Bên trong thế giới Côn Luân, một chiếc thiên thuyền cực lớn chầm chậm phá vỡ bích luỹ, từ trong thế giới mênh mông lái ra, chiếc Dao Trì thiên thuyền này trải qua sự tu phục của Tây Vương Mẫu, đã hoàn toàn
đạt đến cấp bậc Thánh bảo.
Bên trong thiên thuyền, Hỗn Thiên Định Vị nghi giống như một tinh cầu khổng lồ, từ từ chuyển động.
Diệp Húc đứng trên quả thiên cầu này, phóng mắt nghìn ra thế giới vô
biên, tìm được phương hướng của thế giới Vu Hoang. Sau khi xác định
chính xác, chiếc thiên thuyền này liền chủ động du hành trong vũ trụ vô
cực, hướng đến nơi Diệp Húc muốn đến.
Dao Trì thiên thuyền
vốn dĩ bị đánh vỡ tan thì giờ đây đủ mọi công năng đã hoàn thiện, mặc dù không thể khôi phục giống như cũ nhưng cũng là một bộ Thánh bảo rất
tốt.
Phượng Yên Nhu đứng bên cạnh Diệp Húc, hai người nhìn lại thế giới Côn Luân, trong lòng khẽ xao động.
Sau khi bọn họ đăng cơ xưng hoàng, Tây Vương Mẫu liền không tiếp tục
nài giữ, ngược lại còn đốc thúc bọn họ rời khỏi Hoa Tư thiên quốc.
Đột nhiên, phía trên Hoa Tư thiên quốc của Côn Luân tiên giới, ba con
thanh điểu cực lớn đang phát ra những tiếng kêu rền rĩ, dang rộng hai
cánh, những đôi cánh màu xanh trùng trùng điệp điệp bao phủ bầu trời,
khiến Hoa Tư thiên quốc hoàn toàn bị che khuất, viễn cổ thiên đình cũng
hoàn toàn biến mất dưới những sải cánh của thanh điểu.
Mảnh
đất thần quốc này được ba con thanh điểu phong ấn, chỉ có khi chủ của
chúng, huyết mạch tối cao của Hoa Tư thiên quốc trở về thì ba con thanh
điểu này gỡ bỏ phong ấn viễn cổ thiên đình, khiến mảnh đất thần quốc vô
thượng được thấy lại ánh sáng mặt trời.
“Tây Vương Mẫu, không còn được lâu nữa rồi…”
Diệp Húc không kìm nổi cảm thấy bi thương thay cho vị nữ Thánh Hoàng
này. Sau khi hắn đăng cơ đại điện, Tây Vương Mẫu lại có vẻ như già yếu
thêm mấy phần, mỹ nhân tuổi xế chiều, sinh mệnh vị nữ Thánh Hoàng này đã dần dần đi tới điểm cuối cùng. Phong thái trước đây của bà đã không còn sót lại chút nào, thay vào đó là sự già nua rõ rệt.
Thời
gian của bà còn lại không nhiều, chỉ e sau khi mình chết đi, các vị quốc chủ quốc thần thế giới Côn Luân thay lòng đổi dạ, sẽ bất lợi cho Diệp
Húc và Phượng Yên Nhu.
Trước khi đi, vị nữ Thánh Hoàng này đã đem toàn bộ cấm pháp của Hoa Tư thiên quốc truyền thụ lại cho Phượng
Yên Nhu. Bà hoàn toàn không mong muốn nàng phải đem những cấm pháp này
tu tập hết một lần, ý muốn của bà chỉ là làm sao có thể khiến cấm pháp
của Hoa Tư thiên quốc được truyền thụ lại cho đời sau, để không phải đi
đến bước đường thất truyền.
Tây Vương Mẫu không hề truyền thụ cho Diệp Húc bất kỳ môn pháp môn nào, chỉ là đem tu luyện tâm đắc của
mình truyền vào trong đầu Diệp Húc. Trên thực tế, khi tu luyện đến cảnh
giới như của Diệp Húc là đã bước đầu hình thành nên hệ thống cấm phấp
của bản thân, bất kỳ một môn cấm pháp nào khác cũng chỉ có tắc dụng tham khảo.
Có điều, tu luyện tâm đắc của bà Diệp Húc lại vô cùng
coi trọng, suy cho cùng thì cũng là cảnh giới Thánh Hoàng, siêu phàm
nhập thánh, đã ra khỏi phạm trù của vu. Đừng nói là Diệp Húc, cho dù là
Ứng Tông Đạo hay Tinh đế, thậm chí Ma Hoàng, Ung Hoàng chỉ sợ cũng không hiểu biết nhiều về cảnh giới Thánh Hoàng, thậm chí còn vô cùng mờ mịt.
Đại đa số vu sĩ, sau khi tu thành cảnh giới Vu Hoàng, liền sẽ rời khỏi
ba nghìn thế giới, chính là để tiến cao hơn đến Thiên giới, Thánh Hoàng
cũng vậy.
Do đó trong ba nghìn thế giới, những miêu tả về
Thánh Hoàng rất ít. Đối với chúng sinh trong ba nghìn thế giới mà nói
thì cảnh giới này e rằng đều là một khoảng trống rỗng. Chỉ có một số ít
người kinh thải tuyệt diễm, tu vi thông thiên mới có khả năng tìm kiếm
được một chút thông tin liên quan đến cảnh giới này.
Diệp Húc điều khiển Dao Trì thiên thuyền, ngao du ba nghìn thế giới, những Thánh Hoàng từng gặp qua cũng chỉ có duy nhất hai người Tây Vương Mẫu và Xích Uyên Ma Tôn.
Ma Hoàng khen ngợi Ứng Tông Đạo có ngộ tính cao bậc nhất, còn Ứng Tông Đạo lại nói ngộ tính của Diệp Húc vô song, có
điều ngay cả là Diệp Húc thì cũng không thể lĩnh ngộ ra cảnh giới Thánh
Hoàng khi mà không có tư liệu gì, vì thế tu luyện tâm đắc của Tây Vương
Mẫu đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng.
Cho dù có tâm đắc
của Tây Vương Mẫu trong tay thì hắn cũng chỉ có thể tham khảo tham
chiếu, còn con đường của hắn, vẫn cần tự bước đi bằng đôi chân của chính mình.
“Cấm pháp cao cũng chỉ có thể tu luyện đến cảnh giới
Vu Hoàng, muốn tu thành Thánh Hoàng, cảm ngộ thiên đạo, cấm pháp sẽ liền phát sinh thay đổi, đan xen ra đạo và lí của bản thân, hoá thành đạo
môn.”
Diệp Húc đem tâm đắc của Tây Vương Mẫu chỉnh lý lại một lần, lấy ra tu luyện tâm đắc của Thánh Hoàng, cẩn thận nghiên cứu cảm
ngộ, qua một lúc lâu sau mới nhổ ra một ngụm trọc khí, thầm nghĩ: “Đạo
môn, là lý giải của bản thân về Vu Hoàng, là lĩnh ngộ về thiên đạo,
thành tựu càng cao, đạo môn liền sẽ càng hoàn chỉnh vững chắc, vượt qua
uy năng của tất cả các loại cấm pháp.”
Đạo môn chính là cơ sở của Thánh Hoàng, là cảm ngộ thiên địa của Thánh Hoàng, đạo và lí đạt
được đen xen với nhau mà thành môn hộ.
Toà đạo môn này là
thành tựu tối cao của Thánh Hoàng, cấm pháp của Vu Hoàng tu luyện càng
mạnh thì đạo môn ngưng tụ mà thành cũng càng lớn, thành tựu càng nhiều.
Có điều, uy lực của đạo môn càng mạnh, cấm cố đối với Thánh Hoàng càng
lớn, thì đạo môn càng khó mở ra, muốn tiến vào Tam Thần Vương cảnh, trở
thành vu tổ thần vương thì bắt buộc phải mở được đạo môn, từ trong đạo
môn siêu thoát ra ngoài, chỉ có siêu thoát mới có thể lấy vu nhập đạo.
Mở ra đạo môn, đây chính là Vu Tổ, con đường phía sau Thánh Hoàng.
Tu vi Tây Vương Mẫu đã tiếp cận đến bước mở ra đạo môn, siêu thoát ra
ngoài, có điều đáng tiếc là bà chưa hoàn thành được bước cuối cùng này,
hoàn toàn mở ra đạo môn, trở thành Vu Tổ.
Nếu như bà trở
thành Vu Tổ, Thiên đế cũng sẽ không tuyển chọn bà làm tú nữ để sinh con
cho hắn, bởi vì thực lực của Vu Tổ tuyệt đối có thể giết chết Thiên đế.
Nhưng thực lực của tú nữ lại không thể quá thấp, nếu quá thấp sẽ hạn
chế tu vi và tiềm lực của đế chủng sau khi sinh, vì thế nữ Thánh Hoàng
là lựa chọn tốt nhất của Thiên đế.
.
“Tạo hoá trêu ngươi…”
Diệp Húc trong lòng khẽ xúc động. Đột nhiên Dao Trì thiên thuyền run
rẩy kịch liệt, không nghe theo sự khống chế của hắn, bất chợt dừng lại.
“Ha ha ha, tiểu tử, chân thân của lão đây đã đến rồi, lần này ta xem xem ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?”
Bên trong bảo lầu của hắn, tôn hoá thân của Xích Uyên Ma Tôn vẫn bị
trấn áp bên dưới Phượng Trượng tiên sơn, nhe răng cười nói: “Tiểu tử,
ngươi dám làm nhục Thánh Hoàng, tội đáng muôn chết. Nếu như ngươi co đầu rụt cổ ở Hoa Tư thiên quốc, có Tây Vương Mẫu lão nương ở đó, lão đây
còn kiêng kỵ ba phần. Có điều khi ngươi ra khỏi thế giới Côn Luân, chính là tự tìm đường chết.”
Phía xa, bên trong vũ trụ vô cực mịt
mờ không ranh giới, đột nhiên không gian tan vỡ, mở ra từng khoảng không trùng trùng điệp điệp, dấy lên từng mảnh vô thượng ma quốc của viễn cổ
thần ma.
Bên trong vô thượng ma quốc, hiện ra một toà môn hộ
hùng vĩ, môn hộ đóng chặt, có màu đỏ sậm như được đúc tạo từ ma huyết,
nhìn thật kỹ, lại khiến người ra có cảm giác mờ ảo vô tận, phảng phất
như mỗi một giọt máu tạo thành toà môn hộ này đều ẩn chứa uy lực vô tận, đạo lý vô tận.
Toà môn hộ này không hề hoàn chỉnh, khung cửa thiếu mất một bộ phận kiến trúc, hẳn là khi Xích Uyên Ma Tôn tiến vào
cảnh giới Thánh Hoàng đã không hoàn toàn tu luyện ra đạo môn.
“Tiểu tử, Ma Tôn đã đợi ngươi lâu lắm rồi.”
Đột nhiên một tôn ma thần cổ xưa từ trong môn hộ của vô thượng ma quốc
bước ra, hình thể của hắn vô cùng to lớn, đứng trong vũ trụ vô cực, phía trước Dao Trì thiên thuyền, giống như một người khổng lồ, còn thuyền
lầu của Dao Trì thiên thuyền to lớn đến vậy khi đứng trước mặt y lại chỉ nhỏ bé như một chiếc lá, bấp bênh không vững, dường như lúc nào cũng có thể bị cơn sóng cuồng phong đánh úp.
“Từ trước đến nay chỉ
có bổn Ma Tôn giết người, ức hiếp người, hôm nay vẫn là lần đầu tiên bị
người ức hiếp, tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?”
Gương
mặt to lớn của Xích Uyên Ma Tôn thò vào trong lầu thuyền, hai con mắt
rực lửa gắt gao nhìn Diệp Húc và Phượng Yên, không ngừng nhe răng cười:
“Cái thứ đáng thương, Ma Tôn ta chỉ cần khẽ to tiếng một chút liền có
thể khiến các ngươi bị chấn vỡ, chỉ cần thở hơi mạnh một chút liền có
thể khiến chiếc thuyền này của các ngươi thổi bay, nhỏ bé không bằng một đồ vật, vậy mà các ngươi lại dám to gan làm loạn, trấn áp hoá thân của
ta, trước mặt mọi người làm nhục ta…”
Trong mắt y lộ ra sự
hưng phấn như con báo vừa bắt được mồi, khanh khách cười quái dị nói:
“Tiểu tử, quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta đi, nói lời tâng bốc, làm
chó cho ta, làm cháu của ta, nói không chừng Ma Tôn đây sẽ mềm lòng, tha cho ngươi một mạng.”
“Xích Uyên Ma Tôn, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện rồi.”
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt của Ma Tôn che lấp cả
trời, giống như một bóng dâm cực lớn hoàn che phủ lên Dao Trì thiên
thuyền, trong mắt hắn không khỏi lộ ra một vẻ thương hại, thở dài nói:
“Ma Tôn, ngươi xuất hiện thì Tây Vương Mẫu có thể yên tâm rồi.”
“Khổ ép Ma Tôn…”
Lần này ngay cả Hao Thiên Khuyển cũng lộ ra vẻ thương hại, ngẩng đầu nhìn Xích Uyên Ma Tôn, không hề có ý giễu cợt hắn.
“Tây Vương Mẫu…”
Xích Uyên Ma Tôn trong lòng lập tức biết là không ổn, đang định bỏ
chạy, đột nhiên một toà môn hộ hùng vĩ hoàn chỉnh từ trên trời giáng
xuống, ầm ầm một tiếng rơi trên vô thượng ma quốc, lập tức khiến từng
mảnh ma quốc bị ép đến tan vỡ sụp đổ.
Toà môn hộ này toàn
thân màu đỏ thắm, gần giống như Nam Thiên Môn, vô cùng nặng nề. Sau khi
nghiền nát vô thượng ma quốc, lại va vào ma môn của Xích Uyên Ma Tôn,
răng rắc một tiếng, đem toà ma môn này đánh đến tơi tả.
Xích
Uyên Ma Tôn hét lên đau đớn, thình lình cao giọng gào thét, há to miệng
ra, hít một hơi dài, dự định đem Dao Trì thiên thuyền hút vào bên trong
bụng trước.
“Tiểu tử, ngươi cư nhiên còn dám liên kết với Tây Vương Mẫu đễ mưu toan giết ta, ta sẽ cho ngươi chết trước.”
Cái miệng của y giống như hắc động, lập tức khiến Diệp Húc không thể
khống chế Dao Trì thiên thuyền được nữa, nhanh chóng rơi vào trong miệng y.
Ầm ầm!
Đột nhiên một thân hình nhỏ bé hạ xuống ngay trên đầu gã, ép đến mức Xích Uyên Ma Tôn phải ngậm miệng lại. Thân hình bé nhỏ của vị với mái tóc trắng bay lượn này, so với Xích Uyên ma
Tôn nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng khi hạ xuống đầu hắn không
ngờ lại có thể khiến hắn bị ép đến thân thể không ngừng thu nhỏ. Trong
chớp liền từ một tôn ma thần đầu đội trời chân đạp đất, thu nhỏ chỉ còn
cao như một ngọn núi.
Rất nhanh, cơ thể của Xích Uyên Ma Tôn liền bị đè ép đến cực hạn, giống như một người bình thường.
“Tây Vương Mẫu, Ma Tôn vỗn dĩ chỉ cho rằng mạng của ngươi không còn
lâu, chứ không ngờ rằng ngươi lại già yếu đến mức như vậy rồi.”
Xích Uyên Ma Tôn thân hình chấn động, hất Tây Vương Mẫu ra, đột nhiên
lên tiếng cười lớn, điềm nhiên nói: “Nếu như trước đây bà bất chợt đánh
lén thì ta không chết cũng sẽ bị trọng thương, có điều hiện nay dưới một chiêu đánh lén này của bà, cư nhiên chỉ khiến ta phải chịu một chút
thương nhẹ, có thể thấy đứa con Thiên đế trong bụng bà đã rút hết nửa
non tinh khí và tu vi của bà rồi.”
Quanh thân hắn ma diễm ngập trời, một lần nữa ngưng tụ vô thượng ma quốc, ma môn cũng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.
“Nếu sớm biết bà đã già yếu tới mức này, thì ta tội gì phải e ngại đến
thế? Từ sớm liền trực tiếp đánh giết đến thế giới Côn Luân, trở thành
người thống trị ở đó rồi. Hôm nay Ma Tôn ta không chỉ phải giữ lại tên
tiểu tử này và Vương Mẫu, mà còn phải giữ lại cả bà nữa.”
Ma
môn sừng sững, ma khí tung hoàng nghìn vạn thế giới, đem Diệp Húc cùng
Dao Trì thiên thuyền hút vào bên trong. Truyện được chia sẻ tại website
"tung hoanh.com"
Lực lượng của toà ma môn này, vô cùng cường
mạnh, nếu như Dao Trì thiên thuyền bị hút vào bên trong, thiên thuyền có lẽ không sao nhưng đám người Diệp Húc và Phượng Yên Nhu chắc chắn sẽ
tan xương nát thịt.
Mái tóc bạc của Tây Vương Mẫu tung bay,
bà đột nhiên rút ra một cây ngọc trâm, vươn tay ra khẽ khắc xuống, chỉ
thấy một dấu vết mỹ lệ xuất hiện trong khoảng không vũ trụ vô cực.
Vết tích này nhanh chóng khuếch trương ra phía ngoài, trong chớp mắt tỷ vạn tinh cầu xuất hiện, hoá thành một đạo ngân hà, ngăn cách giữa Dao
Trì thiên thuyền và ma môn.
Đạo ngân hà này rộng đến nghìn
vạn dặm, dài đến tỷ vạn dặm, phồn tinh loé sáng, gào thét xông đến, chặn đứng sự nghiền ép của ma môn.
“Bệ hạ, nương nương, lần này từ biệt, chính là thiên nhân tương cách, vĩnh viễn không còn có thể gặp lại…”
Tây Vương Mẫu dung nhan đã già, đứng bờ bên kia ngân hà, xa xa từ biệt
Diệp Húc và Phượng Yên Nhu, dung mạo của bà mặc dù già đi, nhưng vẫn giữ nguyên khí độ phong tư cao vời, khiến người ta như vẫn có thể thấy được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của bà khi còn trẻ.
Phượng Yên Nhu sớm đã nước mắt giàn giụa. Diệp Húc lại thở dài một cái, vẫy
vẫy tay, quay người thôi động Dao Trì thiên thuyền lái đến thế giới Vu
Hoang. Hắn biết lần này rời đi liền không bao giờ còn được gặp lại người phụ nữ truyền kỳ này nữa.
Phía sau hắn, trong khoảng vũ trụ
vô cực ngăn cách bởi ngân hà, đột nhiên truyền đến âm thanh quyết tuyệt
của Tây Vương Mẫu: “Xích Uyên Ma Tôn, trẫm sớm đã quyết định tự huỷ diệt bản thân và đế chủng, nếu ngươi đã một lòng muốn chết, vậy thì chúng ta cũng nhau đồng quy vu tận đi!”
Hào quang hình thành do lực
va chạm của không biết bao nhiêu thế giới đột nhiên xuất hiện trong
khoảng vũ trụ vô cực, bao phủ lấy hai người Tây Vương Mẫu và Xích Uyên
Ma Tôn.
“Vương Mẫu, bà muốn huỷ đi đứa con của đương kim
Thiên đế, khiến hắn tuyệt tự tuyệt tôn, di nguyện này để ta giúp bà hoàn thành…”
Diệp Húc nghe thấy những lời này trong lòng không khỏi buồn bã.