Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 362: Chương 362: Thu ác thú.




Bên trong Phong chủ đại điện, Diệp Húc nhìn Phượng Yên Nhu, chỉ thấy thiếu nữ yêu tộc này vẫn để chân trần, áo trắng phiêu động, giống như một vị tinh linh ở trong rừng rậm, bay chung quanh một cái đại đỉnh cao tới sáu bảy trượng, nhanh nhẹn vô cùng. Nàng không ngừng đánh ra những đạo thủ ấn nhập vào bên trong đỉnh.

Mỗi một đạo thủ ấn của nàng đánh ra liền có một loại phù văn kỳ lạ di động hiện lên không trung, tự động biến mất bên trong đại đỉnh.

Những phù văn huyền diệu vô cùng, Diệp Húc chỉ liếc mắt một cái là biết được những phù văn này ẩn chứa tin tức vô cùng khổng lồ, phức tạp. Nếu đổi lại là các vu sĩ khác khả năng cả đời đều không thể hiểu được hàm nghĩa bên trong những phù văn này.

“Phượng cô nương, trình độ cấm chế của cô vượt quá thường nhân rồi, quả thực chính là thiên nhân!”

Diệp Húc tán thưởng một phen thầm nghĩ: “Nếu ta có một bút pháp thần kỳ, có thể vẽ ra được cái gì đẹp nhất thế gian, lúc đó liền vẽ nhất cử nhất động của Phượng cô nương. Tất nhiên đó là một bức mạn diệu cung nữ đồ, vô cùng xinh đẹp…”

Qua không lâu, Phượng Yên Nhu bày ra Diệt thần đại cấm pháp. Lúc này nàng khoanh chân ngồi xuống, phía sau hiện lên một quả thuần dương nguyên thai, bên trong nguyên thai có một chích hỏa phượng hoàng đang giương cánh bay lượn, tản mát ra yêu lực mênh mông, oanh nhập vào bên trong đại đỉnh.

“Một tiểu yêu nữ tam dương cảnh mà muốn luyện hóa ta, không có khả năng này!” Ngụy Hiên vẫn trung khí mười phần như trước, quát to trong đỉnh.

“Sư huynh, lấy thực lực hiện giờ của ta, muốn gạt bỏ thần hồn thần thức của đại vu thần tam thần cảnh, chỉ sợ mất thời gian mới có thể làm được.”

Nàng nhíu mày, dịu dàng nói: “Ít nhất là cần phải hai ba tháng.”

“Không sao cả, ta tìm người tới hỗ trợ ngươi một tay”!

Diệp Húc giơ tay trảo một cái, đem Hùng Bị, Can Sài Giao và Kim Giác Ngân Giác hai đồng tử này ra khỏi ngọc lâu. Chỉ thấy hắn ôm ra bốn tên mập mạp, Hùng Bi và Can Sài Giao béo tròn trùng trục, Kim Giác Ngân Giác lại là hai tiểu mập mạp.

Bốn tên này ăn nhiều linh đan diệu dược quá làm cho dược tính tích tụ trong cơ thể thật lâu không thể tiêu hóa được. Hết thảy hóa thành béo phì như vậy.

So sánh với Diệp Húc mỗi ngày cực cực khổ khổ nâng cao thực lực, như đi giày trên băng mỏng. Bốn tên này quả thực rất an nhàn, ngoại trừ gặm linh dược, chính là gặm linh dược.

“Lão gia gọi chúng ta ra có gì chỉ bảo?” Hùng Bi gian nan lăn lộn một chút, vù vù thở hổn hển, kêu lên.

“Lão gia ta cho các ngươi một nhiệm vụ, luyện hóa mỡ phì trong bụng các ngươi!”

Diệp Húc sắc mặt không tốt, hừ lạnh nói: “Trong thời gian này, các ngươi trợ giúp Phượng cô nương luyện hóa nguyên thần bên trong đại đỉnh, không được nhàn hạ. Nếu không lão gia sẽ đem bọn ngươi luyện thành thú hóa đan hết!”

Bốn tên rùng mình một cái, khúm núm đặt mông ngồi dưới đất. Dưới sự chỉ điểm của Phượng Yên Nhu, thúc dục diệt thần đại cấm trong đỉnh. Bốn tên này tu vi đều tăng tiến, bọn họ không chỉ ăn đan dược mà Diệp Húc lưu lại. Hùng Bi bản thân cũng luyện chế ra được một đám linh đan, làm cho tu vi của bọn họ bạo tăng. Can sài Giao và Kim Giác Ngân Giác bắt đầu tu luyện nguyên đan, nếu là nguyên đan tu thành, sẽ hóa thành giao long.

Mà Hùng Bi thì đã tu thành nguyên đan, cánh lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Tiếc rằng hắn béo tới mức đáng sợ, thể tích thân thể lại lớn kinh người, giống như một viên cầu tối đen như mực, đôi cánh dài lại trở thành nhỏ bé đáng thương.

Diệp Húc đánh giá gia hỏa kia, đời này đừng mơ tưởng dựa vào cánh mà bay lên.

Có đám người này giúp trấn áp luyện hóa nguyên thần Ngụy Hiên, Diệp Húc rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, thu hồi nguyên thần của mình, thầm nghĩ: “Gạt bỏ thần hồn thần thức nguyên thần Ngụy Hiên xong, ta có thể đưa hắn nhốt vào bên trong thần sát thứ nhất, hoàn toàn luyện thành thần sát này. Sau này thúc dục thần quang trong mắt thần sát thứ nhất, liền không cần phải hao phí tu vi của ta nữa. Muốn thúc dục bao nhiêu lần là có thể thúc dục được!”

Diệp Húc đứng dậy đi ra ngoài phong chủ đại diện, hướng tới vu hồn giới của Vệ Trăn thái thượng trưởng lão.

“Tuy nhiên, một nguyên thần còn xa mới đủ, ta cần thêm càng nhiều nguyên thần luyện chế thần sát khác!”

Hắn đi thẳng tới tầng thứ tư vu hồn giới, lúc trước ở trong này, hắn và Phượng Yên Nhu đã gặp được nguyên thần thứ hai của thái thượng trưởng lão Vệ Trăn. Một đầu ác thú mặt người móng hổ răng trư, kết quả hai người bị đầu ác thú này đánh trọng thương, đuổi khỏi vu hồn giới.

Diệp Húc hiện ra bên trong tầng thứ tư vu hồn giới, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy linh mạch trong phiến không gian này đã không cánh mà bay, hẳn là bị đầu ác thú kia thu đi.

“Vệ Trăn sư tôn, đi ra cho ta!”

Trên đỉnh đầu Diệp Húc xuất hiện một tòa bảo tháp, xoay tròn bay lên, càng lúc càng lớn. Đột nhiên hướng xuống mặt đất mà đập, chỉ thấy mặt đất rung động ầm ầm. Một tòa núi lớn sập xuống, một kích này của hắn gần như làm trời đất nứt nẻ, làm cho cả phiến vu hồn giới này như lật lên.

“Là ai quấy rầy giấc ngủ say của ta…”

Mặt đất vỡ ra, đầu ác thú kia từ trong lòng đất dâng lên, lúc lộ ra cái đầu, nhìn thấy Diệp Húc không khỏi giận tím mặt nói: “Tiểu tặc trộm linh mạch của ta…”

“Sư tôn, ngươi đã chết rồi, nguyên thần thứ hai lưu lại cũng vô dụng, vẫn là giao cho đồ nhi kế thừa đi!”

Diệp Húc tâm niệm hơi động, chỉ thấy Di la thiên địa tháp từ trên trời bay xuống, bao lại đầu ác thú, thu vào trong tháp.

ầm vang!

Bảo tháp kịch liệt rung động, đầu ác thú kia bị ép trong tháp liên tục không ngừng. Tòa bảo tháp bị đánh cho nhảy lên nhảy xuống không ngừng, thực lực của nó còn thắng được Ngụy Hiên, mạnh mẽ tới đáng sợ.

Diệp Húc há hốc mồm đem Di la thiên địa tháp nuốt vào trong bụng, thu vào trong đan điền của mình, lấy thân thể của mình trấn áp ác thú. Cho dù nó có thể phá được Di la thiên địa tháp cũng không thể thoát được không chế từ thân thể hắn.

“Khốn khiếp, ngươi thí sư!”

Đầu ác thú kia bị nhốt bên trong bảo tháp, nổi giận lôi đình, giận dữ hét: “Nếu ngươi là đồ nhi của ta, vì sao còn muốn mưu sát vi sư?”

Diệp Húc bĩu môi cười nói: “Ngươi là nguyên thần thứ hai của sư tôn ta, cũng không phải là bản thể sư tôn. Ta mưu sát ngươi, không coi là thí sư. Sư tôn, ngươi nói như vậy, ta ngược lại nghĩ tới, thân thể lão nhân gia đã hóa thành yêu liên, có thể luyện thành thần sát thứ hai…”

Đầu ác thú kia ngẩn ngơ, tức giận chửi ầm lên, tiếng mắng chửi không dứt.

Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, tiếp tục hướng tới tầng năm vu hồn giới mà đi. Lúc mới tiến vào bên trong, hắn cảm thấy một cỗ khí tức kinh khủng truyền tới, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại ,chỉ thấy trên không trung xuất hiện một kiện nguyên thần chi bảo đang trôi nổi!

Những nguyên thần chi bảo này, ước chừng có bảy tám kiện, mỗi một kiện bảo vật bên trong đều có một chích nguyên thần thượng cổ dị chủng yêu thú. Thúc dục vu bảo hướng tới đối phương oanh sát, đánh cho trời hôn đất ám, nhật nguyệt vô quang!

“Vệ Trăn sư tôn thật sự là giàu nứt đố đổ vách! Thánh Tông thái thượng trưởng lão, của cải quả thực là tương đương với một tòa kho báu!”

Diệp Húc trong lòng mừng rỡ, thầm nhủ nói: “Nếu đem những vu bảo này thu hết vào trong túi, ta liền có thể đổi thành nguyên thần chi bảo hết!”

Hắn vừa mới xuất hiện, chỉ thấy những nguyên thần chi bảo này đột nhiên đình chỉ chém giết. Nhất tề đánh thẳng tới hắn, trường hợp đồ sộ, so với Ngụy Hiên còn hùng mạnh hơn mấy lần!

Ầm vang!

Tầng vu hồn giới này gần như bị tám kiện nguyên thần chi bảo đè sụp. Diệp Húc cũng cảm giác được từng đợt hít thở không thông!

Tám kiện nguyên thần chi bảo này chưa công kích tới đã khiến cho hắn khó có thể chịu đựng!

“Không xong!”

Diệp Húc vội vàng phi thân lùi về phía sau, tám kiện nguyên thần chi bảo này ầm ầm nện vào cửa khẩu thông đạo. Chỉ thấy khí lãng mênh mông phun ra từ bên trong thông đạo, làm cho từng đoạn thông đạo lần lượt bị mất đi, sóng xung kích mênh mông đãng đãng kích Diệp Húc bay lên trên, bắn ra đằng xa xa!

Thực lực của hắn, còn không có dũng mãnh như không nhìn tới công kích của nguyên thần chi bảo. Lúc này không có Di la thiên địa tháp, cửu đỉnh và nguyên thần thêm vào, thực lực nhiều nhất có thể dẹp ngang cao thủ dương thần kỳ tam thần cảnh.

“Vệ Trăn sư tôn lưu lại vu bảo cũng dũng mãnh như vây! Không biết những vu hồn giới khác có bảo vật tốt hay không?”

Diệp Húc lảo đảo rơi xuống đất, lúc này tiến vào vu hồn giới của một vị thái thượng trưởng lão khác. Một đường phá vỡ thông đạo, chỉ thấy những vu hồn giới này trống trơn, chỉ ngẫu nhiên lưu lại vài điều linh mạch bậc một và vu bảo, những bảo vật khác bị người ta đoạt đi hết thảy rồi.

“Tên khốn khiếp nào tuyệt như vậy?”

Diệp Húc tức giận bất bình, mãi tới khi tới tầng thứ tám của vu hồn giới này, chỉ thấy tầng thứ tám cũng bị người cướp đoạt không còn. Trên vách núi chỉ còn lưu lại vài hàng chữ.

“Điền Phong đã tới đây!”

“Hoắc Sơn cũng đã tới đây!”

“Kẻ mạt học Lương Ký cũng đã tới đây, hai lão tổ tông, các người cũng quá độc ác đi, ngay cả chút lông mao cũng không lưu lại!”



Diệp Húc nhìn tới dòng cuối cùng, là bút tích của Vệ Trăn lưu lại: “Vệ Trăn đã tới đây! Các ngươi đám sâu mọt của Quan Tinh phong, tốt xấu gì cũng nên lưu lại cho hậu bối một chút chứ…”

Diệp Húc sau một lúc lâu không nói gì, thở dài, đưa một ngón tay, chân nguyên lưu động nhẹ nhàng tung bay trên vách đá.

“Vài tòa vu hồn giới khác cũng không cần phải nhìn, khẳng định là bị nhiều thế hệ phong chủ Quan Tinh phong cướp đoạt sạch sẽ. Của cải của thái thượng trưởng lão qua nhiều thế hệ Quan Tinh phong, đều giấu ở trong vu hồn giới Vệ Trăn sư tôn rồi. Đáng tiếc, thực lực của ta không thể chống lại bát đại nguyên thần chi bảo tấn công…”

Diệp Húc đồng thời trấn áp hai đại nguyên thần, cũng có cảm giác cố hết sức rồi. Hiện giờ hắn chỉ có mười hai mô thai có thể vận dụng. Lúc này trở về tinh chủ đại điện, tiến vào bên trong biển rộng. Chỉ thấy yêu liên do Vệ trăn thân thể hóa thành đứng sừng sững trên biển rộng. Đóa yêu liên này so với núi còn lớn hơn, cao ngất trong mấy, đẹp đẽ vô cùng.

Vệ Trăn tu luyện Cao Hư Yêu Liên Vô Lượng Thọ Nguyên Kinh, tu vi đã đạt tới đỉnh của cấm pháp không trọn vẹn này. Trước khi hắn chết, nguyên thần tan rã, dung nhập thiên địa, một thân tu vi hóa thành hư ảo, nhưng thân thể bảo lưu lại hóa thành yêu liên.

Đây là thân thể của cường giả tam bất diệt cảnh, mạnh mẽ vô cùng, Yêu Liên tầng tầng lớp lớp, những đóa hoa phải tới hàng triệu đóa. Ở giữa những đóa còn có yêu hỏa âm u thiêu đốt, khiến cho cả tòa Yêu Liên sơn thoạt nhìn như một tòa thần điện cung phụng thần thiên, đồ sộ vô cùng.

Những đóa hoa sen này mỗi một phiến đều nặng ngàn cân, triệu đóa hoa, thêm cùng một chỗ, sức nặng giống như mênh mông biển rộng trước mắt.

“Ta nếu đem Yêu Liên này luyện hóa thành thần sát thứ hai, chính mình ngồi ngay ngắn trên Yêu Liên này…”

Diệp Húc tưởng tượng một chút, không khỏi mỉm cười, mặt hắn mang vẻ từ bi, không chế yêu liên, trường hợp này, to lớn như vậy, giống như thần minh, phong cách vô cùng.

“Đáng tiếc trước mắt ta còn không thể di chuyển được đóa hoa sen này, càng miễn bàn tới chuyện luyện nó thành thần sát thứ hai. Nếu ta có thể đem hai đại nguyên thần này hết thảy luyện thành, mới có đủ chân nguyên tiêu xài, tế luyện đóa Yêu Liên này…”

Thân thể cường giả Tam Bất diệt cảnh không phải là nhỏ, thân hình của bọn họ đã sớm thoát thai hoán cốt rồi. Thân thể mỗi một hạt nhỏ nhất, đều ẩn chứa không biết bao nhiêu linh khí, chỉ thần phân lượng cơ thể, liền hơn không biết bao nhiêu vu bảo của thế gian, so với Diệp Húc còn mạnh hơn ngàn vạn lần!

Vu sĩ tu vi càng cao, thân thể càng hùng mạnh, bên trong thậm chí có mấy đại cấm bảo, đều là thân thể thành bảo. Ví dụ như Thiên Yêu cung Hi Hoàng thân thể, đó là Yêu tộc đã luyện tới cảnh giới vu hoàng, lấy cấm pháp luyện đúng thân thể mình, luyện hóa thành bảo.

Tiểu quang minh thánh địa đem xác chết của Phật Đà luyện chế thành cấm bảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.