“Chẳng lê tani đại thánh địa định liên kết thám dò Án Khư sao?”
Diệp Húc khiếp sợ vạn phần. Hiên Viên gia và Thiên Yêu cung đều tự điều
Ẽf động một món cấm bảo. mà thánh địa Phật môn kia tuy không biết là có
mang ơc cấm bảo đến hay không, nhưng Phật quang thiên sinh có tác dụng
khắc ché âm ' khí ma khí nên có ưu thế rất lớn. Lần này ba đại thánh địa này gần như đồng thời •£ đi vào Án Khư. có thế nói là một sự kiện lớn
nhất mà Diệp Húc chửng kiến từ ^ trước đến nay!
ƠQ
“Hóa ra Hiên Viên gia và Đại Phạm Lôi Ảm tự cũng tới rồi. ta tường chi có c Thiên Yêu cung ta biết được tin tức này.”
Thân thể Hi Hoàng đột nhiên biến mất. chi còn một tấm đạo đồ bát quái ờ
lại trên không trung, không ngừng xoay tròn, đột nhiên hóa thành một bức tranh kỳ lạ. Cuốn tranh này lơ lửng trên không trung, làm cho người ta
có một cảm giác như hàng nghìn hàng vạn thế giới đều ờ trong đó. thật vồ cùng huyền diệu.
Phía trên bức họa. một gã thiếu niên đứng đó. lại có hơn mười cường giả
yêu tộc đứng ờ sau y. vô cùng khí thế. Còn có một thiếu nừ xinh đẹp đi
theo sau Yêu chù. khiến tim Diệp Húc đập thình thịch.
“Yêu chủ. Tự chủ chẳng lẽ các ngươi cũng nghe nói. chi cần tìm được máu
của Thang Hoàng trong Thang Hoàng lăng, lấy máu Thang Hoàng rót vào Kiến mộc là có thể mờ ra thông thiên chi lộ?”
Chi Nam Xa đột nhiên biến mất. thay vào đó là đám cường giả Hiên Viên
gia cùng tập trung một chồ. Người dẫn đầu đúng là đương kim gia chủ Hiên Viên thế gia Hiên Viên Trường Phong, theo sau là đám lão quái vật Hiên
Viên gia. còn có Hiên Vồ Viên Vồ Khuyết đứng sau gia chù. đám tiểu bối
Hiên Viên Quang đứng ờ một bên.
“Không sai! Lão tăng cũng được tin như thế. nghe nói Huyền điểu lưng đeo Triều Ca cổ thành lại xuất hiện. Có người từng nghe rằng con Huyền điểu này mờ miệng nói rằng chi cần lấy máu Thang Hoàng rót vào Kiến mộc là
có thể khiến Kiến mộc lại sinh trường, đâm đồi nẳy lọc. vươn thẳng thiên giới!”
Phía trên lâu chuyền. Bảo Quang Tự chủ Đại Phạm Lôi Ảm tự chậm rãi mờ
miệng nói: “Nghe nói nám đó khi Thiên Đe diệt Thương đã chém đứt đôi
chân của Huyền điều, khiến cho nó cả đời không thể hạ xuống đất. Tốc độ
của nó quá nhanh: giang cánh mấy vạn dậm. vồ cánh bay đi là có thể xuyên qua tầng tầng không gian, căn bản không thề đuồi theo nó. Giờ con Huyền điểu này mờ miệng nói chuyện lại chính là thời cơ tốt nhất cho chúng ta tiến vào Triều Ca.”
Yêu chủ cười ha ha: “Ta chẳng hề quan tâm cái gọi là thông thiên chi lộ. chi là nghe nói trong Triều Ca cổ thành có thi thể Trụ Hoàng, có Thông
Thiên tháp, có Kiến mộc. tụ tập tắt cả bảo tàng của hoàng triều Đại
Thương, gần hai ngàn năm qua chưa có ai có thể sống sót mà đi ra nơi đó. Nếu có thể lắy được của cải của một hoàng triều. Thiên Yêu cung ta tất
sẽ không ngừng lớn mạnh!”
Hiên Viên Trường Phong khẽ mim cười, nói: “Ta bị nhốt ờ Nhân Hoàng kỳ
hơn ngàn nám, cũng muốn thừa dịp còn sống đi đến Thiên giới, có khi có
thể đột phá mà trờ thành Vu Hoàng.”
Bảo Quang Tự chủ cười ha ha nói: “Nghe nói trong Thiên giới, Thuần Dương linh mạch bậc chín nhiều không đém xuề. lại còn có tiên linh mạch còn
cao cấp hơn cả Thuần Dương linh mạch. Nếu có thể lắy được một cái thì
tạo nên Vu Hoàns cũng chẳns nói chơi, lão tãns cũns muốn kiến thức phons cảnh Thiên giới.”
“Một khi đã như vậy. mọi người tự bằng thực lực của mình. Nếu ai có thể
đi vào Thang Hoàng lãng, lấy được máu của Thang Hoàng thì Triều Ca cổ
thành này sẽ là của người đó. Kiến mộc và Thông Thiên tháp cũng thuộc về người đó!”
Yêu chủ nói tới đây. quay đầu lại nói: “Nghe nói Thang Hoàng có được
huyết thống của Đe Khốc Thần Vương. Khi còn sống tu vi ông ta là không
thể cân nhắc, có khi đã thành Thánh Hoàng rồi! Chuyến đi Thang Hoàng
lãng lần này. ta không thế bảo vệ chu toàn cho các người. Yên Nhu. các
con đi xuống hét đi. Ta cùng các vị sư thúc sư bá của con cùng xông vào
Thang Hoàng lãng!”
Phượng Yên Nhu dạ một tiếng rồi cùng đệ tử Thiên Yêu cung bay ra khôi hà đồ. Hiên Viên Trườns Phons đans chi bảo đám đệ tử tiều bối Hiên Viên
gia. cho bọn họ tự do hành động, nói: “Vồ Khuyết, ngươi có Binh Chủ kỳ
trong tay, uy §ế năng hùng mạnh, chính là câm bảo. có đủ thực lực đi
theo chúng ta. Quang nhi. ^ thực lực của con không đủ. đi xuống đi.”
Q
Hiên Viên Quang bất đắc dĩ. đành phải rời đi.
về phầ Tự chủ Đại Phạm Lôi Ảm tự Bảo Quang Đại thiền sư cũng để lại một
ít đệ tử khôns đủ tu vi. dẫn dắt tinh nhuệ xông vào Thans Hoàns lãns tìm tòi thực 8 hư.
Cì
Ba người đứng đâu thánh địa đêu tự dân dăt cao thủ bay tới Thang Hoàng lãng.
o
Diệp Húc cũng rất động tâm, suy nghĩ: “Triều Ca cổ thành? Thông thiên
chi lộ? Không nói khác, nếu ta có thể lấy được gốc Kiến mộc kia. nguyên
thần cùng với ngọc thụ trong ngọc lâu của ta sẽ trường thành đến tình
trạng gì đây. Nhưng Thánh chủ các đại thánh địa đều tham gia. chi sợ máu của Thang Hoàng cũng không có phần của ta... Có khi trong Thang Hoàng
lãng sẽ có Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn đầy đủ. này cũng đáng giá
cho ta xông vào một lần!”
Hắn phi thân lao ra khôi Bàn Hoàng lãng, đi thẳng vào bên cạnh Phượng Yên Nhu. cười nói: “Yên Nhu muội muội, đã lâu không gặp?”
Phượng Yên Nhu và đám đệ tử Thiên Yêu cung hoảng sợ. cảnh giới, ám thầm
đề phòng, đến khi thấy là Diệp Húc thì đám đệ tử Thiên Yêu cung liếc
nhau, đều nhẹ nhàng thờ ra, cười nói: “Hóa ra là cô gia đến đây. làm
chúng ta hoảng sợ. Cô gia xuất quỷ nhập thần, thần long kiến thủ bất
kiến vĩ. không biết khi nào đi Thiên Yêu cung để chúng ta gần gũi hơn?”
Đám đại yêu đều tiến lên chào, rất là thân thiết.
Diệp Húc ngờ ngàng, đáp lề lung tung, thầm nghĩ: “Cồ gia? Tập tục của
yêu tộc với nhân tộc ta quả nhiên khác nhau một trời một vực. Nhân tộc
ta gọi con rể của nhà giàu là cô gia. hay là yêu tộc không có phong tục
này. mà bất cứ ai đều gọi là cô gia?”
Diệp Húc không hiểu ra sao. đám đại yêu chào xong cười nói: “Cồ gia. vài vị Thánh chủ đang ờ phía trước mờ đường. Nhiều bảo bối trong Thanh
Hoàng lãng bọn họ đều chướng mắt. nhưng trong mắt chúng ta chính là trân phẩm vồ thượng. Chúng ta đi trước mò ít tiện nghi, thử tội thử tội!”
Lũ yêu đều rời đi, chi còn lại Phượng Yên Nhu và Diệp Húc.
Diệp Húc giương mắt nhìn cô thiếu nừ bên cạnh, chi thấy cô nương yêu tộc này gầy hơn trước đây vài phần, cúi đầu không nói lời nào. Hắn lập tức
khẽ ho một tiếng, đang định nói chuyện thì Phượng Yên Nhu lại ngẩng đầu
lên. trong mắt lộ ra chút vui mừng, lập tức sươns mù che lại đôi mắt.
Nàns cúi đầu. co quắp nói: “Anh rể...”
Diệp Húc suýt hộc máu. cười nói: “Anh rề gì vậy? Muội muội à, lâu rồi không gặp. muội cũng biết nói giờn rồi nha.”
Phượng Yên Nhu cắn môi dưới, không nói câu nào. trong hốc mắt sương mù mông lung, cúi đầu nắm góc áo.
Diệp Húc buồn bực trong lòng nhưng vẫn cười nói: “Hay là muội đang giận
ta? Ta vốn nói trờ thành đại vu rồi sẽ đi Thiên Yêu cung thăm muội, kết
quả chạy ngược chạy xuôi, lang thang khắp nơi nên không có thời gian:
chẳng lẽ muội vì chuyện này mà trách ta? Muội yên tâm đi. ta nhắt định
sẽ đến Thiên Yêu cung, chuyện mang ít lề vật đến cho cha muội, ta vẫn
nhớ rõ.”
Phượng Yên Nhu rơi lệ. khẽ nói: “Huynh đã đính thân cùng Nhị tỷ. còn mang sính lề gì nừa?”
Diệp Húc hoảng sợ. thất thanh nói: “Đính hôn cùng Nhị tỷ Khồng Tước của muội? Chuyện khi nào vậy? Sao ta không biết?”
“Cha muội tự mình đi Hoàng Tuyền Ma Tông đề thân, sau khi trờ về ông rất vui vè. nói ứng tông chủ đã đồng ý...”
Diệp Húc lại càng hoảng sợ. suy nghĩ một lát mới nhớ ra khi đó mình đang bị nhốt trong Hàn Nguyệt Cung, hơn phân nửa là ứng Tông Đạo tự quyết
định, đồng ý cửa hôn nhân này. Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. nói:
“Cửa hôn nhân này. ai đồng ỷ thì người đi đi mà cưới! Lúc trước Nhị tỷ
muội nói có cốt nhục của ta chi là ké tạm ứng để thoát thân mà thôi,
không phải là thật. Hơn nữa Nhị tỷ của muội có chí hướng cao xa. cũng
không có ý gì với ta. ta cũng không
§ế CÓ ý gì với nàng ây. Chuyện nam nừ sao có thê cường câu được?”
_1
ọ
Phượng Yên Nhu cảm thấy hơi thoải mái trong lòng, chi thấy như một tảng
đá o cực lớn chặn trong tâm bấy lâu nay đã không cánh mà bay. nhẹ nhàng
đi rất 3 nhiều.
ợọ
o
“Muội muội, ta cũng tính xông Thang Hoàng lãng một lân. vôn cũng không
có ễ nắm chắc, giờ có muội ờ bên. ta nắm chắc được vài phần. Không biết
làm phiền muội muội đại giá, còn mons vị đại tôns sư cấm ché muội muội
chi điểm một ƠQ hai?”
•ộ
o w
Phượng Yên Nhu không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý. dịu dàng nói:
“Cha muội cấm ché thông thần, hiểu rõ đủ loại cấm ché. Muội chi học được bản lĩnh về cấm ché nhưng tu vi không đủ. không biết có đối phó được
với cấm ché trong Thang Hoàng lãng không.”
Nàng có phần không yên. nói: “Muội nghe cha nói. Thang Hoàng chính là
con nối dõi của Đe Khốc Thần Vương. Đe Khốc Thần Vương lại là con trai
của Chuyên Húc Thần Vương, huyết thống của Hiên Viên Thiên Đế. Khi đương kim Thiên Đế đãng cơ. Đe Khốc Thần Vương bị liên lụỵ nên Trụ Hoàng định mờ ra thông thiên chi lộ để tiến vào Thiên giới trợ giúp Đe Khốc Thần
Vương, kết quả chọc giận Thiên Đe. làm cho hoàng triều này bị diệt.
Trong Thang Hoàng lãng có khi còn cấm ché của Thiên giới, sự huns hiêm
trons đó còn trên cả Bàn Hoàns lăng.” . ị
Diệp Húc cười nói: “Chi cần muội chi ra cấm ché. chuyện phá cấm cứ giao cho ta.”
Đang nói thì đột nhiên một luồng rung động kinh người truyền đến. Diệp
Húc quay đầu nhìn lại thì thấy có Nhân Hoàng Thánh chủ đuồi tới Án Khư.
chính là cao thủ các thánh địa nho vu Ảm Dương tông, Thái Cực tông tới.
khí tượng vạn thiên, đi thẳng tới Thang Hoàng lăng.
Đám trùm sò này hiền nhiên nghe tin Huyền điểu nói tiếng người nên đã
chạy tới đây. định tìm ra máu Thang Hoàng để mờ ra thồng thiên chi lộ.
Thông thiên chi lộ có nghĩa là có thể tiến vào Thiên giới. Dù là Nhân
Hoàng, tuyệt đại bá chủ của thế giới Vu Hoang cũng không thể không động
tâm khi đối mặt với loại dụ hoặc này.
Của cải trong Thiên giới là thứ mà thế giới Vu Hoang không thể tường
tượng được. Một linh mạch thôi cũng đủ để thành lập một thánh địa. được
đến truyền thừa của Thánh Hoàng hoặc Thần Vương cũng đủ để một thánh địa càng hùng mạnh hơn. Huống chi linh khí nơi đó dồi dào hơn xa thế giới
Vu Hoang, đột phá đến Vu Hoàng cũng sẽ không khó như ờ thế giới Vu
Hoang. Có thể tiến vào nơi đó chính là giấc mộng của vồ số người.
Néu có thể được Thánh Hoàng hoặc Thần Vương nâng đờ. chi sợ trong một
thánh địa xuất hiện vài vị Vu Hoàng, thống nhất Vu Hoang cũng là chuyện
rất dề dàng!
Có thể đoán được, nơi đây tắt sẽ thu hút càng nhiều thánh địa. càng nhiều cao thủ tới thám dò Thang Hoàng lãng.
“Huyền điểu sớm không mờ miệng, muộn không mờ. vi sao đến giờ mới mờ miệng nói chuyện?”
Diệp Húc vô cùng buồn bực. nghi hoặc nói: “Con ngốc điểu này đã bị chặt
đứt chân gần hai trăm ngàn năm, chắc chắn nó đã sớm biết chuyện thông
thiên chi lộ. vì sao đến giờ mới mờ miệng?”
Phượng Yên Nhu cười nói: “Có lẽ con Huyền điểu này cho rằng thời cơ phục hưns Đại Thươnơ đã đến. cho nên nó mới mờ miệns triệu tập quần hùns
trons thiên hạỀ”
“Ta chỉ muốn vào Thang Hoàng lãng thu Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn.
cũng không xung đột với đám Thánh chủ đó. về phần cái gọi là thông thiên chi lộ kia thì kẹ đi.” Diệp Húc thầm nghĩ.
Mục tiêu của hắn chính là Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn. tuy rằng
cũng có ý tường với thông thiên chi lộ. thậm chí còn muốn đem Kiến mộc
và Thông Thiên tháp làm của riêng, nhưng đối mặt với nhiều Thánh chủ như vậy. Diệp Húc tự biết thực lực không đù. không thể cạnh tranh với nhừng người này.