Tổ Thần sống lại?
Diệp Húc thấy tình hình này, không khỏi ngạc nhiên, một tồn tại đã tử
vong không biết bao nhiêu vạn năm, đột nhiên mở miệng nói chuyện, thậm
chí ra tay phát động công kích hướng Ma Thần Hoàng, thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn!
Không có khả năng! Tuyệt không khả năng!
Diệp Húc trong mắt thần quang chợt lóe, hóa thành hai mặt nghiệt kính to lớn không gì sánh được, trong mắt thần quang chiếu rọi, hướng Tổ Thần
nhìn lại, đem thi thân của ông ta toàn bộ phản ánh ở trong nghiệt kính,
thấy rõ ràng.
Bên trong Tổ thần thi thân, tất cả sinh cơ đã tiêu tán, thọ nguyên về
không, căn bản không có khả năng sống đến hiện tại, giờ phút này khu
động thân thể của hắn, chỉ là một luồng ý chí bất tử!
Ma Thần Hoàng so với hắn còn kinh ngạc hơn. Y thiên tân vạn khổ, thậm
chí không tiếc tiêu hao thọ nguyên đi đến nơi đây, không nghĩ tới tổ
thần cư nhiên vào lúc này sống lại đây.
Ba!
Tổ thần điểm một chỉ, điểm ở lòng bàn tay của y, chỉ thấy tay chưởng của Ma Thần Hoàng lập tức năm ngón tay nổ tung, cánh tay tiếp lấy răng rắc
một tiếng, sinh sinh bị bẻ gẫy!
Không có khả năng! Tổ thần, ngươi đã chết, tuyệt không khả năng sống đến hiện tại!
Ma Thần Hoàng gầm lên, cánh tay gãy đi, lập tức tái sinh, vung Vạn Vật
Bảo Tràng, chỉ thấy đại phiên vũ động, đại đạo sôi trào, hung hăng hướng Tổ Thần bay tới!
Một kích này của y, cường đại hung hãn bực nào, y dùng ma chứng đạo,
thực lực cơ hồ có thể nói là đương thời đệ nhất nhân. Thiên giới Chư
Thiên Thần Vương Đế Quân, bao gồm cả Thiên Hậu Nương Nương giả chết cũng không là đối thủ của y, ngoài người thống trị tối cao của Phật giới Tam Thập Tam Thiên khư là Phật đế Đại Thế Tôn ra, không ai có thể cùng y
chống lại!
Đại thủ Tổ Thần đột nhiên nâng lên, tráo xuống dưới, dùng khôn cùng Hồng Mông khí, hấp thụ ở bên trong lòng bàn tay của hắn, một chưởng hạ
xuống, chỉ thấy mặt phiên Vạn Vật Bảo Tràng bành bành bành nổ tung, chỉ
còn lại một cán cờ trụi lủi.
Ma Thần Hoàng trong miệng hộc máu, lấy cán cờ. Vạn Vật Bảo Tràng bị tổn
thương nặng, dùng sức nhảy lên, đâm vào chưởng tâm đại thủ đang tráo
xuống, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cán cờ bị bẻ gẫy.
Vị Thần Hoàng này thân hình bạo lui, bay ngược ra sau, cũng không quay đầu lại liền hướng xa xa ào ào chạy đi.
Một kích của Tổ Thần, liền phá huỷ hoàn toàn bán chứng đạo chi bảo Vạn
Vật Bảo Tràng của y, làm y trọng thương, khiến thực lực của y bỗng chốc
hao tổn quá nửa. Nếu không nhân cơ hội rời đi, tổ thần không cần động
thủ, chỉ bằng đại đạo tràn ra quanh thân y, là có thể làm cho y vẫn lạc
tại đây!
Thần Hoàng, ngươi thụ thương, thương thế khẳng định rất nặng phải không? Tiểu đệ tiễn ngươi một đoạn đường, đi gặp lệnh lang Thần Hoàng thái tử!
Diệp Húc ánh mắt chớp động, cười ha ha, thân hình đột nhiên bạo khởi,
giống như mũi tên nhọn bắn nhanh tới, ở giữa đường chặn giết Ma Thần
Hoàng!
Ngọc Hư Phủ Chủ, trẫm tuy rằng bị thương, nhưng cũng không phải như ngươi có khả năng chống lại!
Ma Thần Hoàng giận dữ, đột nhiên tay áo phất lên, chỉ thấy ống tay áo
của hắn mở rộng, hóa thành một cái động khẩu tối như mực, bành trướng vô hạn. Trong tay áo đại thủ khô gầy hóa thành một đầu đại xà, năm ngón
tay mở ra, giống như miệng rắn, cắn nuốt vạn vật, chụp xuống đầu Diệp
Húc!
Một tay áo y tráo xuống, bao phủ nửa bầu trời, vô số Hồng Mông tử khí
gào thét mà đến, bị ống tay áo của y cắn nuốt, tốc độ có thể so với
lượng mà Tổ Thần hô hấp phun ra nuốt vào!
Ma Thần Hoàng, ta sẽ cho ngươi kiến thức ta đã khai sáng ra một loại phương pháp chứng đạo khác!
Diệp Húc tốc độ không giảm, thẳng tắp nhằm phía Ma Thần Hoàng, quanh
thân khí huyết sôi trào, hóa thành ngàn vạn dị tượng, đột nhiên dựng
thẳng lên ngón tay, vẽ một cái ở mi tâm, chỉ thấy mi tâm hắn vỡ ra, một
tòa ngọc lâu bốn mươi tám tầng chấn động, đại đạo tề minh, vô số thần
vân tuôn trào ra, toàn bộ hóa thành tu vi của hắn, trong nhất thời thần
vân đầy trời bay lượn.
Ta dùng thần chứng đạo, thiên địa nhân tam giới, lục đạo, thiên đạo, tất cả quy về để ta sử dụng!
Trong mi tâm Diệp Húc, ngọc thụ nguyên thần bay ra, vô số thần vân ào
rào rào rung động, bị ngọc thụ nguyên thần thống trù quy nhất, hóa thành một thủ chưởng thật lớn!
Đại Đạo ấn!
Diệp Húc quát lớn, một chưởng đón lấy ống tay áo Ma Thần Hoàng, thủ
chưởng to lớn làm ống tay áo Ma Thần Hoàng căng đầy. Chỉ nghe ba ba ba
không dứt, ống tay áo của Ma Thần Hoàng nổ tung từng mãnh, lộ ra đại thủ khô gầy giấu ở trong tay áo.
Hai bàn tay va vào nhau, Diệp Húc thét lớn một tiếng, khóe miệng trào
máu, nuốt xuống một ngụm máu tươi xông lên cổ họng. Mà Ma Thần Hoàng
thân hình rung mạnh, sắc mặt đỏ lên, rồi đột nhiên trở nên tái nhợi vô
cùng.
Ở trên đại lục nơi Tổ Thần táng thân, Diệp Húc bởi vì tu luyện dùng thân chứng đạo, cùng tổ thần đại đạo cộng minh, không ngại uy áp tổ thần đại đạo, thậm chí tim Tổ Thần đập có thể tăng lên vô hạn khí huyết hắn, làm cho thực lực của hắn không ngừng kéo lên.
Ma Thần Hoàng giờ phút này thân lại thụ trọng thương, Vạn Vật Bảo Tràng
bị hủy, chẳng những đối kháng công kích Diệp Húc, còn phải đối kháng
trọng áp của tổ thần đại đạo, khá là gian nan. Dù vậy, thực lực của y
cũng cực kỳ mạnh mẽ. Diệp Húc lấy thực lực tiếp cận Thiên Quân, nội tình đều xuất ra hết, ở một khắc giao thủ này cũng không chiếm được bao
nhiêu tiện nghi, cùng Ma Thần Hoàng cả hai đều bị thương!
Lấy tu vi Vu Tổ đỉnh phong liền dám nghịch hành phạt thiên, ám sát Ma
Thần Hoàng nhân vật cấp bậc Thiên đế, từ xưa đến nay, chỉ có một mình
Diệp Húc!
Lúc này chính là thời cơ tốt nhất diệt trừ Ma Thần Hoàng vị chứng đạo
Thiên Quân này, nếu bỏ lỡ, liền không còn có cơ hội như vậy nữa, bởi vậy Diệp Húc mới liều mình đánh cược một lần!
Thân hình hai người nhanh chóng di động, đột nhiên lại va chạm, giao thủ chỉ trong chớp mắt, lập tức tách ra. Diệp Húc rốt cục áp chế không nổi
thương thế, một ngụm máu tươi phun ra. Mà thân hình Ma Thần Hoàng lảo
đảo, lập tức bắn lên cao, nhanh chóng chạy ra xa.
Ngọc Hư Phủ Chủ, ngươi vậy mà tu luyện không chỉ một loại phương pháp chứng đạo! Đợi trẫm rời khỏi đây, liền là tử kỳ của ngươi!
Thanh âm của y lay động thiên địa, bên trong Hồng Mông Mô Thai khắp nơi đều có thể nghe.
Thần Hoàng bệ hạ, ta đã nói rồi muốn tiễn ngươi một đoạn đường, làm sao ngươi không biết xấu hổ cứ như vậy mà rời đi!
Diệp Húc thân hình tà tà bay lên, nguyên thần bay lên không. Đại Đạo Ấn
ầm ầm đánh tới Ma Thần Hoàng, dũng mãnh vô cùng. Hắn tiến vào mộ Tổ
Thần, ở trên phiến đại lục này dừng lại thời gian vài chục ngày, tìm
hiểu Tổ Thần dùng thân chứng đạo, rốt cục có điểm lĩnh ngộ, hơn nữa làm
cho chủng pháp môn dùng thần chứng đạo này cũng có tịnh tiến.
Đại Đạo ân liền là một cái trong số đó, đây là hắn đem sở học lúc trước
đủ loại vu pháp, thông hiểu đạo lí, dùng Nguyên Thần thúc dục đại đạo,
siêu việt Tam Thập Tam Thiên ấn pháp, siêu việt Mười Tám Tầng Địa Ngục
Đại Thủ Ấn, càng vượt qua Vu Hoang ấn, có thể nói là đương kim vu pháp
mạnh nhất trên đời, không có một!
Bành bành bành!
Hai cái thân ảnh ở trên không phiến đại lục kịch liệt giao thủ, trong
nháy mắt liền va chạm trăm ngàn lần. Đột nhiên, bích huyết sái trường
không, một thân ảnh từ trên cao rơi xuống, ngã xuống dưới đại lục, đúng
là Diệp Húc.
Hắn vừa rơi xuống đất, lập tức bắn lên, tiếp tục truy kích Ma Thần
Hoàng. Thân thể của hắn cơ hồ nổ tung, vô số thương thế trải rộng toàn
thân, rõ ràng là vô hình đại đạo tạo thành tổn thương, làm cho thân thể
của hắn rách tung toé, cơ hồ bị Ma Thần Hoàng đánh nát!
Diệp Húc như trước khí diễm trùng thiên, quanh thân vô số Thần Văn bay
vút lên, rơi vào dưới chân, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Ma Thần Hoàng
ánh mắt nhìn hắn đằng đằng sát khí, lại không tiếp tục đón đánh Diệp
Húc, mà thân hình dừng lại, lập tức gào thét mà đi, biến mất bên ngoài
đại lục, nhảy vào bên trong Hồng Mông tử khí, biến mất không thấy gì
nữa.
Không trung, Ma Thần Hoàng cũng rơi máu đầy trời, hiển nhiên cùng Diệp
Húc một phen kích đấu, cũng không thể toàn thân trở ra, mà là bị Diệp
Húc làm trọng thương, làm cho thương thế của y càng thêm nặng, suýt nữa
thì vẫn lạc tại này!
Ngọc Hư Phủ chủ, sau trận chiến này, trong suy nghĩ trẫm ngươi là địch
nhân số một, đối thủ lớn nhất! Ma Thần Hoàng thanh âm truyền đến, cực
nhanh mà đi.
Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, dừng bước lại. Ma Thần Hoàng giờ phút
này đã ly khai khỏi phiến đại lục này, hắn nếu như truy kích, khoảng
cách với Tổ Thần càng xa, thực lực sẽ càng suy yếu, thế tất không phải
là đối thủ của Ma Thần Hoàng, so sánh xuống dưới, nhất định sẽ bị hắn dễ dàng đánh chết!
Dù sao, hắn là mượn Tổ Thần đại đạo, có thể cùng sánh vai với Ma Thần
Hoàng. Rời khỏi nơi đây, thực lực chân chính của hắn cách Ma Thần Hoàng
còn một đoạn chênh lệch không thể tưởng tượng.
Thần Hoàng đi thong thả, tiểu đệ không tiễn!
Diệp Húc cười ha ha, thanh âm chấn động Thiên Địa hồng mông, xa xa
truyền ra: Thần Hoàng, ngài thân bị thương nặng, phải coi chừng bọn
người Kiền Cung Thần Quân. Bọn hắn nếu là biết rõ bệ hạ bị trọng thương, thực lực không bằng lúc trước, nói không chừng sẽ hành thích vua làm
loạn, giết lão nhân gia ngài, tự mình làm Ma Thần Hoàng!
Phốc ——
Ma Thần Hoàng truyền đến thanh âm hộc máu, hiển nhiên nghe được như thế
vừa sợ vừa giận, cơ hồ áp chế không nổi thương thế. Diệp Húc lớn giọng
như vậy, tuyệt đối có thể rơi vào trong tai Kiền Cung Thần Quân, làm cho vị Đế Quân đỉnh phong biết này được vấn đề của y.
Kiền Cung Thần Quân nếu biết y bị thương nặng, tất sẽ nhịn không được,
nhất định sẽ nửa đường ra tay chặn giết, làm cho tình trạng y thêm nguy
cấp gấp bội, thậm chí nói không chừng có thể nghịch thế hành thích vua,
chém giết y ở trong mộ Tổ Thần!
Y nhanh chóng bay đi, trong chớp mắt liền bay ra khỏi Hồng Mông Mô Thai
nhảy vào kim quang đại đạo. Chỉ thấy một vị thân ảnh cao lớn vô cùng
đứng ở cuối lối đi, chắp hai tay sau lưng, chính là thân ảnh của Kiền
Cung Thần Quân.
Ma Thần Hoàng trong lòng trầm xuống, dừng bước lại.
Kiền Cung Thần Quân chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sắc bén đến cực
điểm, cao thấp nhìn kỹ Ma Thần Hoàng, tựa tiếu phi tiếu, ân cần nói: Bệ
hạ, ngài bị thương sao? Thương thế có nặng hay không?
Ma Thần Hoàng lòng càng trầm xuống, tức giận không vui nói: Không sai,
trẫm là bị thương, hơn nữa thương thế rất nặng, như thế nào? Kiền Cung
Thần Quân, ngươi định hành thích vua phải không?
Hạ thần không dám.
Kiền Cung Thần Quân ánh mắt chớp động, nghiêng người, tất cung tất kính nói: Hạ thần sao dám hướng bệ hạ ra tay, bệ hạ mời.
Ma Thần Hoàng cười lạnh, bước đi lên tiến đến, Kiền Cung Thần Quân nhìn
về phía phía sau hắn, ngạc nhiên nói: Ngọc Hư Phủ Chủ đuổi tới!
Ma Thần Hoàng sắc mặt biến hóa, đang muốn xoay người, Kiền Cung Thần
Quân đột nhiên cười ha ha, một chưởng hướng y ấn xuống, cất cao giọng
nói: Bệ hạ giống như chim sợ cành cong, cư nhiên lại sợ Ngọc Hư Phủ Chủ! Xem ra thương thế bệ hạ xác thực rất nặng, lúc này không giết bệ hạ,
còn đợi tới lúc nào?
Thần Triều Thiên Môn!
Ma Thần Hoàng vừa sợ vừa giận, há mồm phun ra một tòa Thiên Môn, lại một kích của Kiền Cung Thần Quân, lập tức thân ảnh hoảng động, hướng bên
ngoài mộ Tổ Thần ào ào chạy đi.
Rầm!
Kiền Cung Thần Quân một chưởng đánh xuống, đem tòa Thiên Môn này đánh
cho tứ phân ngũ liệt. Gã chính là Đế Quân điên phong, thực lực mạnh vượt qua vô cùng. Lúc Ma Thần Hoàng chưa chứng đạo thì gã cũng chỉ là kém
một bậc so với Ma Thần Hoàng!
Bệ hạ đi thong thả, hạ thần sẽ đem bệ hạ chôn cất ở mộ Tổ Thần, cùng Tổ
Thần làm bạn, chẳng phải là bệ hạ rất vinh quang sao? Gã cười ha ha,
đuổi giết theo hướng Ma Thần Hoàng.
Mà vào thời khắc này, những ma thần khác cũng trở về, đều xuất động,
ngăn chặn Ma Thần Hoàng, trong lúc nhất thời mộ Tổ Thần đại loạn, tiếng
chém giết động trời.
Oành!
Ma Thần Hoàng quanh thân máu tươi đầm đìa, nhiều lần trải qua sát phạt
chiến đấu, giết ra chứng đạo chi môn, thân hình lảo đảo, hốt hoảng chạy
khỏi nơi đây. Kiền Cung Thần Quân chờ Lục Cung Chi Chủ gào thét giết ra, bọn họ ở tại vừa mới trải qua chiến đấu, cũng bị thương nặng, thế nhưng có thể đem Ma Thần Hoàng ngăn lại.
Đuổi theo! Không thể để cho Thần Hoàng sống sót, nếu không sau khi
thương thế hắn khôi phục, chúng ta tất sẽ sẽ lọt vào y dùng huyết tinh
thanh tẩy!
Thân ảnh chư Thần Quân nhoáng lên một cái, ào ào biến mất không thấy gì nữa.
M bên ngoài chứng đạo chi môn, Vĩnh Hằng Đế Quân cùng Sát Đế Thần Quân hiển lộ thân hình, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Thần Hoàng không phải đã chứng đạo sao?
Sát Đế Thần Quân trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, lẩm bẩm nói: Sao y có thể lọt vào truy sát của đám người Kiền Cung Thần Quân?
Vĩnh Hằng Đế Quân lộ ra vẻ suy tư, thầm nghĩ: Loại nghịch hành phạt
thiên này, hành động đi giết thượng vị giả, nhìn rất là quen mắt, làm ta nhớ tới huyết chiến vây giết Thiên Hậu Nương Nương kia. Chẳng lẽ, lại
là Ngọc Hư Phủ Chủ gây nên? Không thể nào đâu...