Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 297: Chương 297: Tình cờ gặp mặt cố nhân




Luyện hóa chín đầu hỏa giao long đã tu luyện tới nguyên đan kỳ, loại chuyện này trước kia Diệp Húc không dám nghĩ tới. Hiện giờ hắn đã có thực lực này rồi.

Thái dương chân hỏa của hắn trải qua thời gian dài tích tụ, hỏa thế tràn đầy tới cực điểm. Đem nó nhét vào trong chín khẩu đại đỉnh này, quay chung quanh chín đầu hỏa giao long không ngừng rèn luyện.

Chín giao long rống giận, không ngừng va chạm vào thành đỉnh, làm cho thành đỉnh liên tục lồi lõm mấy khối, sinh mãnh vô cùng.

Chín khẩu đại đỉnh này là do Diệp Húc dùng xích tinh kim mẫu làm phôi, dung nhập không biết bao nhiêu tài liệu, thậm chí cả dược lô dược đỉnh bên trong trụ quang đại trận cũng bị hắn đánh vào trong đỉnh. Chất lượng của đỉnh rất kinh người, tuy nhiên dưới công kích của chín đầu giao long, vẫn có vẻ tràn ngập nguy cơ. Dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị vỡ tan.

Diệp Húc kêu lên một tiếng đau đớn, chín đỉnh rơi xuống đất, phân biệt ở chung quanh hắn. Chín đạo chân nguyên trường hà lơ lửng trên không trung đại đỉnh, bốn phía chung quanh mờ mịt sao trời, một tòa tinh đấu trấn áp giao long trong đỉnh.

Chín đỉnh của hắn quay vòng chung quanh rất nhanh, hai tay thiên biến vạn hóa, đánh ra từng đạo ấn pháp, chân nguyên trường hà không ngừng dung nhập vào từng khẩu đại đỉnh rơi xuống, chữa trị tổn hại bên trong.

Rung động bên trong chín đỉnh ngày càng nhỏ đi, dần dần khôi phục lại yên tĩnh, chín đầu hỏa giao bị thần hồn của Thủy hoàng đế đánh cho trọng thương. Tuy rằng thân thể cực đoan hùng mạnh, nhưng thực lực lại không thể bằng trước. Rốt cục cũng bị hắn luyện hóa, đem toàn thân tu vi khí huyết, hết thảy dung nhập vào bên trong đại đỉnh.

Diệp Húc tâm niệm hơi động, Đại Chu Thiên tinh đấu trận đồ ngày càng nhỏ, khoác ở trên người hắn. Hắn lập tức thu hồi chín đỉnh, chỉ thấy trên vách đỉnh nhiều hơn một hoa văn khắc hình hỏa giao, sống động vô cùng.

Hắn thoáng thúc dục cửu đỉnh, nhưng chỉ thấy chín đầu hỏa giao khắc bên trên dần dần chuyển động. Theo chân nguyên của hắn đưa vào, hoa văn chín đầu hỏa giao này bay ra hóa thành chín hỏa giao chân chính, hung mãnh tới cực điểm, quay chung quanh đại đỉnh. Chúng vẫn có thực lực nguyên đan kỳ như trước, so với giao long cùng cảnh giới không kém chút nào.

Đây mới là cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết trạng thái chung cực, đem thượng cổ yêu thú nhốt vào trong đỉnh. Một khi thôi phát ra, uy lực so với vu pháp thuần túy mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu có thể bắt được đủ loại thượng cổ yêu thú dung nhập vào bên trong đỉnh, tu luyện cửu đỉnh vạn pháp yêu quyết tới viên mãn, vu pháp của hắn sẽ đạt tới một trình độ khủng bố, hoàn toàn bao trùm trên những vu pháp khác.

Chỉ cần tâm niệm vừa động , sẽ có hàng vạn thú xuất hiện, vạn pháp đều xuất hiện, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. So với vu bảo cấp trấn giáo còn muốn khủng bố hơn ngàn lần, đạt tới khả năng đỉnh điểm của vu pháp.

“Chín cái đồng trụ này cũng là thứ tốt, thấp nhất là bảo vật cấp vạn năm thiết mẫu. Thậm chí nó có thể vây khốn được chín đầu hỏa giao nguyên đan kỳ, không thể lãng phí.”

Diệp Húc đem chín cái đồng trụ thu hồi lại, một ngụm thái dương chân hỏa phun ra, đốt dung tất cả phù văn trận pháp được chủ nhân Cửu Long Trụ lưu lại trên đồng trụ. Chỉ nghe thấy trong đồng trụ những tiếng lách cách bạo vang.

Tuy nhiên một lát sau, hắn liền loại trừ được tất cả các phù văn trận pháp trong chín cái đồng trụ ra, chỉ còn lại một loại tài liệu tinh thuần nhất.

Diệp Húc há mồm hút một cái, chỉ thấy chín cái đồng trụ càng ngày càng nhỏ, bị hắn hút một hơi vào trong bụng.

Qua không lâu, đồng trụ bị hắn luyện hóa, dung nhập vào bên trong thân thể.

Diệp Húc chậc chậc lưỡi, dường như có chút không đủ, lại đem liên hoa bảo tọa của ngọc Thiện chân nhân luyện hóa một phen rồi nuốt vào bụng, thầm nghĩ: “Chư thiên thập đạo vẫn không thể tu luyện tới tám trọng, tám trọng này so với ta tưởng tượng thì còn gian nan hơn rất nhiều, cần tài liệu càng thêm cao đẳng, số lượng cũng càng nhiều.”

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phượng Yên Nhu đang mở to cái miệng nhỏ của mình, ngơ ngác nhìn hắn, dường như còn đang khiếp sợ vì hắn đã nuốt chín cái động trụ vào miệng.

“khụ khụ, Phượng cô nương, chúng ta đi thôi.

Phượng Yên Nhu lúc này mới khôi phục lại tinh thần, sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Diệp Húc và nàng sóng vai mà đi, không thể không nói nha đầu Phượng Yên Nhu học thức phải uyên bác hơn Diệp Húc không biết bao nhiêu lần. Một đôi tuệ nhãn của nàng nhìn thấu tất cả, có thể liếc mắt một cái nhận ra được sát khí ẩn dấu trong không khí.

Cổ côn luân thánh địa có chứa biết bao nhiêu cấm chế, đều bị nàng điểm ra. Diệp Húc tránh khỏi hơn mười lần đi nhầm mà chết, cũng phá vỡ hơn hai mươi cấm chế, thu được không ít linh dược trên ngàn năm.

Tuy nhiên, những linh dược vạn năm trở lên đều có cấm chế hùng mạnh trấn thủ, không dễ dàng gì mà tiến vào trong đó, thậm chí ngay cả cường giả tam thần cảnh cũng không dễ dàng phá được cấm chế, chỉ làm cho người ta chảy nước miếng mà nhìn.

Bọn họ trên đường gặp được không ít vu sĩ mạo hiểm tới tầm bảo. Thậm chí còn có quân đội hai nước Tần hán. Diệp Húc thậm chí nhìn thấy một chi quân đội do mấy trăm danh vu sĩ tạo thành, trong đó có hai vu sĩ ma đạo nguyên thai trấn thủ.

Người này đem nguyên thần nhập vào bên trong nguyên thai, dựng dục ôn dưỡng nguyên thần. Chỉ cần qua tam dương cảnh, đem nguyên thai luyện thành thuần dương thân thể, liền có thể trở thành cường giả tam thần cảnh, tiếu ngạo thiên hạ.

Người này mang đội, vô ý bước vào một cấm chế, phiến cấm chế kia bùng nổ, giống như một hắc động, cắn nuốt cả mấy trăm người. Tất cả đều táng thân, thậm chí ngay cả vị cao thủ luyện ra nguyên thai cũng không thể trốn thoát.

Nguy hiểm của Cổ Côn Luân thánh địa có thể nhìn thấy được. Tuy nhiên của cải cũng cực kỳ kinh người, khó trách không biết bao nhiêu người ngã xuống người sau tiến lên.

“Lần này cổ côn luân thánh địa mở ra, đại quân hai nước Tần Hán đều xuất động, chính ma lưỡng đạo đại phái cũng đồng thời xuất động. Đã diễn biến thành Tần Hán chi tranh, chính ma chi tranh rồi.”

Diệp Húc một đường đi tới, gặp được không ít chính đạo ma đạo cao thủ, còn có đại quân hai nước Tần Hán. Hắn chỉ ở xa xa mà nhìn, liền tránh đi miễn cho xảy ra xung đột với những người này, thầm nghĩ: “Chỉ bằng một hai người rất khó trở mình ở trong cổ côn luân thánh địa này.”

Tuy nhiên Tần Hán hai nước muốn độc chiến cổ côn luân thánh địa, căn bản không có khả năng.

Cổ côn luân thánh địa rộng lớn mấy vạn dặm, cho dù là toàn bộ đại quân Tấn Hán dũng mãnh tiến vào đây cũng như muối bỏ bể, nhỏ bé không đáng kể.

Đột nhiên, cái đuôi khổng tước màu xanh trong tay áo Phượng Yên Nhu thoát ly khỏi khống chế của nàng, hô một tiếng bay lên, hóa thành một đạo thanh quang, biến mất trong núi rừng.

“Nhị tỷ triệu hồi tiểu thanh, khẳng định là gặp phải nguy hiểm!” Khuôn mặt xinh đẹp của nàng khẽ biến, lộ ra thần sắc lo lắng.

Diệp Húc lúc này tế khởi thiên cơ tán, hóa thành một con thuyền con, giơ tay bao quát, đem cả Phượng Yên Nhu khéo vào lòng ngực mình, rít gào phóng tới trước, đi theo sau thanh quang kia.

Chỉ thấy thanh quang qua lại không ngớt trong núi rừng, tốc độ cực nhanh.

“Sư huynh, đừng như vậy…” Phượng Yên Nhu giãy ra khỏi lòng ngực của hắn, khuôn mặt ửng đỏ nói.

Diệp Húc buông tay ra cười nói: “Phượng cô nương, thắt lưng của nàng thật mềm mại.”

“Nhị tỷ thắt lưng cũng rất mềm, ta sờ qua, mềm như không có xương cốt vậy!”

Phượng Yên Nhu cười nói, thần thái lại có chút lo âu: “Không biết nhị tỷ gặp phải nguy hiểm gì, không ngờ phải triệu hồi tiểu thanh.”

Thanh quang đột nhiên gia tốc, bỏ rơi bọn họ, xuy một tiếng xuyên thấu qua một tòa núi lớn, biến mất không thấy tăm hơi.

Trong những đám núi của Cổ Côn Luân thánh địa tràn đầy cấm chế, cái đuổi khổng tước này không ngờ đâm thủng cấm chế bên trong núi, uy lực mạnh có thể thấy!

Diệp Húc vội vàng dừng lại, lơ lửng trước sơn động mà thanh quang mở ra, không có đuổi theo nhíu mày nói: “Phượng cô nương, nhị tỷ nàng có thể luyện chế thành công ngũ hành diệt tuyệt thần quang, tu vi vượt xa người và ta, cho dù chúng ta có đuổi theo, chỉ sợ cũng không đủ năng lực giúp nàng.”

Phượng Yên Nhu khuôn mặt u sầu không giảm, yên lặng gật đầu, biết lời nói của hắn là đúng, thở dài nói: “Hy vọng nhị tỷ cát nhân tiên tướng…”

ầm vang!

Bỗng nhiên lôi điện nổ lên cách đó không xa, Diệp Húc vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài khoảng cách này ba bốn dặm dâng lên một mảnh kiếp vân. Lôi điện như mưa hạ xuống, trút xuống trong núi rừng.

“Cao thủ Vạn Kiếp Môn, Ảo Đan kỳ lôi kiếp!”

Diệp Húc trong lòng vừa động, lúc này tế khởi thuyền con, cùng Phượng Yên Nhu hướng tới vị trí lôi kiếp đánh xuống. Lộ trình ba dặm chỉ trong nháy mắt là tới, hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy người độ kiếp này quả nhiên là người quen.

Tống Cao Đức lúc này đã tu luyện tới Ảo Đan kỳ, đang độ lôi kiếp Ảo Đan Kỳ, câu động thiên lôi, thiên lôi cuồn cuộn hạ xuống, bổ làm hắn cháy đen cả người, sói tru không ngừng.

Bên ngoài lôi kiếp còn hai vu sĩ, xem chừng hắn độ lôi kiếp, hẳn là đồng bạn của hắn, nhưng không có ý giúp hắn độ lôi kiếp.

Diệp Húc không có lập tức hiện thân mà tiếp tục canh chừng, rất nhanh hắn phát hiện ra chỗ dị thường. Chỉ thấy Tống Cao Đức vừa độ kiếp, vừa đi tới phía trước, kiếp vân vững vàng trên đỉnh đầu hắn, không rời một chút nào, bổ hắn tới cháy sém toàn thân.

Cách đó không xa có một khối linh điền, bên trong linh điền sinh trưởng một gốc cây Thiên Long thảo. Cây thiên long thảo này sinh trưởng không biết bao nhiêu năm, giống như một đầu thiên long, sinh trưởng ra những phiến lá sống động màu vàng dưới mặt nước, những cái rễ cây của nó kẹp trong linh điền, cành thì lăng không bay múa, giống như rồng đang bay múa vậy.

Ba!

Trên thiên long thảo lộ ra mấy quả màu xanh, đột nhiên tuôn ra nồng đậm linh lực, hóa thành hơn mười đầu thiên long thật nhỏ, linh động quay chung quanh linh thảo này.

Tống Cao Đức tác động lôi kiếp hướng tới linh điền mà đi, Diệp Húc lập tức hiểu được ý tưởng của hắn: “Tống huynh muốn dùng uy năng của lôi kiếp, đánh nát cấm chế thủ hộ thiên long thảo, sau đó thu lấy linh dược. Không hổ là lão gian tà, nghĩ ra được diệu kế này! Lôi kiếp của ta so với hắn còn hung mãnh hơn không biết bao nhiêu lần, rất có thể phá vỡ được rất nhiều cấm chế.”

Diệp Húc trong lòng nhảy loạn, dùng biện pháp này đích xác không thương nguyên khí, hơn nữa còn có thể thu hoạch được không ít linh dược, khiến hắn không thể nào không bội phục tài trí của Tống Cao Đức.

Phượng Yên Nhu nghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Thủ hộ thiên long thảo chính là thiên lý hoàng sa đại trận, người này lôi kiếp chỉ có thể xóa nhòa một phần đại trận, không thể phá vỡ toàn bộ được. Hai người bên cạnh hắn hẳn là đồng bạn, nhưng chỉ sợ không có ý tốt với hắn…”

Diệp Húc gật đầu cười nói: “Không sai, hai người này châu đầu ghé tai hiển nhiên đang thương lượng chủ ý gì đó. Tuy nhiên lấy tài trí của bọn họ chỉ sợ không cách nào chiếm được bất luận tiện nghi gì trước mặt Tống huynh đâu.”

Lôi kiếp của Tống Cao Đức rốt cuộc cũng biến mất, đại hán này đặt mông ngồi xuống đất, quay đầu chắp tay nói với hai người kia. “Lý huynh, Lạc huynh, Diệp mỗ may mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng phá vỡ được thiên lý hoàng sa đại trận này. Tuy nhiên lúc này gân cốt ta mệt mỏi kiệt lực, không thể động đậy, mong rằng hai vị lấy thiên long thảo có thể phân một nửa cho ta!”

Hai người liếc nhau, nhấc chân hướng tới thiên long thảo, trong đó “Lý huynh” tế khởi một tòa bảo ấn, hô một tiếng, ép Tống Cao Đức quỳ rạp xuống mặt đất, cười ha hả nói: “Phân cho ngươi? Diệp huynh, ngươi đang nói mớ sao?”

“Không cần nói lời vô nghĩa với hắn!”

Vị “Lạc huynh” kia bước vào trong linh điền, điềm nhiên nói: “Người này vừa vượt qua lôi kiếp ảo thai kỳ, khẳng định không thể trong thời gian ngắn mà nâng cao tu vi để độ lôi kiếp tiếp theo được. Hắn đã không còn nửa phần tác dụng với chúng ta! Chúng ta trước đoạt cây thiên long thảo này đã rồi giết hắn sau!”

Hai người chạy vào trong phạm vi cấm chế, trước mắt đột nhiên biến đổi, đột nhiên xuất hiện thiên lý hoàng sa. Cát vàng rít gào hướng tới bọn họ, những cát vàng này đều là kim sa, mỗi một viên nặng chừng trăm cân, nó khác với hằng sa, kim sa thuộc tính hấp thụ hơi nước trong cơ thể người.

Thiên lý hoàng sa đại trận triển khai, trong nháy mắt đã hút gần khô cạn hơi nước trong thân thể hai người. “Lý huynh” trong lòng kinh hãi muốn chết, vội vàng tính toán triệu hồi bảo ấn của mình, phẫn nộ quát: “Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo, ngươi dám âm chúng ta, lão tử sau khi phá trận, đó là ngày chết của ngươi.”

Diệp Húc nghe xong, không biết phải nói gì.

Phượng Yên Nhu nhấp nháy mắt, hiếu kỳ nói: “Sư huynh, ngươi không phải cũng kêu là Diệp Húc Diệp thiếu Bảo sao? Không ngờ còn có người trùng tên với ngươi nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.