Đỉnh đầu Diệp
Húc trào ra vô tận đại đạo, hóa thành Đại La Thiên, Ngọc Hư Cung trên
thiên địa nhân tam giới. Hắn lập tức vươn tay vẽ một cái, một dòng Thiên Hà đổ xuống từ Đại La Thiên, tuôn trào dọc theo Cây Thế Giới, từ Đại La Thiên chảy tới Thiên giới, qua Địa Tiên giới, rót vào từng tầng Địa
Ngục, cuối cùng hội tụ ở tầng mười tám của Địa Ngục, hóa thành Minh Hải.
Rễ Cây Thế Giới đâm vào trong Minh Hải và hấp thu nước Minh Hải rồi đưa
lên Đại La Thiên, lại hóa thành Thiên Hà trút xuống, cứ như vậy tuần
hoàn hóa tam giới thành một thể.
Thiên địa được mở ra, vũ trụ tạo thành nhưng vẫn yên tĩnh nặng nề như
cũ. Ngoài Diệp Húc, Thanh Đế và Ứng Tông Đạo ở trên Đại La Thiên ra thì
gần như không có sinh mệnh gì.
“Vùng trời đất mới này đâu đâu cũng là thiên tài địa bảo, khắp nơi đều là thánh địa tu luyện!”
Ứng Tông Đạo nhìn khắp mọi nơi, cảm khái vạn phần.
Thanh Đế gật đầu, cực kỳ đồng ý với lời của Ứng Tông Đạo. Thiên địa mới
tạo ra này khắp nơi đều có thần kim quý báu nhất, linh mạch nồng đậm
nhất, thậm chí có không ít hồ nước do Hồng Mông tử khí đậm đặc hóa
thành, hỗn độn nguyên thủy khí tràn ngập sơn cốc. Những thứ này ở trong
thế giới trước đây cực kỳ hiếm có, thậm chí gần như không thể bắt gặp,
sớm đã bị luyện hóa sạch sẽ.
Chỉ có thiên địa mới thì mới có những của cải kinh người, nơi ngưng tụ
những thiên tài địa bảo kia tất sẽ sinh ra những thần minh cực kỳ hùng
mạnh.
“Ngay cả ta cũng muốn chuyển thế trùng tu một phen…” Ứng Tông Đạo và Thanh Đế liếc nhau, cùng cười nói.
Lục Đạo Luân Hồi đã không có hỗn độn nguyên thủy khí trấn áp nên bắt đầu tự chủ vận chuyển. Bóng của luân hồi bao phủ thiên địa nhân tam giới,
quy tắc lục đạo ngập tràn ra, nhưng vẫn không có người sinh ra từ trong
đó.
Đây là vì thần hồn trong lục đạo tuy có thể chuyển thế nhưng lại không
có thân thể để ký thác. Mà nay thiên địa nhân tam giới ngoài ba người
Diệp Húc ra thì không còn sinh mệnh khác, đương nhiên không cách nào đầu thai.
Phải có người chịu tiêu hao pháp lực thúc giục luân hồi, khôi phục thân thể cũ cho bọn họ thì mới có thể khiến bọn họ sống lại.
“Sư huynh, Thanh Liên Đại Đế, ba người chúng ta hãy tạo hóa một lần nào.” Diệp Húc cười nói.
Ứng Tông Đạo và Thanh Đế gật đầu rồi lập tức cùng Diệp Húc rót tu vi của mình vào trong luân hồi. Hàng tỉ sinh linh bắt đầu xuất hiện trong luân hồi, chi chít vô số, tam giới lập tức xuất hiện nhiều sức sống hơn.
“Đạo Đức Thiên Quân, còn chưa phục sinh sao?” Diệp Húc tuôn ra khôn cùng pháp lực vào trong luân hồi, quát to.
Hư ảnh thần phật ma bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Đạo Luân Hồi,
tiếng ngợi ca vang vọng trời đất. Một vị Đại Đế tướng mạo trang nghiêm
phục sinh từ trong luân hồi, những đạo Công Đức Kim Luân dựng thẳng sau
đầu, có tướng Thiên Đế bước đến.
Diệp Húc cười nói: “Đạo Đức Thiên Quân lấy công đức chứng đạo, nay đúng là lúc ngươi ngưng tụ vô thượng công đức rồi.”
Đế Tuệ gật đầu đồng ý, nói: “Thiên Tôn, trẫm dù có thể phục sinh cho
chúng sinh, nhưng pháp lực hữu hạn, không thể phục sinh các nhân vật
chứng đạo, mong Thiên Tôn ra tay.”
Diệp Húc cười nói: “Không sao cả, cứ để ta.”
Lúc này Đế Tuệ lấy công đức vô biên thúc giục Lục Đạo Luân Hồi. Có y
giúp, luân hồi vận chuyển lập tức nhanh hơn, những sinh linh chết thảm
trong trận thiên địa đại phá diệt đều sống lại. Thiên Dao Cơ cũng được y phục sinh, xinh đẹp mỉm cười đứng ở một bên.
“Đại Thế Tôn, còn chưa tỉnh lại sao?”
Diệp Húc đột nhiên hét lớn. Bên trong luân hồi kim quang tỏa sáng, phật
âm vang lên. Một vị Đại Phật vô song từ từ đi ra đến bên người Diệp Húc, thi lễ với Diệp Húc rồi ngồi dưới tay Đế Tuệ.
Diệp Húc cười nói: “Đại Thế Tôn, chúng sinh Phật môn của ngài đã chết
hết, nay còn cần ngài tới tạo hóa chúng sinh, phổ độ chúng sinh.”
“Cẩn tuân Thiên Tôn pháp chỉ.”
Đại Thế Tôn chắp tay hình chữ thập rồi rót pháp lực của mình vào lục
đạo, phục sinh chúng sinh Phật giới đã chết trong trận chiến tận thế.
“Ma Thần Hoàng, mau tỉnh lại!”
Bên trong Luân Hồi, ma khí âm trầm, một vị đại ma thần đầu đội trời chân đạp đất bước ra. Đi đến bên người Diệp Húc thì y hừ một tiếng, không hề vui vẻ nhìn Diệp Húc, khá kiệt ngạo bất tuân. Hiển nhiên Ma Thần Hoàng
còn canh cánh chuyện Diệp Húc không ra tay cứu phe ma thần trong trận
đại kiếp tận thế.
Diệp Húc cười nói: “Thần Hoàng đã sống lại thì hãy tự dùng pháp lực dựa
vào luân hồi phục sinh phe ma thần, nhập chủ Hai Mươi Tám Tầng Địa
Ngục.”
Ma Thần Hoàng nhìn thấy Hai Mươi Tám Tầng Địa Ngục, trong lòng vừa mừng
vừa sợ: “Phe ma thần Địa Ngục ta cuối cùng có thể chống lại Thiên đình
rồi!”
Trong lòng y vẫn còn có khúc mắc, miễn cưỡng thi lễ: “Cẩn tuân Thiên Tôn pháp chỉ.”
Diệp Húc lại thúc giục Lục Đạo Luân Hồi phục sinh đám người Đoan Tĩnh
Thiên Long Đại Đế, Thái Thanh Thái Hư Đại Đế, Kiền Cung Đại Đế, Đàm Tổ
Vô Cực Đại Đế, Đại Đức Đại Đế rồi nói: “Lục đạo khôi phục như cũ, các
ngươi nay đã sống lại, thọ nguyên viên mãn, tương đương với sống kiếp
thứ hai, ai cũng có cơ hội chứng đạo.”
Đàm Tổ Vô Cực Đại Đế: “Thưa sư tôn, Nam Hoa sư huynh và Hạo Nhật sư huynh…”
Diệp Húc khoát tay nói: “Bọn họ đã hồn quy trời đất thành toàn chúng
sinh, đương nhiên không có khả năng sống lại. Nếu không thì phải dùng
cái chết của vô số sinh linh đến để phục sinh bọn họ.”
Đàm Tổ im lặng, Diệp Húc lại nói tiếp: “Không chỉ bọn họ không thể sống
lại, mà các vị Thiên Đế cổ xưa hồn về trời đất cũng không thể nào sống
lại được.”
Thanh Đế thi lễ nói: “Ngọc Hư tiểu hữu, mong ngươi công chính vô tư, phục sinh bạn cũ thì cũng có thể phục sinh đối thủ.”
“Đó là đương nhiên.”
Diệp Húc mỉm cười rồi rót pháp lực vào Lục Đạo Luân Hồi. Đột nhiên hàng
tỉ tơ tình phun ra từ trong luân hồi, hóa thành một cô gái có dung mạo
đẹp đẽ vô song, đúng là Thiên Hậu nương nương.
Tiếp đó lại có Vĩnh Hằng Đế Quân, Ly Hận Thiên Chủ, Đại Nhật Đế Quân cùng sống lại, đứng hai bên Thiên Hậu nương nương.
Thiên Hậu chớp mắt nhìn quanh, đột nhiên cười khanh khách nói: “Ngọc Hư, ngươi phục sinh trẫm chẳng lẽ không sợ trẫm đối nghịch ngươi sao? Đúng
rồi, ngươi phục sinh trẫm là vì có chỗ cần đến trẫm, không thể không làm trẫm sống lại được…”
“Thiên Hậu nương nương, bà nghĩ nhiều rồi.”
Diệp Húc cười ha ha rồi giơ một tay ra bắt lấy đám người Thiên Hậu, Vĩnh Hằng, Ly Hận và Đại Nhật trong tay. Hắn lập tức điểm một đầu ngón tay
ra, từ đầu ngón tay đó phát ra Mạt Nhật kiếp vô cùng vô tận, hóa thành
một vòng Hải Nhãn thật lớn rơi vào trong Minh hải ở Hai Mươi Tám Tầng
Địa Ngục, quát: “Thần Hoàng, ngươi trấn áp đám người Thiên Hậu trong Hải Nhãn, phải để bọn chúng nhận hết tra tấn, chờ năm mươi sáu vạn năm qua
rồi thì hãy thả chúng ra!”
Ma Thần Hoàng lĩnh chỉ, bắt đám người Thiên Hậu nương nương đưa vào trấn áp trong Hải Nhãn.
Thiên Hậu nương nương giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngọc Hư, chờ năm mươi sáu vạn năm sau, trẫm ra khỏi Hải Nhãn sẽ quấy cho trời long
đất lở!”
Thanh Đế cũng bất đắc dĩ, Diệp Húc đây rõ ràng là dùng việc công trả thù riêng, phục sinh kẻ thù rồi tra tấn, cười khổ nói: “Mong Thiên Tôn hãy
từ bi, đừng làm khó Nguyên Thủy Thiên Vương và Tổ Thần.”
Diệp Húc ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thanh Liên sư huynh,
trong mắt huynh ta đáng giận vậy sao? Ta đã thắng hai người bọn họ đương nhiên cũng sẽ phục sinh bọn họ, không làm khó họ nữa.
Thanh Đế oán thầm vài câu. Diệp Húc chỉ một ngón tay ra, hai dòng thanh
khí rót vào trong Lục Đạo Luân Hồi, lại có hai người nữa sống lại từ
trong đó, cũng là hai tên phàm nhân nho nhỏ, đúng là Nguyên Thủy Thiên
Vương và Tổ Thần, cùng hạ xuống Địa tiên giới.
“Ngọc Hư Thiên Tôn, quả nhiên vô cùng độ lượng!”
Nguyên Thủy Thiên Vương kiểm tra bản thân, cười khổ một tiếng. Ông ta
biết Diệp Húc cực kỳ kiêng kỵ mình, ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Nhưng ngươi biếm ta thành phàm phu tục tử là cho rằng ta sẽ bỏ qua ý niệm tái hiện Tiên đình sao? Chỉ cần lục đạo còn ở, ta có thể không ngừng chuyển thế, sẽ có một ngày tu thành nguyên thủy rồi áp chế ngươi.”
Tổ Thần cũng ngẩng đầu, cười ha ha: “Ta lấy thân chứng đạo, kiếp trước
chạm đến cảnh giới Nguyên Thủy, suýt chút nữa là có thể chứng đạo được.
Ngọc Hư, hai người bọn ta chuyển thế rồi, tu luyện sẽ càng nhanh hơn,
cùng lắm là sống thêm kiếp nữa là có thể chứng đạo Nguyên Thủy. Đến lúc
đó, ta và ngươi sẽ tranh một trận!”
Thanh Đế hơi lo lắng, sợ Diệp Húc đột nhiên ra tay diệt trừ hai người này hoàn toàn.
Diệp Húc mỉm cười, nói: “Thanh Liên sư huynh cứ yên tâm, chút độ lượng
đó ta vẫn có. Ta có năm tỷ sáu trăm triệu năm để tu sửa Bàn Vương Khai
Thiên Kinh, chứng đạo Nguyên Thủy là đương nhiên, không việc gì phải bực bội với hai tên phàm phu tục tử.”
Thanh Đế yên lòng mà lại bội phục Diệp Húc vài phần, thầm nhủ: “Khó
trách Ngọc Hư có được thành tựu hôm nay, khí độ quả nhiên không hề tầm
thường…”
Chúng sinh đã sống lại. Tinh Đế, Hiên Viên Vô Khuyết, Thanh Hiên Môn
chủ, vợ chồng Tạo Hóa Thần Vương cũng đã được phục sinh. Diệp gia Liễu
Châu, Hoàng Tuyền Ma Tông cũng xuất hiện trở lại, chỉ có những người
thân thiết nhất với Diệp Húc là chưa sống lại.
Diệp Húc gật đầu với Ứng Tông Đạo, khẽ nói: “Sư huynh, hãy độ bọn họ đi.”
Ứng Tông Đạo tế Di La Thiên Địa Tháp lên, tiên quang quanh thân tháp
tuôn trào, dung nhập vào Lục Đạo Luân Hồi. Luân hồi chuyển động. Tô Kiều Kiều, Phượng Yên Nhu, Diệp Kỳ, Diệp Lân, Tống Cao Đức, Hiên Viên Quang, Hiên Viên Minh Nguyệt, Ma La Dư đều sống lại. Còn có đám cự thú như
Hùng bị, Hao Thiên Khuyển cũng sống lại. Tất cả là hai mươi chín người,
đều rơi vào trong Di La Thiên Địa Tháp.
Diệp Húc chờ đám người Tô Kiều Kiều sống lại rồi đột nhiên đứng dậy, rời khỏi Đại La Thiên. Hắn hoành thân va mạnh vào Lục Đạo Luân Hồi. Một
tiếng ầm vang lên, tòa Lục Đạo Luân Hồi này lập tức tan rã, bị hắn đụng
nát.
Tổ Thần, Nguyên Thủy Thiên Vương đã sống lại kia, thậm chí cả Thiên Hậu bị trấn áp trong Hải Nhãn cùng nhìn thấy cảnh tượng lục đạo sụp đổ, cùng
với chúng sinh đều trừng mắt há hốc mồm.
“Ngọc Hư, ngươi phá hủy Lục Đạo Luân Hồi, ắt sẽ bêu danh thiên cổ!”
Trong Hải Nhãn, Thiên Hậu nương nương mắng chửi không ngớt. Diệp Húc phá hủy Lục Đạo Luân Hồi, can thiệp quy tắc vu đạo có nghĩa là mọi người
chỉ có thể sống đời này, thọ nguyên hết thì thần hồn sẽ phân giải về với trời đất, không ai có thể sống đến đời thứ hai.
Cũng có nghĩa là, Thiên Hậu bị trấn áp năm mươi sáu vạn năm sau thì chỉ có con đường chết, không cách nào luân hồi chuyển thế.
Nguyên Thủy Thiên Vương và Tổ Thần cũng là như vậy. Đám người Đạo Đức
Thiên Quân, Ma Thần Hoàng, Đại Thế Tôn cũng chỉ có thể sống đời này.
“Thiên Đế luân phiên làm! Vu đạo chính là đạo tiến thủ, nếu lục đạo tồn
tại, thiên địa đại vị tất do các đại lão cầm giữa, đời sau không ai có
duyên tiến đến địa vị cao, như vậy thì có gì khác với Tiên đình mục nát
chứ?”
Tiếng nói của Diệp Húc truyền khắp tam giới, vang vọng vũ trụ hồng
hoang: “Ta nguyện chúng sinh thiên hạ chỉ tranh đương thời, không cầu
kiếp sau. Chỉ cần cố gắng thì ai cũng có cơ hội đi lên đế vị thành Thiên Đế, tạo nên sự nghiệp huy hoàng chói lọi!
Đạo Đức Thiên Quân Đế Tuệ hít sâu một hơi rồi nắm lấy tay Thiên Dao Cơ,
khẽ cười nói: “Chỉ tranh đương thời! Như vậy cũng tốt, trẫm không phải
sợ con cháu trẫm và nàng sinh ra sẽ mưu đoạt đế vị, cha con phản bội.”
Thiên Dao Cơ mỉm cười nói: “Năm mươi sáu vạn năm ân ái cũngngắn.”
Nguyên Thủy Thiên Vương mất hết hy vọng, ngẩng đầu nói to: “Ngọc Hư,
ngươi phá hủy lục đạo, không ai có thể vĩnh sinh! Ngươi có năm tỷ sáu
trăm triệu năm thọ nguyên, người thân bằng hữu của ngươi lại không có!
Bọn họ nhất định sẽ lần lượt rời ngươi mà đi, ngươi chắc chắn sẽ sống cô độc quãng đời còn lại! Sớm muộn gì có ngày ngươi sẽ phải hối hận về
những gì ngươi làm hôm nay!”
Tổ Thần cũng ngẩng đầu, lửa giận ngập trời: “Ngọc Hư, ta không tin ngươi không có bất kỳ tư tâm nào.”
Lục đạo bị phá hủy, luân hồi không còn nữa, mọi người chỉ có thể sống
một đời, thọ nguyên hết sẽ hồn quy trời đất, mảnh vỡ thần hồn sẽ trở
thành nguyên thần của các sinh linh khác, thành toàn người khác.
Nguyên Thủy và Tổ Thần đều muốn chứng đạo Nguyên Thủy, nhưng năm mươi
sáu vạn năm thọ nguyên không đủ để bọn họ tu luyện đến bước này, chỉ có
chờ kiếp sau mới có thể có tích lũy khổng lồ như thế mới có thể chứng
đạo Nguyên Thủy, cùng Diệp Húc tranh đoạt thiên địa chính thống.
Ngày nay lục đạo tan vỡ, hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng sụp đổ, có thể nói là tuyệt vọng tới cực điểm.
Diệp Húc cười khẩy một tiếng, phất tay áo xoay người vào trong Ngọc Hư
Cung: “Đại đạo vô tư! Ta làm gương cho thiên hạ, tọa trấn Ngọc Hư Cung
giám sát Chư Thiên vận hành, đương nhiên sẽ không bày trò gian lận! Ngay cả vợ ta con ta đều không thể chuyển thế trùng sinh, huống chi là các
ngươi?”
Đám người Thiên Hậu, Nguyên Thủy, Tổ Thần ngạc nhiên, không biết nói gì cho đúng.
Thiên địa vũ trụ, Đại thiên thế giới mới, dưới loại quy tắc vu đạo này
can thiệp đã định ra đời nào cũng sẽ có các cường giả, anh tài xuất
hiện, vĩnh viễn ở đỉnh cao thời thịnh thế.
Đế vị của chư thiên chư địa thậm chí là nhân gian nhất định sẽ luân
phiên không ngừng, không ai có thể vĩnh viễn nắm giữ thiên hạ.
Hàng trăm năm từ từ trôi qua, Ngọc Hư Cung Đại La Thiên bao trùm trên
Chư Thiên, chưởng quản Chư Thiên vận hành. Đại Thế Tôn và các Phật cũng
xây dựng lại Phật giới Tam Thập Tam Thiên. Vô số cự thú ngao du quanh
Cây Thế Giới, mở ra thêm nhiều vũ trụ thế giới nữa. Trong linh sơn ở ba
giới sinh ra không biết bao nhiêu nhân vật hùng mạnh, làm cho thế giới
vu đạo phát triển hẳn lên, thẳng theo thời kỳ huy hoàng nhất của Tiên
đình viễn cổ.
Lại có người chứng đạo Thiên Quân trong ngàn năm này, lấy đại đạo bản thân tương hợp với thiên địa, củng cố Đại La Thiên.
Ở trong Ngọc Hư Cung Đại La Thiên, các nhân vật tụ tập lại. Diệp Húc
ngồi trên vị trí Thiên Tôn. Thanh Đế, Ứng Tông Đạo, Đạo Đức Thiên Quân,
Ma Thần Hoàng, Đại Thế Tôn, Phượng Yên Nhu, Tô Kiều Kiều, Diệp Lân và
Diệp Kỳ ngồi dưới.
“Ngọc Hư tiểu hữu, nay thế giới vu đạo được củng cố, thiên hạ không còn đại loạn nữa. Ta lại muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Thanh Đế thi lễ, cười nói: “Ta không muốn ở dưới kẻ khác nhưng lại muốn
vĩnh sinh bất hủ, chỉ có rời khỏi thế giới vu đạo đi đến nơi vô cực hư
không vô tận rồi tìm kiếm xem có tìm được thế giới xa xôi nào không! Có
khi ta có thể tìm được thời không khác với thế giới vu đạo, chứng đạo
vĩnh sinh!”
Diệp Húc động dung, khuyên nhủ: “Không ai biết ngoài vô tận vô cực là
cái gì. Nếu sư huynh không tìm được thời không khác thì chẳng phải là cô độc cả quãng đời còn lại trong hư không ư?”
“Có khi ta sẽ tìm được thời không khác, tái diễn một phen truyền kỳ ấy chứ.” Thanh Đế cười ha ha.
Diệp Húc không khuyên ngăn nữa, chỉ nói: “Thanh Liên sư huynh, lời của
huynh cả ta cũng động tâm, muốn đi cùng huynh tìm khắp vô tận vô cực!
Chỉ là nếu ta rời đi, Nguyên Thủy và Tổ Thần sẽ lại làm loạn mất…”
“Phụ thân, con muốn đi cùng Thanh Đế.” Diệp Lân đột nhiên đứng lên nói.
Tô Kiều Kiều vội lắc đầu. Diệp Húc do dự một chút rồi cười nói: “Nam nhi chí ở bốn phương! Con đi cùng Thanh Đế thì ta cũng yên tâm. Nhưng nếu
con di rồi, dù có chứng đạo thì thọ nguyên tối đa cũng chỉ có năm mươi
sáu vạn năm…”
“Phụ thân, con đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Diệp Lân cười nói: “Nếu ở lại, thành tựu kiếp này của con chắc chắn
chẳng thể vượt qua được phụ thân, như vậy thà rằng đi ra ngoài có khi
còn vượt qua phụ thân.”
Diệp Húc cười ha ha rồi vươn tay nắm lấy vô số linh mạch, thậm chí bên
trong còn có cả Hồng Mông tử khí, Nguyên Thủy khí rồi luyện thành một hồ lô giao cho Diệp Lân, cười nói: “Linh khí trong hồ lô này đủ cho con
dùng dọc đường, chứng đạo Thiên Quân. Thôi đi đi.”
Diệp Kỳ cũng đứng dậy, đang định nói thì Phượng Yên Nhu vội vàng nói:
“Kỳ nhi, nếu con cũng theo ca ca đi với Thanh Đế, không còn ai ở nhà thì chúng ta chẳng phải cô đơn quạnh quẽo lắm sao?”
Diệp Kỳ không biết làm sao, đành ngồi xuống.
Diệp Húc tiễn Thanh Đế và Diệp Lân. Mấy vị Thiên Quân cũng tự ra về tọa
trấn thế giới của mình. Trong Ngọc Hư Cung chỉ còn lại Diệp Húc và Ứng
Tông Đạo. Ứng Tông Đạo tế Di La Thiên Địa Tháp lên, thản nhiên nói: “Sư
đệ, có khi Thanh Đế và Diệp Lân thật sự tìm được thế giới mới, tạo nên
truyền kỳ khác cũng nên!”
Diệp Húc và y cùng đi vào trong tháp, cười nói: “Loại chuyện này ai có thể nói đúng được?”
Hai người đi lên tầng cao nhất của Di La Thiên Địa Tháp. Trong Ngọc
Thanh Cảnh của tòa chứng đạo chi bảo nguyên thủy này, một gốc cây nhân
sâm đứng sừng sững, tỏa ra ánh sáng. Những nụ hoa xuất hiện trên cây, có tất cả ba mươi nụ, tiên khí lượn lờ.
Một con Hắc hùng mệt mỏi chống cuốc ngủ gật dưới tàng cây. Một con chó
mực hấp tấp chạy tới, khóe miệng đầy dãi hô to: “Phách Thiên, quả nhân
sâm chín chưa?”
Con Hắc hùng kia không hề ngẩng đầu lên, ồm ồm nói: “Cút!”
Phá cẩu giận dữ nhe răng nhếch miệng sủa Hắc hùng một trận: “Nếu không
phải mi biết trồng cây, Long đại gia sớm đã đem con Hắc hùngon mà béo
nhà ngươi ra làm thịt rồi…”
Đột nhiên, một con ngựa đầu rồng thấy Diệp Húc và Ứng Tông Đạo đến thì
vội giơ chân đá Hắc hùng, khẽ nói: “Lão gia đến rồi còn không mau đứng
lên, cẩn thận lão gia lột da ngươi ra đó!”
Hắc hùng vội đứng dậy, ưỡn bụng vái chào Diệp Húc một cái rồi cười ha ha nói: “Thưa lão gia, quả nhân sâm vẫn chưa chín, phải chờ thêm tám nghìn năm nữa mới được.”
Diệp Húc khẽ gật đầu. Ứng Tông Đạo ở bên cạnh cười nói: “Sư đệ, đệ để ta lấy quy tắc tiên đạo phục sinh hai mươi chín người thân bạn cũ của đệ,
thêm ngu huynh nữa là ba mươi người, hoàn toàn bằng số quả nhân sâm kia. Đệ để chúng ta lấy quy tắc tiên đạo tránh sự can thiệp của quy tắc vu
đạo, dùng quả nhân sâm kéo dài thọ nguyên, còn dám nói là không có tư
tâm sao?”
Diệp Húc bật cười, lắc đầu nói: “Ta cũng không phải là thánh nhân Tiên
đình, sao lại không có chút tư tâm chứ? Nếu vu đạo có lỗ hổng có thể
chui được, ta đương nhiên phải cố chui qua rồi! Dù là thánh nhân Tiên
đình viễn cổ há lại không có chút tư tâm, Nguyên Thủy Thiên Vương không
phải khổ sở đeo đuổi cố gắng kéo dài số mệnh cho Tiên đình sao?”
Hắn thở dài, buồn bã nói: “Ta cũng sợ cô đơn lắm! Năm tỷ sáu trăm triệu năm sống cô độc đến già, ai có thể chịu được…”
Ứng Tông Đạo gật đầu, đột nhiên nói: “Năm tỷ sáu trăm triệu năm sau, dù
đệ thành Nguyên Thủy, nguyên thần của đệ cũng sẽ tàn lụi chết đi, thế
giới vu đạo lật đổ, thiên địa đại phá diệt. Trận đại kiếp nạn này, đệ có chuẩn bị gì để tranh một đường số mệnh cho vu đạo không?”
“Thiên địa sụp đổ lại là một cuộc luân hồi đại thế, ta đã sớm bố trí, để lại chuẩn bị rồi.”
Diệp Húc cười nói: “Chờ Cây Thế Giới tàn lụi chết đi, thần hồn của ta sẽ kết xuất Quả Thế Giới, khi đó sư huynh chắc chắn có thể dùng Di La
Thiên Địa Tháp chứng đạo! Mong khi đó sư huynh sẽ độ ta sống lại, ta và
huynh cùng tạo ra một thời thịnh thế vu tiên, huynh sẽ là Thiên Tôn!”
“Sư đệ, sự chuẩn bị mà sư đệ bày ra năm tỷ sáu trăm triệu năm nữa, ngay
cả Nguyên Thủy Thiên Vương cũng phải tự thẹn không bằng!”
Ứng Tông Đạo cười nói: “Được, sư huynh đệ chúng ta quyết thế đi, cả đời
này đệ phải độ ta, giúp ta thành đạo, kiếp sau ta sẽ tới độ đệ!”
~ KẾT THÚC ~