Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 888: Chương 888: Thoát khỏi Hải Nhãn




Diệp Húc nhìn thấy mảnh vỡ thế giới thụ này liền biết được hải nhãn sẽ không thể nhốt hắn được nữa, kích thước của cây thần thụ này vượt ngoài dự liệu của hắn, hẳn là nằm ở phần thân chính của thế giới thụ, trong trận đại chiến kinh thiên động địa mấy trăm năm về trước, thế giới thụ đổ xuống gãy nát, trong số đó một nhánh thân cây rơi vào hải nhãn, bị chôn vùi đến tận nay!

Thần thụ khổng lồ như vậy, thậm chí còn chứa đựng loại thiên địa đại đạo của thần văn thần đạo cao cấp, hấp thu loại năng lượng này, ngọc thụ trong ngọc lầu của hắn có thể xung phá dư âm mạt nhật kiếp trong hải nhãn, vươn cành lá cùng căn tu ra thế giới bên ngoài!

Hắn tiến vào hải nhãn cũng đã tròn ba năm, nay cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi đây!

Diệp Húc tâm niệm vi động, vô số căn tu trong ngọc lầu bay múa, hòa vào với thân cây cổ xưa này, lập tức từng sợi đại đạo quanh thân thần thụ bắt đầu khởi động, giống như cơn hồng thủy tìm được đường thoát, chảy vào bên trong ngọc thụ!

Cùng lúc đó, từng luồng linh khí khổng lồ ùn ùn kéo đến, điên cuồng nhập vào cơ thể hắn, thấm nhuần vào thân thể nguyên thần, Luân Hồi thiên môn của hắn ầm ầm mở rộng, vô số đạo vận trào ra, chảy vào trong thân thể cùng nguyên thần, không ngừng thúc đẩy tu vi của hắn tăng lên, tăng lên, lại tăng lên!

Luồng linh khí khổng lồ này dường như vô cùng vô tận, hơn nữa căn bản không cần luyện hóa, liền có thể tự động hóa thành tu vi của hắn, khiến thân thể nguyên thần của hắn bắt đầu trướng lên mãnh liệt!

Không chỉ như vậy, Luân Hồi thiên môn của hắn đã tu luyện đến cực điểm, rất khó có thể tăng thêm tu vi, có điều thiên địa đại đạo chứa đựng trong gốc thần thụ này Diệp Húc hầu hết đều chưa từng lĩnh ngộ trước đây, khiến hắn tiến thêm một bước hoàn thiện Bàn Vương Khai Thiên kinh, có thể tiếp tục nâng cao tu vi.

Vô số đại đạo phun tới, khiến đại đạo tam thập tam thiên trong đạo môn càng lúc càng hoàn thiện viên mãn, ba mươi ba thiên giới càng thêm rõ ràng, càng thêm rộng lớn, thậm chí mỗi một tầng thiên giới đều có thần ma không ngừng sinh sôi, thiên cung trùng điệp, cung điện san sát.

Diệp Húc thậm chí cảm nhận được ba mươi ba thiên giới của thiện địa đại đạo phía sau đạo môn đang ngưng tụ, hóa thành từng tôn thần linh cổ xưa, mỗi người thống trị một giới, trở thành Thiên Đế thiên giới. có tất cả ba mươi ba tôn!

Ba mươi ba vị Thiên Đế thống trị chư thiên sau đạo môn chính là sự thể hiện độ cao đại đạo của hắn, tượng trưng cho thành tựu của hắn!

Cùng lúc đó, Diệp Húc cảm nhận được đại đạo của mười tám tầng địa ngục bởi vì ba mươi ba thiên giới hoàn thiện mà hoàn thiện theo, trong địa ngục hình thành nên Sâm La Điện, từng tòa cung điện cổ xưa dựng lên, đạo vận lưu chuyển, hóa thành từng tôn tồn tại cổ xưa, trở thành Ma Đế thống trị mười tám tầng địa ngục.

Ba mươi ba Thiên Đế tượng trung cho quyền lực, còn Ma Đế mười tám tầng địa ngục tượng trung cho sự uy nghiêm.

Năm mươi tôn tồn tại cổ cưa này hình thành, Diệp Húc cảm nhận được Luân Hồi thiên môn đã hoàn thiện triệt để, không còn bất kỳ khả năng thăng tiến nào nữa!

Thân thể Bàn Vương cùng ngọc thụ nguyên thần của hắn cũng đã có tiến bộ vượt bậc, đạo vận dần dần thay thế đạo văn đạo ngân, xây dựng nên thân thể đạo vận của Vu Tổ, mơ hồ có một loại cảm giác đạo vận thiên thành.

Hơn nữa cùng với việc càng có nhiều đạo vận từ thiên môn tuôn ra, dung nhập vào cơ thể cùng nguyên thần của hắn, hắn cũng mơ hồ cảm thấy số lượng đạo vận mà thân thể cùng nguyên thần của bản thân có thể dung nạp được đang dần đạt tới cực hạn.

Điều này có nghĩa là thực lực của hắn cũng đã sắp đạt tới cực hạn, có thể ra khỏi đạo môn!

Hắn tiêu phí thời gian ba năm khổ tu, khiến đạo môn của mình mở ra toàn bộ, nay lại hấp thu một phần tinh khí của mảnh vỡ thế giới thụ, rốt cuộc cũng sắp hoàn thành tích lũy khổng lồ để ra khỏi đạo môn.

Mà vào lúc này, ngọc thụ trong ngọc lầu của hắn không ngừng sinh trưởng ầm ầm, ngọc lầu liên tiếp mọc ra thêm một tầng lại một tầng, Diệp Húc căn bản không thể dùng hết luồng tinh khí khổng lồ trong mảnh vỡ thế giới thụ, còn một nửa lớn được ngọc thụ hấp thu, khiến tốc độ sinh trưởng của cây ngọc thụ này đạt đến đỉnh cao!

Cuối cùng khi đạt đến tầng thứ ba mươi mốt, Diệp Húc rốt cuộc cũng cảm thấy ngọc thụ đã đâm thủng một bích lũy nào đó, căn tu cùng cành là vươn tới một thế giới tràn đầy sức sống!

“Khí tức thiên giới...” Diệp Húc trong lòng mừng rỡ.

Ầm ầm!

Ngọc Lầu lại mọc ra thêm một tầng, khí tức thiên giới càng nồng đậm hơn, số lượng cành lá cùng căn tu của ngọc thụ trong ngọc lầu dung nhập vào hư không thiên giới cũng càng nhiều hơn, căn tu cắm chặt vào thiên giới.

Diệp Húc mở to mắt, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mảnh vỡ thế giới thụ dưới chân hắn vẫn xanh tốt um tùm, chỉ có mấy chòm lá bị héo rũ, còn lại vẫn có được luồng tinh khí không thể tưởng tượng nổi, chưa bị hắn cùng ngọc thụ trong ngọc lầu hấp thu!

“Khá lắm! Năng lượng trong cây thần thụ này còn khổng lồ hơn cả sự tưởng tượng của ta, đủ để cho ta dùng trong một quãng thời gian dài mà không cần phải đi tìm kiếm linh mạch!”

Diệp Húc trong lòng xao động, ngọc lầu càng lúc càng lớn, treo lơ lửng giữa không trung, đám người Vô Tương Hoàng trong lòng cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy tòa ngọc lầu này to như thương thiên, từ bên trong tầng trệt mơ hồ có thể nhìn thấy khoảng thời không mênh mông vô hạn.

Tòa ngọc lầu này cao không thể đo, khí tức tản phát ra thậm chí còn đánh bạt dư âm mạt nhật kiếp, chấn áp uy lực của hải nhãn, khiến sóng yên gió lặng.

Trong mấy ngày này, bọn họ đã thấy được uy lực của ngọc lầu Diệp Húc, có điều thứ khiến bọn họ kinh ngạc khiếp sợ chính là tòa ngọc lầu này chỉ trong mấy ngày đã lại mọc ra thêm tám tầng, thậm chí có thể hút lấy đủ loại thần văn thần vận trong mảnh vỡ thế giới thụ.

“Tên Diệp lão đệ này đúng thật là thần bí, không biết hắn có thể mang chúng ta rời khỏi đây được thật không...”

ọc lầu hạ xuống, bao phủ lấy toàn bộ thần thụ, nuốt trọn vào bên trong, mấy người bọn họ, cũng lần lượt tiến vào ngọc lầu.

Diệp Húc đứng trước mặt mọi người, sắc mặt bình tĩnh, khẽ cười nói: “Chư vị, bây giờ chúng ta có thể rời đi rồi.”

“Có thể rời đi rồi sao?” Man Tổ ngớ người, có chút không hiểu gì hết.

Huyền Vũ Lão Tổ cũng ngỡ ngàng, buồn bực nói: “Rời đi kiểu gì?”

Vô Tương Hoàng cũng vô cùng khó chịu, hắn vốn tưởng rằng Diệp Húc nâng cao uy năng của ngọc lầu, sau đó bọn họ cùng liên thủ thôi động, xông ra khỏi hải nhãn, thoát khỏi nơi này, vậy mà Diệp Húc lại thu bọn họ vào ngọc lầu, rồi nói có thể rời đi, ít nhiều cũng khiến bọn họ vô cùng khó hiểu.

Diệp Húc khẽ mỉm cười, vươn người đứng lên, dẫn đầu bay lên tầng thứ hai của ngọc lầu, đám người Vô Thương Pháp nhìn nhau, vội vàng đuổi theo, bọn họ vượt qua từng tầng không gian, rất nhanh đã lên đến đỉnh của ngọc lầu.

Diệp Húc đứng trên một phiến lá của ngọc thụ, từ từ tiến lên trên cao, đám người Vô Tương Hoàng cũng nhắm mắt bước theo từng phiến lá khổng lồ mà Diệp Húc giẫm lên, khi đi đến tầng từ mười ba của ngọc lầu, Diệp Húc đột ngột đưa tay phất một cái, chỉ thấy trên không trung ngọc lầu đột ngột xuất hiện một chấn song cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Mảng hỗn độn bên ngoài, dư âm mạt nhật kiếp lưu động, vô cùng đáng sợ, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể thẩm thấu vào bên trong, ở nơi cách bọn họ không x còn có một tòa phù đảo rộng khoảng nghìn dặm, chính là phù đảo trước đó bọn họ từng ở.

Diệp Húc đột nhiên đẩy chấn song ra, thò tay ra ngoài chộp tới, cười nói: “Ta suýt quên mất, ta còn có một bộ bảo vật để trên phù đảo.”

Mọi người chăm chú nhìn hắn, chỉ thấy Diệp Húc một tay tóm lấy Thần Cốt bảo lũy, không khỏi sa xẩm mặt mày: “Gian thương, đúng là đồ keo kiệt, đến lúc nào rồi mà một bộ bảo vật cũng không tha!”

Diệp Húc đạy chấn song lại, tiếp tục bước lên phía trên, một lúc lâu sau, bọn họ đã đi đến ngọn cây, phía trước đã không còn đường để đi nữa.

“Chư vị, bên ngoài chính là thiên giới, chúng ta nhảy khỏi nơi này, liền có thể tự do rồi!”

Diệp Húc thò tay ấn lên hư không, chỉ thấy hư không lay động, xuất hiện một cánh cửa sổ, chính là cửa sổ của tầng thứ ba mươi hai trong ngọc lầu, quay đầu lại cười nói: “Các ngươi chuẩn bị xong chưa?”

“Từ nơi này bay ra ngoài, chính là thiên giới sao?”

Man Tổ ngẩn ngơ, đột nhiên có chút hoảng loạn, chân tay luống cuống nói: “Diệp lão đệ, ta bị nhốt đã trăm nghìn năm nay rồi, còn chưa chuẩn bị xong, ra khỏi đây là chúng ta liền tự do rồi, ta có chút sợ... Lão ô quy, ngươi xem ta có phải là râu ria xồm xàm, liệu có dọa chết người không...”

Đám người Huyền Vũ Lão Tổ, những lão ma đầu chỉ cần nghe danh đã khiến người khác sợ mất mật này đến giờ phút này lại có chút không biết làm sao, cho dù là Vô Tương Hoàng đã đột phá trở thành Thần Vương, tâm trạng hiện giờ cũng cực kỳ phức tạp, ngẩn ngơ nhìn vào cánh cửa phía trước.

Chỉ cần cánh cửa này được đẩy ra, bọn họ liền có thể tự do, có điều thời gian bọn họ ở trong hải nhãn lâu như vậy, ngột nhiên có một ngày được tuyên bố tự do, ngược lại khiến bọn họ sợ hãi không gian tự do tự tại bên ngoài.

Kẽo kẹt.

Hư không thiên hải bên trên hải nhãn đột nhiên xuất hiện một cánh cửa sổ, giống như có người mở ra một đạo môn hộ trong hư không, liền đó một vị thiếu niên áo lam nhẹ nhàng bước ra.

Tiếp đó, từng thân hình cổ xưa cũng lần lượt xuất hiện, cuối cùng chỉ thấy thần văn bay lượn, phật âm đại xướng, một tôn Thần Vương cũng bước ra từ bên trong.

Gió biện mặt chát đập thẳng vào mặt, bọn họ hít một hơi thật dài, luồng không khí tươi mới tràn vào phổi tạng, mười vạn tám nghìn lỗ chân lông toàn thân giãn nở vô cùng thoài mái.

“Ra ngoài rồi...” Man Tổ khẽ nói thầm.

Những người khác cũng ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, toát lên bộ dạng lóng ngóng lúng túng, Vô Tương Hoàng sắc mặt không rõ buồn vui, nhưng tâm trạng lại đang vô cùng kích động: “Mấy trăm vạn năm nay, chúng ta là nhóm người đầu tiên sống sót ra khỏi hải nhãn, những tên âm mưu giết hại chúng ta, trấn áp chúng ta, nếu như thấy chúng ta còn sống trở về xuất hiện trước mặt bọn họ, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc...”

“Ngọc Lầu, ra đây!”

Diệp Húc tâm niệm vi động, chỉ thấy hư không không ngừng chấn động, ầm ầm sụp đổ, một tòa ngọc lầu đột nhiên xuất hiện từ hư không đổ nát, phi thẳng về phía Diệp Húc, càng lúc càng nhỏ lại, hạ xuống lòng bàn tay hắn.

Phía sau hắn Luân Hồi thiên môn hiện lên, đạo vận mở rộng, chỉ thấy tòa ngọc lầu này chợt lóe, biến mất trong môn hộ.

Diệp Húc cười nói: “Chư vị, mấy người nếu như không có nơi nào để đi, chi bằng đến Ngọc Hư Phủ ta ngồi chơi một lát, để tiểu đệ giữ đạo nghĩa chủ nhà!”

“Diệp lão đệ, ta nay đã rời khỏi hải nhãn, đủ loại ân oán hận thù năm xưa, đều phải làm một phen chấm dứt, e rằng tạm thời không thể đi cùng ngươi tới Ngọc Hư Phủ.”

Vô Tương Hoàng nghiêm mặt nói: “Hôm khác, ta nhất định sẽ đích thân đến thăm hỏi, cùng ôn chuyện với lão đệ, nâng cốc chúc mừng, xin từ biệt tại đây!”

Hắn trịnh trọng thi lễ, ngay sau đó nhẹ nhàng lướt đi.

“Lần này chúng ta thoát khỏi hải nhãn, tất nhiên có ân báo ân, có thù báo thù!”

Đám người Man Tổ cùng nhìn nhau, lần lượt từ biệt Diệp Húc, bước nhanh rời đi, cười nói: “Diệp lão đệ, đại ơn đại đức của ngươi, chúng ta suốt đời khó quên, đợi chúng ta chấm dứt mọi ân oán trước đây, sẽ liền đi Ngọc Hư Cung tìm ngươi!”

Bọn họ là những cường nhân đầu tiên thoát khỏi hải nhãn cả mấy trăm vạn năm nay, trong số đó còn có một tôn Thần Vương, cộng thêm tâm cảnh của bọn trong những năm ở hải nhãn đã tăng lên, mặc dù tu vi không có tiến bộ, nhưng đủ loại đạo lý lại lĩnh ngộ càng thêm thấu triệt, tương lai có lẽ thiên giới sẽ lại nhiều thêm mười mấy vị Thần Vương!

Diệp Húc nhìn theo mọi người rời đi, những người này đi khỏi, tất sẽ chấn kinh cửu thiên, chấn động Thiên Phần, cho dù là phật môn Tam Thập Tam Thiên Khư cũng khó mà được thanh tĩnh, tuyệt đối sẽ là một trận tinh phong huyết vũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.