, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi làm sao có thể đào thoát trong tay Ma
Tôn ta.”
“Ma Tôn chậm đã.”
Diệp Húc đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ma Tôn, chắc là ngươi còn chưa biết lai lịch phiến biển lửa này?”
Xích Uyên Ma Tôn nao nao, chỉ nghe thấy Diệp Húc nói không nhanh, không chậm: "Để cho ta nói cho ngươi biết, trong tấm biển lửa này từng sinh
ra một vị Thiên Đế, đó là Hạo Thiên Đại Đế.”
Xích Uyên Ma Tôn trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác không ổn.
“Nay trong tay ta có Thánh Bảo của Hạo Thiên Đại Đế, tấm biển lửa này
không thể làm tổn thương ta một mảy may, mà đối với ngươi mà nói, tấm
biển lửa này ắt luyện hóa thần lô của ngươi.”
Diệp Húc cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nhẹ giọng nói: "Nơi này sẽ là nơi táng thân của ngươi.”
Xích Uyên Ma Tôn sắc mặt kịch biến, đột nhiên chỉ thấy phía sau Diệp
Húc một tôn Hoàng Đế đi ra, nhất thời cộng minh cùng tấm biển lửa này.
Rầm!
Chỉ trong nháy mắt sau khi tôn Hoàng Đế đi ra, hỏa thế chỉ một thoáng
mấy lần tràn đầy làm cho Xích Uyên Ma Tôn nhanh chóng tan rã, mặc dù y
là tu vi Thánh Hoàng cũng không có cách nào chống đỡ được loại trình độ
luyện hóa này.