Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 610: Chương 610: Tứ đại tuyệt cảnh




Diệp Húc giải ý định đến nơi đây, cười nói: “Ta rất kính ngưỡng Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương, rất muốn chiêm ngưỡng vị Thiên Đế này. Nguyên Thủy Thánh Tông chính là Thánh Tông chính thống mà Nguyên Thủy Thiên Đế để lại trong Nguyên Thủy tam tông, Tần tiên tử hẳn là sẽ không cự tuyệt mong muốn này của Diệp mỗ chứ?”

Di La Thiên Yêu Đế là yêu tộc xưng hô, mà Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương là chính đạo xưng hô vị Thiên Đế này. Kỳ thật cùng là một người, cũng tức là nhân vật cổ xưa theo lời của vị địa tiên chi tổ kia.

Tần Khả Khanh nghe thấy thế liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có chút mất mát. Nàng nghi hoặc hỏi: “Ngài thật sự chỉ vì chiêm ngưỡng Nguyên Thủy Thiên Đế chứ không có ý tưởng nào khác?”

“Ta còn có thể có ý tưởng gì được?” Diệp Húc chớp chớp mắt, hỏi ngược lại.

Sắc mặt Tần Khả Khanh ửng đỏ, nàng cười nói: “Hiếm khi ngài thành thật. Diệp đại phong chủ đã đến Thánh Tông ta để chiêm ngưỡng Nguyên Thủy Thiên Đế, nếu Thánh Tông ta không cho thì ngài chắc lại gây náo loạn mất. Tông chủ chúng ta nói, không sợ kẻ trộm đến trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, khiến kẻ trộm không còn nhớ thương nữa mới có thể bảo vệ tài sản của Thánh Tông ta. Ngài đi theo ta, để ngài nhìn một lần cũng không sao, tránh cho ngài cứ nhớ thương mãi.”

Nàng đi về phía trước, Diệp Húc sóng vai nàng mà đi. Hai người trông như một đôi bích nhân đi trong núi rừng của Nguyên Thủy Thánh Tông, thỉnh thoảng lại khiến người khác nhìn chăm chú.

Tần Khả Khanh với phong thái thướt tha, dáng vẻ muôn phương, chính là tiên tử vang danh Đại Hán. Mà Diệp Húc thì một bộ quần áo lam, thanh tú tuấn lãng, tuy có cái tên ma đầu nhìn nhìn qua thì lại thấy hắn tao nhã, có một loại khí độ làm cho người ta phải hổ thẹn.

Hai người đi cùng nhau giống như thiếu niên nam nữ trong thi họa, không muốn người khác nhìn cũng không được.

“Trong Thánh Tông ta quả thật có bức họa của Nguyên Thủy Thiên Đế, chính là bức tranh của tổ sư khai phái, được cung phụng ở trong Di La Thiên Ngọc Hư cung.”

Tần Khả Khanh cười nói, dẫn hắn đi tới Di La Ngọc Hư cung.

Nàng nói tiếp: “Di La Ngọc Hư cung của Thánh Tông ta chính là do tổ sư khai phái phỏng theo hành cung của Thiên Đế xây dựng nên, sừng sững đến nay đã không biết bao nhiêu vạn năm. Diệp sư huynh, hãy chờ ở ngoài cung một lát, thiếp thân đi vào thông báo một tiếng.”

Diệp Húc đứng ở ngoài Di La Thiên Ngọc Hư cung, chỉ thấy Tần Khả Khang lả lướt đi vào Ngọc Hư cung. Hắn nhàn đến vô sự bèn ngẩng đầu quan sát tòa cung điện này. Tòa Di La Ngọc Hư cung này được tổ sư khai phái của Nguyên Thủy Thánh Tông xây dựng dựa theo hành cung của Thiên Đế, cùng với Di La Thiên Ngọc Hư cung hắn nhìn thấy ở trong ngọc lâu cũng có vài phần tương tự.

Khi mở tầng thứ ba ngọc lâu ra, hắn từng gặp được ảo ảnh của Di La Ngọc Hư cung, cũng từng tự mình tiến vào trong cung, ngồi lên Thiên Đế vị, suýt nữa thì không khống chế được dục vọng trong tâm.

Sắp được trông thấy bức họa của vị Thiên Đế này, Diệp Húc cũng có vài phần chờ mong trong lòng. Lai lịch Di La Thiên Yêu Đế thật sự quá cổ xưa, tiếp nối hai thời đại, kế thừa người trước, mở lối cho người sau.

Có thể nhìn thấy nhân vật như vậy, cho dù chỉ là một bức họa cũng đề làm cho người ta hưng phấn.

Sau một lúc lâu, Tần Khả Khanh đi ra, cười nói: “Sư huynh, mời đi bên này.”

Diệp Húc theo nàng đi vào Di La Ngọc Hư cung, nhìn khắp mọi nơi. Chỉ thấy trên vách tường tòa cung điện này treo những bức tranh, thiên hình vạn trạng. Nhân vật trong tranh cũng không giống nhau, có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí Diệp Húc còn nhìn thấy một nữ đồng.

“Đây là tranh của các thế hệ Tông chủ Thánh Tông ta, đặt ở nơi đây để đệ tử triều bái mỗi năm một lần.” Tần Khả Khanh nhìn bức họa, trong giọng nói lộ ra kính trọng cùng trang nghiêm.

“Vị này là ai?” Diệp Húc dừng lại ở trước bức họa của nữ đồng kia, tò mò hỏi.

Tần Khả Khanh cười nói với sự kính ngưỡng: “Vị này chính là Lê tông chủ của Thánh Tông ta, cách nay đã hơn hai vạn năm. Bà chính là vị Vu Hoàng cuối cùng của thế giới Vu Hoang ta. Mới chỉ ngàn tuổi nhưng bà đã trở thành Vu Hoàng, tiền đồ vô lượng. Nhưng điều đáng tiếc là, bà trở thành Vu Hoàng không lâu thì rời đi thế giới Vu Hoang. Ta nghe các thế hệ trước trong Thánh Tông nói, ba được Thiên Đế đương thời triệu kiến, đã đi lên chín tầng trời rồi.”

Diệp Húc đi theo nàng đi tới, cuối cùng Tần Khả Khanh dừng lại ở trước một bức họa, cười nói: “Đây chính là Nguyên Thủy Thiên Đế. Thánh Tông ta tuy là đạo thống của Nguyên Thủy Thiên Đế, nhưng lúc trước Nguyên Thủy Thiên Đế cũng không có thành lập Nguyên Thủy Thánh Tông mà chỉ thu ba tùy tùng, truyền thụ cho một bộ cấm pháp. Mỗi một tùy tùng đều lĩnh ngộ bộ cấm pháp này không giống nhau, đều cho rằng mình mới là chính tông, cho nên mới có ba Nguyên Thủy thánh địa. Một tùy tùng trong đó chính là tổ sư khai phái của Thánh Tông ta, chính là ông để lại bức họa này.”

Diệp Húc ngẩng đầu nhìn bức họa của Nguyên Thủy Thiên Đế, hông khỏi ngẩn ra. Chỉ thấy trong tranh là bóng dáng của một người đàn ông, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng chỉ bóng dáng thôi cũng đã cho người ta cảm giác phiêu phiêu như tiên.

Ở bên người ông là một đống hoang tàn. Phía trên đống hoang tàn đó có không ít ma đầu với hình dạng dữ tợn thò đầu ra, giương nanh múa vuốt xung quanh nam tử, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vồ đến. Mà vị Thiên Đế này lại như là không thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn trời như đang nhớ lại điều gì.

Trước người vị Thiên Đế này có một ma đầu trông thật khủng bố dữ tợn. Tên ma đầu này nhìn thấy gương mặt của ông thì mang theo sợ hãi quỳ sát xuống đất, dường như cực kỳ hoảng sợ.

“Ông ta khi sinh ra thật thần thánh. Từ một khắc ra đời kia đã mở miệng nói chuyện, một lời nói khiến lôi đình sinh ra, gió mây biến đổi, ngôn xuất pháp tùy.”

Trong ánh mắt của Tần Khả Khanh lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt, nàng nói: “Diệp huynh, ngươi có thể tưởng tượng ra sao? Khi Thiên Đế còn chưa đến một tuổi đã tu thành võ đạo tiên thiên, trở thành vị vu sĩ đầu tiên trên thế gian này! Ông tự ngộ thần thông, kahi sáng vu pháp, sáng chế ra cấm pháp bất thế, chưa tới hai mươi tuổi mà đã tu thành Vu Hoàng!”

Diệp Húc lắc đầu, cảm thán: “Quả thật không thể tưởng tượng được. Ta mười ba tuổi mới tu thành võ đạo tiên thiên, trở thành vu sĩ. Cho đến nay đã tu luyện vu đạo hai mươi ba năm, lại vẫn là đại vu Tam Tương cảnh, cách cảnh giới Vu Hoàng còn không biết bao nhiêu năm nữa.”

“Ngươi mới ba mươi sáu tuổi sao?”

Tần Khả Khanh líu lưỡi, cười nói: “Nói thêm, ngươi còn nhỏ hơn ta rất nhiều tuổi, theo lý thì ngươi còn phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”

Diệp Húc khẽ mỉm cười, lại nghĩ tới nữ ma đầu Ma La Dư kia, hắn thầm nghĩ: “Đám đàn bà con gái này sao toàn thích tự xưng là tỷ tỷ vậy nhỉ?”

Hắn tiếp tục quan sát bức họa, nghi hoặc hỏi: “Sư tỷ, lúc ấy vị Thiên Đế này đang ở nơi nào? Sao lại có nhiều ma đầu như vậy?”

“Nơi đó là Thiên Phần, mộ phần của thiên. Là phế tích hình thành sau khi Tam Thập Tam Thiên giới viễn cổ sụp đổ.”

Tần Khả Khanh nói với sắc mặt ngưng trọng: “Ngươi đừng khinh thường đám ma đầu đó. Lúc ấy tổ sư khai phái Thánh Tông ta đi theo Thiên Đế vào nơi này, sau khi trở về có nói, ma đầu trong Thiên Khư đều có tu vi cực kỳ hùng mạnh, chính là dị chủng viễn cổ, trong đó thậm chí còn có đủ Ma Hoàng cấp bậc Vu Hoàng! Lúc ấy nếu không phải ông đi theo sau Thiên Đế, sợ là sớm đã bị đám ma đầu này ăn sống nuốt tươi rồi!”

“Thiên Phần?”

Diệp Húc ngẩn ra, khi hắn bị nhốt ở Bắc Hải bí cảnh đã suýt nữa thì theo Bắc Hải bí cảnh cùng trở về nơi hoang vu sụp đổ Thiên Phần kia. Giờ nghe Tần Khả Khanh nói Thiên Phần khủng bố như thế, hắn mới nghĩ lại mà thấy sợ.

“Thế gian này có tứ đại tuyệt cảnh, một là Ân Khư, hai là Hằng Cổ Ma Vực, ba là nơi mặt trời lặn Thiên Khư, bốn chính là Thiên Phần.”

Tần Khả Khanh cười nói: “Tứ đại tuyệt cảnh này, Ân Khư và Hằng Cổ Ma Vực không ít người. Nơi mặt trời lặn Thiên Khư kia chính là nơi Hạo Thiên Đại Đế ngã xuống, nghe nói Hạo Thiên Đại Đế bị Thanh Đế đánh bại, sau khi chết Thiên cung của ông ta rơi từ Thiên giới xuống vào nơi nào đó trong thế giới Vu Hoang. Nơi đó cực kỳ hung hiểm, thậm chí còn có dấu vết bất diệt khi hai vị Đại đế ra tay để lại. Thiên Khư này rất khó tìm được, nghe nói Thái Dương Thần Cung biết vị trí chính xác của Thiên Khư. Thậm chí trước đây không lâu có tin truyền ra rằng tuyệt thế thiên tài của Thái Dương Thần Cung là Đông Hoàng Mục đã được đưa vào tu luyện trong Thiên Khư.”

Diệp Húc nghe xong không khỏi nhíu mày. Đông Hoàng Mục chính là thân thể ngũ hành, tư chất y vốn đã cao xa hơn hắn, lần này lại đi Thiên Khư, e là sau khi ra thì tu vi tiến cảnh của y sẽ càng thêm khủng bố.

Hắn vốn cũng không có ân oán gì lớn lắm với Đông Hoàng Mục, nhưng chuyến đi đến Hàn Nguyệt Cung cho dù không phải kẻ thù thì cũng biến thành kẻ thù.

“Mà Thiên Phần thì còn khủng bố hơn ba tuyệt cảnh kia rất nhiều lần!”

Tần Khả Khanh tiếp tục nói: “Nơi đó sinh sống không biết bao nhiêu cự thú, ma đầu viễn cổ. Nơi đó lại là mảnh vỡ của Tam Thập Tam Thiên giới viễn cổ nên cũng có vô số cổ tiên ngã xuống ở nơi đó! Theo ta được biết, chưa từng có ai có thể sống sót đi ra nơi đó!”

“Khả Khanh, người còn sống đi ra nơi đó không chỉ có một.”

Lúc này một giọng nói tang thương vang lên, Diệp Húc theo tiếng nhìn lại thì thấy một lão giả không biết từ lúc nào đã đi vào trong Di La Thiên Ngọc Hư cung, đứng ở phía sau hai người.

Người này có bộ mặt cổ quái, một nửa gương mặt già nua không chịu nổi, trải đầy nếp nhăn, lông mày bộ râu đều bạc trắng, mà một nửa gương mặt khác lại nhẵn nhụi trắng nõn như khuôn mặt trẻ con. Ông ta đến đây khi nào Diệp Húc cũng không hề phát hiện, trong lòng không khỏi thất kinh.

“Tông chủ!” Tần Khả Khanh cũng giật mình kinh hãi, vội khom người thi lễ.

“Tông chủ Nguyên Thủy Thánh Tông, Tuần Sư Cổ?” Diệp Húc cũng cực kỳ kinh ngạc, không dám chậm trễ mà nhanh chóng tiến lên hành lễ.

“Diệp sư đệ không cần đa lễ.”

Vị Tông chủ Nguyên Thủy Thánh Tông này mỉm cười nói: “Diệp sư đệ, ngươi đã là sư đệ của Ứng Tông Đạo, dựa theo bối phận thì chúng ta cũng ngang hàng, không cần gò bó. Lúc trước Ứng Tông Đạo Ứng sư huynh kẻ thù khắp thiên hạ, khiến cho bao người đuổi giết. Hắn không đường để trốn, đành chạy vào trong Thiên Phần.”

Phong thái hắn làm cho người ta phải hổ thẹn. Tuy là Tông chủ Nguyên Thủy Thánh Tông nhưng lại không ra vẻ ta đây bá chủ gì cả, lời nói cử chỉ của hắn làm cho người ta có cảm giác gió xuân thổi tới.

Năm đó Tuần Sư Cổ tuệ nhãn vô song, nhìn trúng Úc Khánh Sơn thân thể ngũ hành của Tiểu Quang Minh Thánh Địa, ngọc ngôn kim khẩu nói y tương lai tất có thể vấn đỉnh Vu Hoàng, lại gả Tần Khả Khanh cho Úc Khánh Sơn.

Úc Khánh Sơn lại bị Diệp Húc giết chết, nếu là người khác thì sớm đã nổi giận lôi đình, mà vị Tuần tông chủ lại này vui vẻ tiếp đón Diệp Húc.

Tuần Sư Cổ cười ha ha nói: “Lúc trước ta cũng ở trong hàng ngũ đuổi giết hắn, đáng tiếc lại để tiểu tử này trốn thoát. Nếu độc đấu thì ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Khi đó hắn nhảy vào trong Thiên Phần, ta đứng ở ngoài trông thấy nơi đó tràn ngập hơi thở hủy diệt, nghĩ thấy đi vào chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nên ta không tiếp tục đuổi theo, nhưng vẫn có rất nhiều người xông vào Thiên Phần. Cuối cùng, mười hai năm sau, chỉ có Ứng Tông Đạo và một người khác còn sống đi ra nơi đó…”

Hắn thở dài, lẩm bẩm: “Khi đó người đuổi giết Ứng Tông Đạo bất cứ ai cũng không hề kém ta về tư chất, thậm chí có nhiều người còn vượt trội ta, còn có cả thân thể ngũ hành. Đáng tiếc là tất cả đều ngã xuống ở trong Thiên Phần, chỉ còn hai người sống sót đi ra ngoài…”

“Còn một người nữa cũng còn sống? Người này là ai?” Diệp Húc tò mò hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.