Đây là một khối Thiên Tội bia, là Thiên Đế giận dữ lập ra tấm bia đá, chỉ ra tội nghiệt đại nghịch bất đạo của người ta.
Chữ “Tội” đầm đìa máu kia trông cực kỳ chói mắt, nó tản ra một loại
rung động chấn nhiếp lòng người, làm cho người ta liếc mắt một cái liền
tự thấy nghiệp chướng nặng nề, cúi đầu chờ giết.
Diệp Húc từng
thu một khối Thiên Tội bia trong Ân Khư, đó là bởi vì vị Hoàng đế cuối
cùng của Đại Thương, Trụ Hoàng định lấy kiến mộc làm cơ sở để tạo ra
tháp thông thiên, nối thẳng Thiên giới, thành lập nhân thần thông đạo,
khai thông thế gian và Thiên giới, vận chuyển hoàng triều Đại Thương đến chín tầng trời.
Loại ý chí nghịch thiên của Trụ Hoàng này cuối
cùng cũng khiến Thiên Đế nổi giận, bình định Đại Thương, đem hoàng triều cổ xưa này nhổ cả gốc rễ, lập xuống tấm bia đá kể ra tội nghiệt của Trụ Hoàng.
Ngay cả ý chí bất tử của Đại Thương ngưng tụ thành Huyền Điểu cũng bị chặt bỏ đôi chân, khiến cho Huyền Điểu lưng cõng cổ thành
triều Thương bay mãi không ngừng không nghỉ, vĩnh viễn cũng không thể hạ xuống mặt đất.
Mà ở trong Nam Thiên Môn, Diệp Húc lại thấy được một tấm Thiên Tội bia như thế.
Tây Hoàng định xây dựng lại Thiên Đình viễn cổ, ở trong mắt Thiên Đếđó
chính là đại nghịch bất đạo. Thiên Đế chính là bá chủ duy nhất thống ngự chư thiên,Tây Hoàng xây dựng lại Thiên Đình chính là khiêu khích uy
nghiêm của Thiên Đế, có tâm vấn đỉnh đế vị, động đến nghịch lân Thiên
Đế, cho nên tất bị xử tử.
Ngoài ra còn có nguyên nhân khác, đó
chính là Thiên Đình do Tây Hoàng luyện chế có uy lực quá lớn, tuy chưa
được luyện thành cấm bảo nhưng nó đã có uy lực chống lại cấm bảo.
Nếu tất cả bộ phận xây dựng nên Thiên Đình đều được luyện thành cấm
bảo, sau đó xác nhập lại thành một, như vậy uy năng của món bảo vật này
tất sẽ lớn đến không thể tưởng tượng được, nói không chừng sẽ trở thành
chứng đạo chi bảo mới, gây nguy hiểm đến địa vị của Thiên Đế.
Hành vi này của Tây Hoàng giống như là tạo phản, bịđánh chết cũng hợp tình hợp lý.
“Tây Hoàng còn cổ xưa hơn cả Trụ Hoàng, thậm chí còn sớm hơn cả Hiên
Viên Thiên Đế, không biết rốt cuộc ông ta chết trong tay vị Thiên Đế
nào?”
Diệp Húc trầm ngâm một lát, thầm nghĩ: “Tây Hoàng là con
trai của Tây Hoàng Mẫu, Tây Hoàng Mẫu và Hạo Thiên Đại Đế của Đông Hoàng gia thuộc cùng một thời đại. Nghe nói sau khi Hạo Thiên Đại Đế bỏ Tây
Hoàng Mẫu không lâu liền bị Thanh Đế lật đổ. Chẳng lẽ Tây Hoàng bị Thanh Đế giết chết? Sau Thanh Đế chính là Hiên Viên Thiên Đế, lại xưng Hoàng
đế. Sau hoàng đế chính là đương kim Thiên Đế, bởi vậy người đánh chết
Tây Hoàng và Trụ Hoàng chắc không phải là một.”
Hắn lấy tấm Thiên tội bia kia ra khỏi ngọc lâu, đối chiếu chữ viết, âm thầm gật đầu.
Chữ “Tội” trên mặt hai tấm Thiên tội bia này khác nhau rõ ràng, hẳn là không xuất từ cùng tay một người.
“Người ra tay hẳn là Thanh Đế, xem ra cho dù ai thành Thiên Đế, đối với người có thể uy hiếp đến địa vị của mình đều phải diệt trừ!”
Đồng thời hắn có một loại cảm giác sởn tóc gáy, Tây Hoàng trốn trong Nam
Thiên Môn mà mình luyện chế ra cũng bị người giết chết, không hiểu ra
sao đã chết thảm bên trong, chẳng may nếu mai sau mình có lỡ xúc phạm
đến nghịch lân của Thiên Đế, e là cũng sẽ bịđánh chết mà chẳng biết vì
sao!
Vị Thiên Đếđánh chết Trụ Hoàng, lật đổ hoàng triều Đại
Thương cũng không phải là Hiên Viên Thiên Đế, mà là đương kim Thiên Đế.
Hoàng Đế thống trị một thời kỳ cực dài lâu, trải qua hai hoàng triều lớn là Hạ và Thương, cộng lại có hơn trăm trăm ngàn năm.
Hoàng Đế
vẫn lạc ở thời kỳ cuối Đại Thương, tân Thiên Đếđăng cơ ngai vàng đế tôn, trở thành thủ lĩnh chư thiên, sau khi Đại Thương bị diệt, Đại Chu liền
lên. Đại Chu mất cũng không còn hoàng triều thống nhất nữa.
Nhưng điều khiến Diệp Húc cảm thấy kỳ quái là, sở dĩ Trụ Hoàng Đế Tân
bịđánh chết, hoàng triều Đại Thương cũng bị diệt trừ, đó là bởi vì Trụ
Hoàng đã sắp hoàn thành thông thiên tháp, hoàn toàn uy hiếp đến sự thống trị của Thiên Đế.
Thiên Đình của Tây Hoàng còn chưa luyện thành đã bị Thiên Đế tru sát, có vẻ không hợp với lẽ thường.
Trừ phi, Tây Hoàng đã có khả năng tạo tất cả bảo vật Thiên Đình thành
cấm bảo, nếu không Thiên Đế cũng không vì chuyện này mà đánh chết ông ta ở trong ổ của mình!
“Chẳng lẽ Tây Hoàng đã vượt ra khỏi cảnh giới Vu Hoàng, trở thành Thánh Hoàng thậm chí là Vu Tổ?”
Diệp Húc nhìn Tây Hoàng, chỉ thấy thế giới sau lưng ông ta, cả tòa
Thiên Đình mờ ảo như khói, những tầng Thiên cung tiên khuyết trùng điệp
như ẩn như hiện trong mây mù. Đây là cảnh tượng trong khí thếđồ sộ nhất
mà Diệp Húc từng thấy, so với cửu cấm của Hoàng Tuyền Ma Tông, Đại Phạm
Lôi Âm Tự chính đạo, Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển của Ma Hoàng
còn bao la hùng vĩ hơn không biết bao nhiêu lần!
Khí thế ông ta
vô biên vô hạn, từ thời Thanh Đếđến nay đã qua trăm vạn năm, thế giới do khí thế ông hóa thành vẫn vô cùng vững chắc như trước, không hề có dấu
hiệu sụp đổ nào.
Hiển nhiên, Tây Hoàng khai sáng ra hệ thống tâm pháp của chính ông ta, chính vì hệ thống tâm pháp này cùng với Thiên
Đình mà ông ta rèn ra đã đưa tới họa sát thân cho ông, khi ở trong chính Nam Thiên Môn của mình, tên trạch nam vạn năm này đã bị Thiên Đếđánh
chết.
Nhưng Diệp Húc vẫn không thể biết được, cuối cùng Tây Hoàng là Vu Hoàng, Thánh Hoàng hay là Vu Tổ.
“Tâm pháp của Tây Hoàng e là đã vượt qua khỏi phạm trù cấm pháp, đáng
tiếc lại không lưu truyền lại đến ngày nay. Nhưng ta có thể quan sát thế giới do khí thế của ông ta hóa thành, suy diễn ra tinh túy của bộ tâm
pháp này, bỏ thêm vào Bàn Vương Khai Thiên Kinh của ta, khiến nó càng
thêm viên mãn!”
Trong lòng Diệp Húc có một loại hiểu biết mới,
Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn có mặt trời, mặt trăng và các vì sao,
có đất đai sông ngồi, có đại dương mênh mông, có mười tầng thế giới U
Minh. Nếu có thểđem tâm pháp của Tây Hoàng dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh thì sẽ có thêm một tòa Thiên Đình, có thể khiến cho Bàn Vương Khai Thiên Kinh của hắn càng thêm hoàn thiện.
Thậm chí,
khi nhìn thấy thế giới của Tây Hoàng, hắn liền nghĩđến một ý tưởng, tìm
ra con đường hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên Kinh, đó chính là đem cửu
thiên, cửu đại thiên giới cũng dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên
Kinh của mình.
Đây là một công trình vô cùng lớn, còn lớn hơn
Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, Thiên Đình của Tây Hoàng rất nhiều, cũng khó khăn hơn rất nhiều, không thể một lúc là có thể xong.
“Ngọc thụ khai thiên, thanh giả vi thiên, trọc gia vi địa, cửu thiên,
thập địa, thập điện, thiên đình, như thế mới có thể hình thành một chỉnh thể hoàn mỹ!”
Tuy nhiên, cấm pháp của Tây Hoàng không có bất cứ văn tự truyền lưu nào, chỉ có thể suy diễn tinh hoa tâm pháp từ thế
giới do khí thế của ông ta biến thành, không thể nghi ngờđó là một công
trình vô cùng lớn, tiêu tốn thời gian cực dài, không phải một hai năm là có thể hoàn thành, chỉ sợ cũng phải suy diễn hơn mười năm thậm chí là
mấy trăm năm!
“Ta không có nhiều thời gian như vậy, đành phải đệ Thiên Địa Pháp Tướng thứ hai ở lại đây, cho nó suy diễn tâm pháp của
Thiên Đình Tây Hoàng.”
Diệp Húc nghĩ thế bèn tế cửu đỉnh lên, Hạ Tường Đường bên trong đỉnh đã bị luyện hóa đến hấp hối. Hắn trực tiếp
tế Chiêu Hồn Phiên lên, mặt phiên rung lên thu đi hồn phách lão quái vật nguyên thần bất diệt này, lập tức rút ra Thiên Địa Pháp Tướng của lão,
sinh sôi luyện hóa.
Đủ loại vu bảo của Hạ Tường Đường, bao gồm
cửu đỉnh đều bị Diệp Húc cướp hết, sau khi chết chỉđể lại một tòa vu hồn giới tám tầng do ngọc lâu hình thành.
Diệp Húc cũng không động
đến tòa vu hồn giới này mà thu vào trong ngọc lâu, chờ khi trở về Quan
Tinh Phong sẽ đặt nó lên trên đỉnh Quan Tinh Phong, để mọi người thuộc
môn hạ của hắn thăm dò tầm bảo.
Hắn giữ lại Thiên Địa Pháp Tướng của Hạ Tường Đường đến suy diễn tâm pháp Thiên Đình của Tây Hoàng, bản
thân hắn thì tìm kiếm cánh cửa bước vào tầng tiếp theo của Nam Thiên
Môn.
Thiên Địa Pháp Tướng thứ hai tương đương với Diệp Húc thứ
hai, hắn để lại pháp tướng thứ hai cũng bớt đi công việc khổ não tự mình đến suy diễn tâm pháp của Tây Hoàng.
“Khi ở Quy Tàng Môn Lĩnh
Tây, Đông Hoàng Mục từng nói, trong Nam Thiên Môn có thể có bảo vật của
Đông Hoàng gia bọn họ. Ta đi tới bây giờ vẫn chưa phát hiện món bảo vật
nào là của Đông Hoàng gia, hay là nó ở bên trong hai tầng cuối của Nam
Thiên Môn?”
Không bao lâu, Diệp Húc cũng tìm được cánh cửa tầng
thứ tám, nó nằm ở trong tay của thi thể Tây Hoàng, bàn tay của vị Vu
Hoàng thượng cổ này mở ra, trong tay nâng một cánh cửa.
Diệp Húc lập tức bỏ qua ý định tiến vào trong đó, cướp đoạt bảo vật trong hai tầng cuối Nam Thiên Môn.
Tây Hoàng chính là vị Vu Hoàng hùng mạnh nhất mà hắn biết, mặc dù là
Chu Vũ Mục Vương được xưng là Vu Hoàng mạnh nhất hơn mười vạn năm e là
cũng không sánh bằng ông ta.
Suy cho cùng, Tây Hoàng thậm chí khiến cho Thanh Đế tự mình ra tay giết chết, mà Chu Vũ Mục Vương lại không có cái tư cách này.
Diệp Húc không hề nghi ngờ rằng dù mình điều khiển thân thể Liệt Hỏa
Minh Tôn, dựa vào thân thể Nhân Hoàng cũng sẽ không đi đến được trước
người Tây Hoàng, nếu không chắc chắn sẽ bịđè chết!
“Chỉ có cấm
bảo mới có thểđối kháng được với hơi thở mà Tây Hoàng để lại. Lấy thực
lực của ta hiện nay thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Đành phải chờđến khi
thực lực ta cao thâm rồi lại tiến vào không gian hai tầng cuối của Nam
Thiên Môn, xem trong đó rốt cuộc là ẩn giấu thứ gì!”
Diệp Húc
rời khỏi Nam Thiên Môn đi ra bên ngoài, chỉ thấy hư không nơi hắn đứng
hỗn loạn một mảnh, những tiểu hành tinh lơ lửng cách đó không xa cũng
bịđánh nát, dải tinh thạch kéo dài hơn mười ngàn dặm đã không cánh mà
bay.
Thậm chí hắn còn nhìn thấy, trong hư không có một lỗ hổng dấu vết chó cắn thật lớn đang từ từ khép lại.
“Lão tử không phục, ba người các ngươi âm ta!” Già La Minh Tôn nổi giận, không ngừng chửi bậy.
“Già La, ba người chúng ta đều thua trong tay con chó này, đương nhiên
là phải hết lòng tuân thủ ước định, tôn nó lên làm Đệ nhất Đại tôn
vương, hay là ngươi muốn lật lọng?” Tu Đề Minh Tôn âm trầm nói.
“Không sai, cũng không phải chỉ có một mình ngươi thua trong tay con chó này, còn có hai người chúng ta lót đáy cho ngươi nữa.” Bảo Hiền Minh
Tôn cười ha ha nói.
Già La Minh Tôn giận dữ, rít gào: “Mụ nội
nó, con chó này vốn chẳng thể tếđược một con cự thú viễn cổ cấp bậc Nhân Hoàng, rõ ràng là hai tên hỗn cẩu các ngươi âm thầm giúp nó!”
Diệp Húc tò mò vạn phần, chỉ thấy Hao Thiên Khuyển vênh váo tựđắc lui
tới lui đi giữa ba người kia, đuôi thì dựng thẳng tắp như một cây gậy
đầy lông, đắc trí nói không nên lời.
“Con chó chết tiệt, đồ sâu
bọ, đồ trâu bò ngu ngốc, có giỏi thì đến trước mặt chủ công rồi đấu lại
một trận!” Già La Minh Tôn nhe răng cười gằn, lạnh lùng nói.
“Ha ha, con bọ cạp kia, ngươi tưởng lão tử sợ ngươi chắc?” Bảo Hiền Minh
Tôn sát khí ngút trời, nắm lấy Tam Xoa Kích, không hề nhượng bộ.
Diệp Húc ho khan một tiếng, hạ giọng nói: “Các vị, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn hỏi kỹ mới biết được ngọn nguồn, vốn là Già La Minh Tôn và Tu Đề
Minh Tôn tranh đấu, cuối cùng dựa vào tu vi mạnh mẽ áp Tu Đề Minh Tôn
một bậc, đạt được thắng lợi.
Nhưng trong lúc đấu với Hao Thiên
Khuyển, Già La Minh Tôn lại bị Hao Thiên Khuyển tế thi thể một con Tế
Yêu Cự Khuyển đã tu luyện đến Nhân Hoàng kỳ lên, đánh cho lão tan tác tả tơi, không thể không nhận thua.
Thi thể con Tế Yêu Cự Khuyển
này chính là mẹ của con hắc cẩu kia, táng vào trong bụng Hao Thiên
Khuyển, đường đường cự thú viễn cổ Nhân Hoàng kỳ nên thực lực nó mạnh
hơn Già La Minh Tôn trăm lần!
Nhưng, lấy tu vi của Hao Thiên
Khuyển thì còn xa mới đạt tới trình độ có thể tế xác chết mẹ nó lên,
nguyên do trong này, đương nhiên là Tu Đề và Bảo Hiền âm thầm giúp đỡ.
Ý của Bảo Hiền là ba người mất mặt còn hơn một người, mà Tu Đề thì lại
là ba người mất mặt còn hơn hai người mất mặt. Hai tên hỗn cẩu này không mưu mà hợp, âm thầm giúp Hao Thiên Khuyển một tay tế mẫu thân nó lên,
đánh lén Già La Minh Tôn, lấy phương thức quỷ dị này kết thúc.
Mà con chó đen nhỏ miệng đầy thô tục kia đã trở thành Đệ nhất tôn vương theo mong muốn.
Kết quả này khiến Diệp Húc chẳng biết nói gì hơn.