Dù sao thì thời gian thành danh của Diệp Húc quá ngắn, không đến mười năm đã thành vu sĩ, hắn tích lũy không thể sánh với những tên trùm đã có hơn mười có khi là trăm năm.
Ánh mắt hắn quét tới thế lực lớn cuối cùng kia, chỉ thấy yêu khí ngút trời, thế lực cuối đó cũng là đám cao thủ yêu tộc, đám Viên Thiên Công Hồ Tiên Nhi Yêu Sa Vương và bầy yêu Kiềm Hải đều ở trong đó, suất lĩnh một đám yêu binh yêu tướng, bố trí từng trận thế, đám lão yêu quái đó mặt mũi dữ tợn, dường như chẳng hề vừa mắt ai cả.
Lần trước đám Viên Thiên Công ăn khổ trong tay Diệp Húc, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định liên hợp. Lần này bọn chúng có chuẩn bị mà tới, lấy đại trận do yêu tử yêu tôn bày ra, ngăn cản thần quang trong mắt Đệ nhất thần sát, sau đó các đại yêu vương ra tay, giết chết Diệp Húc.
Đây là đại hội trừ ma, mấy thế lực lớn đối phó Diệp Húc!
Tống Cao Đức lo sợ bất an trong lòng, bốn thế lực lớn này, mỗi một phe đều không phải là nhỏ, tuyệt đối có năng lực giết hết bọn họ. Nếu Diệp Húc bại lộ thân phận, ba người bọn họ chắc chắn sẽ bị mọi người quần ẩu tới chết!
Diệp Húc tâm cũng trầm xuống, nhiều cao thủ ở đây như vậy, cho dù hắn luyện hóa nguyên thần Ngụy Hiên và nguyên thần thứ hai của Vệ Trăn cũng không thể chống lại được!
“Nhưng có tên tuổi Hiên Viên gia ở đây, hơn nữa ta lại dùng tên giả Tống Cao Đức, những người này hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không vạch trần diện mạo thực của ta.” Hắn hơi trấn tĩnh lại.
Dư Nhân Kiệt Thiên Nhân tông thản nhiên liếc Hiên Viên Quang một cái, khẽ cười nói: “Hiên Viên hiền đệ, tuy ngươi không thể đại diện cho Hiên Viên gia, nhưng dù sao ngươi cũng là con trai gia chủ Hiên Viên gia, ta kính thân phận Hiên Viên gia chủ, ba người các ngươi có thể tạm coi như là thế lực thứ năm của đại hội trừ ma hôm nay.”
Viên Thiên Công cười ha ha nói: “Nhưng các ngươi cũng là thế lực yếu nhất, Hiên Viên Quang, ngươi chẳng qua chỉ là dựa vào lão cha mới có địa vị bậc này trên đại hội trừ ma, cũng chẳng phải là do thực lực của ngươi.”
Hiên Viên Quang kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng rất là khó chịu.
“Hạ tiền bối, nghe nói ma đầu Diệp Thiếu Bảo kia từng chém nguyên thần của ngài, hiện giờ ngài dựa vào nguyên thần cảm ứng, có thể biết vị trí chuẩn xác của hắn ta không?”
Thái tử Hỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời, mỉm cười nói: “Hiện giờ cũng đã gần giữa trưa, đến lúc đó cửu sát âm phong yếu nhất, nếu Diệp Thiếu Bảo tới đây, nhất định sẽ thừa đoạn thời gian đó phá cấm mà vào Ân Khư. Nếu hắn không đến, chúng ta chỉ có thể đợi thêm một ngày nữa! Mong rằng Hạ tiền bối nói ra vị trí chuẩn xác của ma đầu kia, miễn cho bọn ta vô duyên vô cớ chờ không ở chỗ này.”
Sắc mặt Hạ Tùng Giang cũng không dễ nhìn, lão bị Diệp Húc chém giết nguyên thần Côn Minh, vẫn coi là nỗi nhục lớn, không ngờ chuyện này lại lan truyền ra ngoài, khiến lão chẳng còn mặt mũi nào cả.
“Thằng nhóc kia chỉ e là đã gạt bỏ thần trí của ta ra khỏi nguyên thần, cắn nuốt mảnh vỡ nguyên thần của ta rồi, cả ta cũng không biết vị trí chuẩn xác của hắn!”
Hạ Tùng Giang rên một tiếng, gượng cười nói: “Theo lý mà nói, hắn tuyệt đối không thể cắn nuốt mảnh vỡ nguyên thần của ta, trừ phi hắn tu luyện cấm pháp của Nguyên Thủy Yêu Tông, Nguyên Thủy Vạn Hóa Quy Nguyên Kinh!”
“Nguyên Thủy Vạn Hóa Quy Nguyên Kinh?”
Dư Nhân Kiệt suy tư, ngẩng đầu nói: “Trước đó không lâu Khổng Chiêu Yêu Thánh đồ sát Lạc Vương thành, không biết bao nhiêu anh tài trẻ tuổi chết đi, thậm chí cường giả thế hệ trước của Nguyên Thủy Thánh Tông là Nguyên Thiệu cũng chết trong tay Khổng Chiêu, Tần tiên tử cũng suýt bị hắn chém chết. Nghe nói Khổng Chiêu Yêu Thánh tu luyện chính là Nguyên Thủy Vạn Hóa Quy Nguyên Kinh, hay là Diệp Thiếu Bảo dùng tên giả Khổng Chiêu, mượn tên tuổi Khổng Chiêu Yêu Thánh làm ác?”
“Không thể là Diệp Thiếu Bảo làm.”
Thái tử Hỉ trầm giọng nói: “Ta đã nhận được tin, bảy đại thánh địa chính đạo lần này tổn thất nghiêm trọng, đều tự phái ra cường giả mạnh nhất trong đám trẻ tuổi, Phương Bất Thần Nguyên Thủy Thánh Tông, công tử Vô Khuyết Hiên Viên thế gia, Cơ Xương Canh Cơ gia, Lý Tông Sơn Thiên Đạo tông, Khổng Phương Khổng gia, Phòng Thiếu Tổ Hỗn Nguyên Đạo Tông, Đàm Phượng Sơn Tiểu Quang Minh Thánh Địa, bảy đại cao thủ Tam Thần cảnh này cùng xuất động, đuổi giết Khổng Chiêu. Ta lại nhận được tin, sáu vị đệ tử khác của Yêu hoàng Nguyên Thủy Yêu Tông đã đuổi tới cảnh nội Đại Hán, chuẩn bị tiếp ứng Khổng Chiêu Yêu Thánh. Nếu Diệp Húc dùng giả làm Khổng Chiêu làm ra loại chuyện này, lục đại yêu thánh Nguyên Thủy Yêu Tông sẽ không đến!”
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, cười dài nói: “Thái tử Hỉ, tin tức của ngươi lạc hậu rồi. Ta cũng nhận được tin, lục đại yêu thánh Nguyên Thủy Yêu Tông và cường giả thất đại thánh địa đụng độ, Bạch Tê Yêu Thánh ở Ly Sơn ngăn cản Phương Bất Thần, xảy ra một cuộc ác chiến, hơn trăm ngọn núi trên Ly Sơn đều bị đánh cho chia năm xẻ bảy! Hai người này đồng thời bị thương, Phương Bất Thần bị thương khá nặng, đã lui về Nguyên Thủy Thánh Tông rồi!”
Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy các con chân long đang kéo một chiếc thuyền lớn từ xa đến, những con chân long đó móc ngoặc lẫn nhau, khí thế to lớn, tạo thành một bức họa rồng lâm thiên hạ cửu long kéo thuyền.
Những long khí đó là chân long chân chính, không phải chín con giao long của Thái tử Hỉ, khí thế còn kinh người, còn to lớn hơn cả Thái tử Hỉ!
Mà chiếc thuyền do chín con rồng kéo kia vô cùng hoa lệ, lộ ra một loại khí phách hùng vĩ quân lâm thiên hạ!
“Thái tử Sơ Đại Tần!” Sắc mặt Thái tử Hỉ khẽ biến, từ trên bảo tọa cửu long ngự niện đứng dậy, sắc mặt không vui, trầm giọng nói.
Diệp Húc trong lòng khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi mặc long bào, đứng ở đầu thuyền, long hành hổ bộ, ưng nhãn lang cố, có vẻ cực kỳ bá đạo, trời sinh chính là bộ dáng kiêu hùng.
Phía sau hắn đứng hàng trăm tên vu sĩ, đều là cường giả Tam Thai cảnh Tam Dương cảnh Tam Thần cảnh, các loại khí thế phóng lên cao, hình thành từng cột khí trên không trung, thuần dương khí tràn ngập, làm cho con thuyền lớn kia giống như một mặt trời chói chang, tản ra sóng nhiệt vô cùng vô tận và túc sát khí.
Đám người Triệu La Hưu Triệu Du cũng ở trong đó, thậm chí còn có hai gã Đại vu Tam Thần cảnh của Mộ Dung thế gia Đại Tần, cường giả thế hệ trước râu tóc trắng xóa!
Cường giả trên con thuyền này, có long vệ người hầu của Thái tử Sơ, có cao thủ Mộ Dung gia, cũng có thế hệ trước Hoàng Tuyền Ma Tông như Triệu La Hưu, thế lực này so với năm thế lực kia còn kinh người hơn nhiều!
“Đây là Thái tử Sơ, con cháu Thủy hoàng đế? Chẳng hề giống bộ dáng tao nhã của Thủy hoàng đế chút nào…” Diệp Húc thầm nghĩ.
Thủy hoàng đế tuy bá chủ hùng bá thiên hạ, nhưng khí phách ẩn bên trong, cũng không lộ ra ngoài, thoạt nhìn chỉ là một văn nhân nhã sĩ, mà tướng mạo Thái tử Sơ lại hống hách, khí phách một thân, chẳng những tướng mạo không có nửa phần tương tự Thủy hoàng đế, mà khí vận cũng chẳng hề có chỗ nào giống.
Thái tử Sơ cười ha ha, ma khí ngút trời: “Nguyên Ưng Yêu Thánh ở Hàm Giang khiêu chiến Cơ Xương Canh, hai người giao thủ, mặt đất bắn tung tóe, Hàm Giang ngừng chảy, Cơ Xương Canh tử khí mấy trăm dặm, có thể nói là đồ sộ, đánh thương Nguyên Ưng Yêu Thánh, truy kích mấy vạn dặm, thề phải lấy đầu Nguyên Ưng Yêu Thánh! Hiên Viên Vô Khuyết ở Thương Thủy gặp Tê Thánh Mạc Tiếu Thiên, một kiếm chặt đứt đầu Tê Thánh, Tê Thánh được Đại sư huynh Yêu tông thất thánh cứu đi. Mấy tin này, Thái tử Hỉ, chỉ e ngươi cũng không biết đi?”
Sắc mặt Thái tử Hỉ lại trầm xuống, Thái tử Sơ nói la loại tin tức long trời lở đất này, đơn giản chỉ là biểu hiện tin tức hắn linh thông hơn hẳn mình. Hơn nữa Thái tử Sơ hùng hổ mà đến, vô hình liền chèn ép khí thế của hắn xuống, khiến khí diễm của Thái tử Sơ nhất thời vô lượng.
“Tiểu tử, ta cảm nhận được khí tức Đô Thiên Thạp Nhị Đồng Nhân của ta, còn có Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát!”
Trong ngọc lâu của Diệp Húc, luồng tinh hồn của Thủy hoàng đế đột nhiên từ trong tông chủ kim bài sứt mẻ hiện ra, trầm giọng nói: “Trừ ngươi ra, còn có kẻ tu luyện Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát của ta!”
Trong ngọc lâu, Hiên Viên Như Nguyệt bị sự xuất hiện đột ngột của Thủy hoàng đế làm cho hoảng sợ, tò mò đánh giá tinh hồn Thủy hoàng đế, sau đó thò một ngón tay, thật cẩn thận chọc lên người Thủy hoàng đế một cái, phát hiện ngón tay mình lại xuyên qua cơ thể ông ta, không khỏi cười khanh khách không ngừng.
“Thú vị, thật thú vị, Thiếu Bảo ca ca, trong kim bài của ngươi không ngờ lại cất một cái đồ chơi thú vị như vậy, hắn là quỷ trong truyền thuyết sao…”
“Tiểu nha đầu, đừng có chọc loạn, tuy rằng không đau nhưng lòng ta rất không thích!”
Thủy hoàng đế quay đầu lại, tức giận khiển trách một tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn lên không trung, trầm giọng nói: “Tiểu tử thối, đi ra, thời gian của ta không còn nhiều, nói cho ta biết, là kẻ nào trộm đi Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân của ta, tu luyện Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát của ta!”
Diệp Húc phân ra một luồng ý niệm, hóa thành bản thể của mình, giáng vào trong ngọc lâu, bất đắc dĩ nói: “Tiền bối, con cháu đời sau của ngài đến đây, hắn ta là con cháu hoàng thất, đương kim thái tử Đại Tần, đương nhiên có thể tu luyện Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát, sử dụng Thập Nhị Đồng Nhân. Nhưng mà, bằng thực lực hiện tại của ngài, chỉ sợ là không thể triệu tập bản thể Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân lại đây, chỉ có thể triệu tập ra ảo ảnh đồng nhân mà thôi.”
Diệp Húc không đành lòng giấu diếm, nhanh chóng nói qua một lần công tích vĩ đại cả đời của Thủy hoàng đế, sắc mặt Thụy hoàng đế hiện lên dị sắc, cười nói: “Ta lại thành lập Đại Tần? Nhưng mà, ta đúng là gỗ mục, lại không thể trở thành Vu hoàng, nhất thống thiên hạ! Quá vô dụng, xem ra trận chiến với Hạng tông chủ đã khiến nguyên khí ta đại thương. Tiểu tử, ngươi dẫn ta ra ngoài, ta muốn tận mắt nhìn thấy con cháu hậu đại của ta!”
Diệp Húc nhanh chóng lấy kim bài ra, chiếu hướng lâu thuyền của Thái tử Sơ, nhoáng một cái liền thu hồi kim bài.
“Khốn kiếp!”
Thủy hoàng đế cả giận nói: “Ngươi lắc nhanh thế làm sao ta có thể thấy rõ được? Tiểu tử thối, ngươi buông tinh thần, mở Tử Phủ ra, ta muốn mượn thân thể ngươi nhìn một cái.”
Diệp Húc bất đắc dĩ, mở ra Tử Phủ, luồng tinh hồn của Thủy hoàng đế này chui vào trong Tử Phủ của hắn, đánh giá khắp nơi, chỉ thấy Tử Phủ của Diệp Húc vô cùng rộng lớn, trùng trùng điệp diệp như Thiên cung, không khỏi tán thưởng một phen, lập tức mượn dùng đôi mắt của Diệp Húc, nhìn ra phía bên ngoài, cười nói: “Kẻ nào là con cháu hậu đại của ta?”
Diệp Húc nói vị trí và tướng mạo của Thái tử Sơ cho ông ta, Thủy hoàng đế cẩn thận quan sát một hồi, trầm mặc một lúc lâu, nghi hoặc hỏi: “Ngươi có nhận sai người không?”
Diệp Húc buồn bực đáp: “Hắn ta đúng là Thái tử Sơ, bậc khí phách này, chân long chi tướng này, không người có thẻ bắt chước.”
“Huyết mạch Đông Lê ta là huyết thống rất đặc biệt, bên trong thân thể có một loại hơi thở độc đáo. Tên trẻ tuổi ngươi vừa nói căn bản không có hơi thở huyết mạch Đông Lê…”
Thủy hoàng đế đột nhiên nổi giận, ở trong Tử Phủ của hắn điên cuồng, phẫn nộ tới cực điểm: “Hắn không phải con cháu hậu bối của ta, Tần hoàng trong hoàng cung Đại Tần chắc chắn cũng không phải con cháu của ta! Là ai? Rốt cuộc là ai đã thấy đi đế quốc của ta, chiếm lấy thân thể ta, cướp lấy thần khí trấn quốc của ta! Ta muốn giết hắn…”
Diệp Húc ngơ ngắc nhìn ông ta nổi giận trong Tử Phủ mình, ngẩng đầu nhìn Thái tử Sơ một cái, trong lòng buồn bực vạn phần: “Nếu Thái tử Sơ không phải con cháu hậu đại của Thủy hoàng đế, đương kim Tần hoàng cũng không phải huyết mạch của Thủy hoàng đế, như vậy đến tột cùng là ai lấy đi quốc khí quốc vận của Đại Tần, đi lên làm đương kim Tần hoàng…”
“Tiểu tử thối! Ta truyền thụ ngươi pháp môn chân chính triệu tập thập nhị đồng nhân, triệu tập hết tất cả Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân của ta lại đây, nghiền chết tiểu tử kia!”
Thủy hoàng đế nổi giận, rít gào nói: “Nghiền chết nó! Ta muốn rút hồn phách trí nhớ nó ra, nhìn xem đến tột cùng là ai chiếm lấy tất cả của ta!”
“Tiền bối, ta còn chưa tu luyện đến Tam Thần cảnh, không thể triệu tập được vu bảo cấp cấm bảo.”
Diệp Húc bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, trước đây ông truyền thụ pháp môn Đô Thiên Thập Nhị Đồng Nhân cho ta, lại không phải là pháp môn chân chính, ông cũng quá không phúc hậu đi?