Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 802: Chương 802: tiên tung




Đột nhiên, một con thuyền bỗng rung lên dữ dội rồi ngừng lại. Văn Tú Trúc vội đứng dậy, đứng ở đầu thuyền nhìn, chỉ thấy biển rộng rầm một tiếng tách ra, một cái đầu rất lớn thò ra từ trong biển, mở cái mồm to đỏ như máu táp tới chiếc thuyền lầu kia.

Đây là một con cự thú ở đáy biển, hình thể cực kỳ khổng lồ, toàn thân tản ra khí huyết đặc có thể so với Thánh Hoàng, cái miệng nó còn to lớn chiếc thuyền lầu kia rất nhiều.

“Truyền lệnh xuống, khiến các thuyền cẩn thận, nay ta đã vào sâu trong biển, cự thú rất nhiều, cần phải thật cẩn thận!”

Thần sắc Văn Tú Trúc khẽ đổi, chỉ thấy bàn tính trên thuyền lầu kia đột nhiên gẩy một hạt. Một đường đạo vận phát ra, con cự thú biển sâu kia lập tức oành một tiếng nổ tung, hóa thành một mảng sương máu.

Diệp Húc và Phong Tùy Vân, Phó Tây Lai đứng ở đầu thuyền nhìn, chỉ thấy cự thú trong biển rất nhiều, ùn ùn kéo đến. Tất cả cự thú như nước ào ào vồ tới năm chiếc thuyền lầu.

Năm chiếc thuyền lầu này ở trước mặt cự thú quả thật nhỏ bé, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cự thú cắn nuốt.

Nhưng năm chiếc thuyền lầu này cũng có cao thủ điều khiển, nhất là bàn tính lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ kia, đi chín tiến một, lui một còn chín, lạch cạch vang lên, một đám hạt châu nhảy lên nhảy xuống liên tục, tính toán chư thiên, đạo vận không ngừng phát ra, chấn vỡ tất cả cự thú.

Uy năng của món Tổ Binh này gần như tương đương với một vị Vu Tổ tọa trấn, cực kỳ lợi hại, thực lực của Văn Tú Trúc kia còn chưa đủ để kích phát toàn bộ uy lực của món Tổ Binh này.

Dù vậy nó cũng không hề tầm thường, Thánh Hoàng bình thường không có khả năng chống lại nó.

“Văn sư tỷ, chi bằng sư tỷ nghỉ ngơi chút đi, để tiểu đệ giúp tỷ một phen.” Diệp Húc cười nói.

Văn Tú Trúc liên tục thúc giục bàn tính đã thở hổn hển, tự biết tu vi không thể theo kịp, nghe vậy bèn nói: “Không biết Diệp huynh có bảo vật gì có thể đối phó những con cự thú này?”

“Ta có một con phá cẩu, tuy rằng trời sinh tính tình không tốt, nhưng hẳn là dư sức đối phó những con cự thú kia.”

Diệp Húc tế Hao Thiên Khuyển lên, con phá cẩu này lập tức gào thét nhảy ra khỏi thuyền lầu.

“Phá cẩu?”

Văn Tú Trúc ngẩn ra, chỉ thấy con chó đen này cao như người, đột nhiên nó bành trướng ra như được ai đó bơm hơi, hóa thành một con cự thú dài đếm trăm dặm, đuôi dài eo nhỏ, trông khá là hung ác. Nó đột nhiên há mồm rít gào, động cả núi sông.

Tiếng gầm của nó vang lên, mặt biển lập tức ầm ầm tách ra, sóng biển cao tới trăm dặm dựng thẳng hai bên. Năm chiếc thuyền lầu trông như năm chiếc lá chạy trong cái khe mà Hao Thiên Khuyển gầm mở ra kia, chấn động lòng người.

Một con hải thú tám xúc tu rít gào lao ra từ trong biển, hình thể nó khổng lồ đến cả mười dặm. Tám cái xúc tu kia bay lượn, cuốn lấy một con thuyền lầu trong số kia.

Xúc tu nó vừa bay ra thì con chó đen kia há mồm cắn xuống, nuốt luôn con hải thú này vào bụng.

Một đám động vật biển vọt tới, bị con chó khổng lồ này mở miệng nuốt hết.

Văn Tú Trúc trố mắt ra nhìn, đôi mắt tỏa sáng, thất thanh nói: “Diệp huynh, con phá cẩu này của ngươi rõ ràng là một bá chủ trong cự thú, Hao Thiên Khuyển, mở miệng cắn trời, ngay cả Thiên giới cũng không chịu được, bị một rống của nó chấn vỡ! Loại cự thú này cũng là hung vật nổi danh lẫy lừng trong Thiên đình viễn cổ, không gì là không ăn, lại dễ nuôi nữa! Ngươi có bán hay không? Cực Đạo Minh ta nguyện ý bỏ một số tiền lớn ra mua nó!”

“Khiếu Thiên là Đệ nhất Đại tôn vương dưới trướng a, sao có thể bán?” Diệp Húc cười cười, từ chối.

Văn Tú Trúc chớp chớp mắt, cười nói: “Thật đáng tiếc! Nếu nó sinh con thì Diệp huynh nhất định phải bán cho ta một con nhé.”

“Điều này thì có thể suy nghĩ.”

Diệp Húc không nhìn ánh mắt u oán của Hao Thiên Khuyển kia, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta thương lượng giá trước cái nhỉ.”

Hệ thống tu luyện của Hao Thiên Khuyển khác vu sĩ một trời một vực, chủ yếu dựa vào ăn uống. Con tham ăn này đi vào biển sâu trong Thiên giới như là cá gặp nước, cắn nuốt không biết bao nhiêu cự thú vọt tới, tất cả đều táng thân trong bụng cẩu.

Nó đã bắt đầu ngưng luyện đạo văn đạo ngân, tu vi tiến bộ thần tốc, có xu thế một rống chấn vỡ Thiên giới như Văn Tú Trúc nói.

Phía sau, đám động vật biển cảm ứng được hơi thở con phá cẩu này liền chạy trối chết, không còn bóng dáng, không một con cự thú nào dám to gan vây công thương thuyền của Cực Đạo Minh nữa.

Gần nửa tháng trôi qua, thuyền lầu đột nhiên rung lên một cái, lái đến một khoảng không.

Phó Tây Lai khẽ nói: “Diệp huynh, phía trước kia chính là Loạn Không Hải, là hải vực hỗn loạn hình thành khi Thiên giới viễn cổ sụp đổ. Rất ít người có thể sinh tồn ở nơi đây, cho dù là Thánh Hoàng mà đến nơi đây thì cũng cửu tử nhất sinh!”

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy biển nơi đây bỗng nhiên biến đổi. Trên bầu trời kia là biển, mà phía dưới cũng là biển, những mảng biển giăng khắp không trung, cắt không gian nơi đây thành những mảnh lớn nhỏ, hình thành một kỳ quan đảo ngược cả càn khôn!

Nơi này cực kỳ cổ quái, Thiên giới viễn cổ sụp đổ rồi hình thành những mảnh vỡ thời không đủ loại, lực hút lần lượt thay đổi. Có hải dương treo trên bầu trời, lực hút cũng kéo lên bầu trời, cũng có cái dựng thẳng lên, lực hút lại nằm vuông góc, còn có mặt biển nghiêng, các loại lực hút vặn vẹo, hỗn loạn giao nhau, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì sẽ bị lực hút cuồng bạo xé nát.

Giữa biển và biển kia là những cửa động do thời không hình thành, không biết là thông đến nơi nào.

Loạn Không Hải, chính là hải dương của thời không hỗn loạn như cái tên của nó. Cửa động thời không ở nơi này thông đến bốn phương tám hướng, giống như là mê cung, rất dễ dàng bị lạc trong tầng tầng thời không, thậm chí cho đến khi chết già cũng chẳng thể thoát thân.

“Loạn Không Hải chỉ có duy nhất một sinh lộ, những cái khác đều là tử lộ, không cẩn thận thì ngay cả Vu Tổ đều bị lạc, không thể nào thoát thân. Ba vị đừng rời khỏi thuyền lầu, nếu bị thời không loạn lưu cuốn đi thì chỉ còn đường chết thôi.” Sắc mặt Văn Tú Trúc rất khẩn trương, nàng điều khiển thyền lầu từ từ chạy vào một cửa động trong số đó, dặn dò mấy người.

Diệp Húc cũng thận trọng, những nơi nguy hiểm trên Thiên giới có tính nguy hiểm cao hơn Vu Hoang rất nhiều, thậm chí có thể làm cho Thần Vương phải nuốt hận tại chỗ, khiến cho hắn không thể không cẩn thận.

Thời không hỗn loạn trong Loạn Không Hải thi thoảng lại truyền đến lực hút mạnh mẽ, kéo năm chiếc thuyền lầu khiến chúng phát ra tiếng vang răng rắc, chạy qua cửa động thời không kia. Bốn phía bọn họ là thế giới hải dương đẹp đẽ nhiều màu sắc, thỉnh thoảng lại hiện ra một lục địa lơ lửng trên đại dương, trông cổ xưa hùng vĩ, nhưng lại không biết nó rốt cuộc là ở chỗ nào, có vẻ khá là kỳ lạ.

“Những lục địa đó là mảnh vỡ hình thành khi thế giới viễn cổ vỡ nát, bị phong ấn trong những thời không độc đáo.”

Phong Tùy Vân giải thích: “Nghe nói, nơi này còn có cả tiên sơn. Lại nghe nói có người từng thấy tiên nhân lui tới, không biết là thật hay giả nữa.”

Phó Tây Lai nghiêm mặt lại, nói: “Ta cũng nghe lời đồn này. Nghe nói là Thiếu Hạo Đại Đế khi còn trẻ đã tới nơi đây, ở đằng xa gặp một vị tiên, liền nhớ mãi không quên. Sau này khi về già, Thiếu Hạo Đại Đế lại đi vào Loạn Không Hải, lại gặp vị tiên kia, dung mạo vẫn như trước, trường sinh bất lão, vẫn bộ dáng mà Thiếu Hạo Đại Đế gặp lúc còn trẻ. Mà đó là đã qua không biết bao nhiêu vạn năm, ngay cả Thiên Đế đều già đi rồi. Ta từng cùng cao thủ Thanh Hiên Thần Phủ tới một lần, nhưng tiếc là không nhìn thấy được vị tiên kia.”

Diệp Húc chớp mắt, trong lòng nghi hoặc vạn phần: “Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có tiên nhân tồn tại? Không thể nào, ngay cả tổ của Địa tiên, Ngọc Hoàng đại đế và Phật tổ đều đã chết, sao còn có tiên nhân khác tồn tại được cơ chứ?”

Đột nhiên, bọn họ chạy qau một hải vực lộn ngược, chỉ thấy trên hải vực này lơ lửng một hòn đảo nhỏ, trên đảo khí lành ngàn dòng, từng đợt từng đợt đạo vận huyễn hóa ra đủ loại dị tượng lộng lẫy. Ở trong dị tượng, có một xác ướp cổ khoanh chân ngồi, rõ ràng là xác chết của một vị Vu Tổ.

Vị Vu Tổ này hẳn là đi vào trong Loạn Không Hải, mãi không thể tìm được đường ra, cuối cùng già cả rồi chết ở nơi này, xác chết theo dòng nước trôi đến nơi đây.

“Xác chết và đạo vận của Vu Tổ! Phát tài rồi!”

Trên một con thuyền lầu, một bóng người đột nhiên phóng lên, cười to nói: “Không ngờ chúng ta lại có loại tế ngộ này!”

“Ngô Thủ Tọa, mau trở về!” Văn Tú Trúc sắc mặt thay đổi gấp, vội vàng hô to.

“Tiểu thư yên tâm, ta chỉ thu lấy xác chết Vu Tổ này…”

Vị Ngô Thủ Tọa kia cười to, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không biết là bị thời không loạn lưu cuốn đi nơi nào.

“Bất cứ kẻ nào cũng khôn được rời khỏi thuyền lầu!” Văn Tú Trúc hít vào một hơi thật sâu, quát to.

Diệp Húc cũng kinh hãi trong lòng. Loạn Không Hải này thật kỳ quái, vị Ngô Thủ Tọa kia chính là cường giả trấn thủ thuyền lầu, đã tu luyện tới cảnh giới Thánh Hoàng đỉnh phong, thế nhưng lại lặng lẽ biến mất ở trong Loạn Không Hải, e là đến chết cũng chẳng thể đi ra được!

Năm chiếc thuyền này ngoài chiếc thuyền lớn nhất mà bọn họ đang đứng là của Văn Tú Trúc, trên mỗi chiếc thuyền lầu khác đều có một vị Thánh Hoàng đỉnh phong trấn thủ, nay đã mất đi một.

Thuyền lầu tròng trành lái tới phái trước, bên tai tiếng sóng từng đợt từng đợt, trên dưới trái phải đều là nước biển, có một thông đạo sâu thẳm chạy thẳng vào xa xa.

Không lâu sau, Diệp Húc nhìn thấy một con kim thuyền cũ lái từ từ trong Loạn Không Hải. Chiếc kim thuyền này tráng lệ xa hoa hơn thương thuyền của Cực Đạo Minh gấp trăm lần, trên thuyền tràn ngập đạo vận, nhưng con thuyền này lại tĩnh mịch vô cùng, không có bất cứ sự sống nào.

ĐÂy là một chiếc Tổ binh có thể so với Dao Trì thiên thuyền, có thể xuyên qua Đại Thiên thời không, ngao du Thiên giới. Nay chủ nhân kim thuyền cũng đã chết già trong Loạn Không Hải, chỉ còn lại món Tổ Binh vẫn phiêu bạt như trước.

Đám người Diệp Húc, Phong Tùy Vân và Phó Tây Lai nhìn mà thèm thuồng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc kim thuyền này chạy qua biển cả trên đỉnh đầu bọn họ.

“Tiên kìa! Thế gian này thật sự có tiên kìa!” Trên mấy chiếc thuyền lầu phía trước đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, không biết bao nhiêu người trèo lên đầu thuyền, nhìn ra một mảnh biển rộng.

Diệp Húc cũng vội nhìn, chỉ thấy mặt biển như một tấm gương sáng, mà một thiếu nữ áo trắng đứng sau lưng biển, từ đằng xa nhìn tới bên này. Làn da nàng trắng như băng tuyết, yểu điệu đứng đó như một vị tiên.

Thân hình thiếu nữ càng lúc càng xa, cuối cùng mờ đi, biến mất không thấy gì nữa.

“Chẳng lẽ đúng là vị tiên mà Thiếu Hạo Đại Đế gặp được năm đó?”

Phó Tây Lai thất thanh nói: “Thiếu Hạo Đại Đế chết đã hơn hai trăm vạn năm, ngoài tiên nhân thì ai có thể sống đến bây giờ?”

Diệp Húc cũng chấn động, lúc này hắn cũng không khỏi hoài nghi thế gian thật sự còn tiên nhân tồn tại.

Dọc theo đường đi, bọn họ nhìn thấy đủ loại cảnh tượng kỳ quái, không thể giải thích được. Qua hồi lâu, phía trước bỗng có người vui mừng reo lên: “Đằng trước chính là cảng tránh gió, có thể tạm thời nghỉ chân rồi!”

Văn Tú Trúc cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Diệp huynh, phía trước là cảnh tránh gió, nơi an toàn duy nhất trong Loạn Không Hải, thương thuyền của Cực Đạo Minh ta thường xuyên đến đây nghỉ chân. Đến đó rồi, không lâu nữa có thể chạy ra khỏi Loạn Không Hải, đến gần Thiên Phần, mộ của chư thiên viễn cổ. Đến nơi đó, chúng ta có thể mỗi người đi một ngả.”

“Đa tạ Văn sư tỷ.”

Diệp Húc nhìn về phía trước thì thấy năm chiếc thuyền lầu đang lái vào một không gian vững chắc, hắn cười nói: “Ba người bọn ta dọc theo đường đi cũng không giúp được gì, mà lại làm phiền hồi lâu.”

Văn Tú Trúc mỉm cười, đang định nói thì một tiếng nói già nua truyền đến từ trong cảng tránh gió: “Đại chất nữ, lão phu chờ cháu ở đây đã lâu rồi!”

“Chung nhị thúc? Sao thúc lại ở đây?”

Văn Tú Trúc kinh ngạc kêu lên một tiếng, sắc mặt lập tức biến đổi. Nàng hít vào một hơi thật dài, lạnh lùng nói: “Mọi người nghe lệnh, mau lui!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.