Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 332: Chương 332: Quét sạch tất cả.




Uy lực của tòa Bạch Cốt Yêu Thành này làm cho Diệp Húc cũng phải hoảng sợ, yêu thành chẳng những cắn nuốt máu thịt của kẻ thù, đồng thời rút đi chân nguyên trên người những kẻ đó, cuộn hết thi cốt, máu thịt, khí huyết lên, dung nhập vào trong yêu thành!

Kiện vu bảo ma đạo quỷ dị như thế, Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, ở trên tay hắn, uy lực của yêu thành thậm chí hùng mạnh đến mức độ cả cao thủ Nguyên Đan kỳ cũng có thể tiêu diệt một cách dễ dàng!

Có thể nghĩ, tòa Bạch Cốt Yêu Thành này nếu ở trong tay Đại vu như Vệ Trăn kia sẽ lợi hại đến cỡ nào, nhất thành tế ra, ngàn dặm diệt sạch!

Cao Hư Yêu Liên Vô Lượng Thọ Nguyên Kinh mà Vệ Trăn tu luyện quả thật âm trầm quỷ dị, không phải người thường có thể tưởng tượng!

“Lạc Già Sơn ta, bị diệt môn rồi…” Phạm Huệ m mặt xám như tro tàn, hai mắt vô thần, lẩm bẩm nói.

Vì đối phó với Diệp Húc, cô ta có thể nói là ra hết thủ đoạn, chẳng những quảng mời bạn tốt của mình ở Nam Hải, thập chí sai người rải tin khắp nơi, thu hút tài tuấn trẻ tuổi đến Lạc Già Sơn đối phó Diệp Húc, lúc này chỉ sợ những cao thủ trẻ tuổi xuất hiện ở phụ cận Nam Hải đều đã đến nơi đây.

Không nghĩ tới, trận chiến cô ta chuẩn bị lớn như vậy, đem Lạc Già Sơn chế thành thùng sắt giang sơn, nhưng đối phương mới đến, một chiêu hạ xuống, tất cả bố trí của cô ta đều tan tành!

Thậm chí cả yêu vương phụ cận Nam Hải cũng bị Trấn Yêu Tháp bắt đi, không thể phản kháng.

Bạn tốt cô ta mời tới đều đã chết, chỉ còn lại đám người Kim Nghiêu Thần, Trương Hiến, Hạ Trùng Dương và huynh đệ Phạm Linh Phổ Phạm Linh Phong. Nhưng những kẻ này thực lực tuy mạnh, lại không đồng tâm với cô ta, tuy rằng cũng coi Diệp Húc là địch, nhưng chỉ là vì lấy đầu Diệp Húc để đi Thiên Yêu Cung cầu hôn mà thôi.

Vừa rồi rất nhiều nhân tài tụ tập nơi đây, gần bốn mươi nhân vật giáo chủ Nguyên Thai kỳ, mà giờ phút này tất cả đã tan thành tro bụi, như thể là một giấc mộng, dường như những người đó chưa bao giờ xuất hiện ở nơi đây.

Cô ta có một loại cảm giác bị cô lập, cho dù là những người còn lại đều là cao thủ trong cao thủ, cường giả trong cường giả, nhưng đối mặt với Diệp Húc, cô ta vẫn có một loại cảm giác lẻ loi, một mình đối mặt với Diệp Húc.

Cô ta thậm chí còn cảm thấy hối hận, hối hận vì lúc trước ở trên La Phù đảo đã bức Diệp Húc vào con đường chết, hối hận vì đã phái Mộng Xảo Vân đuổi giết Diệp Húc.

Thậm chí còn hối hận vì sao lúc trước không tự mình ra tay, một chưởng đánh chết Diệp Húc.

Con kiến lúc đó kia đã trưởng thành một con voi lớn, mà mình con voi kia, lại biến thành con kiến.

“Các người đều là người xấu!” Phượng Yên Nhu xuất hiện phía trên thành lâu Bạch Cốt Yêu Thành, tay nâng Trấn Yêu Tháp, chính nghĩa hào hùng quở trách.

Trương Hiến đôi mắt sáng lên, cười dài nói: “Tiểu công chúa Thiên Yêu Cung?”

Hắn ta vốn không để ý Diệp Húc là mấy, thậm chí khi Bạch Cốt Yêu Thành gần phá hủy Lạc Già Sơn rồi, cũng không hề động, chỉ dùng ngũ đế hoa cái bảo vệ bản thân cùng trên dưới một trăm ả thị thiếp, lúc này nhìn thấy Phượng Yên Nhu lập tức không nhịn được nữa, vươn thân đứng lên, cười to nói: “Xem ra lời đồn là thật, Diệp Thiếu Bảo, quả nhiên ngươi bắt cóc hai vị công chúa Thiên Yêu Cung! Đây chính cơ hội trời ban, để Trương Hiến ta có thể lấy được hai vị giai nhân, cưới hai vị công chúa Thiên Yêu Cung làm vợ!”

Hắn ta cười ha ha, khống chế ngũ đế hoa cái phóng hướng yêu thành đang lơ lửng trên không, chỉ thấy từng ả thị thiếp cũng bay lên theo mui xe, xì xì, những cô ả đó đột nhiên bị hắn thu vào trong mui xe, biến thành một cái ô lớn trên mặt thêu một đám nữ tử cung trang, rất chi là sống động, không ngừng đi lại trên mặt ô, tế khởi từng quả ảo đan nguyên đan!

Hắn ta thu tất cả thị thiếp vào trong mui xe, tu vi lập tức tăng vọt, tăng lên đến Tam Dương cảnh Thân Dương kỳ, hắn vốn chỉ là cường giả Ảo Thai kỳ, giờ phút này tất cả thị thiếp dung nhập mui xe, gia tăng tu vi cho hắn, không ngờ khiến cho tu vi hắn trong khoảng thời gian ngắn tăng lên mấy chục lần, thủ đoạn Bổ Thiên Các, quả thật không phải là nhỏ!

“Khổng Tước ta muốn bắt, Tiểu Phượng Hoàng ta cũng muốn thu!”

Trương Hiến thúc dục mui xe, mui xe rung rung bay lên, bao phủ phạm vi vài dặm, uy năng mạnh mẽ, không hề kém năm đạo Diệt Tuyệt Thần Quang của Khổng Tước. Mui xe xông lên, toàn thân sắc bén như đao, cắt tới Bạch Cốt Yêu Thành.

“Bảy đóa hoa tỷ muội yêu tộc, ta sẽ thu hết! Diệp Thiếu Bảo, ngươi và ta là đồng loại, nhưng ngươi cướp đoạt đàn bà với ta, chính là chán sống!”

Trương Hiến ánh mắt sắc bén, hai chân đứng phía trên mui xe, mở miệng quát lớn: “Ngũ đế hoa cái, che phủ vòm trời, trấn áp!”

Mui xe giống như trời cao, bao phủ phía trên Bạch Cốt Yêu Thành, trong vòm trời, một đám nữ tử xinh đẹp lượn lờ trên không trung, giống như tiên nữ, rắc xuống một đám cánh hoa.

Mui xe áp xuống giới, nhất thời thiên sắc hôn ám, giồng như mặt trời xuống núi, tiến vào đêm tối.

“Già thiên chi thủ, thu!”

Bàn tay Trương Hiến chộp xuống dưới, chỉ thấy trong mui xe đột nhiên thò ra một bàn tay to vài dặm, vù một tiếng vồ tới Bạch Cốt Yêu Thành, định thu đi tòa yêu thành này.

Tòa thành lớn lắc lư không ngớt, bị bàn tay to của hắn ta nhấc lên, càng lúc càng nhỏ, dường như phải dung nhập vào bên trong mặt ô.

“Động thủ với ta, ngươi mới là kẻ chán sống!”

Diệp Húc đứng trên thành lâu Bạch Cốt Yêu Thành, dưới chân xương trắng dày đặc, thần thái hờ hững, trên đỉnh đầu cửu đỉnh gào thét vọt lên, bên trong đều có một quả ảo đan màu lam lên xuống chìm nổi trong đỉnh.

“Vạn Pháp Yêu Quyết! Vạn Pháp Yêu Thủ!”

Hắn tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công cuốn thứ ba đã đến đệ ngũ chuyển, ảo đan cũng đã nhuộm thành màu lam, chỉ thầy từng luồng chân nguyên màu lam từ trong ảo đan trào ra, ở phía trên cửu đỉnh hóa thành một bàn tay sâm la, chính là từ hàng ngàn con yêu thú dị chủng tổ thành, yêu khí tràn ngập, độ nồng đậm thậm chí còn hơn cả Bạch Cốt Yêu Thành.

Bàn tay to phóng lên cao, răng rắc một tiếng liền đánh nát Già Thiên Đại Thủ của Trương Hiến, Vạn Pháp Yêu Thủ của Diệp Húc hóa thành nắm tay, hung hăng đánh lên trên mui xe, chỉ nghe tiếng tất tất ba ba vang lên, chân nguyên của hắn chui vào bên trong ngũ đế hoa cái, giống như hổ vào bầy dê, đem từng chỗ cấm chế, từng chỗ trận pháp trong mui xe cương ép phá tan!

Ngũ đế hoa cái oành oành nổ ra, ở dưới nhìn lên, giống như không trung nổ tung, tạc ra một cái cửa động.

Răng rắc!

Nắm đấm của hắn đem ngũ đế hoa cái một quyền đánh vỡ, vỡ ra một cái động lớn phạm vi một dặm, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt bên tai, ở giữa mui xe kia gần trăm tên thị thiếp bị một quyền của hắn chấn vỡ chết hết!

Những thị thiếp đó vừa chết, tu vi của Trương Hiến lập tức sụt giảm dữ dội, trở lại tu vi Ảo Đan kỳ đỉnh phong, hắn ta trong lòng vừa sợ vừa giận, đau như đao cắt, giận dữ hét lên: “Ngươi dám giết thị thiếp của ta, ta với ngươi không đội chung trời!”

Hắn ta vươn thân đứng lên, cuộn ngũ đế hoa cái lại, bỏ chạy hướng xa xa.

“Ta cả ngươi cũng dám giết, huống chi là đám thị thiếp kia? Hôm nay, ta liền thay Khổng Tước giết ngươi!”

Sau đầu Diệp Húc, nắm đấm cực lớn kia mở ra, kéo dài ra phía trước, chộp tới Trương Hiến.

“Ngũ chỉ sơn!”

Một trảo này của hắn ước chừng bắt ra hơn mười dặm, một tay bắt lấy Trương Hiến, dùng sức bóp, ngũ đế hoa cái cái ô lớn này cũng bị năm ngón tay của hắn bóp cho gãy xương ô, vặn vẹo thành một đoàn.

Chiêu vu pháp này của hắn tên là Ngũ Chỉ Sơn, khi Hoàng Xán truy sát hắn đã từng sử dụng qua dạng vu pháp này, tuy nhiên so sánh Ngũ Chỉ Sơn của Hoàng Xán với Ngũ Chỉ Sơn của Diệp Húc thì quả thật là một trời một vực, không thể nào so sánh nổi.

Ngũ Chỉ Sơn của Diệp Húc, mỗi một đầu ngón tay đều mang theo sức mạnh của hơn mười ngọn núi lớn, năm ngón tay khép lại, ngay cả núi cao đều có thể dễ dàng bóp nát, uy lực vu pháp hắn đã tu luyện đến độ cao khó có thể tưởng tượng được, uy lực vu pháp thậm chí còn hơn hẳn tất cả trấn giáo chi bảo, có thể so với Thuần Dương chi bảo bình thường!

Trương Hiến bị hắn nắm trong tay, cứ thế bóp chết, ngay cả một lời cũng không có lưu lại!

Diệp Húc mở miệng ra, chỉ thấy ngũ đế hoa cái bị hắn một hơi nuốt vào trong bụng, luyện hóa tại chỗ, sau đó phun một ngụm trọc khí ra, đem những tài liệu cấp thấp trong ngũ đế hoa cái bài trừ hết ra khỏi cơ thể.

“Đúng là loại ăn hại, ngay cả vu bảo luyện chế đều rác rưởi nhưu thế, thậm chí còn không bằng chiến kích của Yến Công Thượng!”

Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn hướng những người khác, đột nhiên một cái trống trận cực lớn phóng lên cao, tiếng trống long trời lở đất, đùng đùng rung động, Phạm Linh Phổ hai tay bắt lấy hai cái dùi gỗ, mình trần ra trận, thân hình cơ bắp dữ tợn, xích đen như sắt, giống như một người khổng lồ đen.

“Diệp Thiếu Bảo, ta nhận ra ngươi, lúc trước ở Hải Ngoại Tiên Các, Tuần Ngọc Chiếu từng hỏi qua lai lịch của ngươi, chỉ có điều lúc đó ta bị Đông Hoàng Mục đánh cho bị thương, không rảnh đối phó ngươi thôi!”

Hắn cười ha ha, tiếng trống rung trời, ma âm như sấm, làm cho Bạch Cốt Yêu Thành lắc lư không ngớt, mặt biển phía dưới oành oành nổ tung, thậm chí những dãy núi dưới đáy biển cũng bị ma âm chấn cho vỡ ra!

Khi hắn ta quyết đấu với Đông Hoàng Mục, thiên cổ chưa luyện thành, bởi vậy mới bị một chiêu của Đông Hoàng Mục đánh bại, sau khi bị thua, hắn rút ra kinh nghiệm xương máu, sưu tầm tài liệu khắp nơi, cuối cùng cũng luyện thành được cái thiên cổ này.

Cái thiên cổ này của hắn uy lực lớn và mạnh, thậm chí còn hơn cả khẩu Đại Diễn Thần Chung mà Diệp Húc luyện chế kia!

Thiên cổ bay hướng Diệp Húc, ma âm xung đãng, Phạm Linh Phổ cực kỳ oai phong, cười to nói: “Nghe nói ngươi cũng tu luyện Đại Chu Thiên Tinh Đấu Cấm Điển, tế khởi Tinh Đấu Trận Đồ đi, để cho ta xem, trận đồ của ngươi so với Tuần Ngọc Chiếu như thế nào?”

“Ngươi cũng là một tên rác rưởi, còn không đáng để ta sử dụng trận đồ!”

Diệp Húc há miệng hút một cái, thiên cổ của Phạm Linh Phổ đột nhiên bay lên, rơi vào trong miệng hắn, thậm chí ngay cả hai cái dùi trống trong tay cũng không giữ được, bị Diệp Húc hút đi.

Phạm Linh Phổ ánh mắt sáng lên, cười ha ha: “Ăn thiên cổ của ta, ngươi đây là muốn chết! Nổ, nổ, nổ, nổ cho ta!”

Trong bụng Diệp Húc lập tức truyền đến một nổ mạnh long trời lở đất, cũng là Phạm Linh Phổ thúc dục thiên cổ, nổ mạnh tại chỗ!

Diệp Húc đứng ở đó không động đậy chút nào, chỉ có bụng hơi phập phồng một chút, làm cho Phạm Linh Phổ khóe mắt giật giật, kinh hãi muốn chết: “Bụng của ngươi mạnh vậy sao? Ngay cả thiên cổ của ta nổ mạnh cũng có thể chịu được?”

“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi cũng phải chết!”

Diệp Húc đứng trên thành lâu yêu thành, phía sau đầu đột nhiên thò ra một cái Vạn Pháp Yêu Thủ run run, chộp tới Phạm Linh Phổ, chính vào lúc này, chỉ thấy Phạm Linh Phong vươn thân dựng lên, phất tay áo một cái, mấy vạn loại vu pháp đồng thời phát ra, liên tục đánh lên Vạn Pháp Yêu Thủ.

Hai loại lực lượng tuyệt cường va chạm, Phạm Linh Phong đau đớn kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn máu, cuộn lấy Phạm Linh Phổ bay đi, thanh âm truyền tới: “Diệp huynh, huynh đệ chúng ta không phải đối thủ của ngươi, cáo từ!”

Hai người bọn họ tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền lao đi ra hơn mười dặm, chạy ra khỏi phạm vi công kích của Vạn Pháp Yêu Thủ.

Vạn Pháp Yêu Thủ của Diệp Húc bắt phải không khí, lập tức hạ xuống chộp tới Phạm Huệ m, cười lạnh nói: “Phạm tông chủ, ta muốn giết ngươi, không ai có thể ngăn cản! Ngươi nhất định chỉ còn một con đường chết!”

Phạm Huệ m sắc mặt tái nhợt, phía sau đột nhiên hiện ra sáu căn thúy trúc xanh mượt, lớn như Kình Thiên trụ, nghênh hướng Vạn Pháp Yêu Thủ của Diệp Húc.

Năm ngón tay của Diệp Húc búng lên, chỉ thấy sáu căn Thanh Tịnh Trúc đều nổ tung, hóa thành tro tàn.

Lúc trước ở La Phù đảo, Phạm Huệ m tế khởi Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, chỉ là dư ba thôi đã áp chế cho Diệp Húc không thể động đậy, mà nay vật đổi cảnh dời, kiện vu bảo trấn giáo cấp đỉnh phong này, ở trong mắt Diệp Húc đã hoàn toàn không có chút lực uy hiếp nào nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.