Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 778: Chương 778: Trấn lột thần tử




Diệp Húc chi dùng một ngón tay liền giết chết Hoan Hỉ đại kim cương, khiến bảy vị kim cương còn lại khoé mắt nhảy dựng lên, sắc mặt ngưng trọng hiếm thấy.

Hoan Hi đại kim cương bị Diệp Húc dùng một ngón tay tiêu diệt, dĩ nhiên cũng bởi một phần do gã kinh địch, không thèm coi Diệp Húc ra gì, cho rằng một chiêu cũng đủ để đánh gục tên tiểu tử áo lam này nên mới phải chịu kết cục bi thảm.

Nhưng đồng thời cũng phải nói thực lực của Diệp Húc thật sự quá mạnh, nếu không đã không thể giết chết Hoan Hi đại kim cương một cách dễ dàng như vậy.

Loại tu vi thực lực này, gần như đã sắp đạt đến cấp bậc Thánh Hoàng!

Thứ khiến thất đại kim cương cùng Thiên Thần Tử khiếp sợ chính là, những cường

nhân như Thiên Thân Tử phong ân tu vi nhăm trà trộn vào Ngọc Hư Cung, vừa mới tiên vào tiểu hồn giới, bọn họ những Thánh Hoàng này liền lập tức giải phóng tu vu, chuẩn bị cho trận ác chiến sắp đến.

Còn Diệp Húc lại cứ luôn tự lẩm bẩm phải kiềm chế hành vi, không thể phát ra toàn bộ tu vi thực lực, hận không thể tự mình phong ấn tu vi của mình, tránh làm kinh động cao thủ Ngọc Hư Cung.

Chi dùng một phần trăm thực lực liền có thể giết chết Hoan Hỉ đại kim cương một vị đỉnh cao Vu Hoàng, khiến cho ngay cả Thiên Thần Tử cũng cảm thấy áp lực.

Một phần trăm thực lực, liền có thể giết chết Hoan Hỉ đại kim cương, huynh đài, trạng thái toàn thịnh của ngươi chắc chắn không hề thua kém ta, có thể nói là kình địch của ta.

Thiên Thần Tử hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đánh vào phong ấn của Đại Già Thần Vương, thản nhiên nói: Ngươi giết chết Hoan Hỉ đại kim cương, đã dùng tới đạo ngân đạo văn, chắc ngươi cũng là Thánh Hoàng, chứ không phải hạng vô danh tiểu tốt, không biết thế lực sau lưng ngươi rốt cuộc là ai? Thực ra ngươi cũng không cần trả lời, bởi vì ngươi giết thủ hạ của ta, trong mắt ta ngươi đã là một người chết! Một kẻ chết đến không thể chết đi được nữa!

Diệp Húc chắp hai tay sau lưng, dạo bước tiến lên, một bước liền đã đến trước mặt gã, chăm chú quan sát chiếc thần chung trong đan điền của gã, không khỏi hô lên tán thướng, cười nói: Đây là phong ấn của Đại Già Thần Vương? Quả nhiên hình thần câu diệu, có thể xứng với hai chữ đạo diệu này. Trình độ đạo của Đại Già Thần Vương quả không giống người thường.

Chiếc thần chung đó là một đạo vu pháp, chính là do từng đạo văn đạo ngân nhỏ bé kết lại mà thành, cùng tổ hợp với tu vi của Thiên Thần Tử, khiến tu vi của hắn bị phong ấn bên trong, cho dù là Vu Tổ thẩm tra cũng không có cách nào nhìn thấy được đan điền, chi có thể thấy được tu vi Vu Hoàng trung kỳ.

Chi có kích phát chiếc chung thần này, luyện hoá đạo ngân đạo văn bên trong mới có thể phóng thích được tu vi của Thiên Thần Tử.

Thiếu chủ, ngài lập tức giải phóng tu vi, chúng tôi đi chặn tên kia!

Thất đại kim cương như lâm đại địch, lập tức từng người toàn lực thôi động cấm bảo, uy lực Vu Hoàng phóng cao lên trời, cấm văn cuồn cuộn, tạo nên bảy loại dị tượng, đủ loại dị bảo cùng với cầm văn nhất loạt áp xuống Diệp Húc!

Thiên Thần Tử sắc mặt không đổi, tiếp tục giải phóng tu vi, ma diệt đạo văn đạo ngân của thần chung.

Diệp Húc cong tay búng ra, một đạo lưu quan đảo qua, đạo ngân đạo văn trong lưu quang dày đặc, khiến vô số cấm văn bị phá nát, uy năng của số cấm bảo kia trực tiếp bị hắn đánh đến hao hụt đi phân nửa.

Liền đó Diệp Húc lại há miệng thổ khí, trường phong quét đến, đủ loại cấm bảo bị cuốn lên cao dội ngượi trở về, uy năng tản phát ra còn mạnh hơn cả thất đại kim cương toàn lực thôi động.

Thất đại kim cương bị cấm bảo của chính mình đánh trọng thương, miệng không ngừng phun ra máu, trong lòng kinh hãi chết khiếp, gao giọng nói: Thiếu chủ, người này vô cùng lợi hại, chúng tôi e rằng không thể ngăn cản được hắn!

Thiên Thần Tử sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: Các ngươi cố chống đờ một lát, ta sắp hoá giải được phong ấn rồi

Lời y còn chưa dứt liền nghe thấy âm thanh kỳ quái, Diệp Húc giơ tay phải ra, đầu ngón tay chuển động, như chi như điểm, từng đạo đạo văn đạo ngân lập tức vọt ra!

Hắn nhất chi xuyên thủng mi tâm Phẫn Nộ đại kim cương, khiến gã chết ngay tại chỗ, liền đó lại cong tay búng ra, khiến cơ thể Minh Hoá đại kim cương nố tung, hoá ra một mảng sương máu.

Thiêm Hương kim cương cùng Chưởng Đăng kim cương vội vàng nhào đến, thình lình đầu thân mỗi thứ một nơi, giống như bị một thanh đao vô hình chém thành bốn mảnh, Nộ Mục kim cương hét lớn, tiếng hét vừa ra, liền nghe Diệp Húc cũng quát lên một tiếng, ngược lại khiến gã bị chấn đến thân thể chia năm sẻ bảy, phơi thây trên đất!

Trong chớp mắt thất đại kim cương lần lượt chết thảm, không một ai có thể chống lại một chiêu của Diệp Húc.

Ta chi sử dụng một phần trăm thực lực, dường như vẫn là hơi nhiều. Thiên Thần Tử, ngươi thấy thế nào? Diệp Húc đứng bên cạnh Thiên Thần Tử, mỉm cười nói.

Thiên Thần Tử mặt biến sắc, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, giọng nói có chút khàn khàn: Bằng hữu, thực lực của ngươi đích thực nằm ngoài dự liệu của ta, nếu như ngươi có gan, không ngại đợi ra giải trừ phong ấn, ta với ngươi đánh một trận công bằng, sống mái phân cao thấp!

Không cần đợi nữa, ta khẳng định là sống, còn ngươi đương nhiên là mái. Trong mắt Diệp Húc thoáng qua một đạo sát khí, lại cười nói.

Ngươi!

Thiên Thần Tử vô cùng tức giận, đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc Thánh Nguyên bình, miệng bình chiếu xuống, bao trụ thân thể y, cười lạnh nói: Huynh đài, không cần biết ngươi là ai, người đứng sau lưng ngươi là kẻ nào, chi cần ngươi dám động đến ra, thì chi có một con đường chết. Ngươi có biết tại sao mấy lão hồ ly của Ngọc Hư Cung rõ ràng biết lai lịch của ta, nhưng vẫn không dám vạch trần, giết chết ta?

Y hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: Chính là bởi vì cha của ta, Đại Già Thần Vương! Ai dám động đến ta, người đó sẽ phải hứng chịu lửa giận của Đại Già Thần Vương!

Ngươi nói nhiều như vậy là vì muốn kéo dài thời gian sao?

Diệp Húc đứng im bất động, cấm văn ngưng tụ trong lòng bàn tay, hoá ra viễn cổ

Huynh đài, ngươi chắc gì đã phá được Thánh Nguyên bình của ta Thiên Thần Từ trán toát mồ hôi hột, khàn khàn lên tiếng.

Chi là một bộ Thánh bảo, ta từng dùng tay trần đánh vờ qua mấy bộ, bộ Thánh Nguyên bình của ngươi mặc dù chất lượng có vẻ tốt hơn không ít, nhưng ta cũng không ngại thử một lần.

Diệp Húc đột nhiên cười nói: Thiên Thần Tử, ta nếu bây giờ giết ngươi, ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy uất ức vạn phần, ta cũng lo lắng giết ngươi rồi, cha ngươi Đại Già Thần Vương sẽ gây phiền phức cho ta, có điều ta đã ra tay thì sẽ không chịu tay không mà về, ngươi cũng phải bỏ ra một ít thành ý. Ta vừa nãy nghe ngươi nói, ngươi có một tấm Không Cấm kim phù, là do cha ngươi luyện chế, giao nó cho ta, ta sẽ lập tức rời đi. Đương nhiên

Diệp Húc cười tủm tim nói: Đương nhiên, nếu ngươi không giao ra, thì sau khi ta đánh chết ngươi, lục soát cơ thể ngươi, cũng có thể tìm thấy.

Thiên Thần Tử giận dữ mà cười nói: Ngươi đây là đang uy hiếp ta!

Sai rồi, ta đây chính là trấn lột! Diệp Húc chỉnh lại lời gã, cười nói.

Thiên Thần Tử tức giận hừ một tiếng, tâm niệm vi động, một tấm kim phù hình như quả chuông bay ra.

Diệp Húc nắm trong tay cẩn thận quan sát, chi thấy tấm kim phù này chính là vô số đạo văn đạo ngân tổ hợp thành, thể hiện ra loại tu vi nắm giữ thiên địa đại đạo trong tay của Thần Vương, Diệp Húc trong lòng vui mừng, đem tấm kim phù này cất đi.

Huynh đài, lẽ nào ngươi muốn dùng tấm kim phù này để phong ấn tu vi của mình?

Thiên Thần Tử ánh mắt chớp động, cười khanh khách nói: Nếu là như vậy thì ngươi tự chuốc lấy phiền phức rồi, kim phù do phụ hoàng ta luyện chế, không có tâm pháp tương ứng, căn bản không thể phá giải, cho dù có tâm pháp tương ứng, cũng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian mới có thể giải trừ được.

Đa tạ chi bảo!

Diệp Húc ha ha cười nói: Trên người ngươi còn đồ vật gì khác không?

Thiên Thần Tử hận đến nghiến răng nghiến lợi, không thèm để ý đến lời hắn nói.

Diệp Húc mỉm cười, đưa tay ra tóm lấy thi thể của Cửu Phụ đại mãng ném vào trong

ngọc lâu, cười nói: Thiên Thân Tử, ta lúc nãy đã cân thận quanh sát, Thánh Nguyên bình của ngươi chắc là do Đại Già Thần Vương luyện chế đúng không? Chất lượng đích thực rất gao, là một thứ đồ vật không tồi, ta có thể đánh vờ những Thánh bảo khác, nhưng bộ Thánh Nguyên bình này của ngươi muốn phá được e phải dùng sức rồi. Phá vờ được Thánh Nguyên bình xong chi sợ ngươi cũng giải trừ được phong ấn, liều mạng với ta.

Thiên Thần Tử sắc mặt kịch biến, chi nghe thấy Diệp Húc tiếp tục cười nói: Ngươi nếu như muốn liều mạng với ta, chỉ e sẽ biến thành một hồi long hố tranh đấu, chi cần không để ý liền sẽ bị kẻ khác kiếm cớ lợi dụng. Vì thế, ta đành phải lui về tim cơ hội lần sau, bây giờ lấy trước của ngươi Không cấm kim phù, kiếm chút lợi ích rồi tính sau.

Thiên Thần Tử sắc mặt xanh mét.

Diệp Húc đem thi thể của bát đại kim cương cùng cấm bảo của bọn thu vào trong

ngọc lầu, nhẹ nhàng lướt đi, cười nói: Những đồ vụn vặn này, chắc thần tử như ngươi cũng chẳng thèm ngó tới, tiểu đệ đây giúp ngươi thu nhặt, đem đi nuôi chó, ngươi không cần cảm tạ ta, cáo từ!

Huynh đài, ngươi có dám xưng tên ra không?

Thiên Thần Tử nghiến răng phát ra tiếng ken két, lạnh lùng nói: Ta muốn đích thân ra tay giết ngươi!

Ta làm việc tốt, xưa nay không lưu danh, ngươi không cần ghi nhớ trong lòng. Diệp Húc ha ha cười lớn, trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của y.

Ta phải giết ngươi, đem ngươi băm thành trăm mảnh! Thiên Thần Tử cơ hồ hộc máu.

Đừng ầm ỹ nữa, chỗ này không chi có hai ta là cao thủ, nếu ngươi còn kêu gào nữa sẽ kinh động đến các thần tử khác, đến lúc đó thật sự sẽ chôn thân tại nơi đây!

Thiên Thần Tử nghe thấy lời này của Diệp Húc, khẽ chột dạ, mấy lão hồ ly của Ngọc Hư cung không dám giết hắn, nhưng những thần tử khác sau lưng cũng có người chống đờ, nhất định sẽ dám động thủ với y.

Trong tiểu nguyên giới nơi vô pháp vô thiên nà cho dù có chết cũng chi có thể tự nhận bản thân xui xẻo.

Lúc nà mới bình tình lại, chuyên tâm phá giải phong ấn, qua một lúc lâu một tiếng rống phẫn nộ truyền đến, Thiên Thần Tử uy phong lẫm liệt, dáng vẻ bệ vệ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Húc vừa rời đi, điềm nhiên nói: Ta từ khi sinh ra, đây là lần tiên gặp phải một nhân vật gai dóc như ngươi, cũng là lần đầu tiên phải chịu nhẫn nhục, lần đầu tiên bị người

ta trấn lột, không giết ngươi, ta làm sao có thể đối mặt với lòng mình, diệt trừ đi ma tâi hừng hực? truyện được lấy từ website tung hoanh

Khiếu Thiên, ngươi phải hăng hái lên.

Sâu trong tiểu nguyên giới, Diệp Húc vỗ vỗ đầu Hạo Thiên Khuyển, cười nói: Nhiề thi thể Vu Hoàng cùng cấm bảo như vậy tạo điều kiện cho ngươi trướng thành, thậm cl còn có một con Cửu Phụ đại mãng cấp bậc đỉnh cao Vu Hoàng, ngươi nếu như không th luyện thành viễn cổ cự thú cấp bậc Vu Hoàng, thì đành phải trở về ở cùng với bọn Già L

Hạ giới làm gì có nhiều thỏ ngon giòn như vậy

Hao Thiên Khuyển lẩm bẩm, há to miệng nuốt hết thi thể bát đại kim cương cùng cấi

bảo vào trong bụng, liên đó thân hình run lên, hoá thành một con cự thú, nuốt nốt Cửu Phụ đại mãng, chuyên tâm luyện hoá.

Tiểu nguyên giới có nhiều viễn cổ cự thú như vậy, chẳng lẽ đây cũng là một mảnh vỡ của viễn cổ thiên giới? Diệp Húc đứng trên đầu Hao Thiên Khuyển phóng mắt nhìn ra bốn phía, cảm nhận khí tức của thế giới chi căn, chi nghe thấy từ sâu trong rừng núi liên tiếp truyền đến những tiếng gầm rú kinh thiên động địa.

Trong Ngọc Hư Cung, đám người Chân Thiên Công chăm chú nhìn Vu Hoàng sách, chi thấy trên Vu Hoàng sách rất nhiều thân ảnh Vu Hoàng trong khoảnh khắc tiến vào tiểu hồn giới trở nên tối tăm, tiếp đó biến mất khỏi Vu Hoàng sách.

Đây là bởi vì những Vu Hoàng này đã thân tử đạo tiêu, khí cơ tiêu tán, Vu Hoàng sách tất nhiên không thể cảm ứng được khí tức của người chết.

Chi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã có đến mấy trăm vị Vu Hoàng phải bỏ mạng!

Hơn nữa theo sự xoay chuyển của thời gian, số người chết càng nhiều lên. Ở thế giới

Vu Hoang đây quả thực là một việc không thể tưởng tượng nổi.

Đáng tiếc, đến lúc này rồi mà vẫn chưa có một thần tử nào bị loại bỏ, nếu như những thần tử này đều lần lượt bỏ mạng bên trong tiểu hồn giới thì những Thần Vương kia nhất định sẽ đau lòng đến hộc máu! Tịch Phong Đào mặt mày dữ tợn cười nói.

Ta nghĩ, đám thần tử này không lâu nữa sẽ va chạm với nhau, đánh nhau chí choé

thôi, chắc chắn sẽ có thương vong!

Chân Thiên Công nói như nắm chắc trong tay: Những người này tàn sát lẫn nhau, có

chết nhiều hơn nữa cũng không can hệ gì đến Ngọc Hư Cung, không thể đồ tội lên đầu chúng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.